Việc Hứa Lập hóa trang Triệu Quốc Khánh cũng không nói ra, Phó Phong cũng không nhìn ra. Phó Phong chỉ cảm thấy ông chú này của Triệu Quốc Khánh hơi trẻ một chút chứ không suy nghĩ quá nhiều. Buổi trưa Phó Phong muốn giữ Triệu Quốc Khánh ở lại ăn cơm nhưng Phó Phong từ chối. Đây không phải do quan hệ của đôi bên không tốt mà là Triệu Quốc Khánh biết Trịnh Quân Ba một khi biết Lý Đại Sơn bị đưa tới Giang Ninh nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn tới cứu Lý Đại Sơn.
Với thực lực của Trịnh Quân Ba chỉ sợ một mình Triệu Quốc Khánh khó có thể ứng phó. Vì thế y còn cần tìm bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương và Văn Thành, chỉ khi cả hai phe này cùng phối hợp hành động thì mới có thể ngăn Trịnh Quân Ba lại, làm cho y muốn làm gì cũng không làm được, có tiền cũng không có chỗ tiêu.
Đối với Triệu Bảo Cương cùng Văn Thành, Hứa Lập tuyệt đối yên tâm. Triệu Bảo Cương làm bí thư huyện ủy nhiều năm, người có thể ngồi vào vị trí này không có chỗ dựa nhất định, chắc cũng đã sớm biết thái độ của tỉnh, thị xã với Vọng Giang nên cũng không cần lo lắng lúc này Triệu Bảo Cương giúp đỡ đám người Trịnh Quân Ba. Mà Văn Thành lại càng là huynh đệ của Hứa Lập, hai bên đã buộc chặt với nhau về mặ lợi ích. Giang Ninh là địa bàn của Văn Thành, y càng không cho phép Trịnh Quân Ba dẫn người tới Giang Ninh làm mưa làm gió. Như vậy chẳng những đả kích uy tín của y tại Giang Ninh, càng quan trọng hơn là chuyện ầm lên sẽ ảnh hưởng đến “nguồn tiền” của y.
Gần hai tiếng Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh trước sau đã tới gặp Triệu Bảo Cương và Văn Thành. Hai người này đều rất giật mình khi thấy Hứa Lập hóa trang, khi Hứa Lập mở miệng nhờ giúp bọn họ lập tức đáp ứng ngay. Nhất là Văn Thành còn gọi điện thẳng cho tiểu đệ trước mặt Hứa Lập, bảo bọn họ luôn lưu ý người từ ngoài tới, có động tĩnh là báo cáo ngay cho mình.
Đám tiểu đệ của Văn Thành cơ bản giống như người của Trịnh Quân Ba, đều có xuất thân côn đồ. Văn Thành ra tay hào phóng, không bạc đãi huynh đệ nên những người này mới dần dần đi sang chính đạo. Bọn họ có kinh nghiệm nên liếc cái là nhận ra những người từng làm côn đồ, quyết không nhận lầm.
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh thấy chuyện xử lý đã xong mới cáo từ lên xe về Tùng Giang. Trên đường về Tùng Giang, Hứa Lập bảo Từ Cương chuẩn bị xe tới đón mình. Mình nếu ngồi xe Triệu Quốc Khánh về Vọng Giang chỉ sợ trời chưa tối chuyện này đã truyền khắp thị xã.
Ngay lúc Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh vừa mới lên tới Tùng Giang, Yên Thương cũng dẫn theo hai tên đàn em tới Giang Ninh. Chẳng qua bọn họ và mới tiến vào địa phận huyện Giang Ninh đã bị hai chiếc xe 12 chỗ ép hai đầu buộc bọn họ dừng giữa đường.
Mười mấy thanh niên từ trên hai chiếc xe nhảy xuống, người cầm đầu đúng là Điền Căn Sinh – ông anh nuôi của Hứa Lập. Chuyện lần này do chính lão đệ Hứa Lập và đại ca Văn Thành giao phó, Điền Căn Sinh đâu dám không làm cẩn thận. Y tự mình dẫn người tới chặn đám người Yên Thương.
Hai bên trước đây mặc dù chưa gặp mặt nhưng cũng nghe danh nhau từ lâu. Mọi người đều thuộc Tùng Giang, lại đều ra xã hội lăn lộn đương nhiên sẽ chú ý người cùng ngành với mình để tránh bị người ta lừa. Vì thế hai bên về cơ bản biết qua về diện mạo của nhau, vừa gặp mặt cũng nhận ra ngay.
Nơi này dù sao cũng là Giang Ninh, là địa bàn của Điền Căn Sinh, y chiếm ưu thế tuyệt đối nên không hề khách khí. Điền Căn Sinh lạnh lùng nói:
- Yên Thương, mày không đàng hoàng ở Vọng Giang còn chạy tới Giang Ninh bọn tao làm gì? Chẳng lẽ mày muốn tới đây kiếm cơm?
- Đội trưởng Điền, tiểu đệ nghe danh anh đã lâu chẳng qua hôm nay quả thật vô tình tới là do một huynh đệ của chúng tôi gặp chuyện bị giải tới Giang Ninh, chúng tôi không thể thấy chết mà không cứu được, mong anh thông cảm.
Yên Thương mặc dù không biết tại sao Điền Căn Sinh lại phát hiện ra mình, sao lại sớm có chuẩn bị chặn mình. Nhưng Yên Thương biết đây không phải Vọng Giang, đừng nói mình bây giờ chỉ có ba người, dù mình gọi hết huynh đệ ở Vọng Giang tới Giang Ninh cũng chưa chắc thắng được thế lực của Văn Thành. Văn Thành này làm trùm đất Giang Ninh, có quan hệ mật thiết với đảng ủy, chính quyền địa phương, sợ rằng mình chưa ra tay đã bị cảnh sát bắt lại. Cho nên Yên Thương chỉ có thể cúi đầu, hạ thái độ hy vọng Điền Căn Sinh có thể bỏ qua cho mình.
- Hừ, đây là Giang Ninh không phải Vọng Giang, ở đây không chào đón bọn mày, càng không hy vọng bọn mày mang chuyện tới Giang Ninh. Nếu xảy ra chuyện gì thì bọn mày chỉ vỗ mông đi, cuối cùng xui xẻo là người Giang Ninh bọn tao. Nếu như mày biết điều lập tức về Vọng Giang nếu mày cố ý không đi thì đừng trách bọn tao không nói quy củ giang hồ chặt đứt năm chi của bọn mày rồi đuổi khỏi Giang Ninh.
Yên Thương im lặng một lúc, một tên tiểu đệ phía sau y khó hiểu hỏi:
- Gì mà năm chi, không phải bốn chi sao?
- Hắc hắc.
Đám người Điền Căn Sinh cười phá lên.
- Yên Thương, mày lăn lộn trong giang hồ nhiều năm sao lại dẫn theo tên ngu ngốc thế này, không sợ bị người ta cười chê ư? Mẹ nó chứ, tao nói với mày này, năm chi chính là tính cả của quý của mày.
Yên Thương không tranh luận với đám người Điền Căn Sinh, càng không bị bọn họ chọc giận ngược lại hết sức tỉnh táo nói.
- Đội trưởng Điền, chẳng lẽ không thể thương lượng ư? Chúng tôi chỉ muốn gặp huynh đệ của mình mà thôi, tuyệt đối cam đoan không gây sự gì cả. Hơn nữa chỉ cần anh bỏ qua cho chúng tôi một lần thì ở đây tôi có chiếc thẻ bên trong có 100 đồng, coi như là tiền đi lại dành cho các huynh đệ. Hy vọng đội trưởng Điền nể mặt giúp đỡ.
Nói xong Yên Thương móc một chiếc thẻ đưa tới.
Nghe Yên Thương nói như vậy, không ngờ chỉ có mình Điền Căn Sinh khinh thường, ngay cả mấy tên tiểu đệ đi theo Điền Căn Sinh cũng không có phản ứng gì. Yên Thương vừa nhìn đã biết không xong, không biết là ánh mắt người ta quá cao hay là năng lực người đứng sau quá lớn mới có thể khiến bọn họ không phản ứng trước 100 ngàn.
Yên Thương đâu biết bây giờ Văn Thành nhiều tiền, tiểu đệ càng được hưởng lợi. Thu nhập hàng năm của Điền Căn Sinh cũng lên tới hàng triệu, ngay cả đám tiểu đệ mỗi tháng ít nhất cũng được hơn hai ngàn. Nếu có hành động gì ví dụ như hôm nay ra chặn đường Yên Thương mỗi người đều được cho 500 đồng, nếu đánh nhau thì tiền thưởng tự nhiên tăng gấp vài lần. Bình thường mỗi tên tiểu đệ hàng tháng có thu nhập bốn năm ngàn, cuối năm còn được thưởng, một năm ít nhất cũng được 70, 80 ngàn, hơn nữa đây là nguồn thu dài hạn thì bọn họ sao coi 100 ngàn cho một đống người vào đâu.
Với thực lực của Trịnh Quân Ba chỉ sợ một mình Triệu Quốc Khánh khó có thể ứng phó. Vì thế y còn cần tìm bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương và Văn Thành, chỉ khi cả hai phe này cùng phối hợp hành động thì mới có thể ngăn Trịnh Quân Ba lại, làm cho y muốn làm gì cũng không làm được, có tiền cũng không có chỗ tiêu.
Đối với Triệu Bảo Cương cùng Văn Thành, Hứa Lập tuyệt đối yên tâm. Triệu Bảo Cương làm bí thư huyện ủy nhiều năm, người có thể ngồi vào vị trí này không có chỗ dựa nhất định, chắc cũng đã sớm biết thái độ của tỉnh, thị xã với Vọng Giang nên cũng không cần lo lắng lúc này Triệu Bảo Cương giúp đỡ đám người Trịnh Quân Ba. Mà Văn Thành lại càng là huynh đệ của Hứa Lập, hai bên đã buộc chặt với nhau về mặ lợi ích. Giang Ninh là địa bàn của Văn Thành, y càng không cho phép Trịnh Quân Ba dẫn người tới Giang Ninh làm mưa làm gió. Như vậy chẳng những đả kích uy tín của y tại Giang Ninh, càng quan trọng hơn là chuyện ầm lên sẽ ảnh hưởng đến “nguồn tiền” của y.
Gần hai tiếng Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh trước sau đã tới gặp Triệu Bảo Cương và Văn Thành. Hai người này đều rất giật mình khi thấy Hứa Lập hóa trang, khi Hứa Lập mở miệng nhờ giúp bọn họ lập tức đáp ứng ngay. Nhất là Văn Thành còn gọi điện thẳng cho tiểu đệ trước mặt Hứa Lập, bảo bọn họ luôn lưu ý người từ ngoài tới, có động tĩnh là báo cáo ngay cho mình.
Đám tiểu đệ của Văn Thành cơ bản giống như người của Trịnh Quân Ba, đều có xuất thân côn đồ. Văn Thành ra tay hào phóng, không bạc đãi huynh đệ nên những người này mới dần dần đi sang chính đạo. Bọn họ có kinh nghiệm nên liếc cái là nhận ra những người từng làm côn đồ, quyết không nhận lầm.
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh thấy chuyện xử lý đã xong mới cáo từ lên xe về Tùng Giang. Trên đường về Tùng Giang, Hứa Lập bảo Từ Cương chuẩn bị xe tới đón mình. Mình nếu ngồi xe Triệu Quốc Khánh về Vọng Giang chỉ sợ trời chưa tối chuyện này đã truyền khắp thị xã.
Ngay lúc Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh vừa mới lên tới Tùng Giang, Yên Thương cũng dẫn theo hai tên đàn em tới Giang Ninh. Chẳng qua bọn họ và mới tiến vào địa phận huyện Giang Ninh đã bị hai chiếc xe 12 chỗ ép hai đầu buộc bọn họ dừng giữa đường.
Mười mấy thanh niên từ trên hai chiếc xe nhảy xuống, người cầm đầu đúng là Điền Căn Sinh – ông anh nuôi của Hứa Lập. Chuyện lần này do chính lão đệ Hứa Lập và đại ca Văn Thành giao phó, Điền Căn Sinh đâu dám không làm cẩn thận. Y tự mình dẫn người tới chặn đám người Yên Thương.
Hai bên trước đây mặc dù chưa gặp mặt nhưng cũng nghe danh nhau từ lâu. Mọi người đều thuộc Tùng Giang, lại đều ra xã hội lăn lộn đương nhiên sẽ chú ý người cùng ngành với mình để tránh bị người ta lừa. Vì thế hai bên về cơ bản biết qua về diện mạo của nhau, vừa gặp mặt cũng nhận ra ngay.
Nơi này dù sao cũng là Giang Ninh, là địa bàn của Điền Căn Sinh, y chiếm ưu thế tuyệt đối nên không hề khách khí. Điền Căn Sinh lạnh lùng nói:
- Yên Thương, mày không đàng hoàng ở Vọng Giang còn chạy tới Giang Ninh bọn tao làm gì? Chẳng lẽ mày muốn tới đây kiếm cơm?
- Đội trưởng Điền, tiểu đệ nghe danh anh đã lâu chẳng qua hôm nay quả thật vô tình tới là do một huynh đệ của chúng tôi gặp chuyện bị giải tới Giang Ninh, chúng tôi không thể thấy chết mà không cứu được, mong anh thông cảm.
Yên Thương mặc dù không biết tại sao Điền Căn Sinh lại phát hiện ra mình, sao lại sớm có chuẩn bị chặn mình. Nhưng Yên Thương biết đây không phải Vọng Giang, đừng nói mình bây giờ chỉ có ba người, dù mình gọi hết huynh đệ ở Vọng Giang tới Giang Ninh cũng chưa chắc thắng được thế lực của Văn Thành. Văn Thành này làm trùm đất Giang Ninh, có quan hệ mật thiết với đảng ủy, chính quyền địa phương, sợ rằng mình chưa ra tay đã bị cảnh sát bắt lại. Cho nên Yên Thương chỉ có thể cúi đầu, hạ thái độ hy vọng Điền Căn Sinh có thể bỏ qua cho mình.
- Hừ, đây là Giang Ninh không phải Vọng Giang, ở đây không chào đón bọn mày, càng không hy vọng bọn mày mang chuyện tới Giang Ninh. Nếu xảy ra chuyện gì thì bọn mày chỉ vỗ mông đi, cuối cùng xui xẻo là người Giang Ninh bọn tao. Nếu như mày biết điều lập tức về Vọng Giang nếu mày cố ý không đi thì đừng trách bọn tao không nói quy củ giang hồ chặt đứt năm chi của bọn mày rồi đuổi khỏi Giang Ninh.
Yên Thương im lặng một lúc, một tên tiểu đệ phía sau y khó hiểu hỏi:
- Gì mà năm chi, không phải bốn chi sao?
- Hắc hắc.
Đám người Điền Căn Sinh cười phá lên.
- Yên Thương, mày lăn lộn trong giang hồ nhiều năm sao lại dẫn theo tên ngu ngốc thế này, không sợ bị người ta cười chê ư? Mẹ nó chứ, tao nói với mày này, năm chi chính là tính cả của quý của mày.
Yên Thương không tranh luận với đám người Điền Căn Sinh, càng không bị bọn họ chọc giận ngược lại hết sức tỉnh táo nói.
- Đội trưởng Điền, chẳng lẽ không thể thương lượng ư? Chúng tôi chỉ muốn gặp huynh đệ của mình mà thôi, tuyệt đối cam đoan không gây sự gì cả. Hơn nữa chỉ cần anh bỏ qua cho chúng tôi một lần thì ở đây tôi có chiếc thẻ bên trong có 100 đồng, coi như là tiền đi lại dành cho các huynh đệ. Hy vọng đội trưởng Điền nể mặt giúp đỡ.
Nói xong Yên Thương móc một chiếc thẻ đưa tới.
Nghe Yên Thương nói như vậy, không ngờ chỉ có mình Điền Căn Sinh khinh thường, ngay cả mấy tên tiểu đệ đi theo Điền Căn Sinh cũng không có phản ứng gì. Yên Thương vừa nhìn đã biết không xong, không biết là ánh mắt người ta quá cao hay là năng lực người đứng sau quá lớn mới có thể khiến bọn họ không phản ứng trước 100 ngàn.
Yên Thương đâu biết bây giờ Văn Thành nhiều tiền, tiểu đệ càng được hưởng lợi. Thu nhập hàng năm của Điền Căn Sinh cũng lên tới hàng triệu, ngay cả đám tiểu đệ mỗi tháng ít nhất cũng được hơn hai ngàn. Nếu có hành động gì ví dụ như hôm nay ra chặn đường Yên Thương mỗi người đều được cho 500 đồng, nếu đánh nhau thì tiền thưởng tự nhiên tăng gấp vài lần. Bình thường mỗi tên tiểu đệ hàng tháng có thu nhập bốn năm ngàn, cuối năm còn được thưởng, một năm ít nhất cũng được 70, 80 ngàn, hơn nữa đây là nguồn thu dài hạn thì bọn họ sao coi 100 ngàn cho một đống người vào đâu.