Bởi vì chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi cho nên Hứa Lập cũng không có quay về ủy ban thị xã mà bảo người mở một phòng hội nghị nhỏ, Hứa Lập vào đó ngồi nói chuyện với đám người Diêu Quế Tĩnh, Triệu Quốc Khánh.
Mọi người mặc dù không có bàn lại chuyện Trịnh Quân Ba nhưng chỉ cần hơi lưu ý chút là thấy có 6 thường vụ thị ủy tiến vào đây, tất cả ngồi vây quanh Hứa Lập để chứng tỏ khuynh hướng chính trị của mình.
Thư ký vào báo cáo, Lưu Hồng Đào nghe xong không giật mình. Hứa Lập này mới tới Vọng Giang có vài tháng, bình thường không tỏ vẻ gì vậy mà đã có 5 thường vụ ủng hộ, về sau các quyết định của hội nghị thường vụ thị ủy chắc cũng sẽ đi theo ý kiến của Hứa Lập, mình đã đến lúc lui rồi.
Mấy người mặc dù tụ tập lại do các nguyên nhân khác nhau nhưng người ngoài nhìn thì bọn họ là theo Hứa Lập.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên nghe được có người bên ngoài gọi.
- Thị trưởng Hứa có ở đây không?
Hứa Lập sửng sốt, giọng nói quá quen thuộc, đúng là Trịnh Quân Ba – tâm điểm tranh luận của hội nghị thường vụ thị ủy đang diễn ra. Trịnh Quân Ba sao đột nhiên lại tới đây, còn đích danh tìm tới mình? Mặc dù có người báo tin cho Trịnh Quân Ba là điều không lạ, nhưng Trịnh Quân Ba dám tới cửa quả thật Hứa Lập không khỏi phục đối phương.
Những người khác bởi vì không quen biết Trịnh Quân Ba mấy nên không rõ ai tới tìm Hứa Lập, mọi người tiếp tục nói chuyện. Đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra, mọi người nhìn về phía cửa. Mấy đồng chí phòng Thư ký chạy theo Trịnh Quân Ba không khỏi xấu hổ đứng đó, bọn họ không dám tiến lên chặn Trịnh Quân Ba, lại không dám rời đi.
Lần trước Trịnh Quân Ba đại náo ở ủy ban thị xã Vọng Giang, đánh thị trưởng Tống Xuân Vĩ là điều tất cả người Vọng Giang đều biết. Nếu lần này Trịnh Quân Ba đại náo ở thị ủy thì mấy người ở phòng Thư ký, đội bảo vệ cũng sẽ bị đuổi hết. Chức vụ của bọn họ tuy không đáng gì so với đám người Hứa Lập nhưng không phải dễ mà vào được công chức, không dễ xin được vào làm ở văn phòng thị ủy, đừng có vì sự mâu thuẫn của lãnh đạo mà làm mình mất bát cơm.
Hứa Lập cũng hiểu sự khó xử của bọn họ, hắn vung tay ra hiệu bọn họ về phòng làm việc. Những người này như được lệnh đặc xá vội vàng đi ngay.
Hứa Lập mỉm cười đứng lên nói với Trịnh Quân Ba:
- Trịnh tiên sinh, hôm nay sao rảnh rỗi tìm tới tôi như vậy?
Trịnh Quân Ba lần đầu có cảm giác nhìn không thấu Hứa Lập. Chẳng lẽ vừa rồi Đổng Dương Minh và Lưu Hồng Đào lừa mình? Tên Hứa Lập này không có vẻ gì chột dạ khi mình tới, hắn thật sự muốn đối phó mình sao?
- Thị trưởng Hứa tôi quả thật có chuyện muốn nói với anh, không biết có tiện không?
Trước mặt bao người Trịnh Quân Ba cũng không dám làm càn. Nhất là mấy lần tiếp xúc trước đó đều kết thúc trong không khí vui vẻ, sau có lẽ mình còn dùng tới Hứa Lập nữa. Nếu như là mình hiểu lầm rồi chọc giận Hứa Lập trước mặt bao người vậy kết quả sẽ như thế nào?
- Được chứ, chúng ta quen biết đã lâu thì có gì mà không tiện?
Hứa Lập quay đầu lại nhìn đám người Diêu Quế Tĩnh và Triệu Quốc Khánh, mọi người liền đi ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Hứa Lập và Trịnh Quân Ba. Chẳng qua Diêu Quế Tĩnh trước khi đi còn nhìn Hứa Lập vài cái, Diêu Quế Tĩnh lo Hứa Lập không phải đối thủ của Trịnh Quân Ba nếu Trịnh Quân Ba giở thói càn quấy.
Nhưng Hứa Lập lại nhìn tới an ủi đối phương. Triệu Quốc Khánh thậm chí còn mỉm cười bắt chuyện Diêu Quế Tĩnh đi ra, Diêu Quế Tĩnh tuy khó hiểu nhưng vẫn theo mọi người ra khỏi phòng.
Sau khi mọi người đi Trịnh Quân Ba còn đặc biệt khóa trái cửa rồi đi tới trước mặt Hứa Lập.
Diêu Quế Tĩnh rốt cục không nhịn được hỏi Triệu Quốc Khánh.
- Cục trưởng Triệu, thị trưởng Hứa có một mình trong đó có ổn không? Trịnh Quân Ba là loại người gì mọi người đều rõ, nếu như hắn ..
Triệu Quốc Khánh cười ha hả:
- Ổn chứ, rất ổn, không có gì không ổn cả.
Sau đó Triệu Quốc Khánh nhỏ giọng nói:
- Chị yên tâm, thị trưởng Hứa sẽ không gặp chuyện đâu.
Nửa tiếng nghỉ ngơi đã trôi qua 15 phút nên mọi người cũng không đi xa mà sang phòng đối diện ngồi nói chuyện. Nhân viên phòng này thấy năm vị thường vụ thị ủy đồng thời tiến vào phòng làm việc của mình nghỉ đều hoảng hốt. Vị trưởng phòng vội vàng rót nước cho lãnh đạo, không ngừng chạy quanh xem lãnh đạo có gì cần phục vụ không.
Đám người Diêu Quế Tĩnh, Triệu Quốc Khánh không có tâm trạng xem biểu hiện của y, mọi người đều quan tâm kết quả cuộc nói chuyện giữa Hứa Lập và Trịnh Quân Ba ở phòng đối diện.
Diêu Quế Tĩnh không ngừng xem đồng hồ, hai người kia ở trong đó đã năm phút nhưng vẫn rất yên lặng. Diêu Quế Tĩnh không thể yên tâm, càng lúc càng khẩn trương.
Đột nhiên trong phòng đối diện vang lên tiếng quát to của Trịnh Quân Ba.
- Hứa Lập, mày đừng có mà không biết điều.
Nhưng mọi người lại nghe không được tiếng nói của Hứa Lập, Diêu Quế Tĩnh khẩn trương nói với Triệu Quốc Khánh:
- Cục trưởng Triệu, chúng ta mau sang đó đi.
Vừa nói chị định đứng lên ra ngoài nhưng Triệu Quốc Khánh không những không động còn chặn Diêu Quế Tĩnh lại.
- Chủ nhiệm Diêu, chị cứ yên tâm, chúng ta ngồi lát nữa rồi sang xem trò hay.
Lúc này không chỉ Diêu Quế Tĩnh có chút nóng nảy, ngay cả Hà Trường Giang cùng Lăng Chí Viễn cũng có chút ngồi không yên.
- Hay là chúng ta?
Lăng Chí Viễn cẩn thận hỏi.
Không đợi Triệu Quốc Khánh mở miệng chỉ nghe phòng bên vang lên tiếng đập phá, sau đó là tiếng thét chói tai rồi không có âm thanh nào vang lên.
Lúc này Triệu Quốc Khánh cùng Trương Quảng Quỳnh mới rốt cục đứng lên, hai người nhìn nhau cười. Bọn họ có thể nói là rất tin vào Hứa Lập. Triệu Quốc Khánh không cần phải nói, theo y thấy thì một mình Hứa Lập có thể đánh ngã mười người như mình. Về phần Trương Quảng Quỳnh vì biết Trịnh Lôi còn bị thiệt khi đấu với Hứa Lập, y cũng biết đôi chút về Hứa Lập. Vì vậy hai người này mới yên tâm, bây giờ đã có kết quả nên cũng cần đi sang xem tình hình.
Mọi người sang phòng bên vừa lúc Hứa Lập mở cửa ra. Hắn mỉm cười với mọi người.
Diêu Quế Tĩnh vội la lên.
- Thị trưởng Hứa, anh không sao chứ. Trịnh Quân Ba…
Thấy quần áo của Hứa Lập có vết nhăn, Diêu Quế Tĩnh mới không hỏi tiếp.
Mọi người vào trong không khỏi hoảng sợ vì cảnh tượng trong đó. Chỉ thấy Trịnh Quân Ba nằm trên đất, đầu hảy máu. Y đang không ngừng rên rỉ, trong tay còn cầm một con dao…
Mọi người mặc dù không có bàn lại chuyện Trịnh Quân Ba nhưng chỉ cần hơi lưu ý chút là thấy có 6 thường vụ thị ủy tiến vào đây, tất cả ngồi vây quanh Hứa Lập để chứng tỏ khuynh hướng chính trị của mình.
Thư ký vào báo cáo, Lưu Hồng Đào nghe xong không giật mình. Hứa Lập này mới tới Vọng Giang có vài tháng, bình thường không tỏ vẻ gì vậy mà đã có 5 thường vụ ủng hộ, về sau các quyết định của hội nghị thường vụ thị ủy chắc cũng sẽ đi theo ý kiến của Hứa Lập, mình đã đến lúc lui rồi.
Mấy người mặc dù tụ tập lại do các nguyên nhân khác nhau nhưng người ngoài nhìn thì bọn họ là theo Hứa Lập.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên nghe được có người bên ngoài gọi.
- Thị trưởng Hứa có ở đây không?
Hứa Lập sửng sốt, giọng nói quá quen thuộc, đúng là Trịnh Quân Ba – tâm điểm tranh luận của hội nghị thường vụ thị ủy đang diễn ra. Trịnh Quân Ba sao đột nhiên lại tới đây, còn đích danh tìm tới mình? Mặc dù có người báo tin cho Trịnh Quân Ba là điều không lạ, nhưng Trịnh Quân Ba dám tới cửa quả thật Hứa Lập không khỏi phục đối phương.
Những người khác bởi vì không quen biết Trịnh Quân Ba mấy nên không rõ ai tới tìm Hứa Lập, mọi người tiếp tục nói chuyện. Đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra, mọi người nhìn về phía cửa. Mấy đồng chí phòng Thư ký chạy theo Trịnh Quân Ba không khỏi xấu hổ đứng đó, bọn họ không dám tiến lên chặn Trịnh Quân Ba, lại không dám rời đi.
Lần trước Trịnh Quân Ba đại náo ở ủy ban thị xã Vọng Giang, đánh thị trưởng Tống Xuân Vĩ là điều tất cả người Vọng Giang đều biết. Nếu lần này Trịnh Quân Ba đại náo ở thị ủy thì mấy người ở phòng Thư ký, đội bảo vệ cũng sẽ bị đuổi hết. Chức vụ của bọn họ tuy không đáng gì so với đám người Hứa Lập nhưng không phải dễ mà vào được công chức, không dễ xin được vào làm ở văn phòng thị ủy, đừng có vì sự mâu thuẫn của lãnh đạo mà làm mình mất bát cơm.
Hứa Lập cũng hiểu sự khó xử của bọn họ, hắn vung tay ra hiệu bọn họ về phòng làm việc. Những người này như được lệnh đặc xá vội vàng đi ngay.
Hứa Lập mỉm cười đứng lên nói với Trịnh Quân Ba:
- Trịnh tiên sinh, hôm nay sao rảnh rỗi tìm tới tôi như vậy?
Trịnh Quân Ba lần đầu có cảm giác nhìn không thấu Hứa Lập. Chẳng lẽ vừa rồi Đổng Dương Minh và Lưu Hồng Đào lừa mình? Tên Hứa Lập này không có vẻ gì chột dạ khi mình tới, hắn thật sự muốn đối phó mình sao?
- Thị trưởng Hứa tôi quả thật có chuyện muốn nói với anh, không biết có tiện không?
Trước mặt bao người Trịnh Quân Ba cũng không dám làm càn. Nhất là mấy lần tiếp xúc trước đó đều kết thúc trong không khí vui vẻ, sau có lẽ mình còn dùng tới Hứa Lập nữa. Nếu như là mình hiểu lầm rồi chọc giận Hứa Lập trước mặt bao người vậy kết quả sẽ như thế nào?
- Được chứ, chúng ta quen biết đã lâu thì có gì mà không tiện?
Hứa Lập quay đầu lại nhìn đám người Diêu Quế Tĩnh và Triệu Quốc Khánh, mọi người liền đi ra khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Hứa Lập và Trịnh Quân Ba. Chẳng qua Diêu Quế Tĩnh trước khi đi còn nhìn Hứa Lập vài cái, Diêu Quế Tĩnh lo Hứa Lập không phải đối thủ của Trịnh Quân Ba nếu Trịnh Quân Ba giở thói càn quấy.
Nhưng Hứa Lập lại nhìn tới an ủi đối phương. Triệu Quốc Khánh thậm chí còn mỉm cười bắt chuyện Diêu Quế Tĩnh đi ra, Diêu Quế Tĩnh tuy khó hiểu nhưng vẫn theo mọi người ra khỏi phòng.
Sau khi mọi người đi Trịnh Quân Ba còn đặc biệt khóa trái cửa rồi đi tới trước mặt Hứa Lập.
Diêu Quế Tĩnh rốt cục không nhịn được hỏi Triệu Quốc Khánh.
- Cục trưởng Triệu, thị trưởng Hứa có một mình trong đó có ổn không? Trịnh Quân Ba là loại người gì mọi người đều rõ, nếu như hắn ..
Triệu Quốc Khánh cười ha hả:
- Ổn chứ, rất ổn, không có gì không ổn cả.
Sau đó Triệu Quốc Khánh nhỏ giọng nói:
- Chị yên tâm, thị trưởng Hứa sẽ không gặp chuyện đâu.
Nửa tiếng nghỉ ngơi đã trôi qua 15 phút nên mọi người cũng không đi xa mà sang phòng đối diện ngồi nói chuyện. Nhân viên phòng này thấy năm vị thường vụ thị ủy đồng thời tiến vào phòng làm việc của mình nghỉ đều hoảng hốt. Vị trưởng phòng vội vàng rót nước cho lãnh đạo, không ngừng chạy quanh xem lãnh đạo có gì cần phục vụ không.
Đám người Diêu Quế Tĩnh, Triệu Quốc Khánh không có tâm trạng xem biểu hiện của y, mọi người đều quan tâm kết quả cuộc nói chuyện giữa Hứa Lập và Trịnh Quân Ba ở phòng đối diện.
Diêu Quế Tĩnh không ngừng xem đồng hồ, hai người kia ở trong đó đã năm phút nhưng vẫn rất yên lặng. Diêu Quế Tĩnh không thể yên tâm, càng lúc càng khẩn trương.
Đột nhiên trong phòng đối diện vang lên tiếng quát to của Trịnh Quân Ba.
- Hứa Lập, mày đừng có mà không biết điều.
Nhưng mọi người lại nghe không được tiếng nói của Hứa Lập, Diêu Quế Tĩnh khẩn trương nói với Triệu Quốc Khánh:
- Cục trưởng Triệu, chúng ta mau sang đó đi.
Vừa nói chị định đứng lên ra ngoài nhưng Triệu Quốc Khánh không những không động còn chặn Diêu Quế Tĩnh lại.
- Chủ nhiệm Diêu, chị cứ yên tâm, chúng ta ngồi lát nữa rồi sang xem trò hay.
Lúc này không chỉ Diêu Quế Tĩnh có chút nóng nảy, ngay cả Hà Trường Giang cùng Lăng Chí Viễn cũng có chút ngồi không yên.
- Hay là chúng ta?
Lăng Chí Viễn cẩn thận hỏi.
Không đợi Triệu Quốc Khánh mở miệng chỉ nghe phòng bên vang lên tiếng đập phá, sau đó là tiếng thét chói tai rồi không có âm thanh nào vang lên.
Lúc này Triệu Quốc Khánh cùng Trương Quảng Quỳnh mới rốt cục đứng lên, hai người nhìn nhau cười. Bọn họ có thể nói là rất tin vào Hứa Lập. Triệu Quốc Khánh không cần phải nói, theo y thấy thì một mình Hứa Lập có thể đánh ngã mười người như mình. Về phần Trương Quảng Quỳnh vì biết Trịnh Lôi còn bị thiệt khi đấu với Hứa Lập, y cũng biết đôi chút về Hứa Lập. Vì vậy hai người này mới yên tâm, bây giờ đã có kết quả nên cũng cần đi sang xem tình hình.
Mọi người sang phòng bên vừa lúc Hứa Lập mở cửa ra. Hắn mỉm cười với mọi người.
Diêu Quế Tĩnh vội la lên.
- Thị trưởng Hứa, anh không sao chứ. Trịnh Quân Ba…
Thấy quần áo của Hứa Lập có vết nhăn, Diêu Quế Tĩnh mới không hỏi tiếp.
Mọi người vào trong không khỏi hoảng sợ vì cảnh tượng trong đó. Chỉ thấy Trịnh Quân Ba nằm trên đất, đầu hảy máu. Y đang không ngừng rên rỉ, trong tay còn cầm một con dao…