Phó bí thư thị ủy Đổng Lập Sơn nghe xong gật đầu nói:
- Không sai, phải thu hút đầu tư. Hạng mục này cần số tài chính quá khổng lồ, nếu như dùng tiền của thị xã thực hiện tiếp thì cuối cùng căn bản không thể xây dựng theo thiết kế ban đầu, có khi còn vẽ hổ không thành lại thành chó. Cho nên thủ đoạn chủ yếu chính là thu hút đầu tư, đồng thời việc xây dựng hiện nay cũng không thể dừng lại. Nên do ủy ban thị xã ra mặt phối hợp các công ty xây dựng duy trì tốc độ xây dựng hạng mục, nếu không một khi dừng thi công còn muốn khôi phục việc xây dựng chỉ sợ rất khó khăn.
Các thường vụ còn lại trước sau lên tiếng, chẳng qua bọn họ phần lớn chỉ quản công việc của mình, không có quan hệ mấy đến việc xây dựng kinh tế nên không đưa ra được ý kiến gì mang tính xây dựng.
Cuối cùng Cát Binh tổng kết lại:
- Mọi người nói rất có đạo lý, công trình nhất định không thể dừng! Dù là thị ủy, ủy ban thị xã phải dồn hết tiền của vào cũng phải tiếp tục tiến độ công trình. Lão Phạm, sau khi hội nghị kết thúc anh tìm cục Tài chính tới nghiên cứu xem một chút có thể điều động chút tài chính không, đầu tiên phát lương cho công nhân, ổn định lòng người. Vào lúc này tuyệt đối không thể để đám công nhân gây rối được. Thị trưởng Tằng, anh liên lạc với các ngân hàng xem có thể cho thị xã vay được không để duy trì việc tiếp tục xây dựng hạng mục. Cuối cùng công việc chủ yếu của chúng ta là thu hút đầu tư, động viên cán bộ, lãnh đạo toàn thị xã và quần chúng nhân dân cùng nghĩ biện pháp, bất luận là ai có thể thành công liên lạc tới nguồn tài chính mới thì thị ủy, ủy ban thị xã đều sẽ có trọng thưởng.
Sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, mọi người lại tiếp tục với công việc của mình. Về công tác xây dựng hạng mục du lịch này vẫn tiếp tục do ủy ban thị xã phụ trách. Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt tìm cục trưởng cục Tài chính bàn bạc xem có thể cấp ra một khoản giải quyết tình hình cấp bách trước mắt không?
Mà Tằng Ích lại cùng Hứa Lập về trụ sở ủy ban nghiên cứu xem làm cách nào kiếm nguồn tài chính mới để công trình tiếp tục tiến hành.
Bây giờ Tằng Ích càng lúc càng coi trọng Hứa Lập. Y đặc biệt gọi Hứa Lập vào văn phòng mình để bàn bạc.
- Tiểu Hứa, cậu nói chúng ta vay vốn ngân hàng thì các ngân hàng có thể ủng hộ công việc của chúng ta không?
Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:
- Các ngân hàng tuy nói là không thuộc quản lý của địa phương nhưng bọn họ cũng mở ở Tùng Giang chúng ta. Nếu như thị trưởng Tằng ra mặt nói chuyện thì bọn họ ít nhiều cũng nể mặt, chẳng qua số tiền có thể không lớn. Vừa mới có vụ tập đoàn Kang lừa tiền, các ngân hàng của Tùng Giang mặc dù không tổn thất mấy nhưng bài học ở các thành phố khác lù lù trước mặt, vào lúc này không ai dám cho vay trái quy định. Nếu ép quá bọn họ nhiều lắm chỉ cho vay tầm vài triệu, căn bản không đủ để làm gì.
Thực ra với tài sản hiện nay của Hứa Lập thì muốn đầu tư vào hạng mục du lịch của Tùng Giang cũng có thể, nhưng Hứa Lập vẫn có chút do dự. Ngành du lịch là ngành đầu tư lâu dài, bây giờ ném ra vài tỷ thì phải mấy năm thậm chí hàng chục năm sau mới có thể thu hồi vốn đầu tư, mới thấy được hiệu quả. Nếu làm không tốt có khi còn lỗ vốn. Nhưng khoản tiền này nếu đầu tư vào thị trường chứng khoán thì một năm có thể tăng lên vài lần.
Về phương diện khác việc mình đầu tư vào khai thác mỏ ở xã Nhị Đạo – huyện Giang Ninh đã khiến nhiều người chú ý, mặc dù hiện nay cũng chỉ có mấy người như Văn Thành, Tiếu Lợi Phi đoán được vài phần sự thật nhưng nếu mình tiếp tục đầu tư vào hạng mục du lịch của Tùng Giang thì sợ là tới lúc đó sẽ có càng nhiều chú ý tới mình, nó ngược lại với dự định của mình. Cho nên Hứa Lập mới có thể do dự, hắn bây giờ chỉ hy vọng có người khác tới nhận hạng mục này, mình nằm ngoài cuộc là tốt nhất.
Tằng Ích đương nhiên cũng biết rõ tình hình lúc này, có lẽ các ngân hàng đã bắt đầu công tác kiểm toán nội bộ.
- Nếu vay vốn ngân hàng không được thì chỉ có thể vay ở các cơ quan toàn thị xã.
- Thị trưởng Tằng, việc vay ngoài này phải cân nhắc một cách thận trọng. Nếu như muốn vay ngoài một ít thì không có tác dụng mấy, nếu vay quá nhiều lại quá mạo hiểm, sợ rằng có người sẽ đâm chuyện này lên tỉnh thậm chí là trung ương, tới lúc đó công việc của chúng ta sẽ rất bị động. Huống hồ một khi tiến hành vay ngoài thì danh tiếng của hạng mục du lịch Tùng Giang sẽ không tốt, mọi người sẽ cho rằng hạng mục du lịch này không được nên chúng ta mới làm thế.
- Vậy cậu nói nên làm như thế nào giờ? Hạng mục du lịch này không thể dừng thi công nhưng hạng mục này như con thú ăn tiền, nếu không cho nó ăn no thì hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.
Tằng Ích trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì.
Lúc này máy điện thoại trên bàn Tằng Ích vang lên, nó rất chói tai trong không khí yên tĩnh này. Tằng Ích nghe điện.
- Alo, ai đó?
- Thị trưởng Tằng, tôi là Hướng Minh ở ngân hàng xây dựng, ngài bây giờ có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn trao đổi với ngài.
- Có chuyện gì nói qua điện thoại, tôi đang rất bận.
Tằng Ích đang đâu đầu vì việc tài chính thì đâu có thời gian tiếp Hướng Minh.
- Thị trưởng Tằng, tôi xin ngài, chỉ mất một lúc thôi, mấy phút cũng được.
Hứa Lập đứng bên đột nhiên ra hiệu với Tằng Ích, ý bảo Tằng Ích đồng ý với đề nghị của Hướng Minh. Tằng Ích mặc dù không biết tại sao nhưng y tin tưởng Hứa Lập nên đổi giọng với Hướng Minh.
- Được rồi, chúng ta coi như là bạn cũ, xin xỏ gì chứ, anh lại đây. Chẳng qua tôi đang bận nên anh phải tới nhanh một chút.
Tằng Ích bỏ máy có chút khó hiểu nhìn Hứa Lập.
- Lúc này gặp Hướng Minh làm gì. Không cần hỏi cũng biết hắn nhất định lại tới vì khoản vay 700 triệu kia.
Hứa Lập mỉm cười:
- Không ngờ tới y còn tự mình đưa lên cửa, có lẽ vấn đề tài chính của chúng ta sẽ do y giải quyết.
- Hướng Minh ư? Y cho vay 700 triệu tới giờ chưa giải quyết xong, y còn dám cho chúng ta vay tiền?
Tằng Ích không thể tin nói.
- Đúng là vì khoản vay 700 triệu này nên y mới là người có khả năng cho chúng ta vay nhất.
Hai người đang nói đã có người gõ cửa.
- Vào đi.
Tằng Ích ngẩng đầu nhìn thấy đúng là giám đốc ngân hàng xây dựng Hướng Minh.
- Ôi, lão Hướng, sao anh tới nhanh như vậy?
Tằng Ích khó hiểu hỏi.
- Thị trưởng Tằng, tôi lúc nãy gọi cho ngài thì mình cũng gần tới trụ sở ủy ban thị xã, ngài vừa nhận lời gặp tôi là tôi chạy lên ngay.
Hứa Lập cười nói:
- Vậy hai vị nói chuyện, tôi ra ngoài.
- Phó trưởng ban thư ký Hứa, anh chờ chút, tôi thật sự gặp vấn đề khó, tôi biết anh là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh nên muốn nhờ anh nghĩ biện pháp giúp.
Không đợi Tằng Ích mở miệng, Hướng Minh đã muốn giữ Hứa Lập lại.
- Không sai, phải thu hút đầu tư. Hạng mục này cần số tài chính quá khổng lồ, nếu như dùng tiền của thị xã thực hiện tiếp thì cuối cùng căn bản không thể xây dựng theo thiết kế ban đầu, có khi còn vẽ hổ không thành lại thành chó. Cho nên thủ đoạn chủ yếu chính là thu hút đầu tư, đồng thời việc xây dựng hiện nay cũng không thể dừng lại. Nên do ủy ban thị xã ra mặt phối hợp các công ty xây dựng duy trì tốc độ xây dựng hạng mục, nếu không một khi dừng thi công còn muốn khôi phục việc xây dựng chỉ sợ rất khó khăn.
Các thường vụ còn lại trước sau lên tiếng, chẳng qua bọn họ phần lớn chỉ quản công việc của mình, không có quan hệ mấy đến việc xây dựng kinh tế nên không đưa ra được ý kiến gì mang tính xây dựng.
Cuối cùng Cát Binh tổng kết lại:
- Mọi người nói rất có đạo lý, công trình nhất định không thể dừng! Dù là thị ủy, ủy ban thị xã phải dồn hết tiền của vào cũng phải tiếp tục tiến độ công trình. Lão Phạm, sau khi hội nghị kết thúc anh tìm cục Tài chính tới nghiên cứu xem một chút có thể điều động chút tài chính không, đầu tiên phát lương cho công nhân, ổn định lòng người. Vào lúc này tuyệt đối không thể để đám công nhân gây rối được. Thị trưởng Tằng, anh liên lạc với các ngân hàng xem có thể cho thị xã vay được không để duy trì việc tiếp tục xây dựng hạng mục. Cuối cùng công việc chủ yếu của chúng ta là thu hút đầu tư, động viên cán bộ, lãnh đạo toàn thị xã và quần chúng nhân dân cùng nghĩ biện pháp, bất luận là ai có thể thành công liên lạc tới nguồn tài chính mới thì thị ủy, ủy ban thị xã đều sẽ có trọng thưởng.
Sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, mọi người lại tiếp tục với công việc của mình. Về công tác xây dựng hạng mục du lịch này vẫn tiếp tục do ủy ban thị xã phụ trách. Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt tìm cục trưởng cục Tài chính bàn bạc xem có thể cấp ra một khoản giải quyết tình hình cấp bách trước mắt không?
Mà Tằng Ích lại cùng Hứa Lập về trụ sở ủy ban nghiên cứu xem làm cách nào kiếm nguồn tài chính mới để công trình tiếp tục tiến hành.
Bây giờ Tằng Ích càng lúc càng coi trọng Hứa Lập. Y đặc biệt gọi Hứa Lập vào văn phòng mình để bàn bạc.
- Tiểu Hứa, cậu nói chúng ta vay vốn ngân hàng thì các ngân hàng có thể ủng hộ công việc của chúng ta không?
Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:
- Các ngân hàng tuy nói là không thuộc quản lý của địa phương nhưng bọn họ cũng mở ở Tùng Giang chúng ta. Nếu như thị trưởng Tằng ra mặt nói chuyện thì bọn họ ít nhiều cũng nể mặt, chẳng qua số tiền có thể không lớn. Vừa mới có vụ tập đoàn Kang lừa tiền, các ngân hàng của Tùng Giang mặc dù không tổn thất mấy nhưng bài học ở các thành phố khác lù lù trước mặt, vào lúc này không ai dám cho vay trái quy định. Nếu ép quá bọn họ nhiều lắm chỉ cho vay tầm vài triệu, căn bản không đủ để làm gì.
Thực ra với tài sản hiện nay của Hứa Lập thì muốn đầu tư vào hạng mục du lịch của Tùng Giang cũng có thể, nhưng Hứa Lập vẫn có chút do dự. Ngành du lịch là ngành đầu tư lâu dài, bây giờ ném ra vài tỷ thì phải mấy năm thậm chí hàng chục năm sau mới có thể thu hồi vốn đầu tư, mới thấy được hiệu quả. Nếu làm không tốt có khi còn lỗ vốn. Nhưng khoản tiền này nếu đầu tư vào thị trường chứng khoán thì một năm có thể tăng lên vài lần.
Về phương diện khác việc mình đầu tư vào khai thác mỏ ở xã Nhị Đạo – huyện Giang Ninh đã khiến nhiều người chú ý, mặc dù hiện nay cũng chỉ có mấy người như Văn Thành, Tiếu Lợi Phi đoán được vài phần sự thật nhưng nếu mình tiếp tục đầu tư vào hạng mục du lịch của Tùng Giang thì sợ là tới lúc đó sẽ có càng nhiều chú ý tới mình, nó ngược lại với dự định của mình. Cho nên Hứa Lập mới có thể do dự, hắn bây giờ chỉ hy vọng có người khác tới nhận hạng mục này, mình nằm ngoài cuộc là tốt nhất.
Tằng Ích đương nhiên cũng biết rõ tình hình lúc này, có lẽ các ngân hàng đã bắt đầu công tác kiểm toán nội bộ.
- Nếu vay vốn ngân hàng không được thì chỉ có thể vay ở các cơ quan toàn thị xã.
- Thị trưởng Tằng, việc vay ngoài này phải cân nhắc một cách thận trọng. Nếu như muốn vay ngoài một ít thì không có tác dụng mấy, nếu vay quá nhiều lại quá mạo hiểm, sợ rằng có người sẽ đâm chuyện này lên tỉnh thậm chí là trung ương, tới lúc đó công việc của chúng ta sẽ rất bị động. Huống hồ một khi tiến hành vay ngoài thì danh tiếng của hạng mục du lịch Tùng Giang sẽ không tốt, mọi người sẽ cho rằng hạng mục du lịch này không được nên chúng ta mới làm thế.
- Vậy cậu nói nên làm như thế nào giờ? Hạng mục du lịch này không thể dừng thi công nhưng hạng mục này như con thú ăn tiền, nếu không cho nó ăn no thì hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.
Tằng Ích trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì.
Lúc này máy điện thoại trên bàn Tằng Ích vang lên, nó rất chói tai trong không khí yên tĩnh này. Tằng Ích nghe điện.
- Alo, ai đó?
- Thị trưởng Tằng, tôi là Hướng Minh ở ngân hàng xây dựng, ngài bây giờ có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn trao đổi với ngài.
- Có chuyện gì nói qua điện thoại, tôi đang rất bận.
Tằng Ích đang đâu đầu vì việc tài chính thì đâu có thời gian tiếp Hướng Minh.
- Thị trưởng Tằng, tôi xin ngài, chỉ mất một lúc thôi, mấy phút cũng được.
Hứa Lập đứng bên đột nhiên ra hiệu với Tằng Ích, ý bảo Tằng Ích đồng ý với đề nghị của Hướng Minh. Tằng Ích mặc dù không biết tại sao nhưng y tin tưởng Hứa Lập nên đổi giọng với Hướng Minh.
- Được rồi, chúng ta coi như là bạn cũ, xin xỏ gì chứ, anh lại đây. Chẳng qua tôi đang bận nên anh phải tới nhanh một chút.
Tằng Ích bỏ máy có chút khó hiểu nhìn Hứa Lập.
- Lúc này gặp Hướng Minh làm gì. Không cần hỏi cũng biết hắn nhất định lại tới vì khoản vay 700 triệu kia.
Hứa Lập mỉm cười:
- Không ngờ tới y còn tự mình đưa lên cửa, có lẽ vấn đề tài chính của chúng ta sẽ do y giải quyết.
- Hướng Minh ư? Y cho vay 700 triệu tới giờ chưa giải quyết xong, y còn dám cho chúng ta vay tiền?
Tằng Ích không thể tin nói.
- Đúng là vì khoản vay 700 triệu này nên y mới là người có khả năng cho chúng ta vay nhất.
Hai người đang nói đã có người gõ cửa.
- Vào đi.
Tằng Ích ngẩng đầu nhìn thấy đúng là giám đốc ngân hàng xây dựng Hướng Minh.
- Ôi, lão Hướng, sao anh tới nhanh như vậy?
Tằng Ích khó hiểu hỏi.
- Thị trưởng Tằng, tôi lúc nãy gọi cho ngài thì mình cũng gần tới trụ sở ủy ban thị xã, ngài vừa nhận lời gặp tôi là tôi chạy lên ngay.
Hứa Lập cười nói:
- Vậy hai vị nói chuyện, tôi ra ngoài.
- Phó trưởng ban thư ký Hứa, anh chờ chút, tôi thật sự gặp vấn đề khó, tôi biết anh là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh nên muốn nhờ anh nghĩ biện pháp giúp.
Không đợi Tằng Ích mở miệng, Hướng Minh đã muốn giữ Hứa Lập lại.