Đám người Hứa Lập, Trịnh Quân Ba tới cổng mỏ than của Trịnh Quân Ba nói rõ ý đồ của mình lập tức bị mấy trăm công nhân chặn lại. Mỏ than là nơi cung cấp cơm ăn cho bọn họ, nếu bị điều tra thì bọn họ sống sao được? Đám can này đương nhiên không đáp ứng, hơn nữa có người đứng sau khiêu khích khiến tình hình hiện trường có chút mất khống chế. Một bộ phận công nhân kích động cầm công cụ khai thác mỏ đi tới ép cảnh sát.
Chẳng qua đám công nhân dù hung hăng càn quấy đến mấy cũng đâu phải đối thủ của cơ quan công an. Trịnh Quân Ba thấy tình hình không ổn lập tức nổ súng bắn cảnh cáo, các cảnh sát đi cùng cũng rút súng ra tự vệ. Đám công nhân sợ hãi lui ra sau vài bước.
Lúc này có người sau lưng hét lên.
- Bọn chúng cầm súng dọa thôi chứ không dám bắn. Đừng sợ chúng, đuổi chúng đi.
- Đúng, đuổi chúng đi. Không thể để bọn chúng phá bát cơm của chúng ta được.
- Cả nhà tôi sống nhờ mỏ than này, mỏ than bị đóng thì nhà tôi chỉ có đường đi ăn mày. Đám cảnh sát kia giỏi nổ súng đi, dù sao mỏ than bị đóng cửa thì tôi cũng không sống được bao lâu.
Mấy trăm công nhân đang kích động, Trịnh Quân Ba có chút do dự. Những người này không phải đám tội phạm giết người phóng hỏa, bọn họ đều là dân chúng bình thường bị người khác đầu độc nên mới muốn chống đối với cảnh sát. Mặc dù bây giờ Trịnh Quân Ba nổ súng bắn người cũng không có trách nhiệm gì nhưng y không đành lòng làm thế. Đám người này đều là trụ cột gia đình, đừng nói là bị bắt chết, dù chỉ là bị thương sợ là cuộc sống cả nhà sẽ rất khó khăn.
- Thị trưởng Hứa, hay là chúng ta lui trước. Đám công nhân đều bị người kích động, bọn họ đều là người vô tội. Một khi mâu thuẫn đẩy lên cao trào thì kết quả không ai có thể tưởng tượng nổi.
Triệu Quốc Khánh không biết nên như xử lý ra sao, y nhỏ giọng hỏi Hứa Lập.
- Không thể lui. Chúng ta tới là cứu người. Chúng ta mà lui là chúng sẽ đưa đứa trẻ đi ngay, muốn tìm lại sợ là rất khó khăn. Chúng ta không thể vì những người này mà bỏ đứa trẻ kia được. Trẻ em vô tội, anh tiếp tục ngăn bọn họ lại, tranh thủ tìm được kẻ kích động sau lưng. Sau đó anh nổ súng bắn kẻ đó đồng thời cũng dọa đám công nhân này. Đám công nhân này thấy anh nổ súng sẽ sợ ngay.
- Được.
Trịnh Quân Ba gọi Củng Quân tới dặn:
- Anh lập tức dẫn người đi một vòng quanh mỏ than xem có cửa sau không đồng thời đề phòng có kẻ bỏ trốn. Người khác thủ ở đây với tôi, nếu ai dám xông tới tôi co phép nổ súng tự vệ.
Trịnh Quân Ba vừa dứt câu đám nhân viên cảnh sát đi cùng đều lên nòng súng. Nghe âm thanh này làm đám công nhân do dự. Nếu cảnh sát thật sự nổ súng thì sao giờ? Mình và người nhà sẽ ra sao? Hiện trường thoáng cái yên tĩnh lại ngay.
Đột nhiên phía sau lại có người gào lên.
- Bọn chúng là cảnh sát, bọn chúng không dám nổ súng đâu, không phải sợ chúng, đuổi chúng đi.
Hắn còn chưa dứt câu đã có tiếng súng vang lên.
Mọi người nhìn theo tiếng súng thì thấy Trịnh Quân Ba đứng trên một xe cảnh sát giơ súng tới trước, đầu súng còn tỏa khó, mà tên vừa nói chuyện vừa nãy đang nằm trên mặt đất kêu thảm.
- Cảnh sát giết người. Lên, trả thù cho huynh đệ của chúng ta.
Có người lên tiếng là lại bị bắn. Trịnh Quân Ba nhìn chuẩn người lên tiếng mà bắn. Hiện trường thoáng cái im ắng ngay, tất cả chỉ còn âm thanh từ hai tên đang rên rỉ vì trúng đạn. Tất cả mọi người choáng váng, không phải vừa nãy nói cảnh sát không dám dám nổ súng ư? Sao thoáng cái lại bắn hai phát, giờ có ai ngại mình sống lâu mà chọc cảnh sát chứ?
Chẳng qua tuy không có ai kêu gào nhưng không có ai lui lại phía sau. Mọi người đều làm việc ở đây vài năm, tuy không ai dám lao vào cảnh sát nhưng vẫn kiên trì không lui, tiếp tục giằng co với cảnh sát.
Trịnh Quân Ba thấy không ai dám kích động nữa thì mới bỏ súng xuống. Y lớn tiếng nói với đám công nhân:
- Thưa các đồng chí, các anh không thể bị người lợi dụng được. Các anh xem hai người vừa bị bắn là ai? Là đồng nghiệp của các anh sao?
Đám công nhân không biết Trịnh Quân Ba có ý gì nhưng vẫn vô thức quay đầu lại nhìn hai tên kia.
- Bọn họ không phải đồng nghiệp của các vị phải không? Như vậy sao bọn chúng lại kích động các vị xung đột với cảnh sát? Chẳng lẽ các vị không biết chống cảnh sát là tội nặng sao? Hơn nữa cảnh sát chúng tôi hoàn toàn có quyền tự vệ nổ súng, các vị có thể chống lại súng đạn ư? Các vị nếu bị thương thì cuộc sống sau này như thế nào, người nhà sẽ như thế như thế nào? Các vị nghĩ tới vấn đề này không? Chúng tôi hôm nay đến là bắt kẻ phạm tội, không có quan hệ gì với các vị. Mà đám người kia lại kích động các vị công khai giằng co với chúng tôi, bọn chúng có suy nghĩ cho các vị không? Không phải, bọn chúng đang hại các vị.
Trịnh Quân Ba nói làm cho đám công nhân im lặng không nói. Hứa Lập gật đầu hài lòng với biểu hiện của Trịnh Quân Ba. Trong thời gian qua Trịnh Quân Ba đã chín chắn hơn nhiều, không chỉ biết mỗi phá án, y dần thích hợp làm một cục trưởng Cục công an.
Hứa Lập lấy một chiếc loa từ tay cảnh sát lớn tiếng nói:
- Thưa các đồng chí công nhân, có lẽ các vị không biết tôi là ai. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là thị trưởng thị xã Vọng Giang- Hứa Lập.
Câu nói của Hứa Lập lại làm đám công nhân xôn xao. Không nghĩ tới thị trưởng Vọng Giang lại còn trẻ như vậy. Có người đã xem Tv, đọc báo thấy hình của Hứa Lập nên nhỏ giọng nói với người xung quanh, cũng chứng thực thanh niên hơn 20 tuổi này là thị trưởng Vọng Giang.
- Thưa các đồng chí công nhân, các vị đang làm việc ở một mỏ than không có thủ tục hợp pháp, là khai thác mỏ than phi pháp. Vậy các vị biết làm việc ở mỏ than như thế này sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào không? Từ góc độ pháp luật mà nói thì các vị đã vi phạm pháp luật, sẽ bị xử phạt. Mà từ góc độ cá nhân thì các vị làm việc ở mỏ than như thế này thì không được bảo vệ an toàn. Mỏ than không có thủ tục hợp pháp nên nếu các vị gặp nguy hiểm gì cũng sẽ không có ai bảo vệ quyền lợi hợp pháp của các vị. Chẳng lẽ các vị muốn bán mạng mấy năm, vài chục năm ở đây rồi xảy ra chuyện gì đó và không có ai đền bù cho mình ư?
Hứa Lập nói quả thật đã nói trúng suy nghĩ trong lòng đám công nhân. Làm việc ở đây tuy được lương cao nhưng mấy năm qua có không ít người bị thương hoặc chết tại mỏ than. Người nhà các công nhân gặp nạn cũng tới đây đòi hỏi nhưng sau đó rất nhanh biến mất. Đừng nói là được bồi thường mà người tới đây lý luận có thể bình yên rời khỏi Vọng Giang hay không cũng không rõ.
Chẳng qua đám công nhân dù hung hăng càn quấy đến mấy cũng đâu phải đối thủ của cơ quan công an. Trịnh Quân Ba thấy tình hình không ổn lập tức nổ súng bắn cảnh cáo, các cảnh sát đi cùng cũng rút súng ra tự vệ. Đám công nhân sợ hãi lui ra sau vài bước.
Lúc này có người sau lưng hét lên.
- Bọn chúng cầm súng dọa thôi chứ không dám bắn. Đừng sợ chúng, đuổi chúng đi.
- Đúng, đuổi chúng đi. Không thể để bọn chúng phá bát cơm của chúng ta được.
- Cả nhà tôi sống nhờ mỏ than này, mỏ than bị đóng thì nhà tôi chỉ có đường đi ăn mày. Đám cảnh sát kia giỏi nổ súng đi, dù sao mỏ than bị đóng cửa thì tôi cũng không sống được bao lâu.
Mấy trăm công nhân đang kích động, Trịnh Quân Ba có chút do dự. Những người này không phải đám tội phạm giết người phóng hỏa, bọn họ đều là dân chúng bình thường bị người khác đầu độc nên mới muốn chống đối với cảnh sát. Mặc dù bây giờ Trịnh Quân Ba nổ súng bắn người cũng không có trách nhiệm gì nhưng y không đành lòng làm thế. Đám người này đều là trụ cột gia đình, đừng nói là bị bắt chết, dù chỉ là bị thương sợ là cuộc sống cả nhà sẽ rất khó khăn.
- Thị trưởng Hứa, hay là chúng ta lui trước. Đám công nhân đều bị người kích động, bọn họ đều là người vô tội. Một khi mâu thuẫn đẩy lên cao trào thì kết quả không ai có thể tưởng tượng nổi.
Triệu Quốc Khánh không biết nên như xử lý ra sao, y nhỏ giọng hỏi Hứa Lập.
- Không thể lui. Chúng ta tới là cứu người. Chúng ta mà lui là chúng sẽ đưa đứa trẻ đi ngay, muốn tìm lại sợ là rất khó khăn. Chúng ta không thể vì những người này mà bỏ đứa trẻ kia được. Trẻ em vô tội, anh tiếp tục ngăn bọn họ lại, tranh thủ tìm được kẻ kích động sau lưng. Sau đó anh nổ súng bắn kẻ đó đồng thời cũng dọa đám công nhân này. Đám công nhân này thấy anh nổ súng sẽ sợ ngay.
- Được.
Trịnh Quân Ba gọi Củng Quân tới dặn:
- Anh lập tức dẫn người đi một vòng quanh mỏ than xem có cửa sau không đồng thời đề phòng có kẻ bỏ trốn. Người khác thủ ở đây với tôi, nếu ai dám xông tới tôi co phép nổ súng tự vệ.
Trịnh Quân Ba vừa dứt câu đám nhân viên cảnh sát đi cùng đều lên nòng súng. Nghe âm thanh này làm đám công nhân do dự. Nếu cảnh sát thật sự nổ súng thì sao giờ? Mình và người nhà sẽ ra sao? Hiện trường thoáng cái yên tĩnh lại ngay.
Đột nhiên phía sau lại có người gào lên.
- Bọn chúng là cảnh sát, bọn chúng không dám nổ súng đâu, không phải sợ chúng, đuổi chúng đi.
Hắn còn chưa dứt câu đã có tiếng súng vang lên.
Mọi người nhìn theo tiếng súng thì thấy Trịnh Quân Ba đứng trên một xe cảnh sát giơ súng tới trước, đầu súng còn tỏa khó, mà tên vừa nói chuyện vừa nãy đang nằm trên mặt đất kêu thảm.
- Cảnh sát giết người. Lên, trả thù cho huynh đệ của chúng ta.
Có người lên tiếng là lại bị bắn. Trịnh Quân Ba nhìn chuẩn người lên tiếng mà bắn. Hiện trường thoáng cái im ắng ngay, tất cả chỉ còn âm thanh từ hai tên đang rên rỉ vì trúng đạn. Tất cả mọi người choáng váng, không phải vừa nãy nói cảnh sát không dám dám nổ súng ư? Sao thoáng cái lại bắn hai phát, giờ có ai ngại mình sống lâu mà chọc cảnh sát chứ?
Chẳng qua tuy không có ai kêu gào nhưng không có ai lui lại phía sau. Mọi người đều làm việc ở đây vài năm, tuy không ai dám lao vào cảnh sát nhưng vẫn kiên trì không lui, tiếp tục giằng co với cảnh sát.
Trịnh Quân Ba thấy không ai dám kích động nữa thì mới bỏ súng xuống. Y lớn tiếng nói với đám công nhân:
- Thưa các đồng chí, các anh không thể bị người lợi dụng được. Các anh xem hai người vừa bị bắn là ai? Là đồng nghiệp của các anh sao?
Đám công nhân không biết Trịnh Quân Ba có ý gì nhưng vẫn vô thức quay đầu lại nhìn hai tên kia.
- Bọn họ không phải đồng nghiệp của các vị phải không? Như vậy sao bọn chúng lại kích động các vị xung đột với cảnh sát? Chẳng lẽ các vị không biết chống cảnh sát là tội nặng sao? Hơn nữa cảnh sát chúng tôi hoàn toàn có quyền tự vệ nổ súng, các vị có thể chống lại súng đạn ư? Các vị nếu bị thương thì cuộc sống sau này như thế nào, người nhà sẽ như thế như thế nào? Các vị nghĩ tới vấn đề này không? Chúng tôi hôm nay đến là bắt kẻ phạm tội, không có quan hệ gì với các vị. Mà đám người kia lại kích động các vị công khai giằng co với chúng tôi, bọn chúng có suy nghĩ cho các vị không? Không phải, bọn chúng đang hại các vị.
Trịnh Quân Ba nói làm cho đám công nhân im lặng không nói. Hứa Lập gật đầu hài lòng với biểu hiện của Trịnh Quân Ba. Trong thời gian qua Trịnh Quân Ba đã chín chắn hơn nhiều, không chỉ biết mỗi phá án, y dần thích hợp làm một cục trưởng Cục công an.
Hứa Lập lấy một chiếc loa từ tay cảnh sát lớn tiếng nói:
- Thưa các đồng chí công nhân, có lẽ các vị không biết tôi là ai. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là thị trưởng thị xã Vọng Giang- Hứa Lập.
Câu nói của Hứa Lập lại làm đám công nhân xôn xao. Không nghĩ tới thị trưởng Vọng Giang lại còn trẻ như vậy. Có người đã xem Tv, đọc báo thấy hình của Hứa Lập nên nhỏ giọng nói với người xung quanh, cũng chứng thực thanh niên hơn 20 tuổi này là thị trưởng Vọng Giang.
- Thưa các đồng chí công nhân, các vị đang làm việc ở một mỏ than không có thủ tục hợp pháp, là khai thác mỏ than phi pháp. Vậy các vị biết làm việc ở mỏ than như thế này sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào không? Từ góc độ pháp luật mà nói thì các vị đã vi phạm pháp luật, sẽ bị xử phạt. Mà từ góc độ cá nhân thì các vị làm việc ở mỏ than như thế này thì không được bảo vệ an toàn. Mỏ than không có thủ tục hợp pháp nên nếu các vị gặp nguy hiểm gì cũng sẽ không có ai bảo vệ quyền lợi hợp pháp của các vị. Chẳng lẽ các vị muốn bán mạng mấy năm, vài chục năm ở đây rồi xảy ra chuyện gì đó và không có ai đền bù cho mình ư?
Hứa Lập nói quả thật đã nói trúng suy nghĩ trong lòng đám công nhân. Làm việc ở đây tuy được lương cao nhưng mấy năm qua có không ít người bị thương hoặc chết tại mỏ than. Người nhà các công nhân gặp nạn cũng tới đây đòi hỏi nhưng sau đó rất nhanh biến mất. Đừng nói là được bồi thường mà người tới đây lý luận có thể bình yên rời khỏi Vọng Giang hay không cũng không rõ.