Hứa Lập nghe Cát Binh cùng Tằng Ích nói, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tôi hiện nay không có kế hoạch gì, dù sao chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng. Bây giờ tôi mới chỉ biết qua tình hình cơ bản của Vọng Giang dựa trên báo cáo của Vọng Giang, vấn đề cụ thể còn chưa rõ. Sau khi tôi tới Vọng Giang, chuyện đầu tiên muốn làm chính là tiến hành điều tra tình hình của địa phương, tiến hành chỉnh đốn an ninh trật tự của Vọng Giang, coi đây là điểm đột phá rồi từng bước áp dụng ở các phòng ban thuộc Vọng Giang.
- Tốt, trụ cột chính là một hoàn cảnh xã hội yên ổn. Không có hoàn cảnh phát triển ổn định thì không nói tới chuyện khác được. Suy nghĩ của cậu rất chính xác, chúng tôi nhất định ủng hộ cậu.
Tằng Ích cười nói, nếu Hứa Lập đã đáp ứng tới Vọng Giang thì y không cần tiếp tục làm mặt đen nữa.
- Cậu còn có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì nhất định toàn lực ủng hộ. Chẳng qua chúng tôi cũng có một yêu cầu là trong vòng một năm nhất định phải biến Vọng Giang thành nơi có hoàn cảnh ổn định, đoàn kết. Hứa Lập, cậu có tin hoàn thành nhiệm vụ này không?
Cát Binh cao giọng nói.
- Xin bí thư Cát, thị trưởng Tằng yên tâm, trong vòng một năm tôi nhất định loại bỏ sạch các phần tử phạm pháp ra khỏi xã hội, ra khỏi nội bộ Đảng, trả lại bầu trời trong xanh cho Vọng Giang.
Hứa Lập đứng lên cam đoan với Cát Binh và Tằng Ích.
- Tốt, có tự tin là đủ rồi. Có yêu cầu gì cậu cứ nói.
Cát Binh nói.
Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:
- Bí thư, chuyện này hơi đột nhiên, tôi muốn về cẩn thận nghiên cứu, mai tôi nói ra yêu cầu của mình có được không?
- Tiểu tử này.
Cát Binh cười nói:
- Yên tâm, đừng nói là ngày mai dù là bất cứ lúc nào chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Vọng Giang, cậu cũng có thể cầu viện tôi và thị trưởng Tằng, chúng tôi nhất định không thể đứng bên nhìn làm gì. Dù sao vấn đề ở Vọng Giang nghiêm trọng như vậy, chúng tôi cũng có trách nhiệm lãnh đạo không thể trốn tránh.
- Vâng, tôi xin đi trước, có một số việc tôi muốn chuẩn bị.
Hứa Lập chuẩn bị cáo từ về cẩn thận nghiên cứu mình nên làm như thế nào mới có thể thích ứng với công việc ở Vọng Giang.
- Không cần gấp, cậu muốn đến Vọng Giang làm thị trưởng thì có người cậu nhất định phải gặp, như vậy cũng có trợ giúp lớn cho cậu khi triển khai công việc.
Cát Binh ngăn Hứa Lập lại rồi gọi vào bên trong.
- Vệ Lương, anh ra đây.
Theo lời của Cát Binh, cửa trong được mở ra, người đi ra là một người đàn ông chưa đầy 40 tuổi mặc âu phục, véc màu lam, áo sơ mi trắng bên trong, đeo cà vạt màu hồng lam, còn đeo kính mắt viền vàng trông rất giống phần tử trí thức. Nhưng nhìn vẻ mặt người này lại đầy lo lắng, mắt thâm quần giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon.
Nghe Cát Binh gọi, Hứa Lập biết người này là Cát Vệ Lương mới điều từ Vọng Giang tới quận Giang Nam. Chẳng qua Cát Vệ Lương này chưa đến 40 mà đã có vị trí như hôm nay đã là thành công, nhất định phải vui mừng mới đúng sao hôm nay lại có trạng thái này?
Cát Binh đương nhiên nhìn ra nghi hoặc của Hứa Lập.
- Tiểu Hứa, đây là Cát Vệ Lương, mặc kệ nói như thế nào thì y làm ở Vọng Giang gần 10 năm, làm thị trưởng năm năm nên rất rõ tình hình Vọng Giang. Y sẽ kể lại chi tiết tình hình Vọng Giang với cậu. Vấn đề Vọng Giang trở nên nghiêm trọng như hôm nay thì y không thể trốn tránh trách nhiệm. Tôi có thể nói với cậu y là tội nhân của Vọng Giang. Chẳng qua vấn đề của y tôi đã chủ động để y đi trình báo với Ủy ban kỷ luật thị ủy, nếu không vì lo lắng sẽ ảnh hưởng tới công tác toàn cục ở Vọng Giang nên chỉ có thể đè việc xử lý Cát Vệ Lương lại để tránh đánh rắn động cỏ. Lát nữa khi y nói về tình hình ở Vọng Giang, về sai phạm của mình thì cậu cũng đừng giật mình. Chờ khi bắt hết phần tử phạm pháp ở Vọng Giang thì tôi quyết không nương tay với y.
Hứa Lập nghe Cát Binh nói mà thầm giật mình, bảo sao Cát Vệ Lương trông tiều tụy đến thế. Làm cán bộ lãnh đạo có ai không muốn tránh Ủy ban kỷ luật thật xa, người vừa đi trình báo vấn đề với Ủy ban kỷ luật thì có thể vui vẻ được sao?
- Vệ Lương, anh không cần phải cảm thấy nặng nề, chuyện anh làm dù sao đều là do bị người uy hiếp, anh cũng không phạm vào sai lầm đặc biệt nghiêm trọng. Lát nữa anh cứ nói với Hứa Lập để cậu ta chuẩn bị tâm lý cho tốt. Nếu Tiểu Hứa lần này có thể bắt hết những phần tử phi pháp ở Vọng Giang lại thì anh cũng có một phần công lao, tương lai chúng tôi cũng tiện nói chuyện giúp anh.
Tằng Ích khuyên.
- Được rồi, chúng tôi cũng không muốn nghe lại về việc sai lầm của anh, tôi và thị trưởng Tằng ra ngoài trước, hai người ở đây nói chuyện.
Cát Binh nói xong đứng dậy đi ra ngoài, Tằng Ích cũng đi theo nhưng trước khi đi còn nhìn Hứa Lập một cái. Hứa Lập dù sao cũng làm thư ký cho mình, đi theo mình gần hai năm, chỉ hy vọng Hứa Lập có thể gánh vác trọng trách này nhưng tuyệt đối đừng đi vào vết xe đổ của Cát Vệ Lương.
Cát Binh và Tằng Ích rời đi, Hứa Lập nhẹ nhàng khóa trái cửa lại. Chỉ nhìn thái độ của Cát Binh và Tằng Ích, hắn cũng biết việc Cát Vệ Lương muốn nói nhất định không nhỏ, không nên để người khác nghe được. Chờ Hứa Lập về ngồi xuống ghế định nói chuyện thì Cát Vệ Lương đã đột nhiên kích động hét to.
- Đám súc sinh đó không phải là người.
Thấy Cát Vệ Lương kích động như vậy, Hứa Lập vội vàng khuyên:
- Cát đại ca, đừng kích động, có gì từ từ nói.
Nhưng Cát Vệ Lương lại như không nghe thấy lời Hứa Lập nói, y ngồi đó dùng hai tay vò đầu. Hứa Lập rót cho Cát Vệ Lương chén nước và nói:
- Cát đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh từ từ nói với tôi.
Cát Vệ Lương cầm chén nước uống cạn, tâm trạng y cũng bình tĩnh hơn. Y kéo tay Hứa Lập lại nói.
- Cậu biết không? Tôi bị lũ súc sinh đó hại rất thảm. Mấy năm qua tôi ở Vọng Giang có thể nói là rất khổ, nói không thành lời. Nếu không phải lần này được điều tới quận Giang Nam, chú tôi lại tìm tôi nói chuyện mấy lần, tôi cuối cùng hạ quyết tâm tới Ủy ban kỷ luật đầu thú thì sợ rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục thành con rối của bọn chúng, tùy chúng sai khiến.
- Súc sinh mà Cát đại ca nói là ai? Anh là thị trưởng của Vọng Giang, có thể nói dưới một người trên mấy trăm ngàn người, còn ai dám uy hiếp anh?
Hứa Lập có chút khó hiểu.
- Tôi hiện nay không có kế hoạch gì, dù sao chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng. Bây giờ tôi mới chỉ biết qua tình hình cơ bản của Vọng Giang dựa trên báo cáo của Vọng Giang, vấn đề cụ thể còn chưa rõ. Sau khi tôi tới Vọng Giang, chuyện đầu tiên muốn làm chính là tiến hành điều tra tình hình của địa phương, tiến hành chỉnh đốn an ninh trật tự của Vọng Giang, coi đây là điểm đột phá rồi từng bước áp dụng ở các phòng ban thuộc Vọng Giang.
- Tốt, trụ cột chính là một hoàn cảnh xã hội yên ổn. Không có hoàn cảnh phát triển ổn định thì không nói tới chuyện khác được. Suy nghĩ của cậu rất chính xác, chúng tôi nhất định ủng hộ cậu.
Tằng Ích cười nói, nếu Hứa Lập đã đáp ứng tới Vọng Giang thì y không cần tiếp tục làm mặt đen nữa.
- Cậu còn có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì nhất định toàn lực ủng hộ. Chẳng qua chúng tôi cũng có một yêu cầu là trong vòng một năm nhất định phải biến Vọng Giang thành nơi có hoàn cảnh ổn định, đoàn kết. Hứa Lập, cậu có tin hoàn thành nhiệm vụ này không?
Cát Binh cao giọng nói.
- Xin bí thư Cát, thị trưởng Tằng yên tâm, trong vòng một năm tôi nhất định loại bỏ sạch các phần tử phạm pháp ra khỏi xã hội, ra khỏi nội bộ Đảng, trả lại bầu trời trong xanh cho Vọng Giang.
Hứa Lập đứng lên cam đoan với Cát Binh và Tằng Ích.
- Tốt, có tự tin là đủ rồi. Có yêu cầu gì cậu cứ nói.
Cát Binh nói.
Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:
- Bí thư, chuyện này hơi đột nhiên, tôi muốn về cẩn thận nghiên cứu, mai tôi nói ra yêu cầu của mình có được không?
- Tiểu tử này.
Cát Binh cười nói:
- Yên tâm, đừng nói là ngày mai dù là bất cứ lúc nào chỉ cần có lợi cho sự phát triển của Vọng Giang, cậu cũng có thể cầu viện tôi và thị trưởng Tằng, chúng tôi nhất định không thể đứng bên nhìn làm gì. Dù sao vấn đề ở Vọng Giang nghiêm trọng như vậy, chúng tôi cũng có trách nhiệm lãnh đạo không thể trốn tránh.
- Vâng, tôi xin đi trước, có một số việc tôi muốn chuẩn bị.
Hứa Lập chuẩn bị cáo từ về cẩn thận nghiên cứu mình nên làm như thế nào mới có thể thích ứng với công việc ở Vọng Giang.
- Không cần gấp, cậu muốn đến Vọng Giang làm thị trưởng thì có người cậu nhất định phải gặp, như vậy cũng có trợ giúp lớn cho cậu khi triển khai công việc.
Cát Binh ngăn Hứa Lập lại rồi gọi vào bên trong.
- Vệ Lương, anh ra đây.
Theo lời của Cát Binh, cửa trong được mở ra, người đi ra là một người đàn ông chưa đầy 40 tuổi mặc âu phục, véc màu lam, áo sơ mi trắng bên trong, đeo cà vạt màu hồng lam, còn đeo kính mắt viền vàng trông rất giống phần tử trí thức. Nhưng nhìn vẻ mặt người này lại đầy lo lắng, mắt thâm quần giống như mấy ngày mấy đêm không ngủ ngon.
Nghe Cát Binh gọi, Hứa Lập biết người này là Cát Vệ Lương mới điều từ Vọng Giang tới quận Giang Nam. Chẳng qua Cát Vệ Lương này chưa đến 40 mà đã có vị trí như hôm nay đã là thành công, nhất định phải vui mừng mới đúng sao hôm nay lại có trạng thái này?
Cát Binh đương nhiên nhìn ra nghi hoặc của Hứa Lập.
- Tiểu Hứa, đây là Cát Vệ Lương, mặc kệ nói như thế nào thì y làm ở Vọng Giang gần 10 năm, làm thị trưởng năm năm nên rất rõ tình hình Vọng Giang. Y sẽ kể lại chi tiết tình hình Vọng Giang với cậu. Vấn đề Vọng Giang trở nên nghiêm trọng như hôm nay thì y không thể trốn tránh trách nhiệm. Tôi có thể nói với cậu y là tội nhân của Vọng Giang. Chẳng qua vấn đề của y tôi đã chủ động để y đi trình báo với Ủy ban kỷ luật thị ủy, nếu không vì lo lắng sẽ ảnh hưởng tới công tác toàn cục ở Vọng Giang nên chỉ có thể đè việc xử lý Cát Vệ Lương lại để tránh đánh rắn động cỏ. Lát nữa khi y nói về tình hình ở Vọng Giang, về sai phạm của mình thì cậu cũng đừng giật mình. Chờ khi bắt hết phần tử phạm pháp ở Vọng Giang thì tôi quyết không nương tay với y.
Hứa Lập nghe Cát Binh nói mà thầm giật mình, bảo sao Cát Vệ Lương trông tiều tụy đến thế. Làm cán bộ lãnh đạo có ai không muốn tránh Ủy ban kỷ luật thật xa, người vừa đi trình báo vấn đề với Ủy ban kỷ luật thì có thể vui vẻ được sao?
- Vệ Lương, anh không cần phải cảm thấy nặng nề, chuyện anh làm dù sao đều là do bị người uy hiếp, anh cũng không phạm vào sai lầm đặc biệt nghiêm trọng. Lát nữa anh cứ nói với Hứa Lập để cậu ta chuẩn bị tâm lý cho tốt. Nếu Tiểu Hứa lần này có thể bắt hết những phần tử phi pháp ở Vọng Giang lại thì anh cũng có một phần công lao, tương lai chúng tôi cũng tiện nói chuyện giúp anh.
Tằng Ích khuyên.
- Được rồi, chúng tôi cũng không muốn nghe lại về việc sai lầm của anh, tôi và thị trưởng Tằng ra ngoài trước, hai người ở đây nói chuyện.
Cát Binh nói xong đứng dậy đi ra ngoài, Tằng Ích cũng đi theo nhưng trước khi đi còn nhìn Hứa Lập một cái. Hứa Lập dù sao cũng làm thư ký cho mình, đi theo mình gần hai năm, chỉ hy vọng Hứa Lập có thể gánh vác trọng trách này nhưng tuyệt đối đừng đi vào vết xe đổ của Cát Vệ Lương.
Cát Binh và Tằng Ích rời đi, Hứa Lập nhẹ nhàng khóa trái cửa lại. Chỉ nhìn thái độ của Cát Binh và Tằng Ích, hắn cũng biết việc Cát Vệ Lương muốn nói nhất định không nhỏ, không nên để người khác nghe được. Chờ Hứa Lập về ngồi xuống ghế định nói chuyện thì Cát Vệ Lương đã đột nhiên kích động hét to.
- Đám súc sinh đó không phải là người.
Thấy Cát Vệ Lương kích động như vậy, Hứa Lập vội vàng khuyên:
- Cát đại ca, đừng kích động, có gì từ từ nói.
Nhưng Cát Vệ Lương lại như không nghe thấy lời Hứa Lập nói, y ngồi đó dùng hai tay vò đầu. Hứa Lập rót cho Cát Vệ Lương chén nước và nói:
- Cát đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh từ từ nói với tôi.
Cát Vệ Lương cầm chén nước uống cạn, tâm trạng y cũng bình tĩnh hơn. Y kéo tay Hứa Lập lại nói.
- Cậu biết không? Tôi bị lũ súc sinh đó hại rất thảm. Mấy năm qua tôi ở Vọng Giang có thể nói là rất khổ, nói không thành lời. Nếu không phải lần này được điều tới quận Giang Nam, chú tôi lại tìm tôi nói chuyện mấy lần, tôi cuối cùng hạ quyết tâm tới Ủy ban kỷ luật đầu thú thì sợ rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục thành con rối của bọn chúng, tùy chúng sai khiến.
- Súc sinh mà Cát đại ca nói là ai? Anh là thị trưởng của Vọng Giang, có thể nói dưới một người trên mấy trăm ngàn người, còn ai dám uy hiếp anh?
Hứa Lập có chút khó hiểu.