Người Trịnh gia chẳng những là lãnh đạo chủ yếu của đơn vị mình, hơn nữa cũng là lãnh đạo quan trọng ở Vọng Giang này. Nhưng vào lúc này một khi chống đối với thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang thì đừng nói là bọn họ, nếu có thêm cả đám bạn bè nữa cũng không phải đối thủ.
Lúc này máy điện thoại của Trịnh Khiết đột nhiên vang lên, ả nghe xong nói.
- Con làm bài đi, mẹ và bố về ngay giờ đây.
- Mẹ, mẹ xem Tv chưa? Cậu bi truy nã rồi. Hơn nữa trung tâm xông hơi của cậu cũng bị cảnh sát niêm phong và bắt mấy chục người, tất cả đều được đưa lên đài truyền hình thị xã.
- Cái gì?
Trịnh Khiết hốt hoảng kêu lên. Ả bật Tv chỉ thấy bên trên đang chiếu hình ảnh truy nã Trịnh Quân Ba và các nhân viên liên quan. Khi Trịnh Khiết đổi kênh sang đài truyền hình Tv thì vừa lúc thấy cảnh sát, quân đội đang áp giải một nhóm đông người ra khỏi trung tâm xông hơi. Lúc này không chỉ có Trịnh Khiết sợ, mọi người ở đây cũng đều sợ. Hình ảnh sau đó càng làm cho mọi người sợ thêm nữa, có cả súng, đạn, đao, kiếm….
Cục trưởng Cục công an Vọng Giang – Triệu Quốc Khánh đứng trước ống kính của phóng viên giới thiệu qua về tình huống, cuối cùng kêu gọi quần chúng nhân dân toàn thị xã tiến hành tìm kiếm và tố giác dám phần tử tội phạm Trịnh Quân Ba. Cục công an chẳng những giữ bí mật cho người tố giác mà còn trọng thưởng cho bọn họ.
Sau đó bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào cũng xuất hiện trên Tv, y đánh giá cao độ hành động lần này của cảnh sát, quân đội, cảm thấy tự hào vì đã hoàn toàn đả kích được phần tử tội phạm Vọng Giang. Đồng thời Lưu Hồng Đào hy vọng mọi người tiếp tục bắt hết những kẻ lọt lưới, nhanh chóng trả lại một Vọng Giang bình yên, hòa bình.
Xem tin xong, Trương Thanh kỳ quái nói:
- Sao lại là bí thư Lưu phát biểu? Sao Hứa Lập không ra mặt.
Trịnh Diễm hung hăng vỗ đầu đối phương:
- Tên ngu ngốc này, Lưu Hồng Đào đây là tỏ thái độ cho cán bộ lãnh đạo toàn Vọng Giang, nói hắn bây giờ đã đứng cùng phía với thị trưởng Hứa Lập, tất cả dều đang muốn hoàn toàn diệt trừ Trịnh gia chúng ta.
- Chị cả, em thấy chúng ta đừng nói là giúp Ba tử, sợ là bây giờ chúng ta cũng khó giữ được mình. Mấy năm qua chúng tôi cũng không sạch sẽ gì, một khi bị điều tra thì chúng ta không ai thoát được.
Trịnh Sảng bây giờ cũng bất chấp chồng mình, ngay cả mình cũng sắp phải bị bắt thì sao có thể cứu được đối phương.
Trịnh Khiết lúc này cũng không còn cứng rắn như bình thường, nước mắt bắt đầu rơi. Ả dựa vào lòng chồng gào khóc.
- Chúng ta có tội nhưng, nhưng mà con đang đi học, nếu bố mẹ bị bắt hết thì nó sẽ ra sao? hay là, hay là chúng ta bỏ trốn, bỏ trốn càng xa càng tốt.
- Trốn? Ôi, nếu như là buổi chiều còn có thể, bây giờ Lưu Hồng Đào và Hứa Lập đã hạ quyết tâm hoàn toàn đánh chết chúng ta thì chắc đã ra lệnh giám sát chúng ta. Sợ là chúng ta chỉ cần vừa gặp cảnh sát đã bị bắt ngay. Hơn nữa bây giờ tất cả các cửa ngõ của Vọng Giang đều được canh gác rất chặt, ngay cả quân đội cũng được sử dụng thì chúng ta còn có thể chạy đi đâu?
- Vậy chúng ta cứ ngồi chờ chết sao?
Hồ Thanh Giang cũng vội la lên. Đời này y có quyền lực, có tiền, có gái, cái gì cũng hưởng nhưng y lại lo cho con.
- Không ngồi chờ chết thì có thể làm gì? Chúng ta có thể đấu được với Lưu Hồng Đào, Hứa Lập sao, hay là có thể đấu được với Cục công an và quân đội?
Trịnh Diễm buồn bã nói.
- Nhưng em không cam lòng. Chúng ta có tội nhưng đám trẻ vô tội, bọn nó vẫn chưa trưởng thành. Chúng ta nếu bị vào tù thì chúng thành cô nhi, ai chăm sóc chúng.
Trịnh Khiết kêu.
- Ôi, dưới tổ chim vỡ thì có còn trứng lành sao? Sớm biết vậy thì nên đưa đám nhỏ ra nước ngoài để tránh bị liên lụy.
Hồ Thanh Giang thở dài nói.
Chỉ có Trương Thanh cúi đầu không nói một câu. Y tuy là chánh văn phòng thị ủy, cũng quản một dám người nhưng ở cuộc họp nhà vợ thì y không có cơ hội nói chuyện. Trương Thanh vốn chỉ là con nhà nông dân, lúc học đại học thì quen với Trịnh Diễm. Khi đó Trịnh Diễm như con chim công kiêu ngạo, Trương Thanh tự ti không dám thổ lộ tình cảm. Sau đó Trịnh Diễm không hiểu sao lại chủ động tiếp xúc với Trương Thanh rồi bị tài văn thơ của Trương Thanh hấp dẫn. Sau khi tốt nghiệp hai người Trịnh Diễm, Trương Thanh chính thức yêu nhau. Trịnh Diễm cũng lợi dụng quyền lực của nhà mình mà đưa Trương Thanh vào văn phòng thị ủy công tác, sau hơn chục năm Trương Thanh rốt cuộc bò lên vị trí phó chánh văn phòng.
Sản nghiệp của Trương Thanh mặc dù có chút thành tựu nhưng ở nhà y luôn bị coi thường. Nhà có ba người nhưng Trương Thanh chỉ có thể xếp thứ 4, địa vị của y còn kém cả con chó cưng của Trịnh Diễm. Vì thế ở nhà vợ Trương Thanh chỉ được coi là khách, chuyện lớn không tới lượt y nói chuyện.
Trịnh Diễm nhìn Trương Thanh cúi đầu, ả đột nhiên nói:
- Vì con tôi liều.
- Sao, chị có ý định gì ư?
Trịnh Khiết vội la lên.
- Mấy năm qua chúng ta không sạch sẽ gì, một khi bị bắt dù chúng ta không khai thì đám huynh đệ thường ngày cũng sẽ bỏ đá xuống giếng, kiện chúng ta. Vậy mọi người nghĩ chúng ta có thể thoát tội được sao?
Trịnh Diễm nhìn mọi người nói.
Mọi người suy nghĩ một chút, mấy năm qua nhờ Trịnh Quân Ba giúp nên mình làm không ít việc xấu. Bây giờ nghĩ lại thấy những chuyện mình làm là quá độc ác.
Trịnh Diễm làm phó cục trưởng cục thủy lợi phụ trách các công trình thủy lợi toàn thị xã nhưng công trình thủy lợi xây dựng như thế nào thì ả đều biết. Chỉ riêng các công trình này ả chiếm được ít nhất mấy triệu, ngoài ra còn vài công trình nhỏ ả tự nhận thầu. Thu nhiều tiền như vậy thì chất lượng công trình sẽ như thế nào?
Mấy năm trước Vọng Giang gặp trận mưa to khiến nước sông dâng cao phá vỡ đê tràn vào bên trong. Trận lụt đó cướp đi không biết bao diện tích ruộng đồng, không biết bao ngôi nhà, đáng thương nhất là hai đứa bé vì không kịp rời đi mà bị lũ cuối trôi. Chỉ riêng chuyện này đừng nói là xử Trịnh Diễm vài năm tù, ngay cả xử bắn cũng không quá đáng. Nhưng vì dựa vào mạng lưới quan hệ của Trịnh gia tại Vọng Giang nên cuối cùng Trịnh Diễm không bị làm sao cả, vẫn ngồi vững ở vị trí phó cục trưởng.
Mà cặp vợ chồng Trịnh Khiết cũng không hơn gì, mấy năm qua mua quan bán chức kiếm được không ít tiền, nhưng cuối cùng những kẻ được đề bạt là cán bộ lãnh đạo thế nào? Đừng nói là phục vụ nhân dân, bọn chúng chỉ lo làm người dân phục vụ mình mà thôi.
Lúc này máy điện thoại của Trịnh Khiết đột nhiên vang lên, ả nghe xong nói.
- Con làm bài đi, mẹ và bố về ngay giờ đây.
- Mẹ, mẹ xem Tv chưa? Cậu bi truy nã rồi. Hơn nữa trung tâm xông hơi của cậu cũng bị cảnh sát niêm phong và bắt mấy chục người, tất cả đều được đưa lên đài truyền hình thị xã.
- Cái gì?
Trịnh Khiết hốt hoảng kêu lên. Ả bật Tv chỉ thấy bên trên đang chiếu hình ảnh truy nã Trịnh Quân Ba và các nhân viên liên quan. Khi Trịnh Khiết đổi kênh sang đài truyền hình Tv thì vừa lúc thấy cảnh sát, quân đội đang áp giải một nhóm đông người ra khỏi trung tâm xông hơi. Lúc này không chỉ có Trịnh Khiết sợ, mọi người ở đây cũng đều sợ. Hình ảnh sau đó càng làm cho mọi người sợ thêm nữa, có cả súng, đạn, đao, kiếm….
Cục trưởng Cục công an Vọng Giang – Triệu Quốc Khánh đứng trước ống kính của phóng viên giới thiệu qua về tình huống, cuối cùng kêu gọi quần chúng nhân dân toàn thị xã tiến hành tìm kiếm và tố giác dám phần tử tội phạm Trịnh Quân Ba. Cục công an chẳng những giữ bí mật cho người tố giác mà còn trọng thưởng cho bọn họ.
Sau đó bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào cũng xuất hiện trên Tv, y đánh giá cao độ hành động lần này của cảnh sát, quân đội, cảm thấy tự hào vì đã hoàn toàn đả kích được phần tử tội phạm Vọng Giang. Đồng thời Lưu Hồng Đào hy vọng mọi người tiếp tục bắt hết những kẻ lọt lưới, nhanh chóng trả lại một Vọng Giang bình yên, hòa bình.
Xem tin xong, Trương Thanh kỳ quái nói:
- Sao lại là bí thư Lưu phát biểu? Sao Hứa Lập không ra mặt.
Trịnh Diễm hung hăng vỗ đầu đối phương:
- Tên ngu ngốc này, Lưu Hồng Đào đây là tỏ thái độ cho cán bộ lãnh đạo toàn Vọng Giang, nói hắn bây giờ đã đứng cùng phía với thị trưởng Hứa Lập, tất cả dều đang muốn hoàn toàn diệt trừ Trịnh gia chúng ta.
- Chị cả, em thấy chúng ta đừng nói là giúp Ba tử, sợ là bây giờ chúng ta cũng khó giữ được mình. Mấy năm qua chúng tôi cũng không sạch sẽ gì, một khi bị điều tra thì chúng ta không ai thoát được.
Trịnh Sảng bây giờ cũng bất chấp chồng mình, ngay cả mình cũng sắp phải bị bắt thì sao có thể cứu được đối phương.
Trịnh Khiết lúc này cũng không còn cứng rắn như bình thường, nước mắt bắt đầu rơi. Ả dựa vào lòng chồng gào khóc.
- Chúng ta có tội nhưng, nhưng mà con đang đi học, nếu bố mẹ bị bắt hết thì nó sẽ ra sao? hay là, hay là chúng ta bỏ trốn, bỏ trốn càng xa càng tốt.
- Trốn? Ôi, nếu như là buổi chiều còn có thể, bây giờ Lưu Hồng Đào và Hứa Lập đã hạ quyết tâm hoàn toàn đánh chết chúng ta thì chắc đã ra lệnh giám sát chúng ta. Sợ là chúng ta chỉ cần vừa gặp cảnh sát đã bị bắt ngay. Hơn nữa bây giờ tất cả các cửa ngõ của Vọng Giang đều được canh gác rất chặt, ngay cả quân đội cũng được sử dụng thì chúng ta còn có thể chạy đi đâu?
- Vậy chúng ta cứ ngồi chờ chết sao?
Hồ Thanh Giang cũng vội la lên. Đời này y có quyền lực, có tiền, có gái, cái gì cũng hưởng nhưng y lại lo cho con.
- Không ngồi chờ chết thì có thể làm gì? Chúng ta có thể đấu được với Lưu Hồng Đào, Hứa Lập sao, hay là có thể đấu được với Cục công an và quân đội?
Trịnh Diễm buồn bã nói.
- Nhưng em không cam lòng. Chúng ta có tội nhưng đám trẻ vô tội, bọn nó vẫn chưa trưởng thành. Chúng ta nếu bị vào tù thì chúng thành cô nhi, ai chăm sóc chúng.
Trịnh Khiết kêu.
- Ôi, dưới tổ chim vỡ thì có còn trứng lành sao? Sớm biết vậy thì nên đưa đám nhỏ ra nước ngoài để tránh bị liên lụy.
Hồ Thanh Giang thở dài nói.
Chỉ có Trương Thanh cúi đầu không nói một câu. Y tuy là chánh văn phòng thị ủy, cũng quản một dám người nhưng ở cuộc họp nhà vợ thì y không có cơ hội nói chuyện. Trương Thanh vốn chỉ là con nhà nông dân, lúc học đại học thì quen với Trịnh Diễm. Khi đó Trịnh Diễm như con chim công kiêu ngạo, Trương Thanh tự ti không dám thổ lộ tình cảm. Sau đó Trịnh Diễm không hiểu sao lại chủ động tiếp xúc với Trương Thanh rồi bị tài văn thơ của Trương Thanh hấp dẫn. Sau khi tốt nghiệp hai người Trịnh Diễm, Trương Thanh chính thức yêu nhau. Trịnh Diễm cũng lợi dụng quyền lực của nhà mình mà đưa Trương Thanh vào văn phòng thị ủy công tác, sau hơn chục năm Trương Thanh rốt cuộc bò lên vị trí phó chánh văn phòng.
Sản nghiệp của Trương Thanh mặc dù có chút thành tựu nhưng ở nhà y luôn bị coi thường. Nhà có ba người nhưng Trương Thanh chỉ có thể xếp thứ 4, địa vị của y còn kém cả con chó cưng của Trịnh Diễm. Vì thế ở nhà vợ Trương Thanh chỉ được coi là khách, chuyện lớn không tới lượt y nói chuyện.
Trịnh Diễm nhìn Trương Thanh cúi đầu, ả đột nhiên nói:
- Vì con tôi liều.
- Sao, chị có ý định gì ư?
Trịnh Khiết vội la lên.
- Mấy năm qua chúng ta không sạch sẽ gì, một khi bị bắt dù chúng ta không khai thì đám huynh đệ thường ngày cũng sẽ bỏ đá xuống giếng, kiện chúng ta. Vậy mọi người nghĩ chúng ta có thể thoát tội được sao?
Trịnh Diễm nhìn mọi người nói.
Mọi người suy nghĩ một chút, mấy năm qua nhờ Trịnh Quân Ba giúp nên mình làm không ít việc xấu. Bây giờ nghĩ lại thấy những chuyện mình làm là quá độc ác.
Trịnh Diễm làm phó cục trưởng cục thủy lợi phụ trách các công trình thủy lợi toàn thị xã nhưng công trình thủy lợi xây dựng như thế nào thì ả đều biết. Chỉ riêng các công trình này ả chiếm được ít nhất mấy triệu, ngoài ra còn vài công trình nhỏ ả tự nhận thầu. Thu nhiều tiền như vậy thì chất lượng công trình sẽ như thế nào?
Mấy năm trước Vọng Giang gặp trận mưa to khiến nước sông dâng cao phá vỡ đê tràn vào bên trong. Trận lụt đó cướp đi không biết bao diện tích ruộng đồng, không biết bao ngôi nhà, đáng thương nhất là hai đứa bé vì không kịp rời đi mà bị lũ cuối trôi. Chỉ riêng chuyện này đừng nói là xử Trịnh Diễm vài năm tù, ngay cả xử bắn cũng không quá đáng. Nhưng vì dựa vào mạng lưới quan hệ của Trịnh gia tại Vọng Giang nên cuối cùng Trịnh Diễm không bị làm sao cả, vẫn ngồi vững ở vị trí phó cục trưởng.
Mà cặp vợ chồng Trịnh Khiết cũng không hơn gì, mấy năm qua mua quan bán chức kiếm được không ít tiền, nhưng cuối cùng những kẻ được đề bạt là cán bộ lãnh đạo thế nào? Đừng nói là phục vụ nhân dân, bọn chúng chỉ lo làm người dân phục vụ mình mà thôi.