- Lão Chung, trả súng lại cho bọn họ, vừa nãy chỉ là hiểu lầm.
Hứa Lập nói với Chung Đắc Lực đứng trong bốn người.
Chung Đắc Lực nghe Hứa Lập đã nói vậy, y cười nói:
- Vâng, thị trưởng Hứa.
Nói xong y giao trả súng cho đám người Củng Quân. Củng Quân mặc dù hận nghiến răng nghiến lợi nhưng ai bảo mình không bằng người ta. Ở tình huống đã rút súng mà súng còn bị người ta đoạt lấy, người ta chỉ đánh vài đòn đã đánh ngã phía mình, cho nên Củng Quân mặc dù tức tối nhưng trong lòng vẫn phục đối phương.
- Thị trưởng Hứa, nhiệm vụ anh giao cho chúng tôi, chúng tôi đã hoàn thành. Những người này chính là chuẩn bị mang theo hai đứa bé bỏ trốn bị chúng tôi chặn ở đây, không ngờ lại bị mấy đồng chí này hiểu lầm.
Chung Đắc Lực giải thích.
Triệu Quốc Khánh lúc này mới chú ý phía sau Chung Đắc Lực còn có năm sáu người phần lớn đều mặc đồ bảo vệ mỏ, ở một bên còn có hai đứa bé khoảng 10 tuổi.
- Thị trưởng Hứa, hai đứa bé này sao có ở đây?
Hứa Lập cũng rất khó hiểu.
- Tình hình bây giờ còn chưa rõ, chẳng qua nhất định là một trong hai đứa bé này.
Triệu Quốc Khánh lại đi tới bên cạnh mấy tên bị đánh ngã nằm trên mặt đất, hắn thuận tay kéo một người mặc đồ thể thao duy nhất trong số đó lên, không ngờ đó lại là người quen.
- Ồ, đây không phải là rắn hổ mang Hác Chí Vĩ sao? Sao hắn lại thành rắn chết thế này?
- Cục trưởng Triệu biết y? Chúng tôi ra tay hơi nặng, xin lỗi.
Chung Đắc Lực còn tưởng Hác Chí Vĩ là bạn của Triệu Quốc Khánh, y vội vàng nói.
- Y? Biết thì cũng biết.
Triệu Quốc Khánh vừa nói vừa đạp Hác Chí Vĩ một cái.
- Chẳng qua không có quan hệ gì, các anh nếu đánh hắn tàn phế thì không biết bao người dân Vọng Giang sẽ cảm ơn các anh.
Chung Đắc Lực thấy Triệu Quốc Khánh đối xử với Hác Chí Vĩ như vậy thì cũng yên tâm.
Triệu Quốc Khánh lúc này nói:
- Thị trưởng Hứa, chúng ta quay lại khu mỏ xem sao, xem có thể tìm được chứng cứ phạm pháp của đám người này nữa không?
- Ừ, anh dẫn người tiếp tục lục soát mỏ than cho tôi. Ngoài ra phái thêm hai người đưa hai đứa bé này về cùng tôi.
- Mấy người bọn họ đi, nếu không về cũng thành trò cười.
Triệu Quốc Khánh chỉ chỉ mấy người Củng Quân.
Hứa Lập dẫn theo đám người Củng Quân và Chung Đắc Lực mang theo hai đứa bé lên xe về nội thành Vọng Giang. Trên đường đi dù Hứa Lập nói chuyện với hai đứa bé như thế nào thì không ai trả lời hắn, cả hai đứa bé chỉ khoanh chân bó gối ngồi im tại chỗ.
Hứa Lập biết hai đứa bé sống trông sợ hãi thường xuyên nên sợ rằng bị mắc chứng tự kỷ. Hứa Lập khẽ thở dài một tiếng, hắn hy vọng hai đứa bé nhìn thấy người thân của mình sẽ có chuyển biến tốt lên.
Đám trẻ không phải phạm nhân nên không cần đưa tới Cục công an, hơn nữa với tình huống bây giờ cần nhất là gặp bác sĩ. Vì thế Hứa Lập bảo lái xe chạy thẳng tới bệnh viện thị xã.
Viện trưởng Tiết đã sớm nhận được điện báo nên dẫn theo bộ máy lãnh đạo của bệnh viện tới cửa nghênh đón> Thấy Hứa Lập từ xe cảnh sát đi xuống, y vội vàng tiến lên bắt chặt tay Hứa Lập.
- Hoan nghênh thị trưởng Hứa tới kiểm tra công việc của bệnh viện chúng tôi.
Hứa Lập lúc này mới nhớ vừa nãy mình chỉ là thông báo sẽ tới bệnh viện nhưng không nói rõ tình hình, xem ra tên Tiết Kiến Lập này đã hiểu lầm.
Thực ra Hứa Lập đâu biết Tiết Kiến Lập sau khi nhận được điện do Hứa Lập gọi đã rất lo lắng. Chánh văn phòng thị ủy Tiết Kiến Vĩ là anh trai của y, thời gan trước đã truyền ra việc bí thư thị ủy và thị trưởng có mâu thuẫn. Mà anh trai hắn lại là người của Lưu Hồng Đào, mình dựa vào ông anh mới có thể lên làm viện trưởng bệnh viện thị xã, mình đương nhiên coi như người của Lưu Hồng Đào. Chẳng lẽ Hứa Lập muốn bắt đầu chính thức đấu với Lưu Hồng Đào nên tới đây tìm xem mình có sai phạm gì không?
Hứa Lập xua tay chặn lại:
- Hôm nay tôi không phải tới kiểm tra công việc mà mang theo bệnh nhân tới đây chữa trị.
Nói xong Hứa Lập vẫy vẫy vào trong xe ra hiệu hai đứa bé xuống xe. Nhưng hai đứa bé căn bản không có ý xuống mà cứ rúc mình trong xe, bọn chúng mở to đôi mắt đầy sợ hãi nhìn quanh.
Hứa Lập ra hiệu Củng Quân bế đứa bé xuống nhưng không ngờ hai đứa bé lại điên cuồng phản kháng. Củng Quân không thể tới gần hai đứa bé. Hứa Lập không khỏi kỳ quái, mình vừa nãy ngồi trên xe nói chuyện với hai đứa bé, mặc dù bọn chúng không để ý tới mình nhưng không giống như bây giờ mà.
Có mặt bao người Củng Quân không thể dùng bạo lực với hai đứa bé, y khuyên nhủ như thế nào cũng không có hiệu quả, đe dọa càng làm đứa bé điên cuồng. Củng Quân bất đắc dĩ xám xịt bại trận nhìn Hứa Lập. Lúc này y thật sự muốn đè hai đứa bé ra tát mông một trận. Nhiệm vụ đầu tiên mà thị trưởng Hứa giao cho mình, mình lại không thể hoàn thành.
Hứa Lập không trách Củng Quân, hắn chỉ khó hiểu sao hai đứa bé lại đột nhiên điên cuồng như vậy. Hắn đi tới trước xe nhìn gương mặt kinh hoàng của hai đứa bé, tim Hứa Lập như muốn vỡ ra.
Quá giống. Thật sự quá giống. Năm đó con của mình cũng từng bất lực nhìn mình như vậy, hy vọng mình có thể cứu nó nhưng mình lại bất lực. Hình ảnh đó Hứa Lập tưởng rằng mình đã quên nhưng vào lúc này mình lại nhớ đến nó. Ký ức đó chỉ chôn vùi trong lòng mình chứ mình không quên, không bao giờ có thể quên được. Hình ảnh diễn ra trong chớp nhoáng đó luôn in sâu trong tim Hứa Lập.
Hứa Lập không nhịn được đưa tay ra muốn ôm hai đứa bé.
Nhìn động tác của Hứa Lập, người bốn phía không khỏi lo lắng. Vừa nãy hai đứa bé điên cuồng mọi người đều thấy. Nếu lần này hai đứa bé lại điên lên thì Hứa Lập còn thể diện gì nữa? Củng Quân đứng bên định ngăn Hứa Lập lại, hai đứa bé vừa nãy còn vung tay vung chân về phía y, nếu hai đứa bé làm Hứa Lập bị thương thì chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự của y chắc là tới cuối rồi.
Nhưng trong sự chăm chú của mọi người, hai đứa bé không biết sao lại chủ động đi lên dựa vào lòng Hứa Lập và để Hứa Lập bế mình xuống xe.
Thực ra hai đứa bé rất ngây thơ, bọn nó bị nhốt vài năm rồi, mặc dù bị mắc bệnh tự kỷ, mấy năm không nói chuyện với người ngoài nhưng trực giác của chúng càng thêm mẫn cảm.
Vừa nãy khi Củng Quân tiến lên định bế, hai đứa bé cảm thấy Củng Quân không thích mình. Cái này không trách được Củng Quân, y là đội trưởng đội cảnh sát hình sự lại bị đám người tay không cướp súng đánh cho một trận sao không tức tối. Mà nguyên nhân đề vì hai đứa bé này.
Có mặt Hứa Lập và mấy người ở đây, Củng Quân không tiện nói gì, cũng không dám nói gì nhưng trong lòng y vẫn có oán hận, không thích hai đứa bé. Điều này làm hai đứa bé cảm nhận được. Chúng tưởng Củng Quân cũng như những người nhốt mình vào phòng, một khi không hài lòng sẽ đánh mình, bỏ đói mình nên chúng mới điên cuồng phản kháng.
Hứa Lập nói với Chung Đắc Lực đứng trong bốn người.
Chung Đắc Lực nghe Hứa Lập đã nói vậy, y cười nói:
- Vâng, thị trưởng Hứa.
Nói xong y giao trả súng cho đám người Củng Quân. Củng Quân mặc dù hận nghiến răng nghiến lợi nhưng ai bảo mình không bằng người ta. Ở tình huống đã rút súng mà súng còn bị người ta đoạt lấy, người ta chỉ đánh vài đòn đã đánh ngã phía mình, cho nên Củng Quân mặc dù tức tối nhưng trong lòng vẫn phục đối phương.
- Thị trưởng Hứa, nhiệm vụ anh giao cho chúng tôi, chúng tôi đã hoàn thành. Những người này chính là chuẩn bị mang theo hai đứa bé bỏ trốn bị chúng tôi chặn ở đây, không ngờ lại bị mấy đồng chí này hiểu lầm.
Chung Đắc Lực giải thích.
Triệu Quốc Khánh lúc này mới chú ý phía sau Chung Đắc Lực còn có năm sáu người phần lớn đều mặc đồ bảo vệ mỏ, ở một bên còn có hai đứa bé khoảng 10 tuổi.
- Thị trưởng Hứa, hai đứa bé này sao có ở đây?
Hứa Lập cũng rất khó hiểu.
- Tình hình bây giờ còn chưa rõ, chẳng qua nhất định là một trong hai đứa bé này.
Triệu Quốc Khánh lại đi tới bên cạnh mấy tên bị đánh ngã nằm trên mặt đất, hắn thuận tay kéo một người mặc đồ thể thao duy nhất trong số đó lên, không ngờ đó lại là người quen.
- Ồ, đây không phải là rắn hổ mang Hác Chí Vĩ sao? Sao hắn lại thành rắn chết thế này?
- Cục trưởng Triệu biết y? Chúng tôi ra tay hơi nặng, xin lỗi.
Chung Đắc Lực còn tưởng Hác Chí Vĩ là bạn của Triệu Quốc Khánh, y vội vàng nói.
- Y? Biết thì cũng biết.
Triệu Quốc Khánh vừa nói vừa đạp Hác Chí Vĩ một cái.
- Chẳng qua không có quan hệ gì, các anh nếu đánh hắn tàn phế thì không biết bao người dân Vọng Giang sẽ cảm ơn các anh.
Chung Đắc Lực thấy Triệu Quốc Khánh đối xử với Hác Chí Vĩ như vậy thì cũng yên tâm.
Triệu Quốc Khánh lúc này nói:
- Thị trưởng Hứa, chúng ta quay lại khu mỏ xem sao, xem có thể tìm được chứng cứ phạm pháp của đám người này nữa không?
- Ừ, anh dẫn người tiếp tục lục soát mỏ than cho tôi. Ngoài ra phái thêm hai người đưa hai đứa bé này về cùng tôi.
- Mấy người bọn họ đi, nếu không về cũng thành trò cười.
Triệu Quốc Khánh chỉ chỉ mấy người Củng Quân.
Hứa Lập dẫn theo đám người Củng Quân và Chung Đắc Lực mang theo hai đứa bé lên xe về nội thành Vọng Giang. Trên đường đi dù Hứa Lập nói chuyện với hai đứa bé như thế nào thì không ai trả lời hắn, cả hai đứa bé chỉ khoanh chân bó gối ngồi im tại chỗ.
Hứa Lập biết hai đứa bé sống trông sợ hãi thường xuyên nên sợ rằng bị mắc chứng tự kỷ. Hứa Lập khẽ thở dài một tiếng, hắn hy vọng hai đứa bé nhìn thấy người thân của mình sẽ có chuyển biến tốt lên.
Đám trẻ không phải phạm nhân nên không cần đưa tới Cục công an, hơn nữa với tình huống bây giờ cần nhất là gặp bác sĩ. Vì thế Hứa Lập bảo lái xe chạy thẳng tới bệnh viện thị xã.
Viện trưởng Tiết đã sớm nhận được điện báo nên dẫn theo bộ máy lãnh đạo của bệnh viện tới cửa nghênh đón> Thấy Hứa Lập từ xe cảnh sát đi xuống, y vội vàng tiến lên bắt chặt tay Hứa Lập.
- Hoan nghênh thị trưởng Hứa tới kiểm tra công việc của bệnh viện chúng tôi.
Hứa Lập lúc này mới nhớ vừa nãy mình chỉ là thông báo sẽ tới bệnh viện nhưng không nói rõ tình hình, xem ra tên Tiết Kiến Lập này đã hiểu lầm.
Thực ra Hứa Lập đâu biết Tiết Kiến Lập sau khi nhận được điện do Hứa Lập gọi đã rất lo lắng. Chánh văn phòng thị ủy Tiết Kiến Vĩ là anh trai của y, thời gan trước đã truyền ra việc bí thư thị ủy và thị trưởng có mâu thuẫn. Mà anh trai hắn lại là người của Lưu Hồng Đào, mình dựa vào ông anh mới có thể lên làm viện trưởng bệnh viện thị xã, mình đương nhiên coi như người của Lưu Hồng Đào. Chẳng lẽ Hứa Lập muốn bắt đầu chính thức đấu với Lưu Hồng Đào nên tới đây tìm xem mình có sai phạm gì không?
Hứa Lập xua tay chặn lại:
- Hôm nay tôi không phải tới kiểm tra công việc mà mang theo bệnh nhân tới đây chữa trị.
Nói xong Hứa Lập vẫy vẫy vào trong xe ra hiệu hai đứa bé xuống xe. Nhưng hai đứa bé căn bản không có ý xuống mà cứ rúc mình trong xe, bọn chúng mở to đôi mắt đầy sợ hãi nhìn quanh.
Hứa Lập ra hiệu Củng Quân bế đứa bé xuống nhưng không ngờ hai đứa bé lại điên cuồng phản kháng. Củng Quân không thể tới gần hai đứa bé. Hứa Lập không khỏi kỳ quái, mình vừa nãy ngồi trên xe nói chuyện với hai đứa bé, mặc dù bọn chúng không để ý tới mình nhưng không giống như bây giờ mà.
Có mặt bao người Củng Quân không thể dùng bạo lực với hai đứa bé, y khuyên nhủ như thế nào cũng không có hiệu quả, đe dọa càng làm đứa bé điên cuồng. Củng Quân bất đắc dĩ xám xịt bại trận nhìn Hứa Lập. Lúc này y thật sự muốn đè hai đứa bé ra tát mông một trận. Nhiệm vụ đầu tiên mà thị trưởng Hứa giao cho mình, mình lại không thể hoàn thành.
Hứa Lập không trách Củng Quân, hắn chỉ khó hiểu sao hai đứa bé lại đột nhiên điên cuồng như vậy. Hắn đi tới trước xe nhìn gương mặt kinh hoàng của hai đứa bé, tim Hứa Lập như muốn vỡ ra.
Quá giống. Thật sự quá giống. Năm đó con của mình cũng từng bất lực nhìn mình như vậy, hy vọng mình có thể cứu nó nhưng mình lại bất lực. Hình ảnh đó Hứa Lập tưởng rằng mình đã quên nhưng vào lúc này mình lại nhớ đến nó. Ký ức đó chỉ chôn vùi trong lòng mình chứ mình không quên, không bao giờ có thể quên được. Hình ảnh diễn ra trong chớp nhoáng đó luôn in sâu trong tim Hứa Lập.
Hứa Lập không nhịn được đưa tay ra muốn ôm hai đứa bé.
Nhìn động tác của Hứa Lập, người bốn phía không khỏi lo lắng. Vừa nãy hai đứa bé điên cuồng mọi người đều thấy. Nếu lần này hai đứa bé lại điên lên thì Hứa Lập còn thể diện gì nữa? Củng Quân đứng bên định ngăn Hứa Lập lại, hai đứa bé vừa nãy còn vung tay vung chân về phía y, nếu hai đứa bé làm Hứa Lập bị thương thì chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự của y chắc là tới cuối rồi.
Nhưng trong sự chăm chú của mọi người, hai đứa bé không biết sao lại chủ động đi lên dựa vào lòng Hứa Lập và để Hứa Lập bế mình xuống xe.
Thực ra hai đứa bé rất ngây thơ, bọn nó bị nhốt vài năm rồi, mặc dù bị mắc bệnh tự kỷ, mấy năm không nói chuyện với người ngoài nhưng trực giác của chúng càng thêm mẫn cảm.
Vừa nãy khi Củng Quân tiến lên định bế, hai đứa bé cảm thấy Củng Quân không thích mình. Cái này không trách được Củng Quân, y là đội trưởng đội cảnh sát hình sự lại bị đám người tay không cướp súng đánh cho một trận sao không tức tối. Mà nguyên nhân đề vì hai đứa bé này.
Có mặt Hứa Lập và mấy người ở đây, Củng Quân không tiện nói gì, cũng không dám nói gì nhưng trong lòng y vẫn có oán hận, không thích hai đứa bé. Điều này làm hai đứa bé cảm nhận được. Chúng tưởng Củng Quân cũng như những người nhốt mình vào phòng, một khi không hài lòng sẽ đánh mình, bỏ đói mình nên chúng mới điên cuồng phản kháng.