Lúc này Lưu Hồng Đào nói tiếp.
- Thị trưởng Hứa có thể nói là cân nhắc mọi phương diện, đặc biệt cân nhắc tới sự ổn định của Vọng Giang nên mới đồng ý xử phạt nhẹ với các đồng chí ra đầu thú, điểm này tôi hết sức đồng ý. Nhưng xử lý nhẹ không có nghĩa là phóng túng. Mọi người nhất định phải lĩnh hội ý trong này, hy vọng mọi người sau khi về nói cho các người vẫn mang tâm lý may mắn là không nên tránh nặng tìm nhẹ muốn lừa mình dối người nếu không sẽ chịu thiệt vào thân. Đối với những người này chúng ta nhất định phải tăng mức phạt.
Cửa phòng hội nghị đột nhiên bị mở ra, người tiến vào đúng là Diêu Quế Tĩnh. Chỉ thấy Diêu Quế Tĩnh vội vàng đi đến bên cạnh Hứa Lập và Lưu Hồng Đào nhỏ giọng nói:
- Trương Thanh mới vừa rồi gọi điện cho tôi nói ba chị em họ Trịnh muốn đầu thú, chúng ta nên làm như thế nào giờ?
Lưu Hồng Đào và Hứa Lập thoáng cái giật mình, Diêu Quế Tĩnh nói xong quay lại vị trí. Lưu Hồng Đào và Hứa Lập nhỏ giọng trao đổi một chút, Hứa Lập nói.
- Mọi người yên lặng, vừa có tin tức tốt là chị em Trịnh gia gọi điện tới nói muốn đầu thú.
Hứa Lập mới vừa nói xong, chỉ thấy Đổng Dương Minh đổ mồ hôi đầy đầu. Chị em Trịnh gai tự thú thì mình nên làm gì? Cũng tự thú ư? Dù mình tự thú thì chỉ riêng việc mình tham ô, nhận hối lộ mấy năm qua, cùng với việc làm ra nhiều hoạt động với Trịnh Quân Ba, Sử Lâm thì dù không bị tử hình cũng bị tù chung thân. Mình thật sự có thể chịu được như vậy sao? Đổng Dương Minh bây giờ thật sự không biết.
Lưu Hồng Đào nói tiếp.
- Tôi vừa bàn với thị trưởng Hứa một chút, chúng tôi cho rằng đây là mở đầu tốt, nó nói rõ dưới áp lực rất lớn của chúng ta khiến chị em Trịnh gia hối hận vì việc làm của mình. Chị Diêu, lát chị tự mình phụ trách thẩm vấn bọn họ, có vấn đề gì cần kịp thời báo cáo với tôi và thị trưởng Hứa. Các vị sau khi về cũng nói với những người còn lo lắng nói đừng để Ủy ban kỷ luật thông báo nếu không tất cả đã muộn. Hội nghị hôm nay tới đây là kết thúc.
Đổng Dương Minh vừa nghe hai từ kết thúc lập tức thu dọn đồ chạy nhanh ra ngoài. Trong hội nghị mặc dù không ai chỉ mũi dùi vào hắn, cũng không ai nói gì nhưng tất cả đều là nhằm vào hắn. Đặc biệt là ánh mắt của Lưu Hồng Đào và Hứa Lập mỗi lần nhìn về phía hắn, Đổng Dương Minh đều sợ hãi, sợ hai người này ra lệnh để Triệu Quốc Khánh hoặc Diêu Quế Tĩnh bắt mình.
Đổng Dương Minh đi trước theo lý thuyết là tối kỵ của quan trường. Bí thư, thị trưởng vẫn còn ở đây, hắn đi trước là sao? Nhưng hôm nay không ai trách Đổng Dương Minh cả. Ai không biết Đổng Dương Minh và Trịnh Quân Ba có vô số quan hệ, hôm nay Trịnh Quân Ba và Trịnh gia đã ngã thì Đổng Dương Minh còn có thể yên ổn được mấy ngày?
Lưu Hồng Đào bưng chén trà đứng dậy,Hứa Lập lại cố ý đi sau một bước. Hắn nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Khánh:
- Giám sát kỹ Đổng Dương Minh, đừng cho hắn chạy.
- Đúng rồi, không nên phái cảnh sát, anh liên lạc với Chung Đắc Lực để bọn họ ra mặt là tốt nhất.
Hứa Lập cân nhắc nếu phái cảnh sát giám sát Đổng Dương Minh sợ truyền ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, cũng sợ có người báo tin.
Triệu Quốc Khánh khẽ gật đầu. Sau lần thấy được thân thủ của đám người Chung Đắc Lực, mọi người rất nhanh thành bạn. Vì thế Triệu Quốc Khánh ra mặt liên lạc với bọn họ cũng không có vấn đề gì.
Đêm cùng ngày Diêu Quế Tĩnh suốt đêm thẩm vấn chị em Trịnh gia và Hồ Thanh Giang. Chẳng qua lúc này chị em Trịnh gia không khai báo hết mà chỉ khai vài việc nhỏ không quan trọng. Mà Trương Thanh sau đó cũng bị tạm đình chỉ công tác và cho về. Đây cũng là một điều kiện để chị em Trịnh gia tự thú.
Trương Thanh là người như thế nào mọi người cũng đều rõ ràng, y chỉ có thể coi là bị Trịnh gia liên lụy. Hơn nữa chức phó chánh văn phòng thị ủy tuy nghe kêu nhưng lại không có mầu mỡ gì mấy, quyền lực cũng có hạn, lãnh đạo văn phòng chỉ là đi theo sau lãnh đạo thị ủy hò hét mà thôi. Trương Thanh lại phụ trách phòng Thư ký, phòng nghiên cứu nên cũng không có chất béo gì. Vì thế Diêu Quế Tĩnh sau khi xin chỉ thị của Lưu Hồng Đào và Hứa Lập đã quyết định đồng ý yêu cầu của chị em Trịnh gia.
Sáng hôm sau chuyện chị em Trịnh gia tới tự thú đã truyền ra, đây không khác gì động đất cấp 10 ở Vọng Giang. Những người có quan hệ hoặc liên quan tới bọn họ đều không thể tin nổi đây là sự thật. Hôm trước lệnh truy nã Trịnh Quân Ba được phát ra, hôm sau chị Trịnh gia lại tự thú, đây là có chuyện gì? Trịnh gia vốn là gia đình có thế lực nhất Vọng Giang mà suy sụp nhanh như vậy ư? Chẳng qua người bị Trịnh gia hại lại không ngừng vỗ tay. Trịnh gia có thế lực lớn ở Vọng Giang, có người trên tỉnh giúp nữa chứ nên ai biết lần này Trịnh gia có thể thật sự ngã không? Nếu Trịnh gia có ngày đứng lên thì ai cũng lo sẽ bị đối phương trả thù.
Sáng sớm Hứa Lập chạy tới văn phòng Lưu Hồng Đào, hai người ngồi trên ghế uống trà. Sau khi chị em Trịnh gia tự thú, hai người đều cảm thấy vui vẻ. Đặc biệt là Lưu Hồng Đào tìm được cháu càng cười không dứt miệng.
- Thị trưởng Hứa, lần này thật sự cảm ơn cậu đã tìm cháu giúp tôi, chờ chuyện có kết quả tôi phải cảm ơn cậu.
Lưu Hồng Đào bình thường rất nghiêm túc nhưng nói tới việc này vẫn có chút kích động.
- Bí thư Lưu khách khí quá rồi, đây đều là việc tôi cần làm. Chỉ tiếc còn không biết bé gái kia con nhà ai, ngay cả chị em Trịnh gia cũng không biết. Đứa bé bị nhốt bốn năm năm, bây giờ người nhà không biết sốt ruột tới thế nào. Ôi, đây đều là nghiệt mà Trịnh Quân Ba tạo ra.
- Nếu không tìm được người nhà đứa bé thì tôi nhận nó làm cháu. Nó và cháu tôi nhốt chung nhiều năm cũng coi như là duyên phận.
- Ha ha, cô gái này quá may mắn, có người ông như bí thư Lưu.
- Tôi làm ông cô bé thì cậu có thể thoát được người ư? Nhìn nó ỷ lại vào cậu như vậy, cậu muốn chạy cũng không được. Còn cả cháu tôi nữa, đến bây giờ còn chưa gọi tôi là ông, nó còn thân với cậu hơn cả tôi làm tôi phát ghen. Hai đứa bé này không biết còn bám lấy cậu bao lâu nữa đây.
- Thị trưởng Hứa có thể nói là cân nhắc mọi phương diện, đặc biệt cân nhắc tới sự ổn định của Vọng Giang nên mới đồng ý xử phạt nhẹ với các đồng chí ra đầu thú, điểm này tôi hết sức đồng ý. Nhưng xử lý nhẹ không có nghĩa là phóng túng. Mọi người nhất định phải lĩnh hội ý trong này, hy vọng mọi người sau khi về nói cho các người vẫn mang tâm lý may mắn là không nên tránh nặng tìm nhẹ muốn lừa mình dối người nếu không sẽ chịu thiệt vào thân. Đối với những người này chúng ta nhất định phải tăng mức phạt.
Cửa phòng hội nghị đột nhiên bị mở ra, người tiến vào đúng là Diêu Quế Tĩnh. Chỉ thấy Diêu Quế Tĩnh vội vàng đi đến bên cạnh Hứa Lập và Lưu Hồng Đào nhỏ giọng nói:
- Trương Thanh mới vừa rồi gọi điện cho tôi nói ba chị em họ Trịnh muốn đầu thú, chúng ta nên làm như thế nào giờ?
Lưu Hồng Đào và Hứa Lập thoáng cái giật mình, Diêu Quế Tĩnh nói xong quay lại vị trí. Lưu Hồng Đào và Hứa Lập nhỏ giọng trao đổi một chút, Hứa Lập nói.
- Mọi người yên lặng, vừa có tin tức tốt là chị em Trịnh gia gọi điện tới nói muốn đầu thú.
Hứa Lập mới vừa nói xong, chỉ thấy Đổng Dương Minh đổ mồ hôi đầy đầu. Chị em Trịnh gai tự thú thì mình nên làm gì? Cũng tự thú ư? Dù mình tự thú thì chỉ riêng việc mình tham ô, nhận hối lộ mấy năm qua, cùng với việc làm ra nhiều hoạt động với Trịnh Quân Ba, Sử Lâm thì dù không bị tử hình cũng bị tù chung thân. Mình thật sự có thể chịu được như vậy sao? Đổng Dương Minh bây giờ thật sự không biết.
Lưu Hồng Đào nói tiếp.
- Tôi vừa bàn với thị trưởng Hứa một chút, chúng tôi cho rằng đây là mở đầu tốt, nó nói rõ dưới áp lực rất lớn của chúng ta khiến chị em Trịnh gia hối hận vì việc làm của mình. Chị Diêu, lát chị tự mình phụ trách thẩm vấn bọn họ, có vấn đề gì cần kịp thời báo cáo với tôi và thị trưởng Hứa. Các vị sau khi về cũng nói với những người còn lo lắng nói đừng để Ủy ban kỷ luật thông báo nếu không tất cả đã muộn. Hội nghị hôm nay tới đây là kết thúc.
Đổng Dương Minh vừa nghe hai từ kết thúc lập tức thu dọn đồ chạy nhanh ra ngoài. Trong hội nghị mặc dù không ai chỉ mũi dùi vào hắn, cũng không ai nói gì nhưng tất cả đều là nhằm vào hắn. Đặc biệt là ánh mắt của Lưu Hồng Đào và Hứa Lập mỗi lần nhìn về phía hắn, Đổng Dương Minh đều sợ hãi, sợ hai người này ra lệnh để Triệu Quốc Khánh hoặc Diêu Quế Tĩnh bắt mình.
Đổng Dương Minh đi trước theo lý thuyết là tối kỵ của quan trường. Bí thư, thị trưởng vẫn còn ở đây, hắn đi trước là sao? Nhưng hôm nay không ai trách Đổng Dương Minh cả. Ai không biết Đổng Dương Minh và Trịnh Quân Ba có vô số quan hệ, hôm nay Trịnh Quân Ba và Trịnh gia đã ngã thì Đổng Dương Minh còn có thể yên ổn được mấy ngày?
Lưu Hồng Đào bưng chén trà đứng dậy,Hứa Lập lại cố ý đi sau một bước. Hắn nhỏ giọng nói với Triệu Quốc Khánh:
- Giám sát kỹ Đổng Dương Minh, đừng cho hắn chạy.
- Đúng rồi, không nên phái cảnh sát, anh liên lạc với Chung Đắc Lực để bọn họ ra mặt là tốt nhất.
Hứa Lập cân nhắc nếu phái cảnh sát giám sát Đổng Dương Minh sợ truyền ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, cũng sợ có người báo tin.
Triệu Quốc Khánh khẽ gật đầu. Sau lần thấy được thân thủ của đám người Chung Đắc Lực, mọi người rất nhanh thành bạn. Vì thế Triệu Quốc Khánh ra mặt liên lạc với bọn họ cũng không có vấn đề gì.
Đêm cùng ngày Diêu Quế Tĩnh suốt đêm thẩm vấn chị em Trịnh gia và Hồ Thanh Giang. Chẳng qua lúc này chị em Trịnh gia không khai báo hết mà chỉ khai vài việc nhỏ không quan trọng. Mà Trương Thanh sau đó cũng bị tạm đình chỉ công tác và cho về. Đây cũng là một điều kiện để chị em Trịnh gia tự thú.
Trương Thanh là người như thế nào mọi người cũng đều rõ ràng, y chỉ có thể coi là bị Trịnh gia liên lụy. Hơn nữa chức phó chánh văn phòng thị ủy tuy nghe kêu nhưng lại không có mầu mỡ gì mấy, quyền lực cũng có hạn, lãnh đạo văn phòng chỉ là đi theo sau lãnh đạo thị ủy hò hét mà thôi. Trương Thanh lại phụ trách phòng Thư ký, phòng nghiên cứu nên cũng không có chất béo gì. Vì thế Diêu Quế Tĩnh sau khi xin chỉ thị của Lưu Hồng Đào và Hứa Lập đã quyết định đồng ý yêu cầu của chị em Trịnh gia.
Sáng hôm sau chuyện chị em Trịnh gia tới tự thú đã truyền ra, đây không khác gì động đất cấp 10 ở Vọng Giang. Những người có quan hệ hoặc liên quan tới bọn họ đều không thể tin nổi đây là sự thật. Hôm trước lệnh truy nã Trịnh Quân Ba được phát ra, hôm sau chị Trịnh gia lại tự thú, đây là có chuyện gì? Trịnh gia vốn là gia đình có thế lực nhất Vọng Giang mà suy sụp nhanh như vậy ư? Chẳng qua người bị Trịnh gia hại lại không ngừng vỗ tay. Trịnh gia có thế lực lớn ở Vọng Giang, có người trên tỉnh giúp nữa chứ nên ai biết lần này Trịnh gia có thể thật sự ngã không? Nếu Trịnh gia có ngày đứng lên thì ai cũng lo sẽ bị đối phương trả thù.
Sáng sớm Hứa Lập chạy tới văn phòng Lưu Hồng Đào, hai người ngồi trên ghế uống trà. Sau khi chị em Trịnh gia tự thú, hai người đều cảm thấy vui vẻ. Đặc biệt là Lưu Hồng Đào tìm được cháu càng cười không dứt miệng.
- Thị trưởng Hứa, lần này thật sự cảm ơn cậu đã tìm cháu giúp tôi, chờ chuyện có kết quả tôi phải cảm ơn cậu.
Lưu Hồng Đào bình thường rất nghiêm túc nhưng nói tới việc này vẫn có chút kích động.
- Bí thư Lưu khách khí quá rồi, đây đều là việc tôi cần làm. Chỉ tiếc còn không biết bé gái kia con nhà ai, ngay cả chị em Trịnh gia cũng không biết. Đứa bé bị nhốt bốn năm năm, bây giờ người nhà không biết sốt ruột tới thế nào. Ôi, đây đều là nghiệt mà Trịnh Quân Ba tạo ra.
- Nếu không tìm được người nhà đứa bé thì tôi nhận nó làm cháu. Nó và cháu tôi nhốt chung nhiều năm cũng coi như là duyên phận.
- Ha ha, cô gái này quá may mắn, có người ông như bí thư Lưu.
- Tôi làm ông cô bé thì cậu có thể thoát được người ư? Nhìn nó ỷ lại vào cậu như vậy, cậu muốn chạy cũng không được. Còn cả cháu tôi nữa, đến bây giờ còn chưa gọi tôi là ông, nó còn thân với cậu hơn cả tôi làm tôi phát ghen. Hai đứa bé này không biết còn bám lấy cậu bao lâu nữa đây.