- Ôi, Phùng Lập Quân, cậu không cần nói dối nữa. Chút thủ đoạn này của cậu sớm bị chúng tôi nhìn ra. Không ngờ cậu học ở trường cảnh sát bốn năm lại học được cách giúp tội phạm bỏ trốn, học được cách che dấu chứng cứ phạm tội của mình như thế nào. Cậu không ngờ được là những vật chứng ở trong phòng đã sớm ghi lại quá trình phạm tội của cậu ư?
- Không có, tôi bị oan. Tôi thừa nhận vừa nãy mình nói dối nhưng tôi quả thật bị người uy hiếp bắt vào phòng rồi bị đánh ngất. Sau đó tôi không biết gì cả.
Phùng Lập Quân vẫn ngoan cố chống cự.
- Cậu lúc đi học chẳng lẽ chưa học qua cách khám xét hiện trường phạm tội sao? Thầy của cậu chẳng lẽ không nói cho cậu biết chứng cứ ở hiện trường mặc dù không biết nói nhưng nó lại không biết nói dối sao? Vết máu bắn tung tóe dưới mặt đất chứng tỏ cậu bị đập đầu ở dưới gầm giường chứ không phải lúc mới vào phòng. Còn có, vết máu dưới đất lại bị cậu làm loạn, còn cả dấu tay của cậu ở ga giường cũng nói rõ cậu sớm đã tỉnh nhưng cố nhịn đau rất lâu mới kêu cứu, đây là cậu tranh thủ thời gian cho Trịnh Quân Ba. Cậu còn gì để nói nữa không?
Mỗi một câu của Triệu Quốc Khánh đều như muốn đẩy Phùng Lập Quân vào vực sâu không đáy.
- Tôi, tôi …
Nghe Triệu Quốc Khánh nói, Phùng Lập Quân biết mình không thể nói dối nữa, tất cả những thứ kia đều là bằng chứng.
- Chuyện cho tới bây giờ cậu còn giấu làm gì nữa. Trịnh Quân Ba đã bỏ trốn, nói vậy cậu cũng không chắc đã biết giờ hắn ở đâu. Chúng tôi chỉ là muốn biết tại sao cậu cam tâm tình nguyện làm đồng bọn của Trịnh Quân Ba. Cậu không thấy thất vọng với bốn năm học ở trường cảnh sát của mình sao?
- Trường cảnh sát? Ở đó dạy được gì cho tôi? Ở đó chỉ đòi tiền, không có tiền là bọn họ cho tôi thôi học.
Phùng Lập Quân có chút kích động nói. Việc tới nước này hắn cũng không ngần ngại nữa. Hơn nữa nhiều năm qua y làm cảnh sát và ngầm báo nhiều tin cho Trịnh Quân Ba. Vì sợ mình không cẩn thận lỡ miệng nên mấy năm qua y không có ai là bạn thân tại Cục công an Vọng Giang cả, cũng không dám uống rượu với đồng nghiệp. Bố mẹ Phùng Lập Quân lại mất sớm chỉ còn lại một mình hắn, rất nhiều điều y luôn giấu trong lòng tới hôm nay muốn nói hết rồi chuyện tới đâu thì tới.
Nhà Phùng Lập Quân vốn là một gia đình nông dân bình thường ở thôn Hồng Thổ - ngoại ô Vọng Giang. Bố mẹ Phùng Lập Quân khi thấy con nhận được giấy báo đỗ vào trường cảnh sát liền đi tìm cách xoay tiền cho con đóng học. Nhân lúc nông nhàn hai vợ chồng lên thị xã Vọng Giang tìm việc làm. Nhưng vào một buổi tối hai vợ chồng đi xe máy về nhà bị một xe ô tô đâm phải, hai vợ chồng mất mạng còn xe gây tai nạn lại bỏ trốn.
Mấy năm học cấp hai, cấp ba của Phùng Lập Quân khiến bao tài sản trong nhà hết sạch, cả nhà chỉ có thể gọi là sống qua ngày. Bây giờ bố mẹ mất, Phùng Lập Quân không có tiền mai táng. Chủ chỗ bố mẹ Phùng Lập Quân làm tạm thấy gia cảnh hắn đáng thương mới cho 5000 tiền mai táng.
Mà người chủ kia không phải ai khác chính là Trịnh Quân Ba. Cũng bởi vì thế Phùng Lập Quân mới biết Trịnh Quân Ba, y coi Trịnh Quân Ba như Bồ tát. Sau khi chôn cất bố mẹ, thời gian nhập học của Phùng Lập Quân cũng tới, nó lại làm khó cho Phùng Lập Quân. Tiền học phí quá cao làm Phùng Lập Quân không có cơ hội đi học. Đúng lúc này Trịnh Quân Ba lại xuất hiện cho Phùng Lập Quân 10 ngàn để hắn đóng học phí và tiền sinh hoạt. Trịnh Quân Ba cũng không yêu cầu gì, chỉ cổ vũ Phùng Lập Quân chăm chỉ học hành.
Phùng Lập Quân biết mình bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng, mình không có cách gì báo đáp công ơn của Trịnh Quân Ba. Y chỉ có thể ngậm nước mắt cúi xuống quỳ lạy Trịnh Quân Ba. Cũng từ giờ phút này Phùng Lập Quân giao hết tính mạng của mình cho Trịnh Quân Ba.
Nhưng Phùng Lập Quân đâu có ngờ đừng nói là bố mẹ mình hết giờ làm về nhà gặp tai nạn, có khi gặp chuyện ở công trường thì bình thường Trịnh Quân Ba cũng không cho tiền mai táng, phần lớn là phái người cầm gậy đánh người nhà nạn nhân một trận. Trịnh Quân Ba làm vậy tất cả là vì Phùng Lập Quân thi đỗ trường cảnh sát.
Nhờ Trịnh Quân Ba giúp đỡ nên Phùng Lập Quân thuận lợi tốt nghiệp trường cảnh sát. Sau đó do có tác động của Trịnh Quân Ba nên Phùng Lập Quân được phân công về Cục công an Vọng Giang công tác. Chẳng qua quân cờ này Trịnh Quân Ba không để cho bất cứ ai biết, y chờ tới lúc quan trọng Phùng Lập Quân sẽ cứu mình. Mà Phùng Lập Quân sau khi tham gia công tác mặc dù dần biết rõ về Trịnh Quân Ba, biết Trịnh Quân Ba làm vô số chuyện xấu nhưng vẫn không ngăn được tâm lý báo ơn của Phùng Lập Quân.
Lần này Phùng Lập Quân được phái tới canh Trịnh Quân Ba quả thật làm Trịnh Quân Ba rất vui vẻ. Tên cảnh sát còn lại vừa ra ngoài, Trịnh Quân Ba đã bảo Phùng Lập Quân thả mình ra. Về phần Phùng Lập Quân đúng là đã làm như suy đoán của Hứa Lập.
Với lời khai của Phùng Lập Quân, mọi người ở đây đều thở dài một tiếng. Phùng Lập Quân vốn là một cảnh sát hợp cách nhưng vì bố mẹ qua đời và cảm giác phải báo ơn Trịnh Quân Ba mà lại thành một kẻ trung thành với Trịnh Quân Ba. Đồng thời mọi người cũng giật mình vì chiêu bài tình cảm của Trịnh Quân Ba. Trịnh Quân Ba có thể lợi dụng thủ đoạn này để lôi kéo Phùng Lập Quân, như vậy khó tránh khỏi trong hệ thống công an Vọng Giang không có Phùng Lập Quân thứ hai, thứ ba. Nếu như vài năm nữa mấy người bị Trịnh Quân Ba lôi kéo đi lên vị trí lãnh đạo thì Vọng Giang sẽ như thế nào? Chẳng qua sau khi Trịnh Quân Ba bị bắt thì những người bị Trịnh Quân Ba lôi kéo dần sẽ bị tra ra.
Hiện nay Trịnh Quân Ba đã bỏ trốn nhưng cũng may bây giờ là thời kỳ chống Sars, tất cả các cửa ngõ đi thông ra bên ngoài Vọng Giang đều có cảnh sát canh gác. Trịnh Quân Ba muốn bỏ trốn gần như không thể. Trịnh Quân Ba từ bệnh viện chạy ra nhất định tìm một nơi bí mật lẩn tránh và tìm cơ hội chạy khỏi Vọng Giang, chạy tới phía nam hoặc ra nước ngoài.
Vì thế sau khi Lưu Hồng Đào, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh thương lượng quyết định tiến hành kế hoạch tiếp theo. Đầu tiên là phát lệnh truy nã Trịnh Quân Ba trên đài truyền hình thị xã với phần thưởng 10 ngàn cho ai cung cấp được nơi lẩn trốn của Trịnh Quân Ba. Thị ủy, ủy ban thị xã cũng phát động không khí tố giác tội phạm, phát động quần chúng nhân dân tìm kiếm Trịnh Quân Ba. Sau đó ra lệnh tất cả các trạm gác cửa ngõ phải canh gác cẩn thận, đài truyền hình thị xã cử phóng viên tới từng trạm gác ghi hình đề phòng có cảnh sát cấu kết thả Trịnh Quân Ba.
Cùng với việc truy nã Trịnh Quân Ba là tiến hành điều tra các sản nghiệp của Trịnh Quân Ba và các nhân viên liên quan. Công ty có nghi ngờ phạm pháp lập tức đóng băng tài khoản đề phòng có người ôm tiền bỏ trốn khỏi Vọng Giang. Đám đàn em của Trịnh Quân Ba cũng dần bị bắt từng tên một.
Vì nắm chắc thời gian nên tất cả công việc được triển khai ngay trong chiều cùng ngày, việc bắt các nhân viên liên quan cũng được tiến hành toàn diện.
- Không có, tôi bị oan. Tôi thừa nhận vừa nãy mình nói dối nhưng tôi quả thật bị người uy hiếp bắt vào phòng rồi bị đánh ngất. Sau đó tôi không biết gì cả.
Phùng Lập Quân vẫn ngoan cố chống cự.
- Cậu lúc đi học chẳng lẽ chưa học qua cách khám xét hiện trường phạm tội sao? Thầy của cậu chẳng lẽ không nói cho cậu biết chứng cứ ở hiện trường mặc dù không biết nói nhưng nó lại không biết nói dối sao? Vết máu bắn tung tóe dưới mặt đất chứng tỏ cậu bị đập đầu ở dưới gầm giường chứ không phải lúc mới vào phòng. Còn có, vết máu dưới đất lại bị cậu làm loạn, còn cả dấu tay của cậu ở ga giường cũng nói rõ cậu sớm đã tỉnh nhưng cố nhịn đau rất lâu mới kêu cứu, đây là cậu tranh thủ thời gian cho Trịnh Quân Ba. Cậu còn gì để nói nữa không?
Mỗi một câu của Triệu Quốc Khánh đều như muốn đẩy Phùng Lập Quân vào vực sâu không đáy.
- Tôi, tôi …
Nghe Triệu Quốc Khánh nói, Phùng Lập Quân biết mình không thể nói dối nữa, tất cả những thứ kia đều là bằng chứng.
- Chuyện cho tới bây giờ cậu còn giấu làm gì nữa. Trịnh Quân Ba đã bỏ trốn, nói vậy cậu cũng không chắc đã biết giờ hắn ở đâu. Chúng tôi chỉ là muốn biết tại sao cậu cam tâm tình nguyện làm đồng bọn của Trịnh Quân Ba. Cậu không thấy thất vọng với bốn năm học ở trường cảnh sát của mình sao?
- Trường cảnh sát? Ở đó dạy được gì cho tôi? Ở đó chỉ đòi tiền, không có tiền là bọn họ cho tôi thôi học.
Phùng Lập Quân có chút kích động nói. Việc tới nước này hắn cũng không ngần ngại nữa. Hơn nữa nhiều năm qua y làm cảnh sát và ngầm báo nhiều tin cho Trịnh Quân Ba. Vì sợ mình không cẩn thận lỡ miệng nên mấy năm qua y không có ai là bạn thân tại Cục công an Vọng Giang cả, cũng không dám uống rượu với đồng nghiệp. Bố mẹ Phùng Lập Quân lại mất sớm chỉ còn lại một mình hắn, rất nhiều điều y luôn giấu trong lòng tới hôm nay muốn nói hết rồi chuyện tới đâu thì tới.
Nhà Phùng Lập Quân vốn là một gia đình nông dân bình thường ở thôn Hồng Thổ - ngoại ô Vọng Giang. Bố mẹ Phùng Lập Quân khi thấy con nhận được giấy báo đỗ vào trường cảnh sát liền đi tìm cách xoay tiền cho con đóng học. Nhân lúc nông nhàn hai vợ chồng lên thị xã Vọng Giang tìm việc làm. Nhưng vào một buổi tối hai vợ chồng đi xe máy về nhà bị một xe ô tô đâm phải, hai vợ chồng mất mạng còn xe gây tai nạn lại bỏ trốn.
Mấy năm học cấp hai, cấp ba của Phùng Lập Quân khiến bao tài sản trong nhà hết sạch, cả nhà chỉ có thể gọi là sống qua ngày. Bây giờ bố mẹ mất, Phùng Lập Quân không có tiền mai táng. Chủ chỗ bố mẹ Phùng Lập Quân làm tạm thấy gia cảnh hắn đáng thương mới cho 5000 tiền mai táng.
Mà người chủ kia không phải ai khác chính là Trịnh Quân Ba. Cũng bởi vì thế Phùng Lập Quân mới biết Trịnh Quân Ba, y coi Trịnh Quân Ba như Bồ tát. Sau khi chôn cất bố mẹ, thời gian nhập học của Phùng Lập Quân cũng tới, nó lại làm khó cho Phùng Lập Quân. Tiền học phí quá cao làm Phùng Lập Quân không có cơ hội đi học. Đúng lúc này Trịnh Quân Ba lại xuất hiện cho Phùng Lập Quân 10 ngàn để hắn đóng học phí và tiền sinh hoạt. Trịnh Quân Ba cũng không yêu cầu gì, chỉ cổ vũ Phùng Lập Quân chăm chỉ học hành.
Phùng Lập Quân biết mình bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng, mình không có cách gì báo đáp công ơn của Trịnh Quân Ba. Y chỉ có thể ngậm nước mắt cúi xuống quỳ lạy Trịnh Quân Ba. Cũng từ giờ phút này Phùng Lập Quân giao hết tính mạng của mình cho Trịnh Quân Ba.
Nhưng Phùng Lập Quân đâu có ngờ đừng nói là bố mẹ mình hết giờ làm về nhà gặp tai nạn, có khi gặp chuyện ở công trường thì bình thường Trịnh Quân Ba cũng không cho tiền mai táng, phần lớn là phái người cầm gậy đánh người nhà nạn nhân một trận. Trịnh Quân Ba làm vậy tất cả là vì Phùng Lập Quân thi đỗ trường cảnh sát.
Nhờ Trịnh Quân Ba giúp đỡ nên Phùng Lập Quân thuận lợi tốt nghiệp trường cảnh sát. Sau đó do có tác động của Trịnh Quân Ba nên Phùng Lập Quân được phân công về Cục công an Vọng Giang công tác. Chẳng qua quân cờ này Trịnh Quân Ba không để cho bất cứ ai biết, y chờ tới lúc quan trọng Phùng Lập Quân sẽ cứu mình. Mà Phùng Lập Quân sau khi tham gia công tác mặc dù dần biết rõ về Trịnh Quân Ba, biết Trịnh Quân Ba làm vô số chuyện xấu nhưng vẫn không ngăn được tâm lý báo ơn của Phùng Lập Quân.
Lần này Phùng Lập Quân được phái tới canh Trịnh Quân Ba quả thật làm Trịnh Quân Ba rất vui vẻ. Tên cảnh sát còn lại vừa ra ngoài, Trịnh Quân Ba đã bảo Phùng Lập Quân thả mình ra. Về phần Phùng Lập Quân đúng là đã làm như suy đoán của Hứa Lập.
Với lời khai của Phùng Lập Quân, mọi người ở đây đều thở dài một tiếng. Phùng Lập Quân vốn là một cảnh sát hợp cách nhưng vì bố mẹ qua đời và cảm giác phải báo ơn Trịnh Quân Ba mà lại thành một kẻ trung thành với Trịnh Quân Ba. Đồng thời mọi người cũng giật mình vì chiêu bài tình cảm của Trịnh Quân Ba. Trịnh Quân Ba có thể lợi dụng thủ đoạn này để lôi kéo Phùng Lập Quân, như vậy khó tránh khỏi trong hệ thống công an Vọng Giang không có Phùng Lập Quân thứ hai, thứ ba. Nếu như vài năm nữa mấy người bị Trịnh Quân Ba lôi kéo đi lên vị trí lãnh đạo thì Vọng Giang sẽ như thế nào? Chẳng qua sau khi Trịnh Quân Ba bị bắt thì những người bị Trịnh Quân Ba lôi kéo dần sẽ bị tra ra.
Hiện nay Trịnh Quân Ba đã bỏ trốn nhưng cũng may bây giờ là thời kỳ chống Sars, tất cả các cửa ngõ đi thông ra bên ngoài Vọng Giang đều có cảnh sát canh gác. Trịnh Quân Ba muốn bỏ trốn gần như không thể. Trịnh Quân Ba từ bệnh viện chạy ra nhất định tìm một nơi bí mật lẩn tránh và tìm cơ hội chạy khỏi Vọng Giang, chạy tới phía nam hoặc ra nước ngoài.
Vì thế sau khi Lưu Hồng Đào, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh thương lượng quyết định tiến hành kế hoạch tiếp theo. Đầu tiên là phát lệnh truy nã Trịnh Quân Ba trên đài truyền hình thị xã với phần thưởng 10 ngàn cho ai cung cấp được nơi lẩn trốn của Trịnh Quân Ba. Thị ủy, ủy ban thị xã cũng phát động không khí tố giác tội phạm, phát động quần chúng nhân dân tìm kiếm Trịnh Quân Ba. Sau đó ra lệnh tất cả các trạm gác cửa ngõ phải canh gác cẩn thận, đài truyền hình thị xã cử phóng viên tới từng trạm gác ghi hình đề phòng có cảnh sát cấu kết thả Trịnh Quân Ba.
Cùng với việc truy nã Trịnh Quân Ba là tiến hành điều tra các sản nghiệp của Trịnh Quân Ba và các nhân viên liên quan. Công ty có nghi ngờ phạm pháp lập tức đóng băng tài khoản đề phòng có người ôm tiền bỏ trốn khỏi Vọng Giang. Đám đàn em của Trịnh Quân Ba cũng dần bị bắt từng tên một.
Vì nắm chắc thời gian nên tất cả công việc được triển khai ngay trong chiều cùng ngày, việc bắt các nhân viên liên quan cũng được tiến hành toàn diện.