Edit & Beta: *Hoa Cúc*
“Tiểu Hàm đã biết?” Tô Minh Diệp vẻ mặt kinh ngạc hỏi người trước mắt.
“Ừ.” Gật đầu, Hứa Duệ trả lời, “Nghe Vương Kha nói, hình như Lôi Nghị biết ngày đó người dùng dị năng cứu nó là em.”
Tô Minh Diệp nghe xong trầm mặc một lúc lâu không khỏi cười lạnh “Em thấy do Vương Kha cố ý nói cho nó biết thì có, Lôi Nghị lúc ấy tám phần chỉ là thăm dò.” Ông rất tự tin, lúc trước khi cứu nó ông đã tính toán rất tốt, chính xác là không để lại dấu vết gì, mọi thứ đều được xử lý sạch sẽ.
“A Diệp.” Nhìn Tô Minh Diệp, Hứa Duệ thở dài một tiếng, nói, “Thật ra chuyện này nếu để Tiểu Hàm biết cũng không có gì không tốt, chẳng lẽ em không muốn nghe nó gọi mình một tiếng ba hay sao?”
Tô Minh Diệp nghe vậy trầm mặc “Em chỉ sợ…”
Hứa Duệ thấy thế không khỏi thở dài trong lòng, ông thấy người yêu mình… chỉ khi nhắc tới những chuyện có liên quan đến Tiểu Hàm mới không tự tin như vậy.
Bước lên ôm người vào lòng, Hứa Duệ cười “Trước đó giấu diếm thân phận của nó, chẳng qua vì sợ người khác biết quan hệ của chúng ta, gây bất lợi cho kế hoạch của em, cũng sợ nó vì kế hoạch này mà bị thương tổn, nhưng bây giờ em đã nắm tất cả ở trong tay, em vẫn không tự tin với chính mình như vậy, hay là với anh?”
Thật ra những gì Hứa Duệ nói, làm sao ông có thể không biết, là Tô Minh Diệp, ông đương nhiên rất tự tin, hơn nữa kế hoạch đã chuẩn bị nhiều năm, mắt thấy đã sắp đi được tới đích, chỉ cần Thú Triều kết thúc, ông có thể rời khỏi vị trí Chủ Tịch, sau đó ở thời điểm thích hợp lộ ra dị năng của mình, quan hệ của mình và Hứa Duệ, còn có cả thân phận Tô Hàm nữa.
Như vậy, dựa vào thực quyền mình nắm trong tay khi là Chủ Tịch Liên Minh, cùng với thân phận Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư của Hứa Duệ và quan hệ thông gia với Lôi gia, Tô gia tự nhiên sẽ tiến thân trở thành một trong những gia tộc lớn nhất Liên Minh.
Về phần dị năng của mình… ánh mắt Tô Minh Diệp hiện lên một tia sáng màu nhạt, dị năng của mình vài ngày trước đã đột phá cấp mười một, trong Liên Minh nói là vô địch cũng không đủ. Đến lúc đó, cho dù bọn họ muốn chèn ép thế lực của ông hay cưỡng chế dị năng của ông, cũng đừng mong thực hiện được.
Thế nhưng mà, Tô Minh Diệp ánh mắt hơi ảm đạm, khi thân phận của ông đổi thành một người ba, cho dù tự tin thế nào, nội tâm mạnh mẽ ra sao, cũng có chút sợ hãi con trai không nghe mình giải thích. Cuối cùng cũng do mình khiến nó vượt qua một thời gian không có người thân, không có tuổi thơ ấm áp, mặc dù… vì tốt cho nó.
“Yên tâm, chúng ta là hai truyền kỳ lớn nhất Liên Minh mà, biết đâu con trai lại cảm thấy tự hào đấy?”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Minh Diệp không khỏi cười nhạo “Anh đang tự khen mình đấy hả?”
Người còn lại một trong hai truyền kỳ không phải chính là Hứa Duệ à.
Nghe Tô Minh Diệp trào phúng, Hứa Duệ không xấu hổ, ngược lại thần tình vui vẻ, đời này chuyện khiến ông đắc ý nhất, là được cùng thân ái nhà mình đặt song song với nhau, trở thành hai truyền kỳ lớn nhất Liên Minh.
Không muốn nhìn bản mặt đắc ý của Hứa Duệ, Tô Minh Diệp chuyển đề tài hỏi “Cái tên Mộc Phong kia, có phải lại tới tìm anh?”
Bởi vì liên quan đến em trai mình, Mộc Phong tìm Hứa Duệ rất nhiều lần, muốn Hứa Duệ dùng lực tinh thần hỗ trợ chữa trị cho em trai đã từng bị tổn thương thần kinh.
Nhưng Hứa Duệ vẫn chưa từng đồng ý, một là vì lực tinh thần của ông cho dù rất mạnh nhưng không hoàn thiện, hơn nữa Mộc Ly lúc trước bị Lôi Dực công kích, mà khi đó trạng thái của Lôi Dực bị vây trong sự phẫn nộ xuống tay tự nhiên không biết nặng nhẹ, cho nên bị thương cũng tương đối nghiêm trọng.
Có thể nói nếu không phải lúc ấy Mộc Phong đúng lúc tìm hai người có lực tinh thần cấp chín chữa trị cho Mộc Ly, thì cậu ta sẽ không được như bây giờ, còn có thể bảo trì trí lực ba tuổi, ngu ngốc là còn nhẹ.
Còn mặt khác, Hứa Duệ cũng không muốn đồng ý rõ ràng, bởi vì nếu quá thuận lợi, Mộc Phong cũng sẽ không để phần ân tình này vào mắt, chỉ khi người ta sắp tuyệt vọng ra tay giúp cậu ta, mới khiến cậu ta cảm kích ông từ đáy lòng.
Hứa Duệ nghe vậy đầu tiên lắc đầu, sau đó lại mở miệng “Chẳng qua cậu ta không trực tiếp tìm anh, nhưng ngày hôm qua thái độ của cậu ta với Tiểu Hàm lại rất đặc biệt, xem ra chuẩn bị đánh một trận chiến kéo dài.”
Tô Minh Diệp nghe vậy nhíu mày, con người Mộc Phong tâm tư thâm trầm, nếu Tiểu Hàm chống lại cậu ta, chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt.
“Yên tâm.” Nhìn Tô Minh Diệp nhíu mày, Hứa Duệ nói “Mộc Phong dù sao cũng cần cầu xin anh, cậu ta sẽ không có tâm tư gì xấu đối với Tiểu Hàm.”
“Tốt nhất là vậy, đúng rồi.” Tô Minh Diệp hỏi Hứa Duệ “Lần trước Vương Kha không phải đã nói, di chứng của anh tìm được cách giải quyết rồi sao?”
“Ừ, cậu ấy nói lực tinh thần của anh phải luyện đến cao cấp nhất, thì di chứng mới biến mất… Thật ra điểm này anh đã sớm nghĩ tới, chẳng qua không thể xác định mà thôi, nên không nói cho em.”
“Cấp cao nhất…” Tô Minh Diệp nghe vậy chẳng những không thể yên tâm, ngược lại mi nhăn càng sâu, dù sao tu luyện lực tinh thần vốn đã rất khó khăn, mà muốn phá đột cấp bậc thì khó hơn dị năng gấp mấy lần, đừng nói gì đến cấp mười hai, toàn bộ Liên Minh cũng không gặp bất kỳ một người nào tu luyện lực tinh thần cấp mười hai đấy sao.
“Thật ra…” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Minh Diệp, Hứa Duệ đột nhiên cười nói, “Anh đã chạm đến cánh cửa cấp mười hai.”
“Thật sao?” Tô Minh Diệp nghe vậy kinh hỉ, sau đó chui ra từ trong lòng Hứa Duệ, thanh âm hơi kích động hỏi, “Anh đúng là đã chạm được đến cánh cửa cấp mười hai.”
Hứa Duệ nghe vậy cười gật đầu, biểu tình bình thản, không có chút kiêu ngạo hoặc tự đại nào, giống như chuyện này chẳng qua là một chuyện rất bình thường mà thôi.
“Vậy di chứng kia…”
“Đúng.” Hứa Duệ nghe vậy tươi cười sáng lạn, “Chỉ cần anh có thể thuận lợi đột phá mười hai cấp, thì không cần phải chịu đựng di chứng đó nữa.”
Nghe Hứa Duệ nói, ánh mắt Tô Minh Diệp không tự giác cong lên, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện mắt của ông còn hơi hơi đỏ, khóe miệng gắt gao cắn chặt.
Nhìn Tô Minh Diệp luôn luôn lãnh tĩnh kiềm chế, cho dù gặp nhiều chuyện khó khăn, nguy hiểm cũng vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt, Hứa Duệ biết, vì chuyện di chứng của mình, mà người này tự tạo thành nhiều… Áp lực lớn.
“A Diệp…” Sờ đôi môi bị Tô Minh Diệp cắn chặt, Hứa Duệ mở miệng, “Về sau đừng tiếp tục tự trách mình.”
“Em tự trách khi nào chứ.” Quay đầu đi, Tô Minh Diệp nhỏ giọng nói, “Nhưng khi nhìn thấy anh đau đớn, em cũng sẽ đau theo thôi.”
Bởi vì là yêu, cho nên khi đối phương đau đớn, cũng tự giác đau theo, thậm chí đau hơn gấp bội.
Hơn nữa, Hứa Duệ cũng không nói sai, anh vì có thể giúp mình mới gắng gượng thức tỉnh lực tinh thần, điều này vẫn luôn vướng mắc trong lòng Tô Minh Diệp.
Mỗi lần di chứng tái phát, nhìn thấy Hứa Duệ đau đầu lăn lộn trên mặt đất, Tô Minh Diệp sẽ sợ hãi liệu Hứa Duệ có thể tiếp tục thừa được nữa không, hay là tự mình kết thúc.
Bạn có thể tưởng tượng được không, người phong độ nhất trong Liên Minh, người đàn ông ôn hòa ấy, thần tượng của rất nhiều tinh sư, khi cơn đau đến sẽ không có hình tượng mà lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng chính cái cảm giác đau đớn còn hơn lăng trì ấy, cứ hai năm Hứa Duệ lại phải chịu đựng một lần. Nếu đổi lại một người khác nhất định sẽ không thể kiên trì được, nhưng vì mình, mỗi lần như vậy Hứa Duệ vẫn nhịn đau.
Vì mình mà…
Dùng tay che mắt, Tô Minh Diệp mở miệng “Đáng giá không?”
Vì em, phá vỡ sinh hoạt vốn có của mình, bước vào Thành Trung Tâm, nơi anh ghét nhất, nơi con người sống bon chen tranh dành.
“Đương nhiên đáng.” Tiến lên ôm lấy Tô Minh Diệp, Hứa Duệ cười nói, “Vì em, cái gì cũng đáng.”
***********
Khi đi là một nhà ba người (?), khi trở về lại biến thành hai người.
Tuy biết con trai ở lại Lôi gia sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất, hơn nữa phải ở nơi đó cũng là chuyện sớm muộn, nhưng từ khi vừa sinh con ra Tô Hàm chưa từng dời khỏi con, nên cảm thấy rất không quen.
“Làm sao đây, bây giờ em đã bắt đầu nhớ con trai rồi, làm thế bây giờ?” Vừa về tới nhà, Tô Hàm đã bày ra khuôn mặt uể oải nói với Lôi Nghị.
“…Vậy thì, chúng ta dọn tới đó ở cùng con trai?” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị hỏi.
“Vậy thôi.” Tô Hàm nghe vậy lập tức thu lại biểu tình uể oải, tuy trong lòng đã tiếp nhận Lôi Nghị, hơn nữa vừa rồi ở cửa lớn nhà anh, thiếu chút nữa thì động kinh nói muốn sống cùng anh, nhưng bây giờ lập tức dọn tới đó, vẫn cảm thấy trong lòng có chút bài xích.
“Thật ra, chúng ta có thể thử yêu nhau trước, chờ khi tình cảm… Rồi tính chuyện kết hôn?” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm hòa hoãn tâm tình, thăm dò nói.
Nghe Tô Hàm nói, thân thể Lôi Nghị cứng đờ một chút, sau đó gật đầu “Được.”
“Vậy…” Xê dịch thân thể đến bên cạnh Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi, “Hai ngày nữa chúng ta có thể đến đó đón con về được không?”
Tuy ông nội Lôi Nghị nói sợ nguy hiểm mới để con cậu lại ở bên kia, nhưng Tô Hàm lại nghĩ hoàn toàn khác, nếu sợ con mình gặp nguy hiểm, thì có thể phái thêm một số người bảo vệ mà, cậu có cảm giác hơn một nửa nguyên nhân chuyện này là vì mình không đồng ý kết hôn với Lôi Nghị.
Thật ra Tô Hàm phán đoán hơi lệch một chút, nhưng đúng thật là có liên quan đến việc cậu không đồng ý kết hôn.
Bởi vì hiện tại Lôi gia và Tô gia, hoặc là nói hai người Hứa Duệ Tô Minh Diệp đã chính thức kết minh với Lôi gia, Lôi gia đồng ý chờ Tô Minh Diệp bại lộ thân phận sẽ ủng hộ ông, như vậy ông phải báo đáp lại, ít nhất họ cũng cần một thái độ mà họ muốn, cho thấy Tô gia đứng bên cạnh Lôi gia.
Dù sao bây giờ Lôi gia cũng không quá tốt, không nhìn thấy ba nhà khác đã ôm đoàn muốn đối phó với họ sao?
Mà với tư cách ấy họ cần phải ràng buộc Tô Hàm, thời gian này đã đến lúc sự ràng buộc quan trọng này có tác dụng, đầu tiên cậu là con trai của Hứa Duệ và Tô Minh Diệp, mặc dù trong mắt người khác, cậu chỉ là học trò của Hứa Duệ.
Chính sự thể hiện của Hứa Duệ trong bữa tiệc ngày hôm qua đã đủ nói cho người khác biết, Tô Hàm sẽ trở thành người ông bồi dưỡng để kế thừa. Cho nên, nếu có thể tuyên bố quan hệ của Tô Hàm và Lôi Nghị, thì chẳng khác nào nói cho người khác biết, Hứa Duệ đã kết thông gia với Lôi gia.
Nhưng tình huống bây giờ Tô Hàm lại không đồng ý kết hôn với Lôi Nghị, nên Lôi gia mới dùng hạ sách này, cậu có thể không thể kết hôn, nhưng phải giao con trai cho Lôi gia, điều này cũng tương đương với việc nói cho mọi người biết con của Tô Hàm chính là con của Lôi Nghị.
Nhìn động tác của Tô Hàm, ánh mắt Lôi Nghị tối sầm, vì vừa rồi anh và Tô Hàm ngồi song song trên ghế salon, kết quả theo Tô Hàm vừa động, thân thể của bọn họ lập tức kề sát vào nhau. Lôi Nghị thậm chí có thể cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể Tô Hàm, nghĩ đến buổi tối hôm trước, mình còn cùng người kia kết hợp…
Vốn Tô Hàm nói xong muốn chờ đáp án của Lôi Nghị, kết quả lại phát hiện hô hấp của anh dần trở nên gấp gáp, sau đó bất tri bất giác phát hiện thân thể bọn họ gần sát nhau như vậy.
Cọ một tiếng, Tô Hàm lập tức rời xa Lôi Nghị, tuy kỹ thuật của anh không tệ lắm, nhưng thân thể mình bây giờ ăn không tiêu được anh thêm lần nữa…
Thấy động tác của Tô Hàm, ánh mắt Lôi Nghị hiện lên một tia đáng tiếc.
Đã không có khả năng mượn cớ làm thêm chút gì nữa, Lôi Nghị ngồi ngay ngắn, trả lời vấn đề vừa rồi của Tô Hàm “Chuyện con trai mấy ngày nữa anh sẽ nói với ba và cha, bây giờ anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em.”
Chuyện rất quan trọng, Tô Hàm nghe vậy sửng sốt “Chuyện gì?”
“Là về thân thế của em…”
“Tiểu Hàm đã biết?” Tô Minh Diệp vẻ mặt kinh ngạc hỏi người trước mắt.
“Ừ.” Gật đầu, Hứa Duệ trả lời, “Nghe Vương Kha nói, hình như Lôi Nghị biết ngày đó người dùng dị năng cứu nó là em.”
Tô Minh Diệp nghe xong trầm mặc một lúc lâu không khỏi cười lạnh “Em thấy do Vương Kha cố ý nói cho nó biết thì có, Lôi Nghị lúc ấy tám phần chỉ là thăm dò.” Ông rất tự tin, lúc trước khi cứu nó ông đã tính toán rất tốt, chính xác là không để lại dấu vết gì, mọi thứ đều được xử lý sạch sẽ.
“A Diệp.” Nhìn Tô Minh Diệp, Hứa Duệ thở dài một tiếng, nói, “Thật ra chuyện này nếu để Tiểu Hàm biết cũng không có gì không tốt, chẳng lẽ em không muốn nghe nó gọi mình một tiếng ba hay sao?”
Tô Minh Diệp nghe vậy trầm mặc “Em chỉ sợ…”
Hứa Duệ thấy thế không khỏi thở dài trong lòng, ông thấy người yêu mình… chỉ khi nhắc tới những chuyện có liên quan đến Tiểu Hàm mới không tự tin như vậy.
Bước lên ôm người vào lòng, Hứa Duệ cười “Trước đó giấu diếm thân phận của nó, chẳng qua vì sợ người khác biết quan hệ của chúng ta, gây bất lợi cho kế hoạch của em, cũng sợ nó vì kế hoạch này mà bị thương tổn, nhưng bây giờ em đã nắm tất cả ở trong tay, em vẫn không tự tin với chính mình như vậy, hay là với anh?”
Thật ra những gì Hứa Duệ nói, làm sao ông có thể không biết, là Tô Minh Diệp, ông đương nhiên rất tự tin, hơn nữa kế hoạch đã chuẩn bị nhiều năm, mắt thấy đã sắp đi được tới đích, chỉ cần Thú Triều kết thúc, ông có thể rời khỏi vị trí Chủ Tịch, sau đó ở thời điểm thích hợp lộ ra dị năng của mình, quan hệ của mình và Hứa Duệ, còn có cả thân phận Tô Hàm nữa.
Như vậy, dựa vào thực quyền mình nắm trong tay khi là Chủ Tịch Liên Minh, cùng với thân phận Hội Trưởng Hiệp Hội tinh sư của Hứa Duệ và quan hệ thông gia với Lôi gia, Tô gia tự nhiên sẽ tiến thân trở thành một trong những gia tộc lớn nhất Liên Minh.
Về phần dị năng của mình… ánh mắt Tô Minh Diệp hiện lên một tia sáng màu nhạt, dị năng của mình vài ngày trước đã đột phá cấp mười một, trong Liên Minh nói là vô địch cũng không đủ. Đến lúc đó, cho dù bọn họ muốn chèn ép thế lực của ông hay cưỡng chế dị năng của ông, cũng đừng mong thực hiện được.
Thế nhưng mà, Tô Minh Diệp ánh mắt hơi ảm đạm, khi thân phận của ông đổi thành một người ba, cho dù tự tin thế nào, nội tâm mạnh mẽ ra sao, cũng có chút sợ hãi con trai không nghe mình giải thích. Cuối cùng cũng do mình khiến nó vượt qua một thời gian không có người thân, không có tuổi thơ ấm áp, mặc dù… vì tốt cho nó.
“Yên tâm, chúng ta là hai truyền kỳ lớn nhất Liên Minh mà, biết đâu con trai lại cảm thấy tự hào đấy?”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Minh Diệp không khỏi cười nhạo “Anh đang tự khen mình đấy hả?”
Người còn lại một trong hai truyền kỳ không phải chính là Hứa Duệ à.
Nghe Tô Minh Diệp trào phúng, Hứa Duệ không xấu hổ, ngược lại thần tình vui vẻ, đời này chuyện khiến ông đắc ý nhất, là được cùng thân ái nhà mình đặt song song với nhau, trở thành hai truyền kỳ lớn nhất Liên Minh.
Không muốn nhìn bản mặt đắc ý của Hứa Duệ, Tô Minh Diệp chuyển đề tài hỏi “Cái tên Mộc Phong kia, có phải lại tới tìm anh?”
Bởi vì liên quan đến em trai mình, Mộc Phong tìm Hứa Duệ rất nhiều lần, muốn Hứa Duệ dùng lực tinh thần hỗ trợ chữa trị cho em trai đã từng bị tổn thương thần kinh.
Nhưng Hứa Duệ vẫn chưa từng đồng ý, một là vì lực tinh thần của ông cho dù rất mạnh nhưng không hoàn thiện, hơn nữa Mộc Ly lúc trước bị Lôi Dực công kích, mà khi đó trạng thái của Lôi Dực bị vây trong sự phẫn nộ xuống tay tự nhiên không biết nặng nhẹ, cho nên bị thương cũng tương đối nghiêm trọng.
Có thể nói nếu không phải lúc ấy Mộc Phong đúng lúc tìm hai người có lực tinh thần cấp chín chữa trị cho Mộc Ly, thì cậu ta sẽ không được như bây giờ, còn có thể bảo trì trí lực ba tuổi, ngu ngốc là còn nhẹ.
Còn mặt khác, Hứa Duệ cũng không muốn đồng ý rõ ràng, bởi vì nếu quá thuận lợi, Mộc Phong cũng sẽ không để phần ân tình này vào mắt, chỉ khi người ta sắp tuyệt vọng ra tay giúp cậu ta, mới khiến cậu ta cảm kích ông từ đáy lòng.
Hứa Duệ nghe vậy đầu tiên lắc đầu, sau đó lại mở miệng “Chẳng qua cậu ta không trực tiếp tìm anh, nhưng ngày hôm qua thái độ của cậu ta với Tiểu Hàm lại rất đặc biệt, xem ra chuẩn bị đánh một trận chiến kéo dài.”
Tô Minh Diệp nghe vậy nhíu mày, con người Mộc Phong tâm tư thâm trầm, nếu Tiểu Hàm chống lại cậu ta, chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt.
“Yên tâm.” Nhìn Tô Minh Diệp nhíu mày, Hứa Duệ nói “Mộc Phong dù sao cũng cần cầu xin anh, cậu ta sẽ không có tâm tư gì xấu đối với Tiểu Hàm.”
“Tốt nhất là vậy, đúng rồi.” Tô Minh Diệp hỏi Hứa Duệ “Lần trước Vương Kha không phải đã nói, di chứng của anh tìm được cách giải quyết rồi sao?”
“Ừ, cậu ấy nói lực tinh thần của anh phải luyện đến cao cấp nhất, thì di chứng mới biến mất… Thật ra điểm này anh đã sớm nghĩ tới, chẳng qua không thể xác định mà thôi, nên không nói cho em.”
“Cấp cao nhất…” Tô Minh Diệp nghe vậy chẳng những không thể yên tâm, ngược lại mi nhăn càng sâu, dù sao tu luyện lực tinh thần vốn đã rất khó khăn, mà muốn phá đột cấp bậc thì khó hơn dị năng gấp mấy lần, đừng nói gì đến cấp mười hai, toàn bộ Liên Minh cũng không gặp bất kỳ một người nào tu luyện lực tinh thần cấp mười hai đấy sao.
“Thật ra…” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Minh Diệp, Hứa Duệ đột nhiên cười nói, “Anh đã chạm đến cánh cửa cấp mười hai.”
“Thật sao?” Tô Minh Diệp nghe vậy kinh hỉ, sau đó chui ra từ trong lòng Hứa Duệ, thanh âm hơi kích động hỏi, “Anh đúng là đã chạm được đến cánh cửa cấp mười hai.”
Hứa Duệ nghe vậy cười gật đầu, biểu tình bình thản, không có chút kiêu ngạo hoặc tự đại nào, giống như chuyện này chẳng qua là một chuyện rất bình thường mà thôi.
“Vậy di chứng kia…”
“Đúng.” Hứa Duệ nghe vậy tươi cười sáng lạn, “Chỉ cần anh có thể thuận lợi đột phá mười hai cấp, thì không cần phải chịu đựng di chứng đó nữa.”
Nghe Hứa Duệ nói, ánh mắt Tô Minh Diệp không tự giác cong lên, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện mắt của ông còn hơi hơi đỏ, khóe miệng gắt gao cắn chặt.
Nhìn Tô Minh Diệp luôn luôn lãnh tĩnh kiềm chế, cho dù gặp nhiều chuyện khó khăn, nguy hiểm cũng vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt, Hứa Duệ biết, vì chuyện di chứng của mình, mà người này tự tạo thành nhiều… Áp lực lớn.
“A Diệp…” Sờ đôi môi bị Tô Minh Diệp cắn chặt, Hứa Duệ mở miệng, “Về sau đừng tiếp tục tự trách mình.”
“Em tự trách khi nào chứ.” Quay đầu đi, Tô Minh Diệp nhỏ giọng nói, “Nhưng khi nhìn thấy anh đau đớn, em cũng sẽ đau theo thôi.”
Bởi vì là yêu, cho nên khi đối phương đau đớn, cũng tự giác đau theo, thậm chí đau hơn gấp bội.
Hơn nữa, Hứa Duệ cũng không nói sai, anh vì có thể giúp mình mới gắng gượng thức tỉnh lực tinh thần, điều này vẫn luôn vướng mắc trong lòng Tô Minh Diệp.
Mỗi lần di chứng tái phát, nhìn thấy Hứa Duệ đau đầu lăn lộn trên mặt đất, Tô Minh Diệp sẽ sợ hãi liệu Hứa Duệ có thể tiếp tục thừa được nữa không, hay là tự mình kết thúc.
Bạn có thể tưởng tượng được không, người phong độ nhất trong Liên Minh, người đàn ông ôn hòa ấy, thần tượng của rất nhiều tinh sư, khi cơn đau đến sẽ không có hình tượng mà lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng chính cái cảm giác đau đớn còn hơn lăng trì ấy, cứ hai năm Hứa Duệ lại phải chịu đựng một lần. Nếu đổi lại một người khác nhất định sẽ không thể kiên trì được, nhưng vì mình, mỗi lần như vậy Hứa Duệ vẫn nhịn đau.
Vì mình mà…
Dùng tay che mắt, Tô Minh Diệp mở miệng “Đáng giá không?”
Vì em, phá vỡ sinh hoạt vốn có của mình, bước vào Thành Trung Tâm, nơi anh ghét nhất, nơi con người sống bon chen tranh dành.
“Đương nhiên đáng.” Tiến lên ôm lấy Tô Minh Diệp, Hứa Duệ cười nói, “Vì em, cái gì cũng đáng.”
***********
Khi đi là một nhà ba người (?), khi trở về lại biến thành hai người.
Tuy biết con trai ở lại Lôi gia sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất, hơn nữa phải ở nơi đó cũng là chuyện sớm muộn, nhưng từ khi vừa sinh con ra Tô Hàm chưa từng dời khỏi con, nên cảm thấy rất không quen.
“Làm sao đây, bây giờ em đã bắt đầu nhớ con trai rồi, làm thế bây giờ?” Vừa về tới nhà, Tô Hàm đã bày ra khuôn mặt uể oải nói với Lôi Nghị.
“…Vậy thì, chúng ta dọn tới đó ở cùng con trai?” Trầm mặc một hồi, Lôi Nghị hỏi.
“Vậy thôi.” Tô Hàm nghe vậy lập tức thu lại biểu tình uể oải, tuy trong lòng đã tiếp nhận Lôi Nghị, hơn nữa vừa rồi ở cửa lớn nhà anh, thiếu chút nữa thì động kinh nói muốn sống cùng anh, nhưng bây giờ lập tức dọn tới đó, vẫn cảm thấy trong lòng có chút bài xích.
“Thật ra, chúng ta có thể thử yêu nhau trước, chờ khi tình cảm… Rồi tính chuyện kết hôn?” Nhìn Lôi Nghị, Tô Hàm hòa hoãn tâm tình, thăm dò nói.
Nghe Tô Hàm nói, thân thể Lôi Nghị cứng đờ một chút, sau đó gật đầu “Được.”
“Vậy…” Xê dịch thân thể đến bên cạnh Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi, “Hai ngày nữa chúng ta có thể đến đó đón con về được không?”
Tuy ông nội Lôi Nghị nói sợ nguy hiểm mới để con cậu lại ở bên kia, nhưng Tô Hàm lại nghĩ hoàn toàn khác, nếu sợ con mình gặp nguy hiểm, thì có thể phái thêm một số người bảo vệ mà, cậu có cảm giác hơn một nửa nguyên nhân chuyện này là vì mình không đồng ý kết hôn với Lôi Nghị.
Thật ra Tô Hàm phán đoán hơi lệch một chút, nhưng đúng thật là có liên quan đến việc cậu không đồng ý kết hôn.
Bởi vì hiện tại Lôi gia và Tô gia, hoặc là nói hai người Hứa Duệ Tô Minh Diệp đã chính thức kết minh với Lôi gia, Lôi gia đồng ý chờ Tô Minh Diệp bại lộ thân phận sẽ ủng hộ ông, như vậy ông phải báo đáp lại, ít nhất họ cũng cần một thái độ mà họ muốn, cho thấy Tô gia đứng bên cạnh Lôi gia.
Dù sao bây giờ Lôi gia cũng không quá tốt, không nhìn thấy ba nhà khác đã ôm đoàn muốn đối phó với họ sao?
Mà với tư cách ấy họ cần phải ràng buộc Tô Hàm, thời gian này đã đến lúc sự ràng buộc quan trọng này có tác dụng, đầu tiên cậu là con trai của Hứa Duệ và Tô Minh Diệp, mặc dù trong mắt người khác, cậu chỉ là học trò của Hứa Duệ.
Chính sự thể hiện của Hứa Duệ trong bữa tiệc ngày hôm qua đã đủ nói cho người khác biết, Tô Hàm sẽ trở thành người ông bồi dưỡng để kế thừa. Cho nên, nếu có thể tuyên bố quan hệ của Tô Hàm và Lôi Nghị, thì chẳng khác nào nói cho người khác biết, Hứa Duệ đã kết thông gia với Lôi gia.
Nhưng tình huống bây giờ Tô Hàm lại không đồng ý kết hôn với Lôi Nghị, nên Lôi gia mới dùng hạ sách này, cậu có thể không thể kết hôn, nhưng phải giao con trai cho Lôi gia, điều này cũng tương đương với việc nói cho mọi người biết con của Tô Hàm chính là con của Lôi Nghị.
Nhìn động tác của Tô Hàm, ánh mắt Lôi Nghị tối sầm, vì vừa rồi anh và Tô Hàm ngồi song song trên ghế salon, kết quả theo Tô Hàm vừa động, thân thể của bọn họ lập tức kề sát vào nhau. Lôi Nghị thậm chí có thể cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể Tô Hàm, nghĩ đến buổi tối hôm trước, mình còn cùng người kia kết hợp…
Vốn Tô Hàm nói xong muốn chờ đáp án của Lôi Nghị, kết quả lại phát hiện hô hấp của anh dần trở nên gấp gáp, sau đó bất tri bất giác phát hiện thân thể bọn họ gần sát nhau như vậy.
Cọ một tiếng, Tô Hàm lập tức rời xa Lôi Nghị, tuy kỹ thuật của anh không tệ lắm, nhưng thân thể mình bây giờ ăn không tiêu được anh thêm lần nữa…
Thấy động tác của Tô Hàm, ánh mắt Lôi Nghị hiện lên một tia đáng tiếc.
Đã không có khả năng mượn cớ làm thêm chút gì nữa, Lôi Nghị ngồi ngay ngắn, trả lời vấn đề vừa rồi của Tô Hàm “Chuyện con trai mấy ngày nữa anh sẽ nói với ba và cha, bây giờ anh có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em.”
Chuyện rất quan trọng, Tô Hàm nghe vậy sửng sốt “Chuyện gì?”
“Là về thân thế của em…”