- Phối hợp, tôi đương nhiên phối hợp. Chẳng qua những người này chẳng lẽ anh không mang về thẩm vấn.
Hứa Lập bây giờ chủ yếu đang muốn kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài tới khi Triệu Quốc Khánh đến là xong việc. Nếu không mình bị đưa đến đồn công an thì với quan hệ của cảnh sát khu vực với Sơn ca này sợ rằng mình sẽ bị ăn đòn.
Lão Trương còn chưa mở miệng nói, Tiểu Lưu đã cả giận nói:
- Cảnh sát phá án còn cần lão dạy sao?
Vừa nói hắn lấy còng bên người ra.
- Lão mau đi về với tôi.
- Hừ, nếu các vị nói tôi đánh nhau thì chỉ dẫn một mình tôi đi sao được? Chẳng lẽ tôi tự mình đánh mình sao?
Quần chúng có người cười nói:
- Ha ha, đúng, cảnh sát đây nghĩ ông lão này giống Chu Bá Thông lấy tay này đánh tay kia.
Tiểu Lưu bị người nói không khỏi mất mặt, hắn rống lên:
- Là ai nói? Không biết cảnh sát đang chấp hành nhiệm vụ sao?
Y quát xong không ai dám nói nữa, Tiểu Lưu mới quay lại nói với Hứa Lập:
- Bảo lão đi thì lão mau đi, nói nhảm nhiều quá.
Lão Trương thấy không đúng, Tiểu Lưu này còn quá trẻ căn bản không biết dùng phương pháp, không biết dùng kế. Ở đây có nhiều quần chúng vây xem như vậy, mấy năm nay danh tiếng của cảnh sát Vọng Giang quá xấu, Tiểu Lưu làm việc như vậy sợ càng kích thích mâu thuẫn. Chỉ cần dẫn tên Hứa Lập này về đồn, ở đó là địa bàn của mình thì mình muốn xử lý như thế nào chẳng được.
Lão Trương bước lên giải thích.
- Bọn họ đương nhiên cũng phải mang về tiếp nhận điều tra, chẳng qua ông xem bọn họ đang bị thương như vậy thì còn có thể tiếp nhận điều tra sao? Bọn họ sợ rằng trực tiếp phải tới bệnh viện.
Nghe lão Trương nói vậy, đám côn đồ trên mặt đất thoáng cái rên lên ngay như bị thương nặng lắm. Hứa Lập ra tay có chừng mực, có lẽ vài tên bị gãy xương nhưng hầu hết chỉ bị thương ngoài ra, bị trật khớp chứ không nặng như vậy. Chẳng qua trong mắt quần chúng thì những người này thật sự không thích hợp lập tức tới đồn công an tiếp nhận điều tra.
Lão Trương thấy Hứa Lập không phản đối mới nói.
- Ông lão, vậy mời ông đi theo chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ việc này, không bỏ qua một người xấu cũng không oan uổng một người tốt. Tiểu Lưu, cậu gọi điện cho bệnh viện để bọn họ phái xe đưa những người này tới bệnh viện chữa trị. Cậu cũng đi theo bọn họ, đừng để bọn họ bỏ trốn.
Hứa Lập mặc dù biết lão Trương và Sơn ca có quan hệ mật thiết nhưng hắn làm việc rất chú ý lý lẽ nên mình trong lúc nhất thời không có biện pháp phản bác. Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là từ từ đi ra ngoài cửa, hy vọng Triệu Quốc Khánh có thể kịp thời chạy tới.
Đang khi Hứa Lập đi theo lão Trương ra ngoài đột nhiên có một bà lão vọt tới nắm tay lão Trương nói.
- Đồng chí cảnh sát, ông lão này vì giúp tôi nên mới đánh nhau với bọn họ, tôi có thể làm chứng.
Hứa Lập thấy đây là bà lão vừa nãy bị chủ quán bắt chẹt, chỉ là không biết vừa nãy bà lão đi đâu. Bây giờ đột nhiên bà lão chạy tới, chẳng qua bà lão xuất hiện như vậy Hứa Lập cũng rất cao hứng. Một phương diện là do bà lão có thể ra mặt chứng minh bà lão này không phải kẻ vong ân bội nghĩa, biết báo đáp coi như mình không giúp sai người; phương diện khác là bà lão xuất hiện cũng giúp mình kéo dài thời gian một chút.
Bà lão cầm tay lão Trương rồi kể chuyện vừa nãy ra một lần, quần chúng tới vây xem khi trong quán bắt đầu có vụ đánh nhau, về nguyên nhân thì hầu hết không rõ. Bây giờ nghe bà lão nói xong không khỏi than thở.
Hai chiếc bánh bao, một bát cháo mà đòi hơn 30 đồng, còn nói là cơm phần, đây là bắt chẹt người. Không có tiền thanh toán thì đòi lấy vé tàu, đây còn là người sao. Lại nhìn bộ dạng của bà lão bây giờ, trên người đầy bụi bẩn, tóc rối bù, mặt còn vết bầm tím xem ra vừa nãy bà lão thật sự bị người đánh. Một bà lão từng này tuổi mà đám người kia có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, thế có còn là người không?
Lão Trương bị bà lão đột nhiên chạy tới không khỏi giật mình. Y vốn chỉ định dẫn Hứa Lập về đồn rồi mình muốn nói như thế nào chẳng được. Nhưng bà lão đột nhiên lao ra làm chứng lại khiến chuyện phức tạp. Bây giờ bà lão rõ ràng được quần chúng xung quanh đồng tình, lão Trương thật sự không dám nặng lời với bà lão. Hắn không thể làm gì khác hơn là tiến lên nói:
- Bà lão, bà nếu đã muốn đứng ra làm chứng giúp ông này thì phiền bà cùng chúng tôi về đồn, hỗ trợ chúng tôi điều tra rõ ràng.
Bà lão do dự một chút rồi cuối cùng gật đầu nói:
- Tôi đi cùng các người về làm chứng.
Người khác không biết Hứa Lập nhưng lại rõ ràng bà lão nhất định vì việc vừa rồi mà khiến nhỡ tàu, sợ là cả đời bà không thể đi gặp con trai nữa. Chẳng qua bà lão cuối cùng vì thế cũng có cơ hội đứng ra làm chứng.
Ngay lúc lão Trương dẫn Hứa Lập và bà lão ra khỏi quán lại có tiếng còi xe cảnh sát từ xa tới gần, rất nhanh hai xe cảnh sát đã tới trước mặt mọingườii.
Một xe cảnh sát phía trước vừa đỗ đã có một cảnh sát đi xuống. Hứa Lập thấy người này cuối cùng cũng yên tâm. Triệu Quốc Khánh đã tới kịp.
Lão Trương cùng Tiểu Lưu chứng kiến Triệu Quốc Khánh giật mình, bọn họ sao không biết tân cục trưởng được chứ. Bọn họ sợ vì không biết sao Triệu Quốc Khánh lại đột nhiên đến đây như vậy.
Lão Trương tiến lên cẩn thận nói:
- Cục trưởng Triệu, ngài sao lại tới đây?
Triệu Quốc Khánh cười nói:
- Không có gì, tôi tới đón chú tôi.
Nói xong y nhìn về phía Hứa Lập, đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức cầm tay Hứa Lập.
- Nhị thúc, chú có sao không?
Hứa Lập cười thầm trong lòng, Triệu Quốc Khánh diễn giỏi thật.
- Không có gì, chỉ là vừa cho đám côn đồ không có mắt một bài học. Hai vị đồng chí này đang muốn chú về tiếp nhận điều tra. Chỉ là đám côn đồ này hình như có quan hệ với vị cảnh sát trẻ tuổi này, y hình như định đưa cho đám hung phạm tới bệnh viện chứ không định đưa về đồn.
Triệu Quốc Khánh nghe xong cố ý quay đầu lại nhìn một chút lão Trương cùng Tiểu Lưu. Vẻ mặt nghiêm nghị của Triệu Quốc Khánh làm hai người này run lên, đặc biệt là Tiểu Lưu, chút uy phong vừa nãy đã không còn. Y choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Cục, cục trưởng, chúng tôi, chúng tôi vừa nãy không biết ông lão đây là Nhị thúc của ngài, nếu không, nếu không …
Tiểu Lưu lắp bắp nói.
- Nếu không thế nào? Đưa chú tôi về rồi dùng hình thẩm vấn ư? Đưa đám tội phạm này đến bệnh viện rồi không biết hành tung? Hừ.
Triệu Quốc Khánh hừ lạnh một tiếng rồi lớn tiếng nói với mấy tên cảnh sát đi cùng.
- Đưa những tên này về cục cho tôi, chút vết thương này còn cần tới bệnh viện ư? Lát lấy chút thuốc bôi là xong, nếu không làm rõ vấn đề thì cứ ở trong cục, dám đánh chú tôi.
Hứa Lập bây giờ chủ yếu đang muốn kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài tới khi Triệu Quốc Khánh đến là xong việc. Nếu không mình bị đưa đến đồn công an thì với quan hệ của cảnh sát khu vực với Sơn ca này sợ rằng mình sẽ bị ăn đòn.
Lão Trương còn chưa mở miệng nói, Tiểu Lưu đã cả giận nói:
- Cảnh sát phá án còn cần lão dạy sao?
Vừa nói hắn lấy còng bên người ra.
- Lão mau đi về với tôi.
- Hừ, nếu các vị nói tôi đánh nhau thì chỉ dẫn một mình tôi đi sao được? Chẳng lẽ tôi tự mình đánh mình sao?
Quần chúng có người cười nói:
- Ha ha, đúng, cảnh sát đây nghĩ ông lão này giống Chu Bá Thông lấy tay này đánh tay kia.
Tiểu Lưu bị người nói không khỏi mất mặt, hắn rống lên:
- Là ai nói? Không biết cảnh sát đang chấp hành nhiệm vụ sao?
Y quát xong không ai dám nói nữa, Tiểu Lưu mới quay lại nói với Hứa Lập:
- Bảo lão đi thì lão mau đi, nói nhảm nhiều quá.
Lão Trương thấy không đúng, Tiểu Lưu này còn quá trẻ căn bản không biết dùng phương pháp, không biết dùng kế. Ở đây có nhiều quần chúng vây xem như vậy, mấy năm nay danh tiếng của cảnh sát Vọng Giang quá xấu, Tiểu Lưu làm việc như vậy sợ càng kích thích mâu thuẫn. Chỉ cần dẫn tên Hứa Lập này về đồn, ở đó là địa bàn của mình thì mình muốn xử lý như thế nào chẳng được.
Lão Trương bước lên giải thích.
- Bọn họ đương nhiên cũng phải mang về tiếp nhận điều tra, chẳng qua ông xem bọn họ đang bị thương như vậy thì còn có thể tiếp nhận điều tra sao? Bọn họ sợ rằng trực tiếp phải tới bệnh viện.
Nghe lão Trương nói vậy, đám côn đồ trên mặt đất thoáng cái rên lên ngay như bị thương nặng lắm. Hứa Lập ra tay có chừng mực, có lẽ vài tên bị gãy xương nhưng hầu hết chỉ bị thương ngoài ra, bị trật khớp chứ không nặng như vậy. Chẳng qua trong mắt quần chúng thì những người này thật sự không thích hợp lập tức tới đồn công an tiếp nhận điều tra.
Lão Trương thấy Hứa Lập không phản đối mới nói.
- Ông lão, vậy mời ông đi theo chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ việc này, không bỏ qua một người xấu cũng không oan uổng một người tốt. Tiểu Lưu, cậu gọi điện cho bệnh viện để bọn họ phái xe đưa những người này tới bệnh viện chữa trị. Cậu cũng đi theo bọn họ, đừng để bọn họ bỏ trốn.
Hứa Lập mặc dù biết lão Trương và Sơn ca có quan hệ mật thiết nhưng hắn làm việc rất chú ý lý lẽ nên mình trong lúc nhất thời không có biện pháp phản bác. Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là từ từ đi ra ngoài cửa, hy vọng Triệu Quốc Khánh có thể kịp thời chạy tới.
Đang khi Hứa Lập đi theo lão Trương ra ngoài đột nhiên có một bà lão vọt tới nắm tay lão Trương nói.
- Đồng chí cảnh sát, ông lão này vì giúp tôi nên mới đánh nhau với bọn họ, tôi có thể làm chứng.
Hứa Lập thấy đây là bà lão vừa nãy bị chủ quán bắt chẹt, chỉ là không biết vừa nãy bà lão đi đâu. Bây giờ đột nhiên bà lão chạy tới, chẳng qua bà lão xuất hiện như vậy Hứa Lập cũng rất cao hứng. Một phương diện là do bà lão có thể ra mặt chứng minh bà lão này không phải kẻ vong ân bội nghĩa, biết báo đáp coi như mình không giúp sai người; phương diện khác là bà lão xuất hiện cũng giúp mình kéo dài thời gian một chút.
Bà lão cầm tay lão Trương rồi kể chuyện vừa nãy ra một lần, quần chúng tới vây xem khi trong quán bắt đầu có vụ đánh nhau, về nguyên nhân thì hầu hết không rõ. Bây giờ nghe bà lão nói xong không khỏi than thở.
Hai chiếc bánh bao, một bát cháo mà đòi hơn 30 đồng, còn nói là cơm phần, đây là bắt chẹt người. Không có tiền thanh toán thì đòi lấy vé tàu, đây còn là người sao. Lại nhìn bộ dạng của bà lão bây giờ, trên người đầy bụi bẩn, tóc rối bù, mặt còn vết bầm tím xem ra vừa nãy bà lão thật sự bị người đánh. Một bà lão từng này tuổi mà đám người kia có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, thế có còn là người không?
Lão Trương bị bà lão đột nhiên chạy tới không khỏi giật mình. Y vốn chỉ định dẫn Hứa Lập về đồn rồi mình muốn nói như thế nào chẳng được. Nhưng bà lão đột nhiên lao ra làm chứng lại khiến chuyện phức tạp. Bây giờ bà lão rõ ràng được quần chúng xung quanh đồng tình, lão Trương thật sự không dám nặng lời với bà lão. Hắn không thể làm gì khác hơn là tiến lên nói:
- Bà lão, bà nếu đã muốn đứng ra làm chứng giúp ông này thì phiền bà cùng chúng tôi về đồn, hỗ trợ chúng tôi điều tra rõ ràng.
Bà lão do dự một chút rồi cuối cùng gật đầu nói:
- Tôi đi cùng các người về làm chứng.
Người khác không biết Hứa Lập nhưng lại rõ ràng bà lão nhất định vì việc vừa rồi mà khiến nhỡ tàu, sợ là cả đời bà không thể đi gặp con trai nữa. Chẳng qua bà lão cuối cùng vì thế cũng có cơ hội đứng ra làm chứng.
Ngay lúc lão Trương dẫn Hứa Lập và bà lão ra khỏi quán lại có tiếng còi xe cảnh sát từ xa tới gần, rất nhanh hai xe cảnh sát đã tới trước mặt mọingườii.
Một xe cảnh sát phía trước vừa đỗ đã có một cảnh sát đi xuống. Hứa Lập thấy người này cuối cùng cũng yên tâm. Triệu Quốc Khánh đã tới kịp.
Lão Trương cùng Tiểu Lưu chứng kiến Triệu Quốc Khánh giật mình, bọn họ sao không biết tân cục trưởng được chứ. Bọn họ sợ vì không biết sao Triệu Quốc Khánh lại đột nhiên đến đây như vậy.
Lão Trương tiến lên cẩn thận nói:
- Cục trưởng Triệu, ngài sao lại tới đây?
Triệu Quốc Khánh cười nói:
- Không có gì, tôi tới đón chú tôi.
Nói xong y nhìn về phía Hứa Lập, đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức cầm tay Hứa Lập.
- Nhị thúc, chú có sao không?
Hứa Lập cười thầm trong lòng, Triệu Quốc Khánh diễn giỏi thật.
- Không có gì, chỉ là vừa cho đám côn đồ không có mắt một bài học. Hai vị đồng chí này đang muốn chú về tiếp nhận điều tra. Chỉ là đám côn đồ này hình như có quan hệ với vị cảnh sát trẻ tuổi này, y hình như định đưa cho đám hung phạm tới bệnh viện chứ không định đưa về đồn.
Triệu Quốc Khánh nghe xong cố ý quay đầu lại nhìn một chút lão Trương cùng Tiểu Lưu. Vẻ mặt nghiêm nghị của Triệu Quốc Khánh làm hai người này run lên, đặc biệt là Tiểu Lưu, chút uy phong vừa nãy đã không còn. Y choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Cục, cục trưởng, chúng tôi, chúng tôi vừa nãy không biết ông lão đây là Nhị thúc của ngài, nếu không, nếu không …
Tiểu Lưu lắp bắp nói.
- Nếu không thế nào? Đưa chú tôi về rồi dùng hình thẩm vấn ư? Đưa đám tội phạm này đến bệnh viện rồi không biết hành tung? Hừ.
Triệu Quốc Khánh hừ lạnh một tiếng rồi lớn tiếng nói với mấy tên cảnh sát đi cùng.
- Đưa những tên này về cục cho tôi, chút vết thương này còn cần tới bệnh viện ư? Lát lấy chút thuốc bôi là xong, nếu không làm rõ vấn đề thì cứ ở trong cục, dám đánh chú tôi.