- Tiểu Trịnh, không phải chú không muốn giúp cháu mà thật sự là năng lực của chú có hạn. Nếu cháu cảm thấy ở nước ngoài không tiện, không muốn ra nước ngoài thì có thể tới phía nam trốn vài năm. Bọn chú ở đây cũng không thể bỏ mặc cháu mà, chú sẽ tìm lão Thất nói chuyện và nghĩ cách làm chuyện này chìm xuống, tới lúc đó cháu về cũng không muộn.
Lý Thiên Trạch đã lấy tiền của Trịnh Quân Ba, có nhược điểm rơi vào tay Trịnh Quân Ba. Mấy năm qua mình nhận chỗ tốt của Lý Thiên Trạch cũng lên tới tiền triệu, hơn nữa mình còn cầm tiền này lên kính biếu lãnh đạo cấp trên thì mới có thể ngồi được tới chức vụ này. Cho nên Lý Thiên Trạch cũng không hy vọng Trịnh Quân Ba gặp chuyện không may rồi liên quan tới mình.
- Vâng, cháu cảm ơn chú, vậy cháu về trước.
Nói xong Trịnh Quân Ba cáo từ rời đi.
Lý Thiên Trạch cũng không có giữ lại, hắn hy vọng Trịnh Quân Ba đi càng sớm thì mình càng thanh thản.
Trịnh Quân Ba lên xe không nói một câu, Yên Thương thấy vẻ mặt Trịnh Quân Ba không tốt vội vàng nói:
- Đại ca, chuyện của cục trưởng Sử chẳng lẽ không có cách nào ư?
- Sử Lâm? Ôi, giờ tao đâu có thời gian nghĩ tới hắn. Bây giờ chúng ta còn chưa chắc đã được yên, bọn họ chính thức muốn đối phó chính là chúng ta đó. Sử Lâm chẳng qua chỉ là con dê thế tội mà thôi. Bọn họ muốn điều Sử Lâm đi để dễ ra tay với chúng ta.
Trịnh Quân Ba cười khổ nói.
- Hả.
Yên Thương kêu to.
- Đối phó chúng ta? Chúng ta chẳng qua chỉ có chút danh tiếng ở Vọng Giang thì sao khiến đám lãnh đạo tỉnh kia nghĩ tới chúng ta?
- Đều do tôi xúc động nhất thời.
Trịnh Quân Ba nói qua câu chuyện ra một lần, cuối cùng mới nói.
- Yên Thương, mày nói chúng ta nên làm gì bây giờ?
Yên Thương cũng rất buồn bực chẳng qua hắn không hổ danh là quân sư, rất nhanh tỉnh táo lại.
- Đại ca, chúng ta có quyền thế lớn ở Vọng Giang cũng không bằng chính quyền được. Chỉ cần người ta nói một câu thì đừng nhìn những người đó bình thường như con chó chạy quanh chúng ta nhưng tới lúc cần thiết thì sợ rằng đều là kẻ bỏ đá xuống giết, căn bản không có kẻ nào một lòng với chúng ta.
Trịnh Quân Ba tức giận nói:
- Lời của mày tao đương nhiên biết, tao là hỏi mày chúng ta nên ứng phó thế nào? Chẳng lẽ chỉ còn cách bỏ chạy ư? Nhưng tiền mặt của chúng ta có hạn, dù là chạy ra bên ngoài thì có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể sống cuộc sống như người bình thường sao? Tao phải bỏ mỏ than, vũ trường ư? Mày có thể chấp nhận như vậy không?
Yên Thương suy nghĩ một chút, hung hăng nói:
- Đại ca, chúng ta bây giờ thiếu chính là thời gian, chúng ta cần phải nhân lúc những người khác còn không biết có người sẽ đối phó chúng ta mà bán hết tài sản và chuồn đi.
Trịnh Quân Ba nghe xong không nói gì, hắn vung tay tát Yên Thương và mắng.
- Mày nghĩ tao là thằng ngu à? Lời mày nói chẳng lẽ tao không biết? nhưng chúng ta thiếu nhất chính là thời gian. Ba ngày sau tân cục trưởng Cục công an Vọng Giang sẽ tới nhận chức, tới lúc đó Sử Lâm vừa đi thì tên cục trưởng kia sẽ đối phó chúng ta ngay. Chúng ta đâu có thời gian bán các thứ chứ?
- Ôi.
Yên Thương ôm đầu kêu lên.
- Đại ca, anh nghe em nói hết đã. Đại ca, chỉ cần cục trưởng Sử không đi thì đại ca vẫn là lão đại của Vọng Giang.
- Mày nói mẹ gì thế Có gì mau nói.
Tâm trạng Trịnh Quân Ba đang rất không tốt đâu có thời gian để Yên Thương vòng vo.
Yên Thương sợ Trịnh Quân Ba tức nên vội vàng nói:
- Chỉ cần tân cục trưởng không tới được thì cục trưởng Sử không phải cũng không đi được sao? Chúng ta dứt khoát cho người làm thịt tên tân cục trưởng kia. Vọng Giang thoáng cái xảy ra chuyện lớn như vậy thì cấp trên còn có thể để cục trưởng Sử đi sao? Đến lúc đó chẳng những cục trưởng Sử có thể ở lại Vọng Giang, còn có thể tranh thủ thời gian cho chúng ta. Chỉ cần bán được mỏ than, vũ trường thì chúng ta sẽ có tiền bỏ chạy.
Trịnh Quân Ba trước khi lên tỉnh cũng đã có ý tìm người chơi tên tân cục trưởng kia một trận, làm cho đối phương không thể tới nhận chức nhưng y không dám nghĩ lấy mạng đối phương. Nếu thật sự đối phương bị giết thì chuyện này sẽ quá ầm ĩ, có lẽ lên cả thời sự toàn quốc.
Nhưng mới vừa rồi ở trên lầu nghe Lý Thiên Trạch nói chuyện, việc mình đánh Tống Xuân Vĩ đã bị lãnh đạo tỉnh chú ý, mình đã không có đường lui vậy làm chuyện lớn thêm chút nữa cũng có sao. Một khi tên tân cục trưởng mới tới bị chết thì chức vụ này chỉ sợ sẽ thành củ khoai lang nóng, tra rõ vụ án còn đỡ, không tra ra sợ rằng chưa nhận chức vài ngày đã mất chức. Cho nên không ai muốn nhận vị trí này, tới lúc đó Sử Lâm chắc vẫn tiếp tục được giữ lại Vọng Giang xử lý vụ án, vậy mình cũng có thời gian bán tài sản.
- Đi, chúng ta lập tức quay về Vọng Giang! Mày bảo Đại Đao ở chỗ Bạch Lâm chờ tao, chúng ta về thương lượng nên làm như thế nào.
Trịnh Quân Ba rốt cuộc đã hạ quyết tâm.
Ba ngày thời gian thoáng cái trôi qua, hôm nay đã là ngày cuối cùng Sử Lâm phải lên Tùng Giang trình diện. Sáng sớm Sử Lâm ngồi e lên Cục công an Tùng Giang. Ngay khi Sử Lâm lên đường, Triệu Quốc Khánh ở Giang Ninh cũng đã chuẩn bị xong hành lý và ngồi xe cảnh sát của công an huyện Giang Ninh chạy tới Tùng Giang, chuẩn bị tiến hành giao tiếp với Sử Lâm ở Tùng Giang rồi sẽ do chính ủy Cục công an Tùng Giang đưa y tới Vọng Giang nhận chức.
Triệu Quốc Khánh ngồi xe cảnh sát chưa ra khỏi địa phận Giang Ninh, máy điện thoại của y đã vang lên.
- Alo? Hả? Thị trưởng Hứa?
Xe cảnh sát bởi vì không chấp hành công vụ nên không kéo còi, chẳng qua các xe chạy trên đường không có chiếc nào dám vượt qua xe cảnh sát này. Nếu chẳng may chạy phía trước xe cảnh sát rồi có vi phạm quy tác giao thông nào đó không phải là tự đưa mình vào họng súng sao? Vì thế hầu hết các xe thà rằng đi chậm một chút còn hơn.
Chẳng qua có một chiếc Audi màu đen từ lúc xe cảnh sát ra khỏi trụ sở công an huyện Giang Ninh vẫn đi sát phía sau xe cảnh sát này. Với tốc độ của xe Audi muốn vượt qua xe cảnh sát này thì rất dễ, chẳng qua nó vẫn duy trì khoảng cách 100m với xe cảnh sát. Mà trên đường từ Giang Ninh tới Tùng Giang còn có một chiếc xe bán tải dừng ở giữa đường. Sau khi nhận được điện thì lái xe mới khởi động xe chạy từ từ trên đường.
Từ Giang Ninh tới Tùng Giang mất khoảng tiếng rưỡi, xe cảnh sát chạy đi đã được gần tiếng, đã gần tới nội thành Vọng Giang. Nhưng khi xe cảnh sát sắp vượt một xe bán tải thì xe kia đột nhiên ngoặt tay lái ra ngoài, xe cảnh sát lúc này muốn tránh đã không kịp nên va vào sườn xe bán tải.
Do tốc độ xe cảnh sát khá nhanh cho nên căn bản không thể khống chế khi có va chạm. Do cú van chạm mạnh khiến xe đảo hướng lao về phía giải phân cách, sau đó lại va vào một chiếc xe chạy phía sau mình, cuối cùng xe cảnh sát liên tục lộn vài vòng lao vào hố ở ven đường.
Lý Thiên Trạch đã lấy tiền của Trịnh Quân Ba, có nhược điểm rơi vào tay Trịnh Quân Ba. Mấy năm qua mình nhận chỗ tốt của Lý Thiên Trạch cũng lên tới tiền triệu, hơn nữa mình còn cầm tiền này lên kính biếu lãnh đạo cấp trên thì mới có thể ngồi được tới chức vụ này. Cho nên Lý Thiên Trạch cũng không hy vọng Trịnh Quân Ba gặp chuyện không may rồi liên quan tới mình.
- Vâng, cháu cảm ơn chú, vậy cháu về trước.
Nói xong Trịnh Quân Ba cáo từ rời đi.
Lý Thiên Trạch cũng không có giữ lại, hắn hy vọng Trịnh Quân Ba đi càng sớm thì mình càng thanh thản.
Trịnh Quân Ba lên xe không nói một câu, Yên Thương thấy vẻ mặt Trịnh Quân Ba không tốt vội vàng nói:
- Đại ca, chuyện của cục trưởng Sử chẳng lẽ không có cách nào ư?
- Sử Lâm? Ôi, giờ tao đâu có thời gian nghĩ tới hắn. Bây giờ chúng ta còn chưa chắc đã được yên, bọn họ chính thức muốn đối phó chính là chúng ta đó. Sử Lâm chẳng qua chỉ là con dê thế tội mà thôi. Bọn họ muốn điều Sử Lâm đi để dễ ra tay với chúng ta.
Trịnh Quân Ba cười khổ nói.
- Hả.
Yên Thương kêu to.
- Đối phó chúng ta? Chúng ta chẳng qua chỉ có chút danh tiếng ở Vọng Giang thì sao khiến đám lãnh đạo tỉnh kia nghĩ tới chúng ta?
- Đều do tôi xúc động nhất thời.
Trịnh Quân Ba nói qua câu chuyện ra một lần, cuối cùng mới nói.
- Yên Thương, mày nói chúng ta nên làm gì bây giờ?
Yên Thương cũng rất buồn bực chẳng qua hắn không hổ danh là quân sư, rất nhanh tỉnh táo lại.
- Đại ca, chúng ta có quyền thế lớn ở Vọng Giang cũng không bằng chính quyền được. Chỉ cần người ta nói một câu thì đừng nhìn những người đó bình thường như con chó chạy quanh chúng ta nhưng tới lúc cần thiết thì sợ rằng đều là kẻ bỏ đá xuống giết, căn bản không có kẻ nào một lòng với chúng ta.
Trịnh Quân Ba tức giận nói:
- Lời của mày tao đương nhiên biết, tao là hỏi mày chúng ta nên ứng phó thế nào? Chẳng lẽ chỉ còn cách bỏ chạy ư? Nhưng tiền mặt của chúng ta có hạn, dù là chạy ra bên ngoài thì có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể sống cuộc sống như người bình thường sao? Tao phải bỏ mỏ than, vũ trường ư? Mày có thể chấp nhận như vậy không?
Yên Thương suy nghĩ một chút, hung hăng nói:
- Đại ca, chúng ta bây giờ thiếu chính là thời gian, chúng ta cần phải nhân lúc những người khác còn không biết có người sẽ đối phó chúng ta mà bán hết tài sản và chuồn đi.
Trịnh Quân Ba nghe xong không nói gì, hắn vung tay tát Yên Thương và mắng.
- Mày nghĩ tao là thằng ngu à? Lời mày nói chẳng lẽ tao không biết? nhưng chúng ta thiếu nhất chính là thời gian. Ba ngày sau tân cục trưởng Cục công an Vọng Giang sẽ tới nhận chức, tới lúc đó Sử Lâm vừa đi thì tên cục trưởng kia sẽ đối phó chúng ta ngay. Chúng ta đâu có thời gian bán các thứ chứ?
- Ôi.
Yên Thương ôm đầu kêu lên.
- Đại ca, anh nghe em nói hết đã. Đại ca, chỉ cần cục trưởng Sử không đi thì đại ca vẫn là lão đại của Vọng Giang.
- Mày nói mẹ gì thế Có gì mau nói.
Tâm trạng Trịnh Quân Ba đang rất không tốt đâu có thời gian để Yên Thương vòng vo.
Yên Thương sợ Trịnh Quân Ba tức nên vội vàng nói:
- Chỉ cần tân cục trưởng không tới được thì cục trưởng Sử không phải cũng không đi được sao? Chúng ta dứt khoát cho người làm thịt tên tân cục trưởng kia. Vọng Giang thoáng cái xảy ra chuyện lớn như vậy thì cấp trên còn có thể để cục trưởng Sử đi sao? Đến lúc đó chẳng những cục trưởng Sử có thể ở lại Vọng Giang, còn có thể tranh thủ thời gian cho chúng ta. Chỉ cần bán được mỏ than, vũ trường thì chúng ta sẽ có tiền bỏ chạy.
Trịnh Quân Ba trước khi lên tỉnh cũng đã có ý tìm người chơi tên tân cục trưởng kia một trận, làm cho đối phương không thể tới nhận chức nhưng y không dám nghĩ lấy mạng đối phương. Nếu thật sự đối phương bị giết thì chuyện này sẽ quá ầm ĩ, có lẽ lên cả thời sự toàn quốc.
Nhưng mới vừa rồi ở trên lầu nghe Lý Thiên Trạch nói chuyện, việc mình đánh Tống Xuân Vĩ đã bị lãnh đạo tỉnh chú ý, mình đã không có đường lui vậy làm chuyện lớn thêm chút nữa cũng có sao. Một khi tên tân cục trưởng mới tới bị chết thì chức vụ này chỉ sợ sẽ thành củ khoai lang nóng, tra rõ vụ án còn đỡ, không tra ra sợ rằng chưa nhận chức vài ngày đã mất chức. Cho nên không ai muốn nhận vị trí này, tới lúc đó Sử Lâm chắc vẫn tiếp tục được giữ lại Vọng Giang xử lý vụ án, vậy mình cũng có thời gian bán tài sản.
- Đi, chúng ta lập tức quay về Vọng Giang! Mày bảo Đại Đao ở chỗ Bạch Lâm chờ tao, chúng ta về thương lượng nên làm như thế nào.
Trịnh Quân Ba rốt cuộc đã hạ quyết tâm.
Ba ngày thời gian thoáng cái trôi qua, hôm nay đã là ngày cuối cùng Sử Lâm phải lên Tùng Giang trình diện. Sáng sớm Sử Lâm ngồi e lên Cục công an Tùng Giang. Ngay khi Sử Lâm lên đường, Triệu Quốc Khánh ở Giang Ninh cũng đã chuẩn bị xong hành lý và ngồi xe cảnh sát của công an huyện Giang Ninh chạy tới Tùng Giang, chuẩn bị tiến hành giao tiếp với Sử Lâm ở Tùng Giang rồi sẽ do chính ủy Cục công an Tùng Giang đưa y tới Vọng Giang nhận chức.
Triệu Quốc Khánh ngồi xe cảnh sát chưa ra khỏi địa phận Giang Ninh, máy điện thoại của y đã vang lên.
- Alo? Hả? Thị trưởng Hứa?
Xe cảnh sát bởi vì không chấp hành công vụ nên không kéo còi, chẳng qua các xe chạy trên đường không có chiếc nào dám vượt qua xe cảnh sát này. Nếu chẳng may chạy phía trước xe cảnh sát rồi có vi phạm quy tác giao thông nào đó không phải là tự đưa mình vào họng súng sao? Vì thế hầu hết các xe thà rằng đi chậm một chút còn hơn.
Chẳng qua có một chiếc Audi màu đen từ lúc xe cảnh sát ra khỏi trụ sở công an huyện Giang Ninh vẫn đi sát phía sau xe cảnh sát này. Với tốc độ của xe Audi muốn vượt qua xe cảnh sát này thì rất dễ, chẳng qua nó vẫn duy trì khoảng cách 100m với xe cảnh sát. Mà trên đường từ Giang Ninh tới Tùng Giang còn có một chiếc xe bán tải dừng ở giữa đường. Sau khi nhận được điện thì lái xe mới khởi động xe chạy từ từ trên đường.
Từ Giang Ninh tới Tùng Giang mất khoảng tiếng rưỡi, xe cảnh sát chạy đi đã được gần tiếng, đã gần tới nội thành Vọng Giang. Nhưng khi xe cảnh sát sắp vượt một xe bán tải thì xe kia đột nhiên ngoặt tay lái ra ngoài, xe cảnh sát lúc này muốn tránh đã không kịp nên va vào sườn xe bán tải.
Do tốc độ xe cảnh sát khá nhanh cho nên căn bản không thể khống chế khi có va chạm. Do cú van chạm mạnh khiến xe đảo hướng lao về phía giải phân cách, sau đó lại va vào một chiếc xe chạy phía sau mình, cuối cùng xe cảnh sát liên tục lộn vài vòng lao vào hố ở ven đường.