- Lão Miêu, anh làm ở Vọng Giang nhiều năm, tôi hy vọng anh có thể đưa ra đề xuất với tôi, dề bạt các đồng chí có năng lực, chịu lĩnh vực tới vị trí quan trọng. Đối với loại người không chịu làm việc, chỉ biết gây chuyện tôi hy vọng anh có thể chỉ ra, cho dù trong lúc nhất thời không thể chỉ ra toàn bộ, không thể thanh trừ hết ra khỏi hệ thống công an chúng ta nhưng tôi cũng có thể điều bọn họ xuống cơ sở đi tuần đường.
- Cái này …
Miêu Chí Văn không ngờ Triệu Quốc Khánh lại tàn nhẫn như vậy. Nói là muốn đề bạt đám cán bộ có năng lực nhưng rốt cuộc không phải là vua nào thần đó sao? Triệu Quốc Khánh đây là muốn thanh trừ đối lập ở hệ thống công an, tạo quyền uy của mình. Sử Lâm vừa đi, Triệu Quốc Khánh không hề e ngại làm lớn, huống hồ Sử Lâm cũng không phải bị xử lý mà được lên chức, Triệu Quốc Khánh lại không kiêng kỵ Sử Lâm là sao? Cái này nói rõ chỗ dựa của Triệu Quốc Khánh cứng hơn Sử Lâm nhiều, không cần nể mặt Sử Lâm. Đồng thời cũng nói rõ Triệu Quốc Khánh đến Vọng Giang nhận chức sợ là đúng như lời y nói, muốn điều tra Sử Lâm xem Sử Lâm đã làm gì.
- Lão Miêu, tôi biết nhiệm vụ này rất khó khăn, anh không thể suy nghĩ kỹ càng được. Chẳng qua việc này khá gấp bởi vì tình hình bệnh Sars càng lúc càng nghiêm trọng, Vọng Giang là đầu mối giao thông quan trọng của tỉnh, thị xã, mỗi ngày có quá nhiều người qua lại, hệ thống công an chúng ta sợ là phải lập tức toàn diện hành động. Tôi hy vọng trước khi hành động có thể chứng thực công việc này nên làm phiền anh một chút. Anh về nhà suy nghĩ thật kỹ, đầu giờ làm việc sáng mai anh đưa cho tôi danh sách. Tôi hy vọng anh không nên phụ sự tín nhiệm mà tôi dành cho anh.
Miêu Chí Văn biết Triệu Quốc Khánh muốn đuổi khách, y vội vàng đứng lên nói:
- Xin cục trưởng yên tâm, sau khi về tôi nhất định cân nhắc vấn đề này. Mai tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với lãnh đạo. Tôi xin về trước.
Triệu Quốc Khánh đứng dậy đưa Miêu Chí Văn ra ngoài cửa, thấy Miêu Chí Văn lên xe y mới vào phòng đóng cửa. Lúc này cửa phòng trong đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Lập từ trong đi ra.
- Cậu nói Miêu Chí Văn này có đáng tin không? Mai hắn có đưa danh sách có tác dụng cho tôi không? Mà có tin được Miêu Chí Văn không?
Thông qua cuộc nói chuyện với Miêu Chí Văn, Triệu Quốc Khánh chẳng những không nhìn thấu Miêu Chí Văn mà còn càng khó hiểu hơn. Không biết x thật sự như lời Hứa Lập là sẽ dựa vào mình, hay là một quân cờ Sử Lâm an bài tới cạnh mình?
Hứa Lập cười nói:
- Người như Miêu Chí Văn tôi thấy rất rõ, trong lòng hắn không biết gì là trung thành cả. Đối với Sử Lâm là như vậy, với anh cũng vậy. Ở trong lòng hắn chỉ có ai mang lợi ích cho hắn, hắn sẽ dựa vào người đó. Nói trắng ra là ai có thể làm hắn thăng quan, ai làm hắn có được tiền thì hắn làm chân chó cho kẻ đó.
- Người như vậy tôi cũng không dám dùng, ai biết ngày mai hắn đưa danh sách gì cho tôi.
Triệu Quốc Khánh lấy ít bia và đồ ăn trong tủ lạnh ra bày trên bàn. Hứa Lập không hề khách khí cầm một non uống ngụm.
- Thực ra người như vậy dùng mới là tốt nhất. Chỉ cần anh tỏ vẻ mình mạnh, có thể mang chỗ tốt cho hắn thì người như vậy sẽ một lòng theo anh, tối thiểu là tạm thời theo anh, đến tận khi hắn gặp người mạnh hơn anh, mang nhiều chỗ tốt hơn cho hắn thì hắn mới có thể đổi người dựa. Mà anh vừa tới Vọng Giang, anh căn bản không thể xác định rõ là trong hệ thống công an có bao người là trung thần, ai là gian thần cho nên tôi khuyên anh lợi dụng tốt Miêu Chí Văn này. Theo tôi thấy danh sách ngày mai Miêu Chí Văn giao cho anh đáng tin tới 80%.
- 80%, vậy 20% còn lại thì làm sao? Tôi không thể nào phán đoán được. Chờ tôi thấy rõ sợ là mọi chuyện cũng đã xong.
Triệu Quốc Khánh ăn củ lạc nói.
- Dễ làm. Ngày mai Miêu Chí Văn đưa danh sách cho anh, anh chỉ cần thoáng phân tích một chút là tìm ra 20% còn lại.
- Tìm như thế nào? Chẳng lẽ trên đầu bọn họ có viết chữ?
Triệu Quốc Khánh khó hiểu hỏi.
- Trên đầu bọn họ mặc dù không viết chữ nhưng chức vụ của bọn họ lại viết rất rõ ràng. Người có thể ở vị trí cán bộ lãnh đạo hoặc ở vị trí có chất béo dưới thời Sử Lâm thì đều là phần tử trung thành với Sử Lâm. Anh chỉ cần đánh dấu những người như vậy trong danh sách của Miêu Chí Văn là sẽ tìm ra được, nếu có mấy con cá lọt lưới cũng không tạo được sóng gió gì. Anh nếu có thời gian thì đọc qua tài liệu về việc điều chỉnh nhân sự mấy năm qua của Sử Lâm, tôi nghĩ anh có lẽ còn tìm được mấy trợ thủ đắc lực từ đó.Tới lúc ấy anh sẽ nắm được cục diện vào tay, hệ thống công an Vọng Giang vẫn là đội ngũ có sức chiến đấu.
- Hứa Lập, đầu cậu làm bằng gì thế? Sao thông minh tới vậy? Chuyện vốn rất loạn nhưng chỉ qua vài câu của cậu đã giải quyết xong toàn bộ vấn đề. Nào, tôi mời cậu một chén, hy vọng chúng ta hợp tác thành công, nhanh chóng đưa bọn Trịnh Quân Ba ra công lý.
Trước khi hết giờ làm buổi sáng ngày hôm sau Triệu Quốc Khánh đi tới văn phòng Miêu Chí Văn. Miêu Chí Văn thấy Triệu Quốc Khánh vội vàng đứng lên đón đồng thời cũng đóng cửa lại.
Triệu Quốc Khánh cười nói:
- Lão Miêu, đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?
Miêu Chí Văn mở ngăn bàn lấy một tờ danh sách nhân viên đưa cho Triệu Quốc Khánh.
- Cục trưởng, tất cả mọi người trong cục đều ở đây, mời ngài xem.
Triệu Quốc Khánh cầm lên đọc sơ qua, mấy tờ giấy này là chữ viết tay, xem ra Miêu Chí Văn vì không để người biết nên không dám dùng máy vi tính. Chỉ thấy trên danh sách viết tên người, chức vụ, cuối cùng còn có một cột viết những người này có thể sử dụng không.
Triệu Quốc Khánh hài lòng gật đầu nói:
- Vất vả cho anh rồi, lão Miêu, tôi đi trước.
Nói xong Triệu Quốc Khánh bỏ danh sách vào cặp rồi xoay người đi. Triệu Quốc Khánh không dám xem ở văn phòng vì mọi cử động của mình ở văn phòng đều bị người giám sát. Về tới nhà Triệu Quốc Khánh mới mở danh sách ra cẩn thận đọc. Xem xong y rất hưng phấn, trên danh sách tổng cộng có 326 người, đây là trừ mình và Miêu Chí Văn. Tất cả 326 người này chẳng những ở các đại đội cảnh sát, còn bao gồm cả các đồn công an cơ sở, thậm chí cả các đơn vị liên quan khác.
Mà người trong danh sách này đúng là được Miêu Chí Văn làm như lời của Triệu Quốc Khánh, được chia làm ba loại phân biệt là có năng lực làm việc, chỉ ngồi cho qua ngày và người gây chuyện. Trong đó số người ngồi làm công ăn lương qua ngày chiếm đa số có khoảng 200 người, tiếp theo là người gây chuyện có 80 người, cuối cùng người có năng lực làm việc chỉ có hơn 40.
- Cái này …
Miêu Chí Văn không ngờ Triệu Quốc Khánh lại tàn nhẫn như vậy. Nói là muốn đề bạt đám cán bộ có năng lực nhưng rốt cuộc không phải là vua nào thần đó sao? Triệu Quốc Khánh đây là muốn thanh trừ đối lập ở hệ thống công an, tạo quyền uy của mình. Sử Lâm vừa đi, Triệu Quốc Khánh không hề e ngại làm lớn, huống hồ Sử Lâm cũng không phải bị xử lý mà được lên chức, Triệu Quốc Khánh lại không kiêng kỵ Sử Lâm là sao? Cái này nói rõ chỗ dựa của Triệu Quốc Khánh cứng hơn Sử Lâm nhiều, không cần nể mặt Sử Lâm. Đồng thời cũng nói rõ Triệu Quốc Khánh đến Vọng Giang nhận chức sợ là đúng như lời y nói, muốn điều tra Sử Lâm xem Sử Lâm đã làm gì.
- Lão Miêu, tôi biết nhiệm vụ này rất khó khăn, anh không thể suy nghĩ kỹ càng được. Chẳng qua việc này khá gấp bởi vì tình hình bệnh Sars càng lúc càng nghiêm trọng, Vọng Giang là đầu mối giao thông quan trọng của tỉnh, thị xã, mỗi ngày có quá nhiều người qua lại, hệ thống công an chúng ta sợ là phải lập tức toàn diện hành động. Tôi hy vọng trước khi hành động có thể chứng thực công việc này nên làm phiền anh một chút. Anh về nhà suy nghĩ thật kỹ, đầu giờ làm việc sáng mai anh đưa cho tôi danh sách. Tôi hy vọng anh không nên phụ sự tín nhiệm mà tôi dành cho anh.
Miêu Chí Văn biết Triệu Quốc Khánh muốn đuổi khách, y vội vàng đứng lên nói:
- Xin cục trưởng yên tâm, sau khi về tôi nhất định cân nhắc vấn đề này. Mai tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục với lãnh đạo. Tôi xin về trước.
Triệu Quốc Khánh đứng dậy đưa Miêu Chí Văn ra ngoài cửa, thấy Miêu Chí Văn lên xe y mới vào phòng đóng cửa. Lúc này cửa phòng trong đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Lập từ trong đi ra.
- Cậu nói Miêu Chí Văn này có đáng tin không? Mai hắn có đưa danh sách có tác dụng cho tôi không? Mà có tin được Miêu Chí Văn không?
Thông qua cuộc nói chuyện với Miêu Chí Văn, Triệu Quốc Khánh chẳng những không nhìn thấu Miêu Chí Văn mà còn càng khó hiểu hơn. Không biết x thật sự như lời Hứa Lập là sẽ dựa vào mình, hay là một quân cờ Sử Lâm an bài tới cạnh mình?
Hứa Lập cười nói:
- Người như Miêu Chí Văn tôi thấy rất rõ, trong lòng hắn không biết gì là trung thành cả. Đối với Sử Lâm là như vậy, với anh cũng vậy. Ở trong lòng hắn chỉ có ai mang lợi ích cho hắn, hắn sẽ dựa vào người đó. Nói trắng ra là ai có thể làm hắn thăng quan, ai làm hắn có được tiền thì hắn làm chân chó cho kẻ đó.
- Người như vậy tôi cũng không dám dùng, ai biết ngày mai hắn đưa danh sách gì cho tôi.
Triệu Quốc Khánh lấy ít bia và đồ ăn trong tủ lạnh ra bày trên bàn. Hứa Lập không hề khách khí cầm một non uống ngụm.
- Thực ra người như vậy dùng mới là tốt nhất. Chỉ cần anh tỏ vẻ mình mạnh, có thể mang chỗ tốt cho hắn thì người như vậy sẽ một lòng theo anh, tối thiểu là tạm thời theo anh, đến tận khi hắn gặp người mạnh hơn anh, mang nhiều chỗ tốt hơn cho hắn thì hắn mới có thể đổi người dựa. Mà anh vừa tới Vọng Giang, anh căn bản không thể xác định rõ là trong hệ thống công an có bao người là trung thần, ai là gian thần cho nên tôi khuyên anh lợi dụng tốt Miêu Chí Văn này. Theo tôi thấy danh sách ngày mai Miêu Chí Văn giao cho anh đáng tin tới 80%.
- 80%, vậy 20% còn lại thì làm sao? Tôi không thể nào phán đoán được. Chờ tôi thấy rõ sợ là mọi chuyện cũng đã xong.
Triệu Quốc Khánh ăn củ lạc nói.
- Dễ làm. Ngày mai Miêu Chí Văn đưa danh sách cho anh, anh chỉ cần thoáng phân tích một chút là tìm ra 20% còn lại.
- Tìm như thế nào? Chẳng lẽ trên đầu bọn họ có viết chữ?
Triệu Quốc Khánh khó hiểu hỏi.
- Trên đầu bọn họ mặc dù không viết chữ nhưng chức vụ của bọn họ lại viết rất rõ ràng. Người có thể ở vị trí cán bộ lãnh đạo hoặc ở vị trí có chất béo dưới thời Sử Lâm thì đều là phần tử trung thành với Sử Lâm. Anh chỉ cần đánh dấu những người như vậy trong danh sách của Miêu Chí Văn là sẽ tìm ra được, nếu có mấy con cá lọt lưới cũng không tạo được sóng gió gì. Anh nếu có thời gian thì đọc qua tài liệu về việc điều chỉnh nhân sự mấy năm qua của Sử Lâm, tôi nghĩ anh có lẽ còn tìm được mấy trợ thủ đắc lực từ đó.Tới lúc ấy anh sẽ nắm được cục diện vào tay, hệ thống công an Vọng Giang vẫn là đội ngũ có sức chiến đấu.
- Hứa Lập, đầu cậu làm bằng gì thế? Sao thông minh tới vậy? Chuyện vốn rất loạn nhưng chỉ qua vài câu của cậu đã giải quyết xong toàn bộ vấn đề. Nào, tôi mời cậu một chén, hy vọng chúng ta hợp tác thành công, nhanh chóng đưa bọn Trịnh Quân Ba ra công lý.
Trước khi hết giờ làm buổi sáng ngày hôm sau Triệu Quốc Khánh đi tới văn phòng Miêu Chí Văn. Miêu Chí Văn thấy Triệu Quốc Khánh vội vàng đứng lên đón đồng thời cũng đóng cửa lại.
Triệu Quốc Khánh cười nói:
- Lão Miêu, đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?
Miêu Chí Văn mở ngăn bàn lấy một tờ danh sách nhân viên đưa cho Triệu Quốc Khánh.
- Cục trưởng, tất cả mọi người trong cục đều ở đây, mời ngài xem.
Triệu Quốc Khánh cầm lên đọc sơ qua, mấy tờ giấy này là chữ viết tay, xem ra Miêu Chí Văn vì không để người biết nên không dám dùng máy vi tính. Chỉ thấy trên danh sách viết tên người, chức vụ, cuối cùng còn có một cột viết những người này có thể sử dụng không.
Triệu Quốc Khánh hài lòng gật đầu nói:
- Vất vả cho anh rồi, lão Miêu, tôi đi trước.
Nói xong Triệu Quốc Khánh bỏ danh sách vào cặp rồi xoay người đi. Triệu Quốc Khánh không dám xem ở văn phòng vì mọi cử động của mình ở văn phòng đều bị người giám sát. Về tới nhà Triệu Quốc Khánh mới mở danh sách ra cẩn thận đọc. Xem xong y rất hưng phấn, trên danh sách tổng cộng có 326 người, đây là trừ mình và Miêu Chí Văn. Tất cả 326 người này chẳng những ở các đại đội cảnh sát, còn bao gồm cả các đồn công an cơ sở, thậm chí cả các đơn vị liên quan khác.
Mà người trong danh sách này đúng là được Miêu Chí Văn làm như lời của Triệu Quốc Khánh, được chia làm ba loại phân biệt là có năng lực làm việc, chỉ ngồi cho qua ngày và người gây chuyện. Trong đó số người ngồi làm công ăn lương qua ngày chiếm đa số có khoảng 200 người, tiếp theo là người gây chuyện có 80 người, cuối cùng người có năng lực làm việc chỉ có hơn 40.