Khi đám tiểu đệ lao về phía trạm thu phí, Đỗ lão đại và Trương nhị ở cách đó không xa dùng ốm nhìn quan sát tình hình quan sát tiểu đệ của mình đánh nhau với đám người Ngụy Đại Hải. Hai người Đỗ lão đại vốn còn đang tươi cười nhưng thấy Ngụy Đại Hải đột nhiên lấy ra súng và bắn một phát chỉ thiên, bọn họ choáng váng, bọn họ không ngờ Ngụy Đại Hải lúc này còn dám dùng súng. Phải biết năm trước ga Vọng Giang xảy ra hai vụ bắn súng khiến cả quần chúng nhân dân và côn đồ Vọng Giang đều xôn xao. Giờ thấy Ngụy Đại Hải đứng đó giơ súng, Đỗ lão đại không rõ có phải Trịnh Quân Ba thật sự đã xảy ra chuyện gì không?
Hai người sợ bị Ngụy Đại Hải liên lụy nên khi tiếng súng vang lên bọn họ lập tức lái xe chạy đi. Chẳng qua trước khi đi bọn họ vẫn làm tròn nghĩa vụ của một công dân tốt, bóa cảnh sát chuyện Ngụy Đại Hải nổ súng ra. Về phần đám tiểu đệ có bị bắt hay không thì bọn họ đã không thể để ý. Đừng nhìn Ngụy Đại Hải có súng nhưng cho hắn mười lá gan cũng không dám nổ súng trước mặt 30, 40 người. Cho dù lời đồn là thật, Triệu Quốc Khánh và Trịnh Quân Ba không có thù, cảnh sát không tới bắt Ngụy Đại Hải thì tiểu đệ của mình cùng lắm chỉ bị đánh một trận. Cuối cùng mình bỏ ra chút tiền chuộc bọn chúng lại là đủ. Cho nên hai người đi mà không có gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng Cục công an Vọng Giang nghe bọn họ báo cảnh sát lại hốt hoảng. Nhân viên trực ban văn phòng 110 vừa nghe nói có người cầm súng bắn người ở trạm thu phí không run lên. Đối với chuyện này bọn họ đâu dám chậm trễ, lập tức báo cáo lên lãnh đạo. Việc cải cách ở Cục công an giờ tuy chưa kết thúc nhưng những người của Sử Lâm hầu hết đã bị Ủy ban kỷ luật Vọng Giang bắt đi, lãnh đạo các đơn vị, các ngành giờ đều là người có năng lực thực sự.
Lãnh đạo phụ trách nghe được tin này lại báo lên cấp trên nữa, cấp trên nữa lại báo cáo với cục trưởng ca Triệu Quốc Khánh. Triệu Quốc Khánh nghe tin này lại cười thầm. Hắn sớm biết trạm thu phí ở mỏ quặng là một công cụ kiếm tiền quan trọng của Trịnh Quân Ba, chẳng qua bởi vì trong thời gian này mình bận việc cải cách nhân sự của cục mà chưa tiến hành điều tra, bây giờ không muốn đi điều tra cũng không được.
Triệu Quốc Khánh lúc này đi vòng qua Dương Chấn, hắn trực tiếp ra lệnh cho tân đội trưởng đội cảnh sát hình sự Củng Quân, bảo đối phương chỉ huy tất cả cảnh sát hình sự trong ba phút phải chạy tới cửa trụ sở cục phối hợp với mình, cùng chạy tới hiện trường vụ án.
Củng Quân nguyên là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhưng vì đắc tội với Sử Lâm mà bị điều tới một đồn công an xa nhất của Vọng Giang làm phó trưởng đồn. Lần này có thể điều về làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự chính là lên nửa cấp, mà quyền lợi của chức vụ hiện nay so với trước cách nhau quá xa.
Ở đồn công an xã mỗi ngày phải xử lý một đống việc nhỏ như mất gà, mất chó, mặc dù làm tốt thì sợ cũng rất khó lên chức. Nhưng ở đội cảnh sát hình sự lại khác, ở đây dễ dàng lấy được thành tích, hơn nữa cũng ở gần lãnh đạo hơn xa đồn công an xã. Ở đồn công an mình làm tốt hay xấu không ai hỏi nhưng ở đội cảnh sát hình sự mình chỉ cần có chút thành tích thì lãnh đạo cục thậm chí lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, ủy ban thị xã đều thấy rõ.
Củng Quân rất cảm kích Triệu Quốc Khánh đã đề bạt mình lên làm đội trưởng cảnh sát hình sự. Y cũng nghe nói Triệu Quốc Khánh và phó cục trưởng Dương Chấn không hợp, mà y cho tới giờ cũng không có ấn tượng tốt gì với Dương Chấn. Dương Chấn là chân chó của Sử Lâm, Củng Quân đương nhiên không nghe lời Dương Chấn. Vừa nghe thấy Triệu Quốc Khánh ra lệnh, Củng Quân không có ý kiến khác lập tức dẫn người lao ra trụ sở đại đội cảnh sát hình sự chạy tới nghe lệnh của Triệu Quốc Khánh.
Do tình hình khẩn cấp Triệu Quốc Khánh không có thời gian giải thích rõ ràng với Củng Quân. Thấy Củng Quân đã dẫn người tới, Triệu Quốc Khánh vung tay lên bảo Củng Quân lên xe mình và yêu cầu những thành viên theo sau chạy thẳng tới hiện trường.
Trên đường tới trạm thu phí, Triệu Quốc Khánh mới nói qua tình hình với Củng Quân. Củng Quân nghe nói muốn ra tay với trạm thu phí của Trịnh Quân Ba, y rất vui vẻ. Củng Quân cam đoan với Triệu Quốc Khánh:
- Xin cục trưởng yên tâm, chúng tôi lần này nhất định đem đám người Trịnh Quân Ba ra công lý.
Triệu Quốc Khánh mỉm cười, y không lạc quan như Củng Quân. Trịnh Quân Ba có thể hoành hành tại Vọng Giang nhiều năm như vậy nếu không có chút thủ đoạn sớm đã bị bắt. Chỉ là lần này mặc kệ có tìm được chứng cứ phạm tội của Trịnh Quân Ba thì chỉ cần dẹp bỏ được trạm thu phí phi pháp của Trịnh Quân Ba là đã thắng lợi.
Một đội bảy tám xe cảnh sát rú còi inh ỏi chạy trên đường làm mọi người đều đoán không biết lần này lại xảy ra vụ án lớn nào. Chẳng qua mọi người đánh giá tân cục trưởng Triệu Quốc Khánh rất tốt, ai cũng kỳ vọng vào y. Vì dù sao hiện nay tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang khá tốt, dân chúng Vọng Giang đều thấy tình hình đã tốt hơn nhiều so với trước.
Gần tiếng sau Triệu Quốc Khánh và đoàn xuất sắc đến được xã Thắng Lợi, đoàn xe chạy thẳng tới trạm thu phí.
Mà lúc này Trịnh Quân Ba chưa chạy tới mỏ quặng cũng đã nghe tin Triệu Quốc Khánh tự mình dẫn người tới điều tra mỏ của mình. Trịnh Quân Ba vừa mới bỏ điện thoại xuống chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng tới. Trịnh Quân Ba không khỏi luống cuống tay chân, nếu bị Triệu Quốc Khánh bắt ở đây thì mình đừng mong thoát thân.
Ở tình hình này Trịnh Quân Ba không kịp xử lý đám người tới gây rối, hắn vòng xe quay đầu muốn chạy. Nhưng xe vừ khởi động lại quay về, Trịnh Quân Ba vội vàng lao xuống xe chạy tới cướp lấy súng trong tay Củng Quân và ném cho Hầu tử, đồng thời Trịnh Quân Ba chỉ vào mũi đối phương nói:
- Súng này là vừa nãy mày rút và bắn, nghe thấy không?
- Lão đại, em …
- Tao căn bản chưa từng tới đây, Ngụy Đại Hải cũng chưa tới đây. Đúng không?
Vừa nãy Ngụy Đại Hải cầm súng đầy oai phong không riêng gì mình và đám tiểu đệ thấy, ngay cả người tới gây rối cũng thấy rõ ràng. Trịnh Quân Ba đoạt lại súng nhảy lên xe hàng và chỉ vào đám người đối thủ.
- bọn mày nghe tao nói rồi chứ, vừa nãy là Hầu tử nổ súng, bọn mày căn bản không phát hiện ra tao và Ngụy Đại Hải. Bọn mày nếu dám nói lung tung thì cẩn thận mạng chó của mình đó.
Đám người kia bị dọa chen lấn thành một đoàn, không ai dám ngẩng đầu nhìn Trịnh Quân Ba. Mặc dù bọn chúng đều là côn đồ nhưng so với Trịnh Quân Ba thì bọn họ quả thực không coi vào đâu. Giờ lại bị chỉ súng thẳng mặt có ai dám nói gì chứ
Hai người sợ bị Ngụy Đại Hải liên lụy nên khi tiếng súng vang lên bọn họ lập tức lái xe chạy đi. Chẳng qua trước khi đi bọn họ vẫn làm tròn nghĩa vụ của một công dân tốt, bóa cảnh sát chuyện Ngụy Đại Hải nổ súng ra. Về phần đám tiểu đệ có bị bắt hay không thì bọn họ đã không thể để ý. Đừng nhìn Ngụy Đại Hải có súng nhưng cho hắn mười lá gan cũng không dám nổ súng trước mặt 30, 40 người. Cho dù lời đồn là thật, Triệu Quốc Khánh và Trịnh Quân Ba không có thù, cảnh sát không tới bắt Ngụy Đại Hải thì tiểu đệ của mình cùng lắm chỉ bị đánh một trận. Cuối cùng mình bỏ ra chút tiền chuộc bọn chúng lại là đủ. Cho nên hai người đi mà không có gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng Cục công an Vọng Giang nghe bọn họ báo cảnh sát lại hốt hoảng. Nhân viên trực ban văn phòng 110 vừa nghe nói có người cầm súng bắn người ở trạm thu phí không run lên. Đối với chuyện này bọn họ đâu dám chậm trễ, lập tức báo cáo lên lãnh đạo. Việc cải cách ở Cục công an giờ tuy chưa kết thúc nhưng những người của Sử Lâm hầu hết đã bị Ủy ban kỷ luật Vọng Giang bắt đi, lãnh đạo các đơn vị, các ngành giờ đều là người có năng lực thực sự.
Lãnh đạo phụ trách nghe được tin này lại báo lên cấp trên nữa, cấp trên nữa lại báo cáo với cục trưởng ca Triệu Quốc Khánh. Triệu Quốc Khánh nghe tin này lại cười thầm. Hắn sớm biết trạm thu phí ở mỏ quặng là một công cụ kiếm tiền quan trọng của Trịnh Quân Ba, chẳng qua bởi vì trong thời gian này mình bận việc cải cách nhân sự của cục mà chưa tiến hành điều tra, bây giờ không muốn đi điều tra cũng không được.
Triệu Quốc Khánh lúc này đi vòng qua Dương Chấn, hắn trực tiếp ra lệnh cho tân đội trưởng đội cảnh sát hình sự Củng Quân, bảo đối phương chỉ huy tất cả cảnh sát hình sự trong ba phút phải chạy tới cửa trụ sở cục phối hợp với mình, cùng chạy tới hiện trường vụ án.
Củng Quân nguyên là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhưng vì đắc tội với Sử Lâm mà bị điều tới một đồn công an xa nhất của Vọng Giang làm phó trưởng đồn. Lần này có thể điều về làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự chính là lên nửa cấp, mà quyền lợi của chức vụ hiện nay so với trước cách nhau quá xa.
Ở đồn công an xã mỗi ngày phải xử lý một đống việc nhỏ như mất gà, mất chó, mặc dù làm tốt thì sợ cũng rất khó lên chức. Nhưng ở đội cảnh sát hình sự lại khác, ở đây dễ dàng lấy được thành tích, hơn nữa cũng ở gần lãnh đạo hơn xa đồn công an xã. Ở đồn công an mình làm tốt hay xấu không ai hỏi nhưng ở đội cảnh sát hình sự mình chỉ cần có chút thành tích thì lãnh đạo cục thậm chí lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, ủy ban thị xã đều thấy rõ.
Củng Quân rất cảm kích Triệu Quốc Khánh đã đề bạt mình lên làm đội trưởng cảnh sát hình sự. Y cũng nghe nói Triệu Quốc Khánh và phó cục trưởng Dương Chấn không hợp, mà y cho tới giờ cũng không có ấn tượng tốt gì với Dương Chấn. Dương Chấn là chân chó của Sử Lâm, Củng Quân đương nhiên không nghe lời Dương Chấn. Vừa nghe thấy Triệu Quốc Khánh ra lệnh, Củng Quân không có ý kiến khác lập tức dẫn người lao ra trụ sở đại đội cảnh sát hình sự chạy tới nghe lệnh của Triệu Quốc Khánh.
Do tình hình khẩn cấp Triệu Quốc Khánh không có thời gian giải thích rõ ràng với Củng Quân. Thấy Củng Quân đã dẫn người tới, Triệu Quốc Khánh vung tay lên bảo Củng Quân lên xe mình và yêu cầu những thành viên theo sau chạy thẳng tới hiện trường.
Trên đường tới trạm thu phí, Triệu Quốc Khánh mới nói qua tình hình với Củng Quân. Củng Quân nghe nói muốn ra tay với trạm thu phí của Trịnh Quân Ba, y rất vui vẻ. Củng Quân cam đoan với Triệu Quốc Khánh:
- Xin cục trưởng yên tâm, chúng tôi lần này nhất định đem đám người Trịnh Quân Ba ra công lý.
Triệu Quốc Khánh mỉm cười, y không lạc quan như Củng Quân. Trịnh Quân Ba có thể hoành hành tại Vọng Giang nhiều năm như vậy nếu không có chút thủ đoạn sớm đã bị bắt. Chỉ là lần này mặc kệ có tìm được chứng cứ phạm tội của Trịnh Quân Ba thì chỉ cần dẹp bỏ được trạm thu phí phi pháp của Trịnh Quân Ba là đã thắng lợi.
Một đội bảy tám xe cảnh sát rú còi inh ỏi chạy trên đường làm mọi người đều đoán không biết lần này lại xảy ra vụ án lớn nào. Chẳng qua mọi người đánh giá tân cục trưởng Triệu Quốc Khánh rất tốt, ai cũng kỳ vọng vào y. Vì dù sao hiện nay tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang khá tốt, dân chúng Vọng Giang đều thấy tình hình đã tốt hơn nhiều so với trước.
Gần tiếng sau Triệu Quốc Khánh và đoàn xuất sắc đến được xã Thắng Lợi, đoàn xe chạy thẳng tới trạm thu phí.
Mà lúc này Trịnh Quân Ba chưa chạy tới mỏ quặng cũng đã nghe tin Triệu Quốc Khánh tự mình dẫn người tới điều tra mỏ của mình. Trịnh Quân Ba vừa mới bỏ điện thoại xuống chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng tới. Trịnh Quân Ba không khỏi luống cuống tay chân, nếu bị Triệu Quốc Khánh bắt ở đây thì mình đừng mong thoát thân.
Ở tình hình này Trịnh Quân Ba không kịp xử lý đám người tới gây rối, hắn vòng xe quay đầu muốn chạy. Nhưng xe vừ khởi động lại quay về, Trịnh Quân Ba vội vàng lao xuống xe chạy tới cướp lấy súng trong tay Củng Quân và ném cho Hầu tử, đồng thời Trịnh Quân Ba chỉ vào mũi đối phương nói:
- Súng này là vừa nãy mày rút và bắn, nghe thấy không?
- Lão đại, em …
- Tao căn bản chưa từng tới đây, Ngụy Đại Hải cũng chưa tới đây. Đúng không?
Vừa nãy Ngụy Đại Hải cầm súng đầy oai phong không riêng gì mình và đám tiểu đệ thấy, ngay cả người tới gây rối cũng thấy rõ ràng. Trịnh Quân Ba đoạt lại súng nhảy lên xe hàng và chỉ vào đám người đối thủ.
- bọn mày nghe tao nói rồi chứ, vừa nãy là Hầu tử nổ súng, bọn mày căn bản không phát hiện ra tao và Ngụy Đại Hải. Bọn mày nếu dám nói lung tung thì cẩn thận mạng chó của mình đó.
Đám người kia bị dọa chen lấn thành một đoàn, không ai dám ngẩng đầu nhìn Trịnh Quân Ba. Mặc dù bọn chúng đều là côn đồ nhưng so với Trịnh Quân Ba thì bọn họ quả thực không coi vào đâu. Giờ lại bị chỉ súng thẳng mặt có ai dám nói gì chứ