Lãnh đạo tập đoàn Kang vốn nghĩ sự kiện 11/9 chỉ ảnh hưởng nhất thời với ngành du lịch, nhưng không ngờ cả thị trường du lịch mãi tới cuối năm 2001 vẫn không thể ấm lên. Mà tập đoàn Kang không có du khách thì không có thu nhập, sự phồn vinh giả dối bề ngoài có được là do tập đoàn Kang vay vốn ngân hàng mà thôi. Một khi kỳ hạn thanh toán tới, ngân hàng yêu cầu trả tiền thì với tình hình kinh doanh của tập đoàn Kang bây giờ chỉ có con đường phá sản.
Có thể do đám lãnh đạo tập đoàn Kang do Karl cầm đầu không cam chịu thất bại, sau nhiều lần nghiên cứu cuối cùng đã quyết định cách đem công ty ra khỏi khốn cảnh đó là đầu tư vào ngành du lịch Trung Quốc với nhiều thắng cảnh. Đối với một quốc gia đang phát triển nhanh chóng như Trung Quốc, Karl cũng không xa lạ. Y từng đến mấy thắng cảnh du lịch nổi tiếng của Trung Quốc như Tùng Giang, Hải Nam, y từng mê say vì cảnh sắc nơi này, y cũng thán phục về số du khách tiềm ẩn của Trung Quốc. Trong cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn, Karl từng nói chỉ cần có 1/5 người Trung Quốc hàng năm ra ngoài du lịch một lần cũng đủ để đem lại hiệu quả kinh tế bằng cố gắng trăm năm của tập đoàn hiện nay.
Đúng là bởi vì như thế, Karl cuối cùng mới đặt ánh mắt về phía Trung Quốc. Y muốn dùng tài nguyên du lịch phong phú của Trung Quốc để hấp dẫn du khách nước Đức cùng các nước Châu Âu tới Trung Quốc du lịch, đồng thời cũng hấp dẫn người Trung Quốc tới Đức. Chỉ cần hạng mục này thành công, Karl chẳng những có thể thanh toán hết các khoản vay, càng có thể lọt vào top 10 tập đoàn du lịch lớn nhất thế giới.
Quan trọng nhất chính là ở tình hình kinh tế thế giới hiện nay, tỷ giá đồng nhân dân tệ của Trung Quốc vẫn giữ giá. Mà người Trung Quốc cũng không bài xích với người nước ngoài tới đầu tư cũng làm cho Karl thấy việc đầu tư vào Trung Quốc khá thuận lợi.
Mà chuyện bắt đầu cũng quả thật đúng như điều Karl suy nghĩ. Bọn họ tới Trung Quốc với trạm dừng chân đầu tiên là Tùng Giang, ở Tùng Giang bọn họ cảm nhận được không khí khác lạ, khác với không khí khẩn trương đầy áp lực ở Đức. Đặc biệt là sau cái tết âm lịch vui vẻ, ấm áp, đám người Karl càng kiên trì tin tưởng quyết định của mình là chính xác.
Sau đó bọn họ lại đi tới mười mấy thành phố du lịch nổi tiếng của Trung Quốc, dù tới đâu bọn họ cũng được nhiệt liệt chào đón.
Sau hơn 3 tháng khảo sát, Karl cuối cùng quyết định hợp tác với 10 thành phố du lịch lớn của Trung Quốc, đầu tư rất nhiều tài chính cùng với đối phương lợi dụng, khai thác hợp lý tài nguyên du lịch. Ngay khi công trình đã khởi công, tất cả phát triển theo phương hướng tốt đẹp thì không biết chính phủ Đức nghe được tin gì mà lại phái tổ điều tra trực tiếp tới trụ sở tập đoàn Kang tiến hành điều tra.
Cái này làm đám người Karl sợ hãi, nếu việc mình khai man thành tích kinh doanh bị lộ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Không chỉ có cổ phiếu công ty giảm mạnh, cả công ty cũng rơi vào nguy cơ khủng hoảng tài chính, càng quan trọng hơn là hành vi của mình là vi phạm pháp luật, chắc chắn bị xử.
Cũng may lúc ấy vì đề phòng có ngành liên quan tiến hành điều tra nên các công việc đều đã được chuẩn bị từ trước. Sau nửa tháng khi tổ điều tra tiến vào tập đoàn Kang không tìm được tin gì, nhưng ai ngờ bọn họ lại được ai đó gửi cho một quyển sổ trong đó có báo cáo thành tích chính xác về tập đoàn trong nửa cuối năm 2001.
Tất cả lãnh đạo của tập đoàn Kang thoáng cái hoảng loạn. Bọn họ biết bí mật không lâu nữa sẽ được công khai, tới lúc đó tất cả mọi người tham gia đều bị pháp luật nghiêm trị. Nhưng đám triệu phú này sao cam tâm phá sản và vào tù? Vì thế bọn họ họp suốt đêm và đưa ra kế hoạch thâu thiên.
Nghe Kim Quýnh Văn nói tới đây, cái gọi là kế hoạch thâu thiên đã được đám người Hứa Lập đoán được. Nhất định là giống như Carlo muốn dùng tài sản cố định của tập đoàn Kang để vay vốn.
Chẳng qua bọn họ mặc dù biết nội dung của kế hoạch nhưng cũng không thể nào phỏng đoán kế hoạch thâu thiên này rốt cuộc đã lấy đi bao tiền, hại bao người?
Chỉ riêng ở Trung Quốc, ngoài Tùng Giang do Hứa Lập kiên trì cùng Tằng Ích quyết đoán nên không trúng kế ra, chín thành phố thị xã còn lại đều đã cho tập đoàn Kang vay tiền. Nhiều nhất là ở một thành phố đã cho tập đoàn Kang vay vượt hạn mức với số tiền vay lên tới 12 tỷ tệ, hơn nữa chỉ dùng danh nghĩa của chính quyền thành phố đảm bảo. Sau khi tin tức tập đoàn Kang được chính phủ Đức công bố, tên thị trưởng của thành phố cho tập đoàn Kang vay 12 tỷ đã nhảy từ tầng 12 của trụ sở xuống đất tự tử. Không ai biết y rốt cuộc đã được lợi gì từ khoản vay này?
Ngoài Trung Quốc thì chín thành phố còn lại tổng cộng cho tập đoàn Kang vay tới hơn 63 tỷ tệ, từng đó tiền gần như có thể một lần nữa thành lập lại tập đoàn Kang. Ngoài tên thị trưởng tự sát kia, trong sự kiện lần này còn khiến cho 3 thị trưởng từ chức, tám giám đốc ngân hàng bị cách chức, hơn 40 lãnh đạo cấp huyện và cấp thị xã bị điều tra hoặc là điều tới vị trí khác.
Mà tập đoàn Kang ở Đức, ở Châu Âu cũng tiến hành hành vi điên cuồng cuối cùng. Bọn họ lợi dụng đủ thủ đoạn như hối lộ, uy hiếp, mua chuộc mà tổng cộng vay đến 38 tỷ Usd của các ngân hàng trên toàn thế giới.
Mà số tiền này sau khi chuyển khoản qua nhiều ngân hàng cuối cùng lại biến mất không vô tung vô tích hoặc là chuyển tới ngân hàng Thụy Sĩ. Tóm lại đều là không thể điều tra ra giống như đám nhân viên cao cấp của tập đoàn Kang vậy.
Cuộc họp báo công bố tin tức ở Đức đã kết thúc. Hứa Lập bỏ máy, Cát Binh và Tằng Ích nhìn nhau, hai người đều nhìn ra vẻ sợ hãi trong mắt đối phương.
Một lúc lâu sau Tằng Ích mới thở dài nói:
- Tiểu Hứa, lần này đều là nhờ cậu. Nếu không có cậu nhắc thì một khi cho bọn họ vay bây giờ tôi chỉ sợ nhảy vào dòng Tùng Hoa cũng không rửa hết tội.
Cát Binh cũng có chút hối hận:
- Lúc trước Carlo tìm tôi, bảo tôi nói giúp y, tôi còn gây áp lực cho lão Tằng, cũng may lão Tằng kiên định nếu không tôi chính là tội nhân của Tùng Giang. Lão Tằng, ở đây tôi xin lỗi anh.
- Bí thư, anh đừng nói như vậy, đây không phải là nhờ anh cho Tiểu Hứa tới làm thư ký của tôi, Tiểu Hứa nhiều lần nhắc nếu không tôi đã ra mặt cho tập đoàn Kang vay rồi.
Nói đi nói lại lần này Tùng Giang có thể tránh khỏi tổn thất nặng nề là nhờ công Hứa Lập. Cát Binh và Tằng Ích đều bội phục vì tầm nhìn của Hứa Lập, địa vị của Hứa Lập trong lòng bọn họ cũng càng lúc càng cao lên.
Có thể do đám lãnh đạo tập đoàn Kang do Karl cầm đầu không cam chịu thất bại, sau nhiều lần nghiên cứu cuối cùng đã quyết định cách đem công ty ra khỏi khốn cảnh đó là đầu tư vào ngành du lịch Trung Quốc với nhiều thắng cảnh. Đối với một quốc gia đang phát triển nhanh chóng như Trung Quốc, Karl cũng không xa lạ. Y từng đến mấy thắng cảnh du lịch nổi tiếng của Trung Quốc như Tùng Giang, Hải Nam, y từng mê say vì cảnh sắc nơi này, y cũng thán phục về số du khách tiềm ẩn của Trung Quốc. Trong cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn, Karl từng nói chỉ cần có 1/5 người Trung Quốc hàng năm ra ngoài du lịch một lần cũng đủ để đem lại hiệu quả kinh tế bằng cố gắng trăm năm của tập đoàn hiện nay.
Đúng là bởi vì như thế, Karl cuối cùng mới đặt ánh mắt về phía Trung Quốc. Y muốn dùng tài nguyên du lịch phong phú của Trung Quốc để hấp dẫn du khách nước Đức cùng các nước Châu Âu tới Trung Quốc du lịch, đồng thời cũng hấp dẫn người Trung Quốc tới Đức. Chỉ cần hạng mục này thành công, Karl chẳng những có thể thanh toán hết các khoản vay, càng có thể lọt vào top 10 tập đoàn du lịch lớn nhất thế giới.
Quan trọng nhất chính là ở tình hình kinh tế thế giới hiện nay, tỷ giá đồng nhân dân tệ của Trung Quốc vẫn giữ giá. Mà người Trung Quốc cũng không bài xích với người nước ngoài tới đầu tư cũng làm cho Karl thấy việc đầu tư vào Trung Quốc khá thuận lợi.
Mà chuyện bắt đầu cũng quả thật đúng như điều Karl suy nghĩ. Bọn họ tới Trung Quốc với trạm dừng chân đầu tiên là Tùng Giang, ở Tùng Giang bọn họ cảm nhận được không khí khác lạ, khác với không khí khẩn trương đầy áp lực ở Đức. Đặc biệt là sau cái tết âm lịch vui vẻ, ấm áp, đám người Karl càng kiên trì tin tưởng quyết định của mình là chính xác.
Sau đó bọn họ lại đi tới mười mấy thành phố du lịch nổi tiếng của Trung Quốc, dù tới đâu bọn họ cũng được nhiệt liệt chào đón.
Sau hơn 3 tháng khảo sát, Karl cuối cùng quyết định hợp tác với 10 thành phố du lịch lớn của Trung Quốc, đầu tư rất nhiều tài chính cùng với đối phương lợi dụng, khai thác hợp lý tài nguyên du lịch. Ngay khi công trình đã khởi công, tất cả phát triển theo phương hướng tốt đẹp thì không biết chính phủ Đức nghe được tin gì mà lại phái tổ điều tra trực tiếp tới trụ sở tập đoàn Kang tiến hành điều tra.
Cái này làm đám người Karl sợ hãi, nếu việc mình khai man thành tích kinh doanh bị lộ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Không chỉ có cổ phiếu công ty giảm mạnh, cả công ty cũng rơi vào nguy cơ khủng hoảng tài chính, càng quan trọng hơn là hành vi của mình là vi phạm pháp luật, chắc chắn bị xử.
Cũng may lúc ấy vì đề phòng có ngành liên quan tiến hành điều tra nên các công việc đều đã được chuẩn bị từ trước. Sau nửa tháng khi tổ điều tra tiến vào tập đoàn Kang không tìm được tin gì, nhưng ai ngờ bọn họ lại được ai đó gửi cho một quyển sổ trong đó có báo cáo thành tích chính xác về tập đoàn trong nửa cuối năm 2001.
Tất cả lãnh đạo của tập đoàn Kang thoáng cái hoảng loạn. Bọn họ biết bí mật không lâu nữa sẽ được công khai, tới lúc đó tất cả mọi người tham gia đều bị pháp luật nghiêm trị. Nhưng đám triệu phú này sao cam tâm phá sản và vào tù? Vì thế bọn họ họp suốt đêm và đưa ra kế hoạch thâu thiên.
Nghe Kim Quýnh Văn nói tới đây, cái gọi là kế hoạch thâu thiên đã được đám người Hứa Lập đoán được. Nhất định là giống như Carlo muốn dùng tài sản cố định của tập đoàn Kang để vay vốn.
Chẳng qua bọn họ mặc dù biết nội dung của kế hoạch nhưng cũng không thể nào phỏng đoán kế hoạch thâu thiên này rốt cuộc đã lấy đi bao tiền, hại bao người?
Chỉ riêng ở Trung Quốc, ngoài Tùng Giang do Hứa Lập kiên trì cùng Tằng Ích quyết đoán nên không trúng kế ra, chín thành phố thị xã còn lại đều đã cho tập đoàn Kang vay tiền. Nhiều nhất là ở một thành phố đã cho tập đoàn Kang vay vượt hạn mức với số tiền vay lên tới 12 tỷ tệ, hơn nữa chỉ dùng danh nghĩa của chính quyền thành phố đảm bảo. Sau khi tin tức tập đoàn Kang được chính phủ Đức công bố, tên thị trưởng của thành phố cho tập đoàn Kang vay 12 tỷ đã nhảy từ tầng 12 của trụ sở xuống đất tự tử. Không ai biết y rốt cuộc đã được lợi gì từ khoản vay này?
Ngoài Trung Quốc thì chín thành phố còn lại tổng cộng cho tập đoàn Kang vay tới hơn 63 tỷ tệ, từng đó tiền gần như có thể một lần nữa thành lập lại tập đoàn Kang. Ngoài tên thị trưởng tự sát kia, trong sự kiện lần này còn khiến cho 3 thị trưởng từ chức, tám giám đốc ngân hàng bị cách chức, hơn 40 lãnh đạo cấp huyện và cấp thị xã bị điều tra hoặc là điều tới vị trí khác.
Mà tập đoàn Kang ở Đức, ở Châu Âu cũng tiến hành hành vi điên cuồng cuối cùng. Bọn họ lợi dụng đủ thủ đoạn như hối lộ, uy hiếp, mua chuộc mà tổng cộng vay đến 38 tỷ Usd của các ngân hàng trên toàn thế giới.
Mà số tiền này sau khi chuyển khoản qua nhiều ngân hàng cuối cùng lại biến mất không vô tung vô tích hoặc là chuyển tới ngân hàng Thụy Sĩ. Tóm lại đều là không thể điều tra ra giống như đám nhân viên cao cấp của tập đoàn Kang vậy.
Cuộc họp báo công bố tin tức ở Đức đã kết thúc. Hứa Lập bỏ máy, Cát Binh và Tằng Ích nhìn nhau, hai người đều nhìn ra vẻ sợ hãi trong mắt đối phương.
Một lúc lâu sau Tằng Ích mới thở dài nói:
- Tiểu Hứa, lần này đều là nhờ cậu. Nếu không có cậu nhắc thì một khi cho bọn họ vay bây giờ tôi chỉ sợ nhảy vào dòng Tùng Hoa cũng không rửa hết tội.
Cát Binh cũng có chút hối hận:
- Lúc trước Carlo tìm tôi, bảo tôi nói giúp y, tôi còn gây áp lực cho lão Tằng, cũng may lão Tằng kiên định nếu không tôi chính là tội nhân của Tùng Giang. Lão Tằng, ở đây tôi xin lỗi anh.
- Bí thư, anh đừng nói như vậy, đây không phải là nhờ anh cho Tiểu Hứa tới làm thư ký của tôi, Tiểu Hứa nhiều lần nhắc nếu không tôi đã ra mặt cho tập đoàn Kang vay rồi.
Nói đi nói lại lần này Tùng Giang có thể tránh khỏi tổn thất nặng nề là nhờ công Hứa Lập. Cát Binh và Tằng Ích đều bội phục vì tầm nhìn của Hứa Lập, địa vị của Hứa Lập trong lòng bọn họ cũng càng lúc càng cao lên.