Mời Trương Khánh Lâm ăn cơm chính là một giám đốc công ty tư nhân của quận Giang Nam. Ngoài Trương Khánh Lâm còn có lãnh đạo mấy ngành công thương, tài chính cũng tới. Mọi người đến ăn nghe nói Trương Khánh Lâm sẽ tới nên không ai dám mang xe theo. Tất cả mọi người đều biết tên Trương Khánh Lâm này đã uống thì không ai không phải gục xuống bàn. Cuối cùng vẫn do tên giám đốc công ty tư nhân kia đứng lên nói:
- Bí thư Trương, xe của tôi ở lại công ty, hai ba phút là có thể tới đây. Ngài uống không ít rồi, nếu ngài muốn đi thì để tôi bảo lái xe đưa ngài đi.
Trương Khánh Lâm lúc này đã không kịp suy nghĩ nhiều, y vội vàng nói:
- Mau, mau cho xe lại đây, lần này nguy hiểm chết người đó.
Khoảng năm phút sau Trương Khánh Lâm rốt cuộc đã ngồi trên xe chạy thẳng đến nhà bố mình. Do Trương Khánh Lâm không ngừng giục nên xe chạy rất nhanh, chỉ hơn 10 phút là xe đã tới được địa chỉ. Khi xe dừng trước cửa nhà mình, Trương Khánh Lâm vội vàng mở cửa xe lao thẳng vào trong nhà.
Y vừa vào nhà đã thấy thị trưởng Tằng Ích đang ngồi trên giường nói chuyện với bố mình, vị phó trưởng ban thư ký Hứa Lập kia cũng ngồi ở một bên.
- Thị …
Tằng Ích thấy Trương Khánh Lâm, y nhíu mày trừng mắt nhìn đối phương một cái rồi không thèm để ý tới đối phương. Tằng Ích quay đầu lại nói với Trương lão:
- Lão ca, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, tôi đi trước, chờ khi nào rảnh chúng tôi lại tới thăm ngài.
Trương lão đâu biết người mình nói chuyện nửa ngày lại là người có thể quyết định vận mệnh của con mình, ông cười nói:
- Hai vị biết thằng con này của tôi? Nó về rồi, hai vị sao lại định đi vậy? Trương lão vừa nói vừa định xuống giường tiễn hai người Tằng Ích, Hứa Lập.
Men rượu trong người Trương Khánh Lâm đã tan đi phần nào, y đương nhiên rõ ý của Tằng Ích nên vội vàng ngăn bố lại. Y nhỏ giọng nói:
- Bố, để con tiễn, bố đừng ra ngoài.
Trương lão có ba người con trong đó có hai con gái. Trương Khánh Lâm là con trai duy nhất lại làm chức to nhất nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Trương Khánh Lâm quyết định cả. Nghe Trương Khánh Lâm nói mình không cần tiễn, Trương lão cũng sẽ không đi theo.
Tằng Ích và Hứa Lập đi ra ngoài, Trương Khánh Lâm đi theo sau như con chó theo chủ. Y không rõ Tằng Ích đã biết bao nhiêu, sẽ xử lý mình như thế nào. Tằng Ích đầu đổ mồ hôi lắp bắp:
- Thị trưởng, tôi …
Trương Khánh Lâm không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng là mùi rượu theo lời nói bay ra ập vào mũi khiến Tằng Ích nhíu mày. Chẳng qua Tằng Ích đã có quyết định về vận mệnh của Trương Khánh Lâm. Tằng Ích này đã không thích hợp đảm nhiệm cương vị lãnh đạo chủ yếu nữa. Đối với người như vậy không cần nói nặng lời làm gì cho phí công.
Tằng Ích không để ý tới Trương Khánh Lâm, y trực tiếp lên xe. Hứa Lập đi lên mở cửa giúp Tằng Ích, Tằng Ích một tay đóng cửa đồng thời quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trương Khánh Lâm.
- Ngày mai trước khi hết giờ làm nếu bố của anh còn không ký tên vào thỏa thuận bồi thường giải tỏa thì tất cả hậu quả do anh tự gánh.
Tằng Ích chỉ nói một câu như vậy rồi lên xe, Hứa Lập cũng theo sau lên xe. Xe lập tức khởi động và rất nhanh rời xa, ở hiện trường chỉ còn lại Trương Khánh Lâm người đầy mồ hôi đứng ngẩn ra đó.
Trương Khánh Lâm từ thái độ của Tằng Ích là biết mình dù làm như thế nào thì lần này cũng khó thoát nạn, chức phó bí thư quận ủy chắc đã không giữ nổi. Lúc này Trương Khánh Lâm đang rất hối hận, vì muốn kiếm thêm mấy chục ngàn mà tự tay hủy hoại tiền đồ của mình. Trương Khánh Lâm lại hận. Đều do ông bố mình, nếu như ông nghe lời mình, không nói chuyện giải tỏa với người ta thì có lẽ không xảy ra chuyện này rồi. Y càng hận Tằng Ích hơn, đường đường là thị trưởng sao phải tự mình ra mặt, tự đến nhà mình như vậy chứ? Nhưng Trương Khánh Lâm lại không nghĩ tới tất cả đều do mình tự làm tự chịu.
Mặc dù Trương Khánh Lâm hối hận, cũng rất hận nhưng y không dám đi ngược lại lời nói của Tằng Ích. Sáng sớm hôm sau y dẫn theo ông bố chủ động tìm tới văn phòng giải phóng mặt bằng ký vào thỏa thuận bồi thường. Chẳng qua tất cả đã muộn, một tuần sau có quyết định thay đổi vị trí của Trương Khánh Lâm, Trương Khánh Lâm bị điều tới Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch, mặc dù cấp bậc giống nhau nhưng quyền lợi đã khác hoàn toàn.
Mà người được lợi trực tiếp nhất từ việc này chính là Tống Xuân Vĩ từng làm trưởng phòng thư ký thị ủy. Y bây giờ làm trợ lý bí thư quận ủy quận Giang Nam đã nhân cơ hội này mà trực tiếp được bổ nhiệm làm phó bí thư quận ủy thay cho vị trí của Trương Khánh Lâm.
Chuyện Tằng Ích lén đi tìm hiểu tình hình và việc Trương Khánh Lâm chủ động ký vào thỏa thuận bồi thường rất nhanh truyền đến tai các hộ không chịu rời đi. Mọi người vì thế mà thấy được quyết tâm của thị ủy, ủy ban thị xã. Đặc biệt có mười mấy hộ có tình huống giống nhà Trương Khánh Lâm, thế lực sau lưng bọn họ thấy tình hình không ổn vội vàng đáp ứng điều kiện giải tỏa. Bọn họ không muốn giẫm vào vết xe đổ của Trương Khánh Lâm.
Mười mấy hộ còn lại quả là những chiếc đinh, điều kiện bọn họ đặt ra gần như là nằm mơ giữa ban ngày. Có người có một mẫu đất mà dám đòi tới 120 ngàn, một con gà đòi 10 ngàn, một con trâu đòi 80 ngàn…
Mà lúc này chi nhánh công ty Kang – Tùng Giang vì vay vốn của ngân hàng xây dựng nên chi phí xây dựng đã được bù đắp, bọn họ lập tức tiến hành san nền các khu vực đã giải tỏa, chuẩn bị khởi công xây dựng.
Tằng Ích báo cáo qua tình hình với bí thư thị ủy Cát Binh, thị ủy cùng ngày triệu tập hội nghị thường vụ cuối cùng quyết định tiến hành cưỡng chế với mười mấy hộ không chịu ký vào thỏa thuận bồi thường để tránh ảnh hưởng đến tốc độ xây dựng chính trị, cũng như ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn thị xã Tùng Giang.
Sáng hôm sau nhân viên các cơ quan liên quan như Cục công an thị xã, Tòa án, đài truyền hình thị xã đi theo Tằng Ích chạy tới các hộ nông dân chưa chịu di dời, chuẩn bị cưỡng chế.
Còi xe cảnh sát kêu inh ỏi cùng với tiếng kêu của máy công trình do công ty xây dựng số 1, số 2 Tùng Giang không ngừng vang lên. Một ít hộ nông dân có chút sợ hãi nên đều vội vàng ký vào thỏa thuận. Còn năm sáu hộ nông dân không chịu ký vào thỏa thuận đầu tiên do Tòa án đọc thông báo cưỡng chế sau đó cảnh sát lao vào nhà dẫn người trong nhà đi ra, mang các đồ đáng giá ra giúp các hộ, sau đó là máy ủi, máy xúc tiến lên thoáng cái phá tan các căn nhà.
- Bí thư Trương, xe của tôi ở lại công ty, hai ba phút là có thể tới đây. Ngài uống không ít rồi, nếu ngài muốn đi thì để tôi bảo lái xe đưa ngài đi.
Trương Khánh Lâm lúc này đã không kịp suy nghĩ nhiều, y vội vàng nói:
- Mau, mau cho xe lại đây, lần này nguy hiểm chết người đó.
Khoảng năm phút sau Trương Khánh Lâm rốt cuộc đã ngồi trên xe chạy thẳng đến nhà bố mình. Do Trương Khánh Lâm không ngừng giục nên xe chạy rất nhanh, chỉ hơn 10 phút là xe đã tới được địa chỉ. Khi xe dừng trước cửa nhà mình, Trương Khánh Lâm vội vàng mở cửa xe lao thẳng vào trong nhà.
Y vừa vào nhà đã thấy thị trưởng Tằng Ích đang ngồi trên giường nói chuyện với bố mình, vị phó trưởng ban thư ký Hứa Lập kia cũng ngồi ở một bên.
- Thị …
Tằng Ích thấy Trương Khánh Lâm, y nhíu mày trừng mắt nhìn đối phương một cái rồi không thèm để ý tới đối phương. Tằng Ích quay đầu lại nói với Trương lão:
- Lão ca, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, tôi đi trước, chờ khi nào rảnh chúng tôi lại tới thăm ngài.
Trương lão đâu biết người mình nói chuyện nửa ngày lại là người có thể quyết định vận mệnh của con mình, ông cười nói:
- Hai vị biết thằng con này của tôi? Nó về rồi, hai vị sao lại định đi vậy? Trương lão vừa nói vừa định xuống giường tiễn hai người Tằng Ích, Hứa Lập.
Men rượu trong người Trương Khánh Lâm đã tan đi phần nào, y đương nhiên rõ ý của Tằng Ích nên vội vàng ngăn bố lại. Y nhỏ giọng nói:
- Bố, để con tiễn, bố đừng ra ngoài.
Trương lão có ba người con trong đó có hai con gái. Trương Khánh Lâm là con trai duy nhất lại làm chức to nhất nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Trương Khánh Lâm quyết định cả. Nghe Trương Khánh Lâm nói mình không cần tiễn, Trương lão cũng sẽ không đi theo.
Tằng Ích và Hứa Lập đi ra ngoài, Trương Khánh Lâm đi theo sau như con chó theo chủ. Y không rõ Tằng Ích đã biết bao nhiêu, sẽ xử lý mình như thế nào. Tằng Ích đầu đổ mồ hôi lắp bắp:
- Thị trưởng, tôi …
Trương Khánh Lâm không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng là mùi rượu theo lời nói bay ra ập vào mũi khiến Tằng Ích nhíu mày. Chẳng qua Tằng Ích đã có quyết định về vận mệnh của Trương Khánh Lâm. Tằng Ích này đã không thích hợp đảm nhiệm cương vị lãnh đạo chủ yếu nữa. Đối với người như vậy không cần nói nặng lời làm gì cho phí công.
Tằng Ích không để ý tới Trương Khánh Lâm, y trực tiếp lên xe. Hứa Lập đi lên mở cửa giúp Tằng Ích, Tằng Ích một tay đóng cửa đồng thời quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trương Khánh Lâm.
- Ngày mai trước khi hết giờ làm nếu bố của anh còn không ký tên vào thỏa thuận bồi thường giải tỏa thì tất cả hậu quả do anh tự gánh.
Tằng Ích chỉ nói một câu như vậy rồi lên xe, Hứa Lập cũng theo sau lên xe. Xe lập tức khởi động và rất nhanh rời xa, ở hiện trường chỉ còn lại Trương Khánh Lâm người đầy mồ hôi đứng ngẩn ra đó.
Trương Khánh Lâm từ thái độ của Tằng Ích là biết mình dù làm như thế nào thì lần này cũng khó thoát nạn, chức phó bí thư quận ủy chắc đã không giữ nổi. Lúc này Trương Khánh Lâm đang rất hối hận, vì muốn kiếm thêm mấy chục ngàn mà tự tay hủy hoại tiền đồ của mình. Trương Khánh Lâm lại hận. Đều do ông bố mình, nếu như ông nghe lời mình, không nói chuyện giải tỏa với người ta thì có lẽ không xảy ra chuyện này rồi. Y càng hận Tằng Ích hơn, đường đường là thị trưởng sao phải tự mình ra mặt, tự đến nhà mình như vậy chứ? Nhưng Trương Khánh Lâm lại không nghĩ tới tất cả đều do mình tự làm tự chịu.
Mặc dù Trương Khánh Lâm hối hận, cũng rất hận nhưng y không dám đi ngược lại lời nói của Tằng Ích. Sáng sớm hôm sau y dẫn theo ông bố chủ động tìm tới văn phòng giải phóng mặt bằng ký vào thỏa thuận bồi thường. Chẳng qua tất cả đã muộn, một tuần sau có quyết định thay đổi vị trí của Trương Khánh Lâm, Trương Khánh Lâm bị điều tới Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch, mặc dù cấp bậc giống nhau nhưng quyền lợi đã khác hoàn toàn.
Mà người được lợi trực tiếp nhất từ việc này chính là Tống Xuân Vĩ từng làm trưởng phòng thư ký thị ủy. Y bây giờ làm trợ lý bí thư quận ủy quận Giang Nam đã nhân cơ hội này mà trực tiếp được bổ nhiệm làm phó bí thư quận ủy thay cho vị trí của Trương Khánh Lâm.
Chuyện Tằng Ích lén đi tìm hiểu tình hình và việc Trương Khánh Lâm chủ động ký vào thỏa thuận bồi thường rất nhanh truyền đến tai các hộ không chịu rời đi. Mọi người vì thế mà thấy được quyết tâm của thị ủy, ủy ban thị xã. Đặc biệt có mười mấy hộ có tình huống giống nhà Trương Khánh Lâm, thế lực sau lưng bọn họ thấy tình hình không ổn vội vàng đáp ứng điều kiện giải tỏa. Bọn họ không muốn giẫm vào vết xe đổ của Trương Khánh Lâm.
Mười mấy hộ còn lại quả là những chiếc đinh, điều kiện bọn họ đặt ra gần như là nằm mơ giữa ban ngày. Có người có một mẫu đất mà dám đòi tới 120 ngàn, một con gà đòi 10 ngàn, một con trâu đòi 80 ngàn…
Mà lúc này chi nhánh công ty Kang – Tùng Giang vì vay vốn của ngân hàng xây dựng nên chi phí xây dựng đã được bù đắp, bọn họ lập tức tiến hành san nền các khu vực đã giải tỏa, chuẩn bị khởi công xây dựng.
Tằng Ích báo cáo qua tình hình với bí thư thị ủy Cát Binh, thị ủy cùng ngày triệu tập hội nghị thường vụ cuối cùng quyết định tiến hành cưỡng chế với mười mấy hộ không chịu ký vào thỏa thuận bồi thường để tránh ảnh hưởng đến tốc độ xây dựng chính trị, cũng như ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn thị xã Tùng Giang.
Sáng hôm sau nhân viên các cơ quan liên quan như Cục công an thị xã, Tòa án, đài truyền hình thị xã đi theo Tằng Ích chạy tới các hộ nông dân chưa chịu di dời, chuẩn bị cưỡng chế.
Còi xe cảnh sát kêu inh ỏi cùng với tiếng kêu của máy công trình do công ty xây dựng số 1, số 2 Tùng Giang không ngừng vang lên. Một ít hộ nông dân có chút sợ hãi nên đều vội vàng ký vào thỏa thuận. Còn năm sáu hộ nông dân không chịu ký vào thỏa thuận đầu tiên do Tòa án đọc thông báo cưỡng chế sau đó cảnh sát lao vào nhà dẫn người trong nhà đi ra, mang các đồ đáng giá ra giúp các hộ, sau đó là máy ủi, máy xúc tiến lên thoáng cái phá tan các căn nhà.