Nghe xong Lưu Hồng Đào nói, Hứa Lập đầu tiên là cười sau đó thở dài một tiếng.
- Có thể làm chút chuyện cho chúng, tôi cũng thấy đỡ áy náy, đây đều là những đứa bé dáng thương. Chẳng qua việc bắt Trịnh Quân Ba không thể buông lỏng, nếu để Trịnh Quân Ba chạy thì không biết còn bao đứa bé chịu khổ vì hắn nữa.
Nhắc tới Trịnh Quân Ba, Lưu Hồng Đào lại nhớ tới thảm cảnh của cháu mình. Lưu Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi:
- Trịnh Quân Ba một ngày chưa bị bắt, tôi ngày đó không thể ngủ ngon.
- Bí thư Lưu yên tâm, hôm nay không chỉ có cảnh sát, quân đội hành động mà ngay cả quần chúng nhân dân toàn Vọng Giang cũng đã được động viên. Trịnh Quân Ba như con chuột qua phố, tôi nghĩ hắn không thoát được mấy ngày đâu. Chỉ là Trịnh Quân Ba này nhất định phải bắt, đám đàn em của hắn cũng không thể bỏ qua một ai cả. Nhưng một số cán bộ lãnh đạo của chúng ta có giao dịch tiền tài với hắn, càng đáng sợ là chủ nhiệm Diêu nói chị em Trịnh gia tiết lộ một chút là bọn họ có mạng lưới quan hệ không nhỏ ở trên tỉnh, muốn bắt hết thì chúng ta không đủ sức.
Lưu Hồng Đào ở Vọng Giang nhiều năm nên biết về mạng lưới quan hệ của Trịnh gia rõ hơn Hứa Lập nhiều.
- Đúng thế, chuyện này phải mau chóng báo cáo lên thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang, để lãnh đạo cấp trên nghiên cứu thì chúng ta mới dễ triển khai công việc.
- Vậy phải làm phiền bí thư Lưu tự mình lên thị xã một chuyến báo cáo tình hình với bí thư Cát và thị trưởng Tằng.
Lưu Hồng Đào mỉm cười. Y đương nhiên biết Hứa Lập cùng Cát Binh, Tằng Ích có quan hệ rất tốt, Hứa Lập đẩy việc này cho mình đó là muốn nhường công lao cho mình, cũng thể hiện ra thị ủy, ủy ban Vọng Giang là tập thể đoàn kết, có sức chiến đấu. Quan hệ trong đó Lưu Hồng Đào đương nhiên biết, nhiều năm qua y không hỏi chính sự sợ là sớm bị lãnh đạo Tùng Giang không hài lòng, nếu mình không phải có chút quan hệ, lại sắp lui thì sợ đã sớm bị đổi vị trí rồi. Cho nên lần báo cáo này tuyệt đối có thể làm lãnh đạo coi trọng mình hơn.
Mặc dù tuổi mình đã lớn, đã không quá quan tâm việc này nhưng ý tốt của Hứa Lập, Lưu Hồng Đào vẫn nhận.Y tuy sắp lui nhưng còn có nhiều người cần y chiếu cố. Hơn nữa nếu Lưu Hồng Đào xám xịt lui về tuyến hai thì đám nhân viên bên dưới sẽ không coi y vào đâu.
Về phần chuyện lên báo cáo cũng không quá quan trọng với Hứa Lập. Mặc dù do Hứa Lập lên báo cáo sẽ tăng điểm trong mắt lãnh đạo, nhưng nếu do Lưu Hồng Đào đi báo cáo thì y cũng sẽ không nói xấu Hứa Lập, cũng không xóa bỏ công lao của Hứa Lập. Hơn nữa từ miệng Lưu Hồng Đào nói ra càng chân thật hơn, đồng thời cũng thể hiện ra năng lực công tác của Hứa Lập, như vậy tiền đồ của Hứa Lập càng sáng hơn.
Cho nên Lưu Hồng Đào cũng không có khách khí:
- Vậy chiều tôi lên Tùng Giang, chuyện ở đây giao cho anh.
Buổi chiều Hứa Lập nhận được điện của Cát Binh, trong điện thoại Cát Binh khẳng định cao độ những công việc mà Hứa Lập đã làm được ở Vọng Giang, đặc biệt y còn đánh giá cao việc Hứa Lập để Lưu Hồng Đào lên Tùng Giang báo cáo.
Cuối cùng Cát Binh còn nói:
- Lưu Hồng Đào mặc dù tuổi cao nhưng làm cách mạng cả đời, làm bí thư Vọng Giang nhiều năm, y không chỉ có quan hệ trên thị xã mà còn có vài lãnh đạo tỉnh nể mặt y, cậu nhất định phải tôn trọng ý kiến của Lưu Hồng Đào, đoàn kết thật tốt. Tôi đã nghe Lưu Hồng Đào nói qua về công việc gần đây của Vọng Giang, ngày mai tôi sẽ tự mình lên tỉnh báo cáo với bí thư Văn Thiên xem tỉnh có ý kiến gì không. Về phần Vọng Giang, bây giờ Vọng Giang cần phải cẩn thận, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là bắt Trịnh Quân Ba, các vấn đề khác chỉ cần theo trình tự bình thường tiến hành làm việc là được, không được quá liều lĩnh.
Hứa Lập hiểu rõ chuyện lần này không hề nhỏ, số người liên quan không ít. Càng huống chi việc điều tra Trịnh Quân Ba vốn là ý kiến của lãnh đạo tỉnh, thị xã, Cát Binh đương nhiên phải xin chỉ thị để tránh xảy ra chuyện.
Buổi tối cùng ngày Lưu Hồng Đào từ Tùng Giang trở về Vọng Giang, y tìm Hứa Lập tới nói qua ý kiến của thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang với Hứa Lập. Theo ý kiến của bí thư thị ủy Cát Binh là ổn định làm chủ.
Nếu cán bộ lãnh đạo liên quan khác tạm thời không thể động vậy công việc trọng điểm chính là bắt Trịnh Quân Ba. Nhưng sau khi Trịnh Quân Ba bỏ trốn khỏi bệnh viện giống như bốc hơi khởi thế gian vậy. Tấm lưới do lực lượng cảnh sát, quân đội đã được tung ra nhưng vẫn không tìm được tin tức gì về Trịnh Quân Ba cả. Triệu Quốc Khánh vì bắt Trịnh Quân Ba mà hai ngày không chợp mắt. Y đang tìm kiếm quanh các sản nghiệp của Trịnh Quân Ba nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào.
- Alo, thị trưởng Hứa? Tôi có tình huống quan trọng muốn phản ánh với các vị, là vì việc của Trịnh Quân Ba.
Hứa Lập đang ngồi trong văn phòng ký văn bản đột nhiên nhận được cuộc điện.
- Về Trịnh Quân Ba? Được, chị nói đi, nếu chứng thực tình hình chị phản ánh là thật thì chúng tôi sẽ làm theo đúng như lệnh truy nã là thưởng cho chị.
- Không, tôi yêu cầu gặp mặt anh nói chuyện.
Hứa Lập do dự một chút nói:
- Nếu không tôi cho chị số điện thoại của cục trưởng Cục công an Triệu Quốc Khánh, chị gặp và nói chuyện với y?
- Tôi không tin người khác, chỉ tin anh, hơn nữa đây không phải lần đầu chúng ta nói chuyện mà.
Hứa Lập ngẩn ra, hắn cẩn thận suy nghĩ giọng nói của đối phương cuối cùng nhận ra.
- Chị là người nhiều lần gọi điện cho tôi?
- Không sai, chính là tôi, vậy thị trưởng Hứa đã tin chưa?
- Tôi đương nhiên tin chị, chị đã cứu Triệu Quốc Khánh một mạng. Chị nói đi, ở đâu, mấy ig[f.
- 10h ở quán café Phong Diệp. Anh biết chỗ đó không?
- Đã nghe nói, gần đường…. tôi tới ngay.
Hứa Lập nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 9h30.
- Được, tôi đeo kính râm ngồi ở bàn số 5 chờ anh.
Hứa Lập rất tò mò với người phụ nữ mấy lần gọi điện cho mình, không biết ả có thân phận gì. Chẳng qua hôm nay toàn bộ Vọng Giang động viên mà không tìm được Trịnh Quân Ba, người phụ nữ này lại biết nhất định là người bên cạnh Trịnh Quân Ba, nếu không sao ả hiểu rõ về chuyện của Trịnh Quân Ba như vậy?
Hứa Lập ra ngoài đi một vòng rồi bắt taxi tới quán café gặp đối phương.
Mặc dù Hứa Lập đã đoán người phụ nữ kia không lớn nhưng khi gặp Hứa Lập vẫn rất giật mình. Hắn ngồi xuống bàn, người phụ nữ kia tháo kính râm lộ ra chỉ khoảng 23, 24 tuổi, chắc tuổi tương đương Hứa Lập. Nhưng người phụ nữ này có quan hệ gì với Trịnh Quân Ba?
- Có thể làm chút chuyện cho chúng, tôi cũng thấy đỡ áy náy, đây đều là những đứa bé dáng thương. Chẳng qua việc bắt Trịnh Quân Ba không thể buông lỏng, nếu để Trịnh Quân Ba chạy thì không biết còn bao đứa bé chịu khổ vì hắn nữa.
Nhắc tới Trịnh Quân Ba, Lưu Hồng Đào lại nhớ tới thảm cảnh của cháu mình. Lưu Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi:
- Trịnh Quân Ba một ngày chưa bị bắt, tôi ngày đó không thể ngủ ngon.
- Bí thư Lưu yên tâm, hôm nay không chỉ có cảnh sát, quân đội hành động mà ngay cả quần chúng nhân dân toàn Vọng Giang cũng đã được động viên. Trịnh Quân Ba như con chuột qua phố, tôi nghĩ hắn không thoát được mấy ngày đâu. Chỉ là Trịnh Quân Ba này nhất định phải bắt, đám đàn em của hắn cũng không thể bỏ qua một ai cả. Nhưng một số cán bộ lãnh đạo của chúng ta có giao dịch tiền tài với hắn, càng đáng sợ là chủ nhiệm Diêu nói chị em Trịnh gia tiết lộ một chút là bọn họ có mạng lưới quan hệ không nhỏ ở trên tỉnh, muốn bắt hết thì chúng ta không đủ sức.
Lưu Hồng Đào ở Vọng Giang nhiều năm nên biết về mạng lưới quan hệ của Trịnh gia rõ hơn Hứa Lập nhiều.
- Đúng thế, chuyện này phải mau chóng báo cáo lên thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang, để lãnh đạo cấp trên nghiên cứu thì chúng ta mới dễ triển khai công việc.
- Vậy phải làm phiền bí thư Lưu tự mình lên thị xã một chuyến báo cáo tình hình với bí thư Cát và thị trưởng Tằng.
Lưu Hồng Đào mỉm cười. Y đương nhiên biết Hứa Lập cùng Cát Binh, Tằng Ích có quan hệ rất tốt, Hứa Lập đẩy việc này cho mình đó là muốn nhường công lao cho mình, cũng thể hiện ra thị ủy, ủy ban Vọng Giang là tập thể đoàn kết, có sức chiến đấu. Quan hệ trong đó Lưu Hồng Đào đương nhiên biết, nhiều năm qua y không hỏi chính sự sợ là sớm bị lãnh đạo Tùng Giang không hài lòng, nếu mình không phải có chút quan hệ, lại sắp lui thì sợ đã sớm bị đổi vị trí rồi. Cho nên lần báo cáo này tuyệt đối có thể làm lãnh đạo coi trọng mình hơn.
Mặc dù tuổi mình đã lớn, đã không quá quan tâm việc này nhưng ý tốt của Hứa Lập, Lưu Hồng Đào vẫn nhận.Y tuy sắp lui nhưng còn có nhiều người cần y chiếu cố. Hơn nữa nếu Lưu Hồng Đào xám xịt lui về tuyến hai thì đám nhân viên bên dưới sẽ không coi y vào đâu.
Về phần chuyện lên báo cáo cũng không quá quan trọng với Hứa Lập. Mặc dù do Hứa Lập lên báo cáo sẽ tăng điểm trong mắt lãnh đạo, nhưng nếu do Lưu Hồng Đào đi báo cáo thì y cũng sẽ không nói xấu Hứa Lập, cũng không xóa bỏ công lao của Hứa Lập. Hơn nữa từ miệng Lưu Hồng Đào nói ra càng chân thật hơn, đồng thời cũng thể hiện ra năng lực công tác của Hứa Lập, như vậy tiền đồ của Hứa Lập càng sáng hơn.
Cho nên Lưu Hồng Đào cũng không có khách khí:
- Vậy chiều tôi lên Tùng Giang, chuyện ở đây giao cho anh.
Buổi chiều Hứa Lập nhận được điện của Cát Binh, trong điện thoại Cát Binh khẳng định cao độ những công việc mà Hứa Lập đã làm được ở Vọng Giang, đặc biệt y còn đánh giá cao việc Hứa Lập để Lưu Hồng Đào lên Tùng Giang báo cáo.
Cuối cùng Cát Binh còn nói:
- Lưu Hồng Đào mặc dù tuổi cao nhưng làm cách mạng cả đời, làm bí thư Vọng Giang nhiều năm, y không chỉ có quan hệ trên thị xã mà còn có vài lãnh đạo tỉnh nể mặt y, cậu nhất định phải tôn trọng ý kiến của Lưu Hồng Đào, đoàn kết thật tốt. Tôi đã nghe Lưu Hồng Đào nói qua về công việc gần đây của Vọng Giang, ngày mai tôi sẽ tự mình lên tỉnh báo cáo với bí thư Văn Thiên xem tỉnh có ý kiến gì không. Về phần Vọng Giang, bây giờ Vọng Giang cần phải cẩn thận, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là bắt Trịnh Quân Ba, các vấn đề khác chỉ cần theo trình tự bình thường tiến hành làm việc là được, không được quá liều lĩnh.
Hứa Lập hiểu rõ chuyện lần này không hề nhỏ, số người liên quan không ít. Càng huống chi việc điều tra Trịnh Quân Ba vốn là ý kiến của lãnh đạo tỉnh, thị xã, Cát Binh đương nhiên phải xin chỉ thị để tránh xảy ra chuyện.
Buổi tối cùng ngày Lưu Hồng Đào từ Tùng Giang trở về Vọng Giang, y tìm Hứa Lập tới nói qua ý kiến của thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang với Hứa Lập. Theo ý kiến của bí thư thị ủy Cát Binh là ổn định làm chủ.
Nếu cán bộ lãnh đạo liên quan khác tạm thời không thể động vậy công việc trọng điểm chính là bắt Trịnh Quân Ba. Nhưng sau khi Trịnh Quân Ba bỏ trốn khỏi bệnh viện giống như bốc hơi khởi thế gian vậy. Tấm lưới do lực lượng cảnh sát, quân đội đã được tung ra nhưng vẫn không tìm được tin tức gì về Trịnh Quân Ba cả. Triệu Quốc Khánh vì bắt Trịnh Quân Ba mà hai ngày không chợp mắt. Y đang tìm kiếm quanh các sản nghiệp của Trịnh Quân Ba nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào.
- Alo, thị trưởng Hứa? Tôi có tình huống quan trọng muốn phản ánh với các vị, là vì việc của Trịnh Quân Ba.
Hứa Lập đang ngồi trong văn phòng ký văn bản đột nhiên nhận được cuộc điện.
- Về Trịnh Quân Ba? Được, chị nói đi, nếu chứng thực tình hình chị phản ánh là thật thì chúng tôi sẽ làm theo đúng như lệnh truy nã là thưởng cho chị.
- Không, tôi yêu cầu gặp mặt anh nói chuyện.
Hứa Lập do dự một chút nói:
- Nếu không tôi cho chị số điện thoại của cục trưởng Cục công an Triệu Quốc Khánh, chị gặp và nói chuyện với y?
- Tôi không tin người khác, chỉ tin anh, hơn nữa đây không phải lần đầu chúng ta nói chuyện mà.
Hứa Lập ngẩn ra, hắn cẩn thận suy nghĩ giọng nói của đối phương cuối cùng nhận ra.
- Chị là người nhiều lần gọi điện cho tôi?
- Không sai, chính là tôi, vậy thị trưởng Hứa đã tin chưa?
- Tôi đương nhiên tin chị, chị đã cứu Triệu Quốc Khánh một mạng. Chị nói đi, ở đâu, mấy ig[f.
- 10h ở quán café Phong Diệp. Anh biết chỗ đó không?
- Đã nghe nói, gần đường…. tôi tới ngay.
Hứa Lập nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 9h30.
- Được, tôi đeo kính râm ngồi ở bàn số 5 chờ anh.
Hứa Lập rất tò mò với người phụ nữ mấy lần gọi điện cho mình, không biết ả có thân phận gì. Chẳng qua hôm nay toàn bộ Vọng Giang động viên mà không tìm được Trịnh Quân Ba, người phụ nữ này lại biết nhất định là người bên cạnh Trịnh Quân Ba, nếu không sao ả hiểu rõ về chuyện của Trịnh Quân Ba như vậy?
Hứa Lập ra ngoài đi một vòng rồi bắt taxi tới quán café gặp đối phương.
Mặc dù Hứa Lập đã đoán người phụ nữ kia không lớn nhưng khi gặp Hứa Lập vẫn rất giật mình. Hắn ngồi xuống bàn, người phụ nữ kia tháo kính râm lộ ra chỉ khoảng 23, 24 tuổi, chắc tuổi tương đương Hứa Lập. Nhưng người phụ nữ này có quan hệ gì với Trịnh Quân Ba?