Khi Hứa Lập nhìn hai đứa bé, đứa bé có thể cảm thấy được tình cảm mà Hứa Lập dành cho mình, hai đứa bé đã bao lâu không thấy được ánh mắt yêu thương đó. Chúng cảm thấy được Hứa Lập quan tâm mình, chúng đương nhiên không hề do dự lựa chọn tin tưởng Hứa Lập, hơn nữa còn chủ động nhào vào lòng Hứa Lập.
Hứa Lập ôm hai đứa bé mới phát hiện chúng rất gầy. Bé trai cao 1m30 mà có hơn 20kg, đứa bé cao hơn 1m2 nhưng càng gầy hơn, còn chưa tới 20kg. Hứa Lập nhẹ nhàng đặt tay lên người hai đứa bé nhưng phát hiện trên người đứa bé không có thịt, chỉ có da bọc xương. Hứa Lập bế hai đứa bé đi tới trước mặt Tiết Kiến Lập và nói.
- Các anh kiểm tra toàn bộ thân thể hai đứa bé cho tôi, xem tình hình sức khỏe của chúng, xem có vết thương hay là bệnh gì không?
Tiết Kiến Lập vội vàng gật đầu, mặc dù không biết hai đứa bé có quan hệ gì với Hứa Lập nhưng có thể để Hứa Lập tự dẫn tới kiểm tra sức khỏe thì đương nhiên có quan hệ khá gần với thị trưởng Hứa rồi. Nếu không phải Hứa Lập còn quá trẻ, Tiết Kiến Lập thậm chí còn nghi ngờ hai đứa bé là con riêng của Hứa Lập. Tiết Kiến Lập muốn đưa tay bế một đứa bé nhưng cả hai không để ý tới y mà cứ thế chui ở trong lòng Hứa Lập. Hứa Lập có thể cảm nhận được tay hai đứa bé đang bấu chặt lấy áo mình như sợ mình bỏ ra vậy.
Nhìn Tiết Kiến Lập có chút xấu hổ đứng đó, Hứa Lập cười nói:
- Thôi, viện trưởng Tiết, hai đứa bé xem ra hơi sợ vậy do tôi đưa bọn nó vào phòng kiểm tra vậy. Đúng rồi, anh bảo người mang mấy người đội trưởng Củng đi kiểm tra đi, bọn họ vừa nãy vì bắt tội phạm nên bị chút vết thương.
- Vâng, mời thị trưởng Hứa đi theo tôi. Phó viện trưởng Lý, anh dẫn đám người đội trưởng Củng đến phòng cấp cứu kiểm tra một chút.
Nói xong Tiết Kiến Lập tự mình dẫn Hứa Lập và hai đứa bé lên khoa nhi để tiến hành kiểm tra.
Ở khoa nhi người phụ trách kiểm tra cho hai đứa bé là chủ nhiệm khoa Điền Phượng Vinh. Điền Phượng Vinh này đã hơn 50 tuổi nhưng vì học y nên chưa có một chiếc tóc bạc nào, y nhìn qua mới khoảng hơn 40 tuổi.
Điền Phượng Vinh cầm dụng cụ khẽ cởi áo ngoài của bé trai lên, chuẩn bị kiểm tra. Nhưng vừa mới vén áo lại hiện ra một cảnh làm mọi người đều trợn mắt há mồm. Chỉ thấy trên cơ thể gầy còm của đứa bé có vô số vết ẹo to nhỏ. Có vết thành sẹo màu nâu, có vết đã kết da non, có vết vẫn còn màu máu như mới bị thương.
Điền Phượng Vinh mặc dù làm bác sĩ khoa y nhiều năm nhưng chưa thấy đứa bé nào gặp thảm cảnh thế này. Y lại kéo áo đứa bé nhỏ tuổi lên. Trên người đứa bé này cũng có không ít vết thương. Điền Phượng Vinh không khỏi sợ hãi kêu lên.
- Xảy ra chuyện gì thế này? Những người này còn tính người không, sao tàn nhẫn với mấy đứa bé thế này?
Điền Phượng Vinh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên người hai đứa bé, y nhỏ giọng nói:
- Đau không?
Không ngờ hai đứa bé không có bất cứ phản ứng gì mà lại quay đầu nhìn Hứa Lập, ánh mắt bất lực làm cho Hứa Lập đau xót trong lòng. Hắn tiến lên một bước nhẹ nhàng vuốt đầu hai đứa bé.
- Không có gì, mấy người xấu kia đã bị bắt, sẽ không ai đánh các em nữa.
Bé gái túm chặt tay Hứa Lập giống như cầm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy. Nó áp tay Hứa Lập lên mặt mình giống như Hứa Lập là người bảo vệ mình vậy. Chỉ cần có Hứa Lập ở bên là bọn nó thấy yên bình.
- Trưởng khoa Điền, còn phiền anh xử lý vết thương của hai đứa bé này, sau đó cẩn thận kiểm tra cho bọn nó. Từ lúc tôi gặp hai đứa bé đến giờ đã là mấy tiếng nhưng không thấy nói một câu nào cả. Hơn nữa hai đứa bé gặp nhiều vết thương như vậy mà không khóc một chút nào cũng là lạ. Các vị xem hai đứa bé có bị vết thương nào bên trong không?
- Vâng, tôi đi xử lý chút vết thương cho hai đứa bé.
Điền Phượng Vinh nói xong cầm lấy ít thuốc tới khử trùng vết thương cho hai đứa bé. Y vừa làm vừa nói:
- Hai cháu chịu đau một chút nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó.
Nhưng mấy người lại phát hiện lời của Điền Phượng Vinh nói bằng hào. Thuốc sát trùng bôi lên vết thương mà hai đứa bé như không có cảm giác gì, ngay cả mắt cũng không chớp.
Nhìn hai đứa bé kiên cường như vậy, hoặc là nói không thèm để ý tới vết đau khiến mọi người đều đau xót. Không biết hai đứa bé đã trải qua những gì, đám người Trịnh Quân Ba ngược đãi chúng như thế nào mà để chúng không sợ đau thế này?
Điền Phượng Vinh cẩn thận xử lý vết thương cho hai đứa bé, sau đó còn tự mình đi kiểm tra cho chúng. Cuối cùng đưa ra kết luận là hai đứa bé trừ vết thương ngoài ra thì còn do thiếu dinh dưỡng khiến cơ thể chậm phát triển. Đặc biệt là bé gái theo kinh nghiệm của Điền Phượng Vinh thấy thì nó còn lớn tuổi hơn bé trai, bây giờ chắc đã 12, 13 tuổi. Nhưng do nó chưa phát dục nên trẻ hơn vài tuổi, có lẽ nó phát dục chậm hơn bé trai ba bốn năm.
Mà nghiêm trọng nhất không phải cái này mà là vấn đề tâm lý của chúng. Sau khi dùng các thiết bị kiểm tra thì thấy hệ thống thanh quản của hai đứa bé không bị làm sao cả, hai đứa bé sở dĩ không nói gì là do bệnh tâm lý. Đúng như Hứa Lập suy đoán, hai đứa bé bị mắc một loại bệnh như tự kỷ, mà loại bệnh này hiện nay Vọng Giang không có biện pháp chữa trị hiệu quả, thậm chí tới bây giờ cả nước Trung Quốc cũng không có biện pháp chữa trị hết, phần lớn là do bố mẹ hoặc là bác sĩ tâm lý chữa dần dần.
Nghe kết quả kiểm tra, tất cả mọi người đều cảm thấy thương xót cho hai đứa bé, đồng thời cũng tức tối đám người Trịnh Quân Ba.
- Ôi.
Hứa Lập thở dài một tiếng cầm tay hai đứa bé, hắn nói với Tiết Kiến Lập.
- Viện trưởng Tiết, còn phiền anh làm thủ tục nhập viện cho hai đứa bé này, để bọn nó điều dưỡng ở bệnh viện một thời gian để chữa vết thương ngoài da. Về phần bệnh trợ lý thì chúng ta nghĩ biện pháp tiếp.
Tiết Kiến Lập mặc dù không biết Hứa Lập từ đâu tìm ra hai đứa bé này, nhưng chỉ cần Hứa Lập không phải nhằm vào mình là mọi việc không có vấn đề gì. Tiết Kiến Lập lập tức bảo phó viện trưởng phụ trách khoa nhi đến làm thủ tục nhập viện cho hai đứa bé, cũng yêu cầu tất cả bác sĩ khoa nhi phải dùng hết sức nghiên cứu ra phương án trị liệu cho hai đứa bé này, mau chóng để hai đứa bé khỏe lại và phát triển bình thường.
Hứa Lập ôm hai đứa bé mới phát hiện chúng rất gầy. Bé trai cao 1m30 mà có hơn 20kg, đứa bé cao hơn 1m2 nhưng càng gầy hơn, còn chưa tới 20kg. Hứa Lập nhẹ nhàng đặt tay lên người hai đứa bé nhưng phát hiện trên người đứa bé không có thịt, chỉ có da bọc xương. Hứa Lập bế hai đứa bé đi tới trước mặt Tiết Kiến Lập và nói.
- Các anh kiểm tra toàn bộ thân thể hai đứa bé cho tôi, xem tình hình sức khỏe của chúng, xem có vết thương hay là bệnh gì không?
Tiết Kiến Lập vội vàng gật đầu, mặc dù không biết hai đứa bé có quan hệ gì với Hứa Lập nhưng có thể để Hứa Lập tự dẫn tới kiểm tra sức khỏe thì đương nhiên có quan hệ khá gần với thị trưởng Hứa rồi. Nếu không phải Hứa Lập còn quá trẻ, Tiết Kiến Lập thậm chí còn nghi ngờ hai đứa bé là con riêng của Hứa Lập. Tiết Kiến Lập muốn đưa tay bế một đứa bé nhưng cả hai không để ý tới y mà cứ thế chui ở trong lòng Hứa Lập. Hứa Lập có thể cảm nhận được tay hai đứa bé đang bấu chặt lấy áo mình như sợ mình bỏ ra vậy.
Nhìn Tiết Kiến Lập có chút xấu hổ đứng đó, Hứa Lập cười nói:
- Thôi, viện trưởng Tiết, hai đứa bé xem ra hơi sợ vậy do tôi đưa bọn nó vào phòng kiểm tra vậy. Đúng rồi, anh bảo người mang mấy người đội trưởng Củng đi kiểm tra đi, bọn họ vừa nãy vì bắt tội phạm nên bị chút vết thương.
- Vâng, mời thị trưởng Hứa đi theo tôi. Phó viện trưởng Lý, anh dẫn đám người đội trưởng Củng đến phòng cấp cứu kiểm tra một chút.
Nói xong Tiết Kiến Lập tự mình dẫn Hứa Lập và hai đứa bé lên khoa nhi để tiến hành kiểm tra.
Ở khoa nhi người phụ trách kiểm tra cho hai đứa bé là chủ nhiệm khoa Điền Phượng Vinh. Điền Phượng Vinh này đã hơn 50 tuổi nhưng vì học y nên chưa có một chiếc tóc bạc nào, y nhìn qua mới khoảng hơn 40 tuổi.
Điền Phượng Vinh cầm dụng cụ khẽ cởi áo ngoài của bé trai lên, chuẩn bị kiểm tra. Nhưng vừa mới vén áo lại hiện ra một cảnh làm mọi người đều trợn mắt há mồm. Chỉ thấy trên cơ thể gầy còm của đứa bé có vô số vết ẹo to nhỏ. Có vết thành sẹo màu nâu, có vết đã kết da non, có vết vẫn còn màu máu như mới bị thương.
Điền Phượng Vinh mặc dù làm bác sĩ khoa y nhiều năm nhưng chưa thấy đứa bé nào gặp thảm cảnh thế này. Y lại kéo áo đứa bé nhỏ tuổi lên. Trên người đứa bé này cũng có không ít vết thương. Điền Phượng Vinh không khỏi sợ hãi kêu lên.
- Xảy ra chuyện gì thế này? Những người này còn tính người không, sao tàn nhẫn với mấy đứa bé thế này?
Điền Phượng Vinh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên người hai đứa bé, y nhỏ giọng nói:
- Đau không?
Không ngờ hai đứa bé không có bất cứ phản ứng gì mà lại quay đầu nhìn Hứa Lập, ánh mắt bất lực làm cho Hứa Lập đau xót trong lòng. Hắn tiến lên một bước nhẹ nhàng vuốt đầu hai đứa bé.
- Không có gì, mấy người xấu kia đã bị bắt, sẽ không ai đánh các em nữa.
Bé gái túm chặt tay Hứa Lập giống như cầm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy. Nó áp tay Hứa Lập lên mặt mình giống như Hứa Lập là người bảo vệ mình vậy. Chỉ cần có Hứa Lập ở bên là bọn nó thấy yên bình.
- Trưởng khoa Điền, còn phiền anh xử lý vết thương của hai đứa bé này, sau đó cẩn thận kiểm tra cho bọn nó. Từ lúc tôi gặp hai đứa bé đến giờ đã là mấy tiếng nhưng không thấy nói một câu nào cả. Hơn nữa hai đứa bé gặp nhiều vết thương như vậy mà không khóc một chút nào cũng là lạ. Các vị xem hai đứa bé có bị vết thương nào bên trong không?
- Vâng, tôi đi xử lý chút vết thương cho hai đứa bé.
Điền Phượng Vinh nói xong cầm lấy ít thuốc tới khử trùng vết thương cho hai đứa bé. Y vừa làm vừa nói:
- Hai cháu chịu đau một chút nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó.
Nhưng mấy người lại phát hiện lời của Điền Phượng Vinh nói bằng hào. Thuốc sát trùng bôi lên vết thương mà hai đứa bé như không có cảm giác gì, ngay cả mắt cũng không chớp.
Nhìn hai đứa bé kiên cường như vậy, hoặc là nói không thèm để ý tới vết đau khiến mọi người đều đau xót. Không biết hai đứa bé đã trải qua những gì, đám người Trịnh Quân Ba ngược đãi chúng như thế nào mà để chúng không sợ đau thế này?
Điền Phượng Vinh cẩn thận xử lý vết thương cho hai đứa bé, sau đó còn tự mình đi kiểm tra cho chúng. Cuối cùng đưa ra kết luận là hai đứa bé trừ vết thương ngoài ra thì còn do thiếu dinh dưỡng khiến cơ thể chậm phát triển. Đặc biệt là bé gái theo kinh nghiệm của Điền Phượng Vinh thấy thì nó còn lớn tuổi hơn bé trai, bây giờ chắc đã 12, 13 tuổi. Nhưng do nó chưa phát dục nên trẻ hơn vài tuổi, có lẽ nó phát dục chậm hơn bé trai ba bốn năm.
Mà nghiêm trọng nhất không phải cái này mà là vấn đề tâm lý của chúng. Sau khi dùng các thiết bị kiểm tra thì thấy hệ thống thanh quản của hai đứa bé không bị làm sao cả, hai đứa bé sở dĩ không nói gì là do bệnh tâm lý. Đúng như Hứa Lập suy đoán, hai đứa bé bị mắc một loại bệnh như tự kỷ, mà loại bệnh này hiện nay Vọng Giang không có biện pháp chữa trị hiệu quả, thậm chí tới bây giờ cả nước Trung Quốc cũng không có biện pháp chữa trị hết, phần lớn là do bố mẹ hoặc là bác sĩ tâm lý chữa dần dần.
Nghe kết quả kiểm tra, tất cả mọi người đều cảm thấy thương xót cho hai đứa bé, đồng thời cũng tức tối đám người Trịnh Quân Ba.
- Ôi.
Hứa Lập thở dài một tiếng cầm tay hai đứa bé, hắn nói với Tiết Kiến Lập.
- Viện trưởng Tiết, còn phiền anh làm thủ tục nhập viện cho hai đứa bé này, để bọn nó điều dưỡng ở bệnh viện một thời gian để chữa vết thương ngoài da. Về phần bệnh trợ lý thì chúng ta nghĩ biện pháp tiếp.
Tiết Kiến Lập mặc dù không biết Hứa Lập từ đâu tìm ra hai đứa bé này, nhưng chỉ cần Hứa Lập không phải nhằm vào mình là mọi việc không có vấn đề gì. Tiết Kiến Lập lập tức bảo phó viện trưởng phụ trách khoa nhi đến làm thủ tục nhập viện cho hai đứa bé, cũng yêu cầu tất cả bác sĩ khoa nhi phải dùng hết sức nghiên cứu ra phương án trị liệu cho hai đứa bé này, mau chóng để hai đứa bé khỏe lại và phát triển bình thường.