Hai bên ký tên vào hợp đồng và trao đổi cho nhau. Sau khi chứng thực hợp đồng đầu tư ở thị xã Tùng Giang rõ ràng có chữ ký của mình và chủ tịch Lý Tân - công ty Huệ Tân, Tằng Ích cuối cùng cũng vứt được tảng đá đè nặng trên vai. Ngành du lịch Tùng Giang rốt cục có hi vọng, Tằng Ích kích động nhỏ giọng nói với Lý Tân:
- Cám ơn.
Ngay sau đó hai cô gái xinh đẹp chờ ở bên lập tức đưa lên hai chén rượu, đồng thời mỗi vị quan khách đều giơ chén rượu lên, Tằng Ích lớn tiếng nói:
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, các tân khách, hôm nay cám ơn mọi người đã đến đây tham gia nghi thức ký kết hợp đồng giữa thị xã Tùng Giang chúngtôi và công ty Huệ Tân. Hợp đồng về hạng mục du lịch đã ký kết xong, trong tương lại chắc chắn Tùng Giang sẽ trở thành viên minh châu lĩnh vực du lịch ở khu vực Đông bắc, thậm chí cả nước. Chúng tôi tin tưởng có các vị lãnh đạo chỉ đạo cùng sự quan tâm,ủng hộ mạnh mẽ của công ty Huệ Tân, bộ mặt của Tùng Giang sẽ thay đổi mạnh mẽ. Sắp tới Tùng Giang sẽ nghênh đón một thời kỳ cùng phát triển, cùng có lợi, một thời kỳ tăng cường tình hữu nghị, mở rộng trao đổi hợp tác, một thời kỳ mà không ai quên được. Sự phát triển của Tùng Giang nhất định sẽ nghênh đón mùa xuân mới. Tôi đề nghị vì sự tăng cường hợp tác sau này của chúng ta, vì tình hữu nghị của chúng ta, tôi mời các vị bằng hữu cùng nâng ly.
- Cụng ly.
Mọi người đồng loạt giơ chén rượu lên, cùng hoan hô vì thời khắc lịch sử của Tùng Giang.
Tối hôm đó tiệc chúc mừng mở ở khách sạn Tùng Giang, lãnh đạo thị ủy, chính quyền lãnh đạo thành phố Tùng Giang và lãnh đạo công ty Huệ Tân đều có mặt. Ở đây không có phóng viên chỉ có những bằng hữu cống hiến vì sự phát triển Tùng Giang. Hứa Lập là trung gian đưa tập đoàn Huệ Tân tới Tùng Giangnên không thể vắng mặt, dù Hứa Lập uống tốt nhưng hôm nay hắn là công thần phải uống hơi nhiều, phải đến gần hai lít rượu vào ngườii. Từng đó rượu nếu là người bình thường thì sợ rằng dạ dày cũng thủng rồi, Hứa Lập có tửu lượng tốt mà cũng thấy váng đầu. Hứa Lập đi ra bên ngoài đại sảnh hít thở không khí trong lành.
Hứa Lập thấy đi di động rung liền lấy điện thoại ra nhưng chưa nghe ngay mà Hứa Lập lắc đầu cho tỉnh rượu một chút. Sau đó hắn mới nghe điện thoại.
Nghe máy, Hứa Lập lớn tiếng nói
- Alo? Ai đó
- Tôi là Trương Quý Tường, vừa rồi tôi có goi cho bí thư Cát và thị trưởng Tằng nhưng họ không nghe máy. Bí thư Cát và thị trưởng Tằng có ở cùng cậu hay không?
Từ trong điện thoại Hứa Lập có thể thấy Trương Quý Tường rất cấp bách. Đứng ngoài một lúc Hứa Lập cũng thấy tỉnh rượu vài phân, hắn vội nói:
- Có, chúng tôi đều ở khách sạn Tùng Giang mời lãnh đạo công ty Huệ Tân ăn cơm. Có thể họ uống hơi nhiều nên không nghe thấy chuông điện thoại.
- Tiểu Hứa, các vị còn ăn đến lúc nào?
- Cũng sắp xong rồi, tôi thấy hôm nay mọi người đều vui nên cũng uống hơi nhiều, chắc cũng sắp kết thúc.
Vừa nãy khi Hứa Lập đi ra thì thấy bí thư Cát và thị trưởng Tằng mặt đều đỏ, ngay cả nhạc phụ Phạm Kiệt cũng sắp say. Nếu mình không uống thay ông mấy chén thì giờ chắc Phạm Kiệt không được rồi. Còn người công ty Huệ Tân cũng đã uống nhiều, qua nửa giờ cũng có người nói luyên thuyên.
- Tiểu Hứa, tôi vừa nhận được điện thoại nói rằng Vọng Giang có việc lớn xảy ra, ở đầu đường Vọng Giang có một đám đông đánh nhau hơn nữa còn dùng súng, tôi mới nhận được điện thoại thì được biết đã có 3 người chết. Bây giờ tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không biết, tôi đã phái phó cục trưởng Vương đi suốt đêm đến Vọng Giang điều tra tình hình. Bây giờ tôi đến văn phòng bí thư Cát ngồi chờ, khi nào tiệc rượu tan cậu nói với bí thư Cát và thị trưởng Tằng một tiếng.
- Có án mạng? Lại có súng.
Hứa Lập biết có việc lớn xaỷ ra, Trung Quốc quản lý súng rất nghiêm khắc, từ năm 1996 đã có quy định rõ ràng về việc quản lý súng. Đối với các hành vi quản lý tàng trữ súng, đạn dược trái phép mà không giao nộp sẽ bị tù ít nhất hai năm hoặc là giam giữ tại chỗ. Không chỉ là vũ khí chuyên dụng dùng trong quân đội, cảnh sát, ngay cả các loại thuốc nổ, súng săn, lựu đạn đều năm trong danh mục quản lý này.
Hơn nữa Vọng Giang là thị xã cấp huyện duy nhất của Tùng Giang, như vậy địa vị nơi này sẽ như thế nào?
Hứa Lập vuốt vuốt huyệt thái dương thầm nghĩ: “ở đây mới giải quyết việc lớn liên quan tới ngành du lịch Tùng Giang, thế nào mà ở Vọng Giang lại có chuyện này xảy ra, số mình thật vất vả” mặc dù oán thán nhưng là công việc vẫn phải làm. Hứa Lập trở lại phòng tiệc lặng lẽ đi tới bên Tằng Ích nhỏ giọng nói qua về tình hình ở Vọng Giang.
Tằng Ích sửng sốt đến rượu cũng tỉnh một nửa, sau đó y nói thì thầm với Cát Binh vài câu. Tay Cát Binh đang cầm chén rượu cũng run rẩy, nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, rồi tiếp tục nói chuyện vui vẻ với người của công ty Huệ Tân.
Tiệc kéo dài tới hơn 9 giờ mới tan.
Sau khi tiễn khách của công ty Huệ Tân về hết, Cát Binh mới gọi Phạm Kiệt cùng với trưởng ban thư ký Lâm Quảng Tiến và Hứa Lập. Cát Binh nói:
- Tiểu Hứa, vừa rồi cậu nói là sự thật? Vọng Giang xảy ra chuyện gì?
Hứa Lập gật đầu nói:
- Vừa rồi cục trưởng Trương Quý Tường gọi điện thoại tới, y nói giờ đang ở văn phòng ngài chờ để báo cáo ngài chuyện này.
- Chúng ta lập tức quay về văn phòng xem chuyện xảy ra rốt cục nghiêm trọng thế nào?
Cát Binh và mọi người ngồi trên xe chạy về thị ủy.
Mọi người tới nơi thì thấy đèn ở văn phòng Cát Binh vẫn sáng, xem ra Trương Quý Tường còn chưa đi.
Cát Binh vội lên lầu. Đi vào văn phòng, mọi người thấy Trương Quý Tường đang ngồi ở salon nhận điện thoại. Trương Quý Tường thấy mọi người đã về, liền nói với người trong điện thoại:
- Cậu tiếp tục nói đi, bí thư Cát và thị trưởng Tằng đã trở về, chốc nữa tôi sẽ báo cáo lại tình hình với các lãnh đạo. Bây giờ tình hình thế nào rồi?
- Cám ơn.
Ngay sau đó hai cô gái xinh đẹp chờ ở bên lập tức đưa lên hai chén rượu, đồng thời mỗi vị quan khách đều giơ chén rượu lên, Tằng Ích lớn tiếng nói:
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, các tân khách, hôm nay cám ơn mọi người đã đến đây tham gia nghi thức ký kết hợp đồng giữa thị xã Tùng Giang chúngtôi và công ty Huệ Tân. Hợp đồng về hạng mục du lịch đã ký kết xong, trong tương lại chắc chắn Tùng Giang sẽ trở thành viên minh châu lĩnh vực du lịch ở khu vực Đông bắc, thậm chí cả nước. Chúng tôi tin tưởng có các vị lãnh đạo chỉ đạo cùng sự quan tâm,ủng hộ mạnh mẽ của công ty Huệ Tân, bộ mặt của Tùng Giang sẽ thay đổi mạnh mẽ. Sắp tới Tùng Giang sẽ nghênh đón một thời kỳ cùng phát triển, cùng có lợi, một thời kỳ tăng cường tình hữu nghị, mở rộng trao đổi hợp tác, một thời kỳ mà không ai quên được. Sự phát triển của Tùng Giang nhất định sẽ nghênh đón mùa xuân mới. Tôi đề nghị vì sự tăng cường hợp tác sau này của chúng ta, vì tình hữu nghị của chúng ta, tôi mời các vị bằng hữu cùng nâng ly.
- Cụng ly.
Mọi người đồng loạt giơ chén rượu lên, cùng hoan hô vì thời khắc lịch sử của Tùng Giang.
Tối hôm đó tiệc chúc mừng mở ở khách sạn Tùng Giang, lãnh đạo thị ủy, chính quyền lãnh đạo thành phố Tùng Giang và lãnh đạo công ty Huệ Tân đều có mặt. Ở đây không có phóng viên chỉ có những bằng hữu cống hiến vì sự phát triển Tùng Giang. Hứa Lập là trung gian đưa tập đoàn Huệ Tân tới Tùng Giangnên không thể vắng mặt, dù Hứa Lập uống tốt nhưng hôm nay hắn là công thần phải uống hơi nhiều, phải đến gần hai lít rượu vào ngườii. Từng đó rượu nếu là người bình thường thì sợ rằng dạ dày cũng thủng rồi, Hứa Lập có tửu lượng tốt mà cũng thấy váng đầu. Hứa Lập đi ra bên ngoài đại sảnh hít thở không khí trong lành.
Hứa Lập thấy đi di động rung liền lấy điện thoại ra nhưng chưa nghe ngay mà Hứa Lập lắc đầu cho tỉnh rượu một chút. Sau đó hắn mới nghe điện thoại.
Nghe máy, Hứa Lập lớn tiếng nói
- Alo? Ai đó
- Tôi là Trương Quý Tường, vừa rồi tôi có goi cho bí thư Cát và thị trưởng Tằng nhưng họ không nghe máy. Bí thư Cát và thị trưởng Tằng có ở cùng cậu hay không?
Từ trong điện thoại Hứa Lập có thể thấy Trương Quý Tường rất cấp bách. Đứng ngoài một lúc Hứa Lập cũng thấy tỉnh rượu vài phân, hắn vội nói:
- Có, chúng tôi đều ở khách sạn Tùng Giang mời lãnh đạo công ty Huệ Tân ăn cơm. Có thể họ uống hơi nhiều nên không nghe thấy chuông điện thoại.
- Tiểu Hứa, các vị còn ăn đến lúc nào?
- Cũng sắp xong rồi, tôi thấy hôm nay mọi người đều vui nên cũng uống hơi nhiều, chắc cũng sắp kết thúc.
Vừa nãy khi Hứa Lập đi ra thì thấy bí thư Cát và thị trưởng Tằng mặt đều đỏ, ngay cả nhạc phụ Phạm Kiệt cũng sắp say. Nếu mình không uống thay ông mấy chén thì giờ chắc Phạm Kiệt không được rồi. Còn người công ty Huệ Tân cũng đã uống nhiều, qua nửa giờ cũng có người nói luyên thuyên.
- Tiểu Hứa, tôi vừa nhận được điện thoại nói rằng Vọng Giang có việc lớn xảy ra, ở đầu đường Vọng Giang có một đám đông đánh nhau hơn nữa còn dùng súng, tôi mới nhận được điện thoại thì được biết đã có 3 người chết. Bây giờ tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không biết, tôi đã phái phó cục trưởng Vương đi suốt đêm đến Vọng Giang điều tra tình hình. Bây giờ tôi đến văn phòng bí thư Cát ngồi chờ, khi nào tiệc rượu tan cậu nói với bí thư Cát và thị trưởng Tằng một tiếng.
- Có án mạng? Lại có súng.
Hứa Lập biết có việc lớn xaỷ ra, Trung Quốc quản lý súng rất nghiêm khắc, từ năm 1996 đã có quy định rõ ràng về việc quản lý súng. Đối với các hành vi quản lý tàng trữ súng, đạn dược trái phép mà không giao nộp sẽ bị tù ít nhất hai năm hoặc là giam giữ tại chỗ. Không chỉ là vũ khí chuyên dụng dùng trong quân đội, cảnh sát, ngay cả các loại thuốc nổ, súng săn, lựu đạn đều năm trong danh mục quản lý này.
Hơn nữa Vọng Giang là thị xã cấp huyện duy nhất của Tùng Giang, như vậy địa vị nơi này sẽ như thế nào?
Hứa Lập vuốt vuốt huyệt thái dương thầm nghĩ: “ở đây mới giải quyết việc lớn liên quan tới ngành du lịch Tùng Giang, thế nào mà ở Vọng Giang lại có chuyện này xảy ra, số mình thật vất vả” mặc dù oán thán nhưng là công việc vẫn phải làm. Hứa Lập trở lại phòng tiệc lặng lẽ đi tới bên Tằng Ích nhỏ giọng nói qua về tình hình ở Vọng Giang.
Tằng Ích sửng sốt đến rượu cũng tỉnh một nửa, sau đó y nói thì thầm với Cát Binh vài câu. Tay Cát Binh đang cầm chén rượu cũng run rẩy, nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, rồi tiếp tục nói chuyện vui vẻ với người của công ty Huệ Tân.
Tiệc kéo dài tới hơn 9 giờ mới tan.
Sau khi tiễn khách của công ty Huệ Tân về hết, Cát Binh mới gọi Phạm Kiệt cùng với trưởng ban thư ký Lâm Quảng Tiến và Hứa Lập. Cát Binh nói:
- Tiểu Hứa, vừa rồi cậu nói là sự thật? Vọng Giang xảy ra chuyện gì?
Hứa Lập gật đầu nói:
- Vừa rồi cục trưởng Trương Quý Tường gọi điện thoại tới, y nói giờ đang ở văn phòng ngài chờ để báo cáo ngài chuyện này.
- Chúng ta lập tức quay về văn phòng xem chuyện xảy ra rốt cục nghiêm trọng thế nào?
Cát Binh và mọi người ngồi trên xe chạy về thị ủy.
Mọi người tới nơi thì thấy đèn ở văn phòng Cát Binh vẫn sáng, xem ra Trương Quý Tường còn chưa đi.
Cát Binh vội lên lầu. Đi vào văn phòng, mọi người thấy Trương Quý Tường đang ngồi ở salon nhận điện thoại. Trương Quý Tường thấy mọi người đã về, liền nói với người trong điện thoại:
- Cậu tiếp tục nói đi, bí thư Cát và thị trưởng Tằng đã trở về, chốc nữa tôi sẽ báo cáo lại tình hình với các lãnh đạo. Bây giờ tình hình thế nào rồi?