Hứa Lập đưa kế hoạch đầu tư trong năm của công ty Bạo Phong mà mình đã viết cho Tôn Cực cùng Vu Lượng, hắn cũng giao cho quy hoạch công việc trong năm của công ty Huệ Tân cho Lý Tân. Mấy năm nay Hứa Lập đã sớm tạo được hình tượng người tiên đoán trong mắt mọi người, thậm chí là thần. Tất cả các việc hắn đã đoán đều chưa mắc sai lầm cho nên mọi người khi bắt được kế hoạch đều rất tin tưởng vào công việc năm nay.
Hứa Lập sau khi gặp mọi người rồi lại vội vàng về Tùng Giang. Mà cùng về Tùng Giang với Hứa Lập còn có sáu chiến hữu xuất ngủ của Vương Đào trong Tuyết Báo.
Hứa Lập lần đầu tiên gặp bọn họ đều biết bọn họ đều là những hán tử kiên cường. Sáu người này chỉ là đại biểu trong số nhiều đội viên Tuyết Báo mà Vương Đào đã liên lạc. Bọn họ theo Hứa Lập về Tùng Giang hiểu rõ tình hình ở đây rồi thông báo các đội viên khác và người nhà từng bước tập hợp ở đây. Dù sao chuyện này theo bọn họ thấy có thể nói là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Mặc dù có Vương Đào - đội viên Tuyết Báo đảm bảo nhưng không tận mắt thấy tình hình công ty du lịch – tập đoàn Huệ Tân thì bọn họ vẫn có chút lo lắng.
Hứa Lập không quá quen mấy đội viên Tuyết Báo này. năm đó Hứa Lập khi tham gia Tuyết Báo đã là sau năm 2003, mà những người này khi đó đã sớm xuất ngũ. Chẳng qua cái này không ảnh hưởng tới tình cảm của Hứa Lập đối với các đội viên xuất ngũ này. Vừa thấy bọn họ, Hứa Lập lập tức có Chu gia thân thiết, mỗi tiếng nói, cử động của bọn họ đều khiến Tuyết Báo nhớ lại cuộc sống trong Tuyết Báo của mình năm đó. Mà mấy đội viên xuất ngũ này cũng thấy được bóng dáng của mình hoặc đồng đội của mình từ trên người Hứa Lập. Cho nên trên đường từ Bắc Kinh về Tùng Giang, Hứa Lập đã thành bạn của bọn họ, hơn nữa là bạn không có gì phải giấu nhau.
Xuống sân bay, văn phòng làm việc của công ty Huệ Tân tại Tùng Giang đã phái người tới đón. Nhân viên công ty Huệ Tân – Tùng Giang đã sớm nhận được lệnh của Lý Tân, ở Tùng Giang phải nghe theo an bài của Hứa Lập. Đặc biệt là nhất định phải tiếp đón tốt các vị khách tới lần này, không thể có chút chậm trễ. Có Hứa Lập hỗ trợ, mấy đội viên Tuyết Báo đều được bố trí ở khách sạn Tùng Giang.
Hứa Lập vốn định để mấy người ghỉ ngơi một chút, mai rồi mới mang bọn họ tới mấy công trình đang xây dựng của công ty Huệ Tân ở Tùng Giang. Nhưng không ngờ mấy người này căn bản không đợi được tới ngày mai, thậm chí một phút bọn họ cũng không muốn chờ, cơm trưa cũng không chịu ăn mà yêu cầu lập tức tới công trường.
Hứa Lập mặc dù hiểu tâm trạng của bọn họ nhưng cũng không thể vội vàng đến thế, hắn khuyên.
- Mọi người đã tới Tùng Giang thì gấp đến thế làm gì? Mọi người ăn trưa xong rồi tôi dẫn mọi người đi thăm quan.
- Đồng chí Hứa Lập, ý tốt của cậu chúng tôi xin nhận. Nhưng chúng tôi tới đây không chỉ đại biểu cho bản thân mình mà đại biểu cho 113 đội viên xuất ngũ cùng với 160 đội viên đã hy sinh. Cậu nói chúng tôi có thể ngồi ở đây chờ được sao? Dù là cậu mang vi cá, tổ yến tới nhưng nghĩ đến nhiều đội viên và người nhà đội viên hy sinh ở nhà ăn cơm với muối, cậu nói chúng tôi còn có thể ăn được sao?
Hứa Lập nhìn người đàn ông hơn 40 tuổi trước mặt, hắn không còn gì để nói. Bất đắc dĩ Hứa Lập đành phải bố trí xe đưa bọn họ tới công trường của công ty Huệ Tân tại Tùng Giang.
Vừa tới công trường đã có cảnh sát nơi đây đi lên chào Hứa Lập.
- Trưởng ban thư ký Hứa, sao anh lại tới đây?
Hứa Lập cười nói:
- Các anh trong thời gian này vất vả rồi, chờ hết năm là công ty Huệ Tân sẽ chính thức tiếp quản công trình này là nhàn rồi, sẽ không cần các anh gác ở đây.
- Không vất vả, chúng tôi đều là người Tùng Giang, ai cũng biết nơi này có quan hệ rất lớn tới tương lai phát triển của Tùng Giang chúng ta, dù khổ mệt hơn nữa chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện.
- Tốt, chờ người của công ty Huệ Tân tới thì tôi bảo bọn họ mời các cậu ăn cơm, các cậu bây giờ là làm việc giúp bọn họ đương nhiên không thể làm không công.
Hứa Lập cười đùa.
- Được rồi, các cậu làm việc đi, tôi mang mấy người này tới xem công trường mà thôi.
Khi sáu đội viên xuất ngũ nhìn công trường rộng lớn hai bên bờ sông, bọn họ đều kích động nắm chặt bần tay lại. Công trường lớn như vậy cần bao người tới xây dựng? Mình nếu như không thể ở đây làm việc thì chỉ riêng với sức lực đã rèn luyện trong Tuyết Báo cũng đủ để kiếm tiền.
- Mọi người hài lòng với nơi này chứ?
Hứa Lập ở bên nói.
- Hài lòng, đương nhiên hài lòng. Chẳng qua không biết các vị ở đây rốt cuộc có thể sử dụng bao người?
Người nói chuyện Hứa Lập đã rất quen thuộc, đây là người lớn tuổi nhất trong sáu người, là một đội viên đã tham gia Tuyết Báo từ khi biệt đội này thành lập, tên là Chung Đắc Lực. Mặc dù đã xuất ngũ bảy tám năm nhưng nhìn y đứng ngồi cũng đủ biết y vẫn tự hào vì đã từng làm đội viên của Tuyết Báo.
- Chung đại ca, anh yên tâm, tất cả đội viên xuất ngũ các anh bao gồm cả người nhà các anh và người nhà các đội viên hy sinh chỉ cần muốn tới thì dù là bao nhiêu chúng tôi đều nhận. Chúng tôi đều có thể an bài một công việc cho từng người, quyết không để mọi người chịu thiệt.
Hứa Lập vỗ vai Chung Đắc Lực nói.
- Nhận hết? Chúng tôi có 113 đội viên xuất ngũ với 62 người tàn tật, người nhà cũng có gần 500 người. Mà người nhà của 162 đội viên hy sinh ít nhất cũng tới 500 người, mọi người bây giờ đều không quá giàu có, điều kiện cũng không tốt, nếu thật sự muốn tới thì tổng cộng cũng có hơn ngàn người. Đặc biệt là đội viên tàn tật bọn họ căn bản không thể làm mấy việc nặng, còn lại cũng có một số người già và trẻ em, các vị nhận hết ư?
Chung Đắc Lực không thể tin nổi nói.
- Nhận hết. Chỉ cần có thể chứng minh là đội viên Tuyết Báo xuất ngũ và là con cái của liệt sĩ thì chỉ cần bọn họ tới chúng tôi nhận hết. Không làm được việc nặng nhọc cũng không sao, các vị cũng thấy đó khu công trường này chiếm diện tích mấy chục Km vuông.
Hứa Lập vừa nói vừa chỉ tay về kho hàng ở chính giữa công trường.
- Anh thấy không? Nơi đó là kho hàng với giá trị hàng trăm triệu, chỉ có các anh gác ở đấy thì chúng tôi mới yên tâm. Chờ sau khi khởi công thì mỗi ngày các anh ghi chép các đội thi công tới lấy vật tư bao nhiêu là được. Người nhà nếu không làm được việc nặng thì có thể nấu cơm. Các anh có thể tưởng tượng khi công trường toàn diện khởi công thì mỗi ngày có gần vạn công nhân làm việc ở đây, một ngày ba bữa cơm cần bao người nấu? Cho nên các anh có thể yên tâm, mặc kệ là ai chỉ cần đến đây thì nhất định có công việc thích hợp cho họ làm.
Hứa Lập sau khi gặp mọi người rồi lại vội vàng về Tùng Giang. Mà cùng về Tùng Giang với Hứa Lập còn có sáu chiến hữu xuất ngủ của Vương Đào trong Tuyết Báo.
Hứa Lập lần đầu tiên gặp bọn họ đều biết bọn họ đều là những hán tử kiên cường. Sáu người này chỉ là đại biểu trong số nhiều đội viên Tuyết Báo mà Vương Đào đã liên lạc. Bọn họ theo Hứa Lập về Tùng Giang hiểu rõ tình hình ở đây rồi thông báo các đội viên khác và người nhà từng bước tập hợp ở đây. Dù sao chuyện này theo bọn họ thấy có thể nói là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Mặc dù có Vương Đào - đội viên Tuyết Báo đảm bảo nhưng không tận mắt thấy tình hình công ty du lịch – tập đoàn Huệ Tân thì bọn họ vẫn có chút lo lắng.
Hứa Lập không quá quen mấy đội viên Tuyết Báo này. năm đó Hứa Lập khi tham gia Tuyết Báo đã là sau năm 2003, mà những người này khi đó đã sớm xuất ngũ. Chẳng qua cái này không ảnh hưởng tới tình cảm của Hứa Lập đối với các đội viên xuất ngũ này. Vừa thấy bọn họ, Hứa Lập lập tức có Chu gia thân thiết, mỗi tiếng nói, cử động của bọn họ đều khiến Tuyết Báo nhớ lại cuộc sống trong Tuyết Báo của mình năm đó. Mà mấy đội viên xuất ngũ này cũng thấy được bóng dáng của mình hoặc đồng đội của mình từ trên người Hứa Lập. Cho nên trên đường từ Bắc Kinh về Tùng Giang, Hứa Lập đã thành bạn của bọn họ, hơn nữa là bạn không có gì phải giấu nhau.
Xuống sân bay, văn phòng làm việc của công ty Huệ Tân tại Tùng Giang đã phái người tới đón. Nhân viên công ty Huệ Tân – Tùng Giang đã sớm nhận được lệnh của Lý Tân, ở Tùng Giang phải nghe theo an bài của Hứa Lập. Đặc biệt là nhất định phải tiếp đón tốt các vị khách tới lần này, không thể có chút chậm trễ. Có Hứa Lập hỗ trợ, mấy đội viên Tuyết Báo đều được bố trí ở khách sạn Tùng Giang.
Hứa Lập vốn định để mấy người ghỉ ngơi một chút, mai rồi mới mang bọn họ tới mấy công trình đang xây dựng của công ty Huệ Tân ở Tùng Giang. Nhưng không ngờ mấy người này căn bản không đợi được tới ngày mai, thậm chí một phút bọn họ cũng không muốn chờ, cơm trưa cũng không chịu ăn mà yêu cầu lập tức tới công trường.
Hứa Lập mặc dù hiểu tâm trạng của bọn họ nhưng cũng không thể vội vàng đến thế, hắn khuyên.
- Mọi người đã tới Tùng Giang thì gấp đến thế làm gì? Mọi người ăn trưa xong rồi tôi dẫn mọi người đi thăm quan.
- Đồng chí Hứa Lập, ý tốt của cậu chúng tôi xin nhận. Nhưng chúng tôi tới đây không chỉ đại biểu cho bản thân mình mà đại biểu cho 113 đội viên xuất ngũ cùng với 160 đội viên đã hy sinh. Cậu nói chúng tôi có thể ngồi ở đây chờ được sao? Dù là cậu mang vi cá, tổ yến tới nhưng nghĩ đến nhiều đội viên và người nhà đội viên hy sinh ở nhà ăn cơm với muối, cậu nói chúng tôi còn có thể ăn được sao?
Hứa Lập nhìn người đàn ông hơn 40 tuổi trước mặt, hắn không còn gì để nói. Bất đắc dĩ Hứa Lập đành phải bố trí xe đưa bọn họ tới công trường của công ty Huệ Tân tại Tùng Giang.
Vừa tới công trường đã có cảnh sát nơi đây đi lên chào Hứa Lập.
- Trưởng ban thư ký Hứa, sao anh lại tới đây?
Hứa Lập cười nói:
- Các anh trong thời gian này vất vả rồi, chờ hết năm là công ty Huệ Tân sẽ chính thức tiếp quản công trình này là nhàn rồi, sẽ không cần các anh gác ở đây.
- Không vất vả, chúng tôi đều là người Tùng Giang, ai cũng biết nơi này có quan hệ rất lớn tới tương lai phát triển của Tùng Giang chúng ta, dù khổ mệt hơn nữa chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện.
- Tốt, chờ người của công ty Huệ Tân tới thì tôi bảo bọn họ mời các cậu ăn cơm, các cậu bây giờ là làm việc giúp bọn họ đương nhiên không thể làm không công.
Hứa Lập cười đùa.
- Được rồi, các cậu làm việc đi, tôi mang mấy người này tới xem công trường mà thôi.
Khi sáu đội viên xuất ngũ nhìn công trường rộng lớn hai bên bờ sông, bọn họ đều kích động nắm chặt bần tay lại. Công trường lớn như vậy cần bao người tới xây dựng? Mình nếu như không thể ở đây làm việc thì chỉ riêng với sức lực đã rèn luyện trong Tuyết Báo cũng đủ để kiếm tiền.
- Mọi người hài lòng với nơi này chứ?
Hứa Lập ở bên nói.
- Hài lòng, đương nhiên hài lòng. Chẳng qua không biết các vị ở đây rốt cuộc có thể sử dụng bao người?
Người nói chuyện Hứa Lập đã rất quen thuộc, đây là người lớn tuổi nhất trong sáu người, là một đội viên đã tham gia Tuyết Báo từ khi biệt đội này thành lập, tên là Chung Đắc Lực. Mặc dù đã xuất ngũ bảy tám năm nhưng nhìn y đứng ngồi cũng đủ biết y vẫn tự hào vì đã từng làm đội viên của Tuyết Báo.
- Chung đại ca, anh yên tâm, tất cả đội viên xuất ngũ các anh bao gồm cả người nhà các anh và người nhà các đội viên hy sinh chỉ cần muốn tới thì dù là bao nhiêu chúng tôi đều nhận. Chúng tôi đều có thể an bài một công việc cho từng người, quyết không để mọi người chịu thiệt.
Hứa Lập vỗ vai Chung Đắc Lực nói.
- Nhận hết? Chúng tôi có 113 đội viên xuất ngũ với 62 người tàn tật, người nhà cũng có gần 500 người. Mà người nhà của 162 đội viên hy sinh ít nhất cũng tới 500 người, mọi người bây giờ đều không quá giàu có, điều kiện cũng không tốt, nếu thật sự muốn tới thì tổng cộng cũng có hơn ngàn người. Đặc biệt là đội viên tàn tật bọn họ căn bản không thể làm mấy việc nặng, còn lại cũng có một số người già và trẻ em, các vị nhận hết ư?
Chung Đắc Lực không thể tin nổi nói.
- Nhận hết. Chỉ cần có thể chứng minh là đội viên Tuyết Báo xuất ngũ và là con cái của liệt sĩ thì chỉ cần bọn họ tới chúng tôi nhận hết. Không làm được việc nặng nhọc cũng không sao, các vị cũng thấy đó khu công trường này chiếm diện tích mấy chục Km vuông.
Hứa Lập vừa nói vừa chỉ tay về kho hàng ở chính giữa công trường.
- Anh thấy không? Nơi đó là kho hàng với giá trị hàng trăm triệu, chỉ có các anh gác ở đấy thì chúng tôi mới yên tâm. Chờ sau khi khởi công thì mỗi ngày các anh ghi chép các đội thi công tới lấy vật tư bao nhiêu là được. Người nhà nếu không làm được việc nặng thì có thể nấu cơm. Các anh có thể tưởng tượng khi công trường toàn diện khởi công thì mỗi ngày có gần vạn công nhân làm việc ở đây, một ngày ba bữa cơm cần bao người nấu? Cho nên các anh có thể yên tâm, mặc kệ là ai chỉ cần đến đây thì nhất định có công việc thích hợp cho họ làm.