- Cái này …
Diêu Quế Tĩnh càng hoảng sợ. Không ngờ Trịnh Quân Ba rút cả dao mà Hứa Lập lại không có việc gì. Hà Trường Giang, Lăng Chí Viễn vừa mừng vừa sợ. Xem ra lần này mình đứng đội không sai, Hứa Lập này nếu dám đánh Trịnh Quân Ba trước mặt như vậy, Hứa Lập cũng không sợ thì có thể thấy được bối cảnh của đối phương.
Triệu Quốc Khánh cùng Trương Quảng Quỳnh thật ra sớm đoán được Hứa Lập nhất định sẽ xử lý xong Trịnh Quân Ba, chẳng qua bọn họ không nghĩ Hứa Lập lại ra tay tàn nhẫn đến vậy. Triệu Quốc Khánh tiến lên một cước đá vào tay đang cầm dao của Trịnh Quân Ba. Y không ngừng lắc đầu thở dài nhìn mọi người xung quanh.
- Không chết nhưng sống cũng không xong.
Nói xong Triệu Quốc Khánh trực tiếp gọi điện cho Củng Quân – đội trưởng đội cảnh sát hình sự để y dẫn người chạy tới thị ủy xử lý việc này, sau đó y lại gọi điện cho 120 để bọn họ phái xe tới cấp cứu cho Trịnh Quân Ba.
Lúc này các thường vụ khác như Lưu Hồng Đào, Tô Quảng Nguyên cũng đã chạy tới hiện trường. Nghe nói là Hứa Lập đánh Trịnh Quân Ba, mọi người không khỏi bàn tán xôn xao. Trịnh Quân Ba mấy tháng trước vừa mới đánh thị trưởng Tống Xuân Vĩ, bây giờ lại dám tới trụ sở thị ủy đánh tiếp Hứa Lập, chẳng qua Trịnh Quân Ba lần này là bị đánh cũng coi như báo ứng.
Mà khi mọi người tìm kiếm Hứa Lập thì hắn mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra, trên tay vẫn còn dính nước. Triệu Quốc Khánh cố nhịn cười, y nghiêm túc nói:
- Thị trưởng Hứa, Trịnh Quân Ba đã hôn mê. Vừa nãy trong phòng họp chỉ có hai người các vị, tôi mời ngài nói rõ sự việc vừa xảy ra.
- Nên như vậy.
Nói xong Hứa Lập nhìn quanh một vòng.
- Thực ra cũng không có gì, Trịnh Quân Ba nghe nói cục Công an sẽ bắt mình, lại không biết nghe ai nói đây là ý của tôi nên đến muốn nói chuyện với tôi. Điều tra phần tử phạm pháp là trách nhiệm của Cục công an, tôi sao có thể ảnh hưởng tới việc phá án bình thường của Cục công an được. Cho nên tôi chỉ có thể nói như vậy, ai ngờ Trịnh Quân Ba đột nhiên tức quá hóa giận rút con dao trong người ra lao tới đòi lấy máu tôi. Tôi vì bất đắc dĩ chỉ có thể cầm ghế bên cạnh tự vệ, kết quả mọi người cũng thấy rồi đó.
Hứa Lập xua xua tay tỏ vẻ mình bất đắc dĩ.
Mặc dù tất cả mọi người không thể khẳng định Hứa Lập nói thật hay giả nhưng trong tay Trịnh Quân Ba vừa nãy có dao là chứng cứ tốt nhất y muốn đánh người.
Mà hội nghị thường vụ thị ủy vốn định tiếp tục giờ cũng không cần diễn ra nữa bởi vì Trịnh Quân Ba đã bị bắt thì cần gì phải biểu quyết xem có nên bắt Trịnh Quân Ba hay không. Trịnh Quân Ba cầm dao muốn đánh người – đánh một thị trưởng ở trụ sở thị ủy, mọi người ở đây đều là nhân chứng. Hơn nữa Hứa Lập không giống Tống Xuân Vĩ, Hứa Lập có bố vợ là Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt; có thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang ủng hộ, nếu Hứa Lập bị đánh còn không bắt Trịnh Quân Ba thì sao ăn nói được với lãnh đạo cấp trên.
Lưu Hồng Đào thở dài một tiếng, y nói vài câu khách khí hỏi Hứa Lập có bị thương không, sau đó lại nhìn thoáng qua Trịnh Quân Ba đang nằm hôn mê rồi lắc đầu về văn phòng mình. Đám người Tô Quảng Nguyên lại không dám đi. Mọi người đều thấy được Hứa Lập đang ra oai, lúc này không tới nịnh Hứa Lập thì chờ tới lúc nào cơ chứ? Chờ đến khi Hứa Lập tìm cách gây khó mình rồi ới tiến hành ư? Vậy thì muộn rồi.
Triệu Quốc Khánh tự mình hạ lệnh nên Củng Quân tới rất nhanh, không đầy năm phút sau y đã dẫn nhân viên tới hiện trường. Sau khi tới Củng Quân tự mình viết lời khai của Hứa Lập và đưa cho Hứa Lập ký tên.
Vài phút sau xe cấp cứu cũng tới hiện trường, một bác sĩ từ trên xe đi tới quan sát vết thương của Trịnh Quân Ba rồi khẽ lắc đầu nói:
- Từ khuỷu tay phải cho tới bàn tay đều đã bị gãy xương, đầu bị chấn động, đây đâu giống như đánh nhau mà giống như bị xe tải đâm vào.
Bác sĩ nói làm mọi người cùng cười to, nhưng sau khi cười không khỏi nghĩ lại chẳng lẽ Trịnh Quân Ba bị vậy thật sự là do Hứa Lập dùng ghế đập sao? Một chiếc ghế bình thường đập lại có sức ngang với xe tải đâm sao? Tên Hứa Lập này là thị trưởng hay là bộ đội đặc chủng vậy. Xem ra sau này tuyệt đối không được động tay chân với đối phương nếu không người bị thương chỉ có thể là mình.
Trịnh Quân Ba được đưa lên cáng bỏ vào xe chạy thẳng tới bệnh viện. Cùng đi theo xe còn có hai gã cảnh sát. Triệu Quốc Khánh đã yêu cầu Củng Quân giám sát Trịnh Quân Ba 24/24 để đề phòng đối tượng bỏ trốn.
Biểu hiện của Hứa Lập trong hội nghị thường vụ thị ủy cùng việc hắn đánh ngã Trịnh Quân Ba rất nhanh truyền khắp Vọng Giang. Mới sáng hôm sau mà cả Vọng Giang không ai không biết. Vị thị trưởng Hứa Lập mới tới Vọng Giang có vài tháng lại một mình đánh ngã Trịnh Quân Ba cầm dao trong tay..
Trịnh Quân Ba bị nhốt ở bệnh viện dù đã tỉnh lại nhưng cũng không có cách ra khỏi bệnh viện nửa bước. Bên ngoài đã không phải chỉ có hai cảnh sát canh hắn mà có sáu cảnh sát chia làm ba ca liên tục canh giữ hắn.
Ngay lúc Trịnh Quân Ba bị nhốt ở bệnh viện thì đám tiểu đệ của Trịnh Quân Ba lại rất sợ hãi. Không ít người đã bắt đầu dự tính cho tương lai của mình. Bọn họ biết dù Trịnh Quân Ba không bị mất mạng như lời đồn nhưng việc cầm dao uy iếp tính mạng của thị trưởng thì tội này cũng đủ làm cho Trịnh Quân Ba ở trong tù cả đời.
Đám người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì đã bắt được Trịnh Quân Ba.
Văn phòng Hứa Lập từ đầu giờ sáng tới 10h gần như không lúc nào không có khách. Đến 10h Hứa Lập đã tiếp 18 vị khách, con số này có thể nói là ngang với con số khách trong một tháng qua. Hơn nữa theo đồng chí phòng Thư ký nói còn có rất nhiều người đang chờ ở phòng Thư ký. Những người này về cơ bản là lãnh đạo của các phòng ban thuộc thị xã, mục đích tới gặp Hứa Lập đều là báo cáo tình hình công việc trong thời gian qua.
Hứa Lập biết những người này tới báo cáo công việc nhưng mục đích chính là tới cho mình quen mặt mà thôi. Trong hơn ba tháng qua Hứa Lập chưa gặp lãnh đạo mấy phòng ban. Đám người này chắc đều nghe nói chuyện xảy ra hôm qua nên mới tới đây gặp mình, muốn mình dù không có ấn tượng tốt thì cũng đừng khó chịu với bọn họ.
Cục trưởng cục nhân sự vừa đi, cục trưởng cục Tài chính – Lý Giang Sinh vừa tới chưa kịp mở miệng nói thì điện thoại của Hứa Lập vang lên. Hắn nhìn rồi ra hiệu Lý Giang Sinh ngồi xuống còn mình cầm máy nghe.
Diêu Quế Tĩnh càng hoảng sợ. Không ngờ Trịnh Quân Ba rút cả dao mà Hứa Lập lại không có việc gì. Hà Trường Giang, Lăng Chí Viễn vừa mừng vừa sợ. Xem ra lần này mình đứng đội không sai, Hứa Lập này nếu dám đánh Trịnh Quân Ba trước mặt như vậy, Hứa Lập cũng không sợ thì có thể thấy được bối cảnh của đối phương.
Triệu Quốc Khánh cùng Trương Quảng Quỳnh thật ra sớm đoán được Hứa Lập nhất định sẽ xử lý xong Trịnh Quân Ba, chẳng qua bọn họ không nghĩ Hứa Lập lại ra tay tàn nhẫn đến vậy. Triệu Quốc Khánh tiến lên một cước đá vào tay đang cầm dao của Trịnh Quân Ba. Y không ngừng lắc đầu thở dài nhìn mọi người xung quanh.
- Không chết nhưng sống cũng không xong.
Nói xong Triệu Quốc Khánh trực tiếp gọi điện cho Củng Quân – đội trưởng đội cảnh sát hình sự để y dẫn người chạy tới thị ủy xử lý việc này, sau đó y lại gọi điện cho 120 để bọn họ phái xe tới cấp cứu cho Trịnh Quân Ba.
Lúc này các thường vụ khác như Lưu Hồng Đào, Tô Quảng Nguyên cũng đã chạy tới hiện trường. Nghe nói là Hứa Lập đánh Trịnh Quân Ba, mọi người không khỏi bàn tán xôn xao. Trịnh Quân Ba mấy tháng trước vừa mới đánh thị trưởng Tống Xuân Vĩ, bây giờ lại dám tới trụ sở thị ủy đánh tiếp Hứa Lập, chẳng qua Trịnh Quân Ba lần này là bị đánh cũng coi như báo ứng.
Mà khi mọi người tìm kiếm Hứa Lập thì hắn mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra, trên tay vẫn còn dính nước. Triệu Quốc Khánh cố nhịn cười, y nghiêm túc nói:
- Thị trưởng Hứa, Trịnh Quân Ba đã hôn mê. Vừa nãy trong phòng họp chỉ có hai người các vị, tôi mời ngài nói rõ sự việc vừa xảy ra.
- Nên như vậy.
Nói xong Hứa Lập nhìn quanh một vòng.
- Thực ra cũng không có gì, Trịnh Quân Ba nghe nói cục Công an sẽ bắt mình, lại không biết nghe ai nói đây là ý của tôi nên đến muốn nói chuyện với tôi. Điều tra phần tử phạm pháp là trách nhiệm của Cục công an, tôi sao có thể ảnh hưởng tới việc phá án bình thường của Cục công an được. Cho nên tôi chỉ có thể nói như vậy, ai ngờ Trịnh Quân Ba đột nhiên tức quá hóa giận rút con dao trong người ra lao tới đòi lấy máu tôi. Tôi vì bất đắc dĩ chỉ có thể cầm ghế bên cạnh tự vệ, kết quả mọi người cũng thấy rồi đó.
Hứa Lập xua xua tay tỏ vẻ mình bất đắc dĩ.
Mặc dù tất cả mọi người không thể khẳng định Hứa Lập nói thật hay giả nhưng trong tay Trịnh Quân Ba vừa nãy có dao là chứng cứ tốt nhất y muốn đánh người.
Mà hội nghị thường vụ thị ủy vốn định tiếp tục giờ cũng không cần diễn ra nữa bởi vì Trịnh Quân Ba đã bị bắt thì cần gì phải biểu quyết xem có nên bắt Trịnh Quân Ba hay không. Trịnh Quân Ba cầm dao muốn đánh người – đánh một thị trưởng ở trụ sở thị ủy, mọi người ở đây đều là nhân chứng. Hơn nữa Hứa Lập không giống Tống Xuân Vĩ, Hứa Lập có bố vợ là Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt; có thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang ủng hộ, nếu Hứa Lập bị đánh còn không bắt Trịnh Quân Ba thì sao ăn nói được với lãnh đạo cấp trên.
Lưu Hồng Đào thở dài một tiếng, y nói vài câu khách khí hỏi Hứa Lập có bị thương không, sau đó lại nhìn thoáng qua Trịnh Quân Ba đang nằm hôn mê rồi lắc đầu về văn phòng mình. Đám người Tô Quảng Nguyên lại không dám đi. Mọi người đều thấy được Hứa Lập đang ra oai, lúc này không tới nịnh Hứa Lập thì chờ tới lúc nào cơ chứ? Chờ đến khi Hứa Lập tìm cách gây khó mình rồi ới tiến hành ư? Vậy thì muộn rồi.
Triệu Quốc Khánh tự mình hạ lệnh nên Củng Quân tới rất nhanh, không đầy năm phút sau y đã dẫn nhân viên tới hiện trường. Sau khi tới Củng Quân tự mình viết lời khai của Hứa Lập và đưa cho Hứa Lập ký tên.
Vài phút sau xe cấp cứu cũng tới hiện trường, một bác sĩ từ trên xe đi tới quan sát vết thương của Trịnh Quân Ba rồi khẽ lắc đầu nói:
- Từ khuỷu tay phải cho tới bàn tay đều đã bị gãy xương, đầu bị chấn động, đây đâu giống như đánh nhau mà giống như bị xe tải đâm vào.
Bác sĩ nói làm mọi người cùng cười to, nhưng sau khi cười không khỏi nghĩ lại chẳng lẽ Trịnh Quân Ba bị vậy thật sự là do Hứa Lập dùng ghế đập sao? Một chiếc ghế bình thường đập lại có sức ngang với xe tải đâm sao? Tên Hứa Lập này là thị trưởng hay là bộ đội đặc chủng vậy. Xem ra sau này tuyệt đối không được động tay chân với đối phương nếu không người bị thương chỉ có thể là mình.
Trịnh Quân Ba được đưa lên cáng bỏ vào xe chạy thẳng tới bệnh viện. Cùng đi theo xe còn có hai gã cảnh sát. Triệu Quốc Khánh đã yêu cầu Củng Quân giám sát Trịnh Quân Ba 24/24 để đề phòng đối tượng bỏ trốn.
Biểu hiện của Hứa Lập trong hội nghị thường vụ thị ủy cùng việc hắn đánh ngã Trịnh Quân Ba rất nhanh truyền khắp Vọng Giang. Mới sáng hôm sau mà cả Vọng Giang không ai không biết. Vị thị trưởng Hứa Lập mới tới Vọng Giang có vài tháng lại một mình đánh ngã Trịnh Quân Ba cầm dao trong tay..
Trịnh Quân Ba bị nhốt ở bệnh viện dù đã tỉnh lại nhưng cũng không có cách ra khỏi bệnh viện nửa bước. Bên ngoài đã không phải chỉ có hai cảnh sát canh hắn mà có sáu cảnh sát chia làm ba ca liên tục canh giữ hắn.
Ngay lúc Trịnh Quân Ba bị nhốt ở bệnh viện thì đám tiểu đệ của Trịnh Quân Ba lại rất sợ hãi. Không ít người đã bắt đầu dự tính cho tương lai của mình. Bọn họ biết dù Trịnh Quân Ba không bị mất mạng như lời đồn nhưng việc cầm dao uy iếp tính mạng của thị trưởng thì tội này cũng đủ làm cho Trịnh Quân Ba ở trong tù cả đời.
Đám người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì đã bắt được Trịnh Quân Ba.
Văn phòng Hứa Lập từ đầu giờ sáng tới 10h gần như không lúc nào không có khách. Đến 10h Hứa Lập đã tiếp 18 vị khách, con số này có thể nói là ngang với con số khách trong một tháng qua. Hơn nữa theo đồng chí phòng Thư ký nói còn có rất nhiều người đang chờ ở phòng Thư ký. Những người này về cơ bản là lãnh đạo của các phòng ban thuộc thị xã, mục đích tới gặp Hứa Lập đều là báo cáo tình hình công việc trong thời gian qua.
Hứa Lập biết những người này tới báo cáo công việc nhưng mục đích chính là tới cho mình quen mặt mà thôi. Trong hơn ba tháng qua Hứa Lập chưa gặp lãnh đạo mấy phòng ban. Đám người này chắc đều nghe nói chuyện xảy ra hôm qua nên mới tới đây gặp mình, muốn mình dù không có ấn tượng tốt thì cũng đừng khó chịu với bọn họ.
Cục trưởng cục nhân sự vừa đi, cục trưởng cục Tài chính – Lý Giang Sinh vừa tới chưa kịp mở miệng nói thì điện thoại của Hứa Lập vang lên. Hắn nhìn rồi ra hiệu Lý Giang Sinh ngồi xuống còn mình cầm máy nghe.