- Không dám.
Hứa Lập ngoài miệng trả lời dứt khoát nhưng trong lòng thầm nghĩ: Cô bé, rốt cục ai dọa ai? Nửa đêm không ngủ lại chạy đến đây, lại đổi cho mình hù dọa cô.
- Hừ.
Phạm Ngọc Hoa đắc ý hừ lạnh một tiếng, đột nhiên có cơn gió thổi làm cửa sổ phòng chưa đóng đập một tiếng to.
- A.
Phạm Ngọc Hoa bất chấp trừng phạt Hứa Lập, cô nhào tới trong lòng Hứa Lập, ôm chặt lấy Hứa Lập, cả người run lên.
Hứa Lập thở dài âm thầm cảm kích cơn gió, nếu không mình không biết Phạm Ngọc Hoa sẽ hành hạ tới đâu.
Nhào tới lòng Hứa Lập hồi lâu Phạm Ngọc Hoa mới nhỏ giọng nói:
- Nơi này thật sự không có quỷ chứ?
Hứa Lập ôm chặt Phạm Ngọc Hoa nói:
- Đồng chí tiểu Phạm, tôi không thể không phê bình em, một nhân viên công chức phải là người theo thuyết vô thần, như thế nào mà em lại tin trên đời này có ma quỷ?
- Anh không biết chứ, đừng nói em là một phó trưởng phòng Tài chính huyện. Dù là chủ tịch huyện, thị trưởng, thậm chí là cán bộ cấp cao cũng đều đi cầu thần bái phật. Nói họ không tin quỷ thần vậy họ đốt hương vàng mã, bái phật làm gì? Mặc kệ, dù sao tối nay em cũng không buông anh ra đâu, em ôm anh ngủ mới ngon.
Phạm Ngọc Hoa thật sự sợ hãi, đừng nói là quay về phòng mình, ngay cả buông Hứa Lập một lúc cô cũng không dám. Chỉ có ôm chặt cánh tay Hứa Lập cô mới yên tâm.
- Không phải là em muốn anh ngồi trên giường như vậy cả một đêm chứ?
Hứa Lập cười nhìn Phạm Ngọc Hoa.
- Vậy, vậy anh lên nằm đi. Em có nói là không cho anh lên đâu.
Phạm Ngọc Hoa vừa nói mặt vừa ửng đỏ.
Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa nhưng cuối cùng không dám lên giường. Hai người yêu nhau cũng đã 3 năm nhưng ngoài ôm, hôn ra thì cho đến nay chưa bao giờ đi tới bước cuối cùng. Vì trong lòng hai người đều có lý do, trong lòng Hứa Lập chính là người vợ kiếp trước Lữ Tĩnh, còn trong lòng Phạm Ngọc Hoa thì luôn nghĩ Hứa Lập đã có bạn gái đang đi du học ở Mỹ.
Với tính cách của Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa thì cái đinh trong lòng không biến mất thì không thể cùng một chỗ, càng đừng nói đến chuyện quan trọng nhất là kết hôn.
Cho nên Hứa Lập thà ngồi bên giường chứ nhất định không chịu nằm trên giường. Hắn sợ ở trên giường khi mình xúc động, sau này đối đãi Phạm Ngọc Hoa thế nào, còn Lữ Tĩnh nữa chứ.
Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập không lên giường cũng không ép. Yêu nhau 3 năm đương nhiên cô biết nguyên nhân trong đó, cô càng hiểu rõ Hứa Lập hơn. Chỉ cần Hứa Lập nhận thức chuyện gì, người khác nói gì cũng vô ích, chỉ phí lời. Phạm Ngọc Hoa ôm chặt cánh tay Hứa Lập, lẳng lặng nằm trên giường.
Bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua của sổ thủy tinh chiếu vào phòng, chiếu lên người hai người. Cả phòng không có một tiếng động, chỉ có tiếng đồng hồ tíc tắc báo giờ.
Hứa Lập ngồi trên giường rất lâu, hắn cúi đầu nhìn Phạm Ngọc Hoa qua ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Trên mặt Phạm Ngọc Hoa được ánh trăng chiếu sáng, gương mặt Phạm Ngọc Hoa giống như viên ngọc sáng. Nhưng Hứa Lập phát hiện Phạm Ngọc Hoa mí mắt cứ nhấp nháy, Hứa Lập biết Phạm Ngọc Hoa không ngủ.
Hứa Lập rút tay ra, nhẹ nhàng ôm Phạm Ngọc Hoa vào lòng. Hắn cảm nhận được bàn tay Phạm Ngọc Hoa co giật sau đó liền buông lỏng ra. Hứa Lập thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên mặt Phạm Ngọc Hoa.
Phạm Ngọc Hoa cũng mở mắt nhìn Hứa Lập, hai mắt nhìn nhau tương giao giữa không trung. Hứa Lập có thể đọc được ý của Phạm Ngọc Hoa qua đôi mắt nhưng hắn không biết trả lời như thế nào mới đúng, hắn chỉ có thể quay đầu đi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
- Hứa Lập, hãy nhìn em đi.
Phạm Ngọc Hoa cầm bàn tay Hứa Lập nói.
Hứa Lập không dám quay đầu lại, không cần nhìn hắn cũng biết, lúc này Phạm Ngọc Hoa nhất định đang khóc. Nếu mình quay đầu lại thì sợ rằng sẽ không nỡ rời.
- Có chuyện gì? Ngồi máy bay một ngày, ngủ một giấc ngon vào, ngày mai chúng ta cùng Lý Tân đi ngắm bốn phía lâu đài.
Hứa Lập cố tình không biết, giả bộ bình tĩnh đáp.
- Hứa Lập, chẳng nhẽ ngay cả nhìn em anh cũng không có dũng khí? Chúng ta gặp nhau ở Giang Ninh cũng đã 3 năm rồi, anh không hiểu em sao? Chẳng lẽ em là loại người nói không giữ lời?
Phạm Ngọc Hoa bình tĩnh nói.
Phạm Ngọc Hoa càng bình tĩnh, Hứa Lập càng cảm thấy sợ hãi. Hứa Lập biết nếu như mình không quay đầu thì Phạm Ngọc Hoa sẽ thực sự tức giận. Yêu nhau 3 năm Phạm Ngọc Hoa rất ít khi tức giận, thậm chí Hứa Lập có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Phạm Ngọc Hoa rất quan tâm mình, tới cha mẹ mình, cô đã chăm sóc cho bố mẹ mình rất nhiều. Đặc biệt từ khi mình tới thị ủy càng ít có cơ hội báo hiếu cha mẹ, lần nào cũng là Phạm Ngọc Hoa mua đồ mang đến nhà cho cha mẹ, từ đồ ăn đến đồ dùng đều không thiếu. Mỗi lần cha mẹ gọi điện đều khen Phạm Ngọc Hoa là con dâu tốt, bảo Hứa Lập phải nắm chắc, bảo hắn đừng để tuột mất cô vợ tốt như vậy. Nếu Hứa Lập có dũng khí bỏ cô vợ như vậy, chỉ sợ hai ông bà sẽ không nhìn mặt hắn.
Rốt cuộc Hứa Lập cũng quay đầu, vừa nhìn đã thấy Phạm Ngọc Hoa mặt đầy nước mắt. Nhưng cô một tiếng cũng không nói, cứ tùy ý để nước mắt rơi xuống gối.
- Ngọc Hoa, em làm sao vậy?
Hứa Lập vội vàng lau nước mắt Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa cũng không ngăn. Hứa Lập càng lau nước mắt cô càng rơi nhiều:
- Ngọc Hoa, em thật ra có chuyện gì, khóc nhiều như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.
Phạm Ngọc Hoa ngồi dậy, lau nước mắt rồi nói:
- Anh muốn gạt em tới lúc nào?
- Lừa em? Anh lừa em cái gì? Em phải nói rõ ra.
Hứa Lập giấu Phạm Ngọc Hoa nhiều chuyện lắm, đột nhiên Phạm Ngọc Hoa hỏi, Hứa Lập thật không biết cô đang hỏi mình chuyện gì. Nếu nói sai không phải là không đánh mà khai sao?
Hứa Lập ngoài miệng trả lời dứt khoát nhưng trong lòng thầm nghĩ: Cô bé, rốt cục ai dọa ai? Nửa đêm không ngủ lại chạy đến đây, lại đổi cho mình hù dọa cô.
- Hừ.
Phạm Ngọc Hoa đắc ý hừ lạnh một tiếng, đột nhiên có cơn gió thổi làm cửa sổ phòng chưa đóng đập một tiếng to.
- A.
Phạm Ngọc Hoa bất chấp trừng phạt Hứa Lập, cô nhào tới trong lòng Hứa Lập, ôm chặt lấy Hứa Lập, cả người run lên.
Hứa Lập thở dài âm thầm cảm kích cơn gió, nếu không mình không biết Phạm Ngọc Hoa sẽ hành hạ tới đâu.
Nhào tới lòng Hứa Lập hồi lâu Phạm Ngọc Hoa mới nhỏ giọng nói:
- Nơi này thật sự không có quỷ chứ?
Hứa Lập ôm chặt Phạm Ngọc Hoa nói:
- Đồng chí tiểu Phạm, tôi không thể không phê bình em, một nhân viên công chức phải là người theo thuyết vô thần, như thế nào mà em lại tin trên đời này có ma quỷ?
- Anh không biết chứ, đừng nói em là một phó trưởng phòng Tài chính huyện. Dù là chủ tịch huyện, thị trưởng, thậm chí là cán bộ cấp cao cũng đều đi cầu thần bái phật. Nói họ không tin quỷ thần vậy họ đốt hương vàng mã, bái phật làm gì? Mặc kệ, dù sao tối nay em cũng không buông anh ra đâu, em ôm anh ngủ mới ngon.
Phạm Ngọc Hoa thật sự sợ hãi, đừng nói là quay về phòng mình, ngay cả buông Hứa Lập một lúc cô cũng không dám. Chỉ có ôm chặt cánh tay Hứa Lập cô mới yên tâm.
- Không phải là em muốn anh ngồi trên giường như vậy cả một đêm chứ?
Hứa Lập cười nhìn Phạm Ngọc Hoa.
- Vậy, vậy anh lên nằm đi. Em có nói là không cho anh lên đâu.
Phạm Ngọc Hoa vừa nói mặt vừa ửng đỏ.
Hứa Lập nhìn Phạm Ngọc Hoa nhưng cuối cùng không dám lên giường. Hai người yêu nhau cũng đã 3 năm nhưng ngoài ôm, hôn ra thì cho đến nay chưa bao giờ đi tới bước cuối cùng. Vì trong lòng hai người đều có lý do, trong lòng Hứa Lập chính là người vợ kiếp trước Lữ Tĩnh, còn trong lòng Phạm Ngọc Hoa thì luôn nghĩ Hứa Lập đã có bạn gái đang đi du học ở Mỹ.
Với tính cách của Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa thì cái đinh trong lòng không biến mất thì không thể cùng một chỗ, càng đừng nói đến chuyện quan trọng nhất là kết hôn.
Cho nên Hứa Lập thà ngồi bên giường chứ nhất định không chịu nằm trên giường. Hắn sợ ở trên giường khi mình xúc động, sau này đối đãi Phạm Ngọc Hoa thế nào, còn Lữ Tĩnh nữa chứ.
Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập không lên giường cũng không ép. Yêu nhau 3 năm đương nhiên cô biết nguyên nhân trong đó, cô càng hiểu rõ Hứa Lập hơn. Chỉ cần Hứa Lập nhận thức chuyện gì, người khác nói gì cũng vô ích, chỉ phí lời. Phạm Ngọc Hoa ôm chặt cánh tay Hứa Lập, lẳng lặng nằm trên giường.
Bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua của sổ thủy tinh chiếu vào phòng, chiếu lên người hai người. Cả phòng không có một tiếng động, chỉ có tiếng đồng hồ tíc tắc báo giờ.
Hứa Lập ngồi trên giường rất lâu, hắn cúi đầu nhìn Phạm Ngọc Hoa qua ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Trên mặt Phạm Ngọc Hoa được ánh trăng chiếu sáng, gương mặt Phạm Ngọc Hoa giống như viên ngọc sáng. Nhưng Hứa Lập phát hiện Phạm Ngọc Hoa mí mắt cứ nhấp nháy, Hứa Lập biết Phạm Ngọc Hoa không ngủ.
Hứa Lập rút tay ra, nhẹ nhàng ôm Phạm Ngọc Hoa vào lòng. Hắn cảm nhận được bàn tay Phạm Ngọc Hoa co giật sau đó liền buông lỏng ra. Hứa Lập thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vuốt trên mặt Phạm Ngọc Hoa.
Phạm Ngọc Hoa cũng mở mắt nhìn Hứa Lập, hai mắt nhìn nhau tương giao giữa không trung. Hứa Lập có thể đọc được ý của Phạm Ngọc Hoa qua đôi mắt nhưng hắn không biết trả lời như thế nào mới đúng, hắn chỉ có thể quay đầu đi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
- Hứa Lập, hãy nhìn em đi.
Phạm Ngọc Hoa cầm bàn tay Hứa Lập nói.
Hứa Lập không dám quay đầu lại, không cần nhìn hắn cũng biết, lúc này Phạm Ngọc Hoa nhất định đang khóc. Nếu mình quay đầu lại thì sợ rằng sẽ không nỡ rời.
- Có chuyện gì? Ngồi máy bay một ngày, ngủ một giấc ngon vào, ngày mai chúng ta cùng Lý Tân đi ngắm bốn phía lâu đài.
Hứa Lập cố tình không biết, giả bộ bình tĩnh đáp.
- Hứa Lập, chẳng nhẽ ngay cả nhìn em anh cũng không có dũng khí? Chúng ta gặp nhau ở Giang Ninh cũng đã 3 năm rồi, anh không hiểu em sao? Chẳng lẽ em là loại người nói không giữ lời?
Phạm Ngọc Hoa bình tĩnh nói.
Phạm Ngọc Hoa càng bình tĩnh, Hứa Lập càng cảm thấy sợ hãi. Hứa Lập biết nếu như mình không quay đầu thì Phạm Ngọc Hoa sẽ thực sự tức giận. Yêu nhau 3 năm Phạm Ngọc Hoa rất ít khi tức giận, thậm chí Hứa Lập có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Phạm Ngọc Hoa rất quan tâm mình, tới cha mẹ mình, cô đã chăm sóc cho bố mẹ mình rất nhiều. Đặc biệt từ khi mình tới thị ủy càng ít có cơ hội báo hiếu cha mẹ, lần nào cũng là Phạm Ngọc Hoa mua đồ mang đến nhà cho cha mẹ, từ đồ ăn đến đồ dùng đều không thiếu. Mỗi lần cha mẹ gọi điện đều khen Phạm Ngọc Hoa là con dâu tốt, bảo Hứa Lập phải nắm chắc, bảo hắn đừng để tuột mất cô vợ tốt như vậy. Nếu Hứa Lập có dũng khí bỏ cô vợ như vậy, chỉ sợ hai ông bà sẽ không nhìn mặt hắn.
Rốt cuộc Hứa Lập cũng quay đầu, vừa nhìn đã thấy Phạm Ngọc Hoa mặt đầy nước mắt. Nhưng cô một tiếng cũng không nói, cứ tùy ý để nước mắt rơi xuống gối.
- Ngọc Hoa, em làm sao vậy?
Hứa Lập vội vàng lau nước mắt Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa cũng không ngăn. Hứa Lập càng lau nước mắt cô càng rơi nhiều:
- Ngọc Hoa, em thật ra có chuyện gì, khóc nhiều như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.
Phạm Ngọc Hoa ngồi dậy, lau nước mắt rồi nói:
- Anh muốn gạt em tới lúc nào?
- Lừa em? Anh lừa em cái gì? Em phải nói rõ ra.
Hứa Lập giấu Phạm Ngọc Hoa nhiều chuyện lắm, đột nhiên Phạm Ngọc Hoa hỏi, Hứa Lập thật không biết cô đang hỏi mình chuyện gì. Nếu nói sai không phải là không đánh mà khai sao?