Người phụ nữ kia thấy Hứa Lập kinh ngạc, ả mỉm cười cầm lấy thìa bỏ thêm đường vào cốc café cho Hứa Lập.
- Thị trưởng Hứa rất giật mình?
- Đúng là có một chút.
Hứa Lập không chối.
- Chị là ai, có quan hệ gì với Trịnh Quân Ba? Chị thật sự biết Trịnh Quân Ba đang ở đâu?
- Không vội, café ở đây rất ngon, anh không ngại thì uống một chút.
Người phụ nữ nói xong bưng chén lên nhấp ngụm nhỏ.
Chẳng qua Hứa Lập thấy nụ cười của người phụ nữ này khá thê lương hơn nữa cô ta uống café không đường.
- Chị thích uống café đen? Xem ra trong lòng chị có nhiều khổ sở.
Hứa Lập cũng bưng cốc lên uống một chút. Chẳng qua café này không được như lời đối phương nói, nó kém xa so với loại café mà hắn uống ở nước ngoài.
- Thị trưởng Hứa còn trẻ như thế này cũng đã thành thị trưởng Vọng Giang xem ra có chỗ bất phàm, chỉ từ chi tiết nhỏ cũng suy đoán ra nhiều như vậy. Tôi đúng là biết chỗ ẩn thân của Trịnh Quân Ba, hơn nữa trên tay tôi còn có không ít chứng cứ phạm pháp của Trịnh Quân Ba. À quê, tôi tên là Bạch Lâm.
- Bạch tiểu thư…
- Anh có thể gọi trực tiếp tên tôi được không? Ai chữ tiểu thư bây giờ thật sự không có bao ý nghĩa.
- Bạch Lâm, cô có điều kiện gì mới có thể nói ra địa điểm ẩn thân của Trịnh Quân Ba?
- Chỉ có một điều kiện, tôi hy vọng mình có thể tận mắt thấy cảnh Trịnh Quân Ba bị bắt.
- Không thành vấn đề. Chỉ cần cô nói địa điểm ẩn thân của Trịnh Quân Ba cho tôi, tôi lập tức thông báo cục trưởng Cục công an Triệu Quốc Khánh dẫn người đi bắt Trịnh Quân Ba.
Yêu cầu này của Bạch Lâm không có gì quá đáng cả, Hứa Lập lập tức đáp ứng.
- Được, bây giờ hắn đang trốn trong nhà một hộ dân ở thôn Hồng Thổ, chẳng qua trong tay hắn còn có thể có súng.
Bạch Lâm thấy Hứa Lập đã nhận lời cũng yên tâm.
Nếu biết Trịnh Quân Ba đang ở đâu, Hứa Lập lấy máy gọi điện cho Triệu Quốc Khánh.
- Alo, lão Triệu, đã có tin về chỗ Trịnh Quân Ba đang ẩn thân. Anh lập tức lái xe đến phía bắc cầu Tùng Hoa đợi tôi, anh đừng mang theo ai khác. Tôi cũng sẽ liên lạc với Trịnh Lôi bảo y phái người hỗ trợ chúng ta bắt Trịnh Quân Ba, như vậy mới không lộ tin tức.
Triệu Quốc Khánh vui vẻ nói:
- Được, tôi lập tức tới ngay.
Hứa Lập sau đó lại gọi điện cho Trịnh Lôi, nhờ đối phương phái một nhóm binh lính theo mình bắt Trịnh Quân Ba. Trịnh Lôi vỗ ngực nhận lời ngay, sau đó y tự dẫn một đội đến địa điểm gặp Hứa Lập.
Hứa Lập cùng Bạch Lâm bắt taxi tới cầu. Sau khi gặp hai người Triệu Quốc Khánh, Trịnh Lôi, Hứa Lập giới thiệu qua về Bạch Lâm. Triệu Quốc Khánh nghe thấy Bạch Lâm là người cứu mạng mình, y có chút kích động nói:
- Bạch Lâm, chờ chúng tôi bắt được Trịnh Quân Ba thì tôi sẽ cảm ơn cô. Nếu không có cô thì tôi sợ rằng bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, cái mạng này không biết còn giữ được nữa không.
Bạch Lâm lại lắc đầu nói:
- Cục trưởng chỉ cần bắt được Trịnh Quân Ba là đã cảm ơn tôi rồi.
Triệu Quốc Khánh không biết Bạch Lâm có ân oán như thế nào với Trịnh Quân Ba, chẳng qua Bạch Lâm là người cứu mạng mình nên Triệu Quốc Khánh không tiện hỏi nhiều. Trong xe thoáng cái rơi vào yên tĩnh, mọi người đi theo lời chỉ dẫn của Bạch Lâm chạy thẳng tới thôn Hồng Thổ.
Đến đầu thôn Hồng Thổ, Bạch Lâm chỉ vào một nhà dân rất bình thường nói:
- Trịnh Quân Ba đang trốn ở trong căn nhà đó, chẳng qua hắn không trốn trong phòng mà là ở một căn hầm trong nhà. Trong tay hắn còn có một khẩu súng và vài quả lựu đạn, mọi người phải cẩn thận đó.
- Chỉ có mình Trịnh Quân Ba?
Triệu Quốc Khánh hỏi.
- Trong nhà còn có hai vợ chồng già, nhà này không có con. Năm đó Trịnh Quân Ba lấy tiền mua nhà cho hai ông bà này, còn cho bọn họ tiền sinh hoạt. Điều kiện duy nhất của Trịnh Quân Ba là xây một tầng hầm trong nhà. Trịnh Quân Ba cũng đã nghe tin mấy chị gái của mình đầu thú và khai ra mình, Trịnh Quân Ba không tin ai nữa. Hắn một mình giấu trong hầm, cửa vào hầm ở ngay giữa nhà. Tầng hầm này rộng bảy mét, dài 10m.
Bạch Lâm nói càng làm mọi người tò mò. Trịnh Quân Ba ngay cả chị ruột cũng không tin nhưng vẫn tin Bạch Lâm, vậy hai người này có quan hệ gì? Mọi người không khỏi thầm suy đoán. Mà Trịnh Quân Ba trốn trong hầm, trong tay có súng, có lựu đạn mà nếu phái người tới gần nhà rất có thể kinh động tới Trịnh Quân Ba và khiến có thương vong. Nhưng chỉ bao vây, Trịnh Quân Ba lại có thể tự tử. Mặc dù Trịnh Quân Ba dù như thế nào cũng không thoát chết nhưng không đưa Trịnh Quân Ba ra xử thì sao có thể làm quần chúng nhân dân Vọng Giang hài lòng được. Trên tỉnh vẫn chưa có ý kiến xử lý vụ Trịnh Quân Ba như thế nào, nếu Trịnh Quân Ba chết ở đây thì lãnh đạo tỉnh sẽ nghĩ sao?
Mọi người trong lúc nhất thời không dám dễ dàng ra tay. Sau khi phái mấy người canh căn nhà kia thì mấy người tìm một nơi yên tĩnh bàn bạc. Chẳng qua với tình huống này mọi người cũng không có biện pháp xử lý vừa đảm bảo an toàn cho mình, vừa có thể bắt sống Trịnh Quân Ba.
Đang khi mọi người không tìm được cách, Bạch Lâm ở bên lại nói.
- Chắc để tôi vào vậy, các vị lấy chút thuốc ngủ hay thuốc mê cho tôi là được.
- Không được, cô là một người phụ nữ đi vào một mình sẽ rất nguy hiểm.
Triệu Quốc Khánh lớn tiếng nói.
- Đây là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, không cần chị mạo hiểm.
Nhìn vẻ mặt có chút kích động của Triệu Quốc Khánh, Bạch Lâm mặc dù biết hắn quan tâm cho mình nhưng mình khổ sở đợi nhiều năm như vậy không phải vì ngày này sao?
- Vậy các vị định làm thế nào? Tấn công hay là bao vây? Tôi muốn Trịnh Quân Ba bị xử tù, phải giày vò mình trong tù, muốn thấy vẻ tuyệt vọng của hắn. Tôi không hy vọng hắn cứ thế chết ở đây, nó quá dễ với hắn.
Bạch Lâm gần như nghiến răng nghiến lợi nói như vậy, đám người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh đều hơi run lên. Phụ nữ mà tàn nhẫn thì thật sự cho anh sống không bằng chết.
- Bạch Lâm, Trịnh Quân Ba bây giờ còn tin cô không? Nếu như hắn không tin thì cô dù tiến vào cũng không thể khiến hắn ăn đồ tẩm thuốc được, có khi còn mất mạng.
Hứa Lập thấy Bạch Lâm đã kiên quyết như vậy nên đành phải hỏi để tìm hiểu tình hình.
- Tôi là người phụ nữ của hắn, tôi theo hắn đã bốn năm từ lúc học năm nhất đại học. Chuyện đầu tiên sau khi hắn chạy khỏi bệnh viện là gọi điện cho tôi, là tôi giúp hắn tới đây lẩn trốn. Hơn nữa tôi lần này vào nội thành cũng là do hắn bảo tôi đi làm, bảo tôi tới ngân hàng lấy tiền cho hắn để hắn chuẩn bị bỏ trốn, hơn nữa hắn còn muốn tôi trốn cùng hắn. Các vị nói hắn có tin tôi không?
- Thị trưởng Hứa rất giật mình?
- Đúng là có một chút.
Hứa Lập không chối.
- Chị là ai, có quan hệ gì với Trịnh Quân Ba? Chị thật sự biết Trịnh Quân Ba đang ở đâu?
- Không vội, café ở đây rất ngon, anh không ngại thì uống một chút.
Người phụ nữ nói xong bưng chén lên nhấp ngụm nhỏ.
Chẳng qua Hứa Lập thấy nụ cười của người phụ nữ này khá thê lương hơn nữa cô ta uống café không đường.
- Chị thích uống café đen? Xem ra trong lòng chị có nhiều khổ sở.
Hứa Lập cũng bưng cốc lên uống một chút. Chẳng qua café này không được như lời đối phương nói, nó kém xa so với loại café mà hắn uống ở nước ngoài.
- Thị trưởng Hứa còn trẻ như thế này cũng đã thành thị trưởng Vọng Giang xem ra có chỗ bất phàm, chỉ từ chi tiết nhỏ cũng suy đoán ra nhiều như vậy. Tôi đúng là biết chỗ ẩn thân của Trịnh Quân Ba, hơn nữa trên tay tôi còn có không ít chứng cứ phạm pháp của Trịnh Quân Ba. À quê, tôi tên là Bạch Lâm.
- Bạch tiểu thư…
- Anh có thể gọi trực tiếp tên tôi được không? Ai chữ tiểu thư bây giờ thật sự không có bao ý nghĩa.
- Bạch Lâm, cô có điều kiện gì mới có thể nói ra địa điểm ẩn thân của Trịnh Quân Ba?
- Chỉ có một điều kiện, tôi hy vọng mình có thể tận mắt thấy cảnh Trịnh Quân Ba bị bắt.
- Không thành vấn đề. Chỉ cần cô nói địa điểm ẩn thân của Trịnh Quân Ba cho tôi, tôi lập tức thông báo cục trưởng Cục công an Triệu Quốc Khánh dẫn người đi bắt Trịnh Quân Ba.
Yêu cầu này của Bạch Lâm không có gì quá đáng cả, Hứa Lập lập tức đáp ứng.
- Được, bây giờ hắn đang trốn trong nhà một hộ dân ở thôn Hồng Thổ, chẳng qua trong tay hắn còn có thể có súng.
Bạch Lâm thấy Hứa Lập đã nhận lời cũng yên tâm.
Nếu biết Trịnh Quân Ba đang ở đâu, Hứa Lập lấy máy gọi điện cho Triệu Quốc Khánh.
- Alo, lão Triệu, đã có tin về chỗ Trịnh Quân Ba đang ẩn thân. Anh lập tức lái xe đến phía bắc cầu Tùng Hoa đợi tôi, anh đừng mang theo ai khác. Tôi cũng sẽ liên lạc với Trịnh Lôi bảo y phái người hỗ trợ chúng ta bắt Trịnh Quân Ba, như vậy mới không lộ tin tức.
Triệu Quốc Khánh vui vẻ nói:
- Được, tôi lập tức tới ngay.
Hứa Lập sau đó lại gọi điện cho Trịnh Lôi, nhờ đối phương phái một nhóm binh lính theo mình bắt Trịnh Quân Ba. Trịnh Lôi vỗ ngực nhận lời ngay, sau đó y tự dẫn một đội đến địa điểm gặp Hứa Lập.
Hứa Lập cùng Bạch Lâm bắt taxi tới cầu. Sau khi gặp hai người Triệu Quốc Khánh, Trịnh Lôi, Hứa Lập giới thiệu qua về Bạch Lâm. Triệu Quốc Khánh nghe thấy Bạch Lâm là người cứu mạng mình, y có chút kích động nói:
- Bạch Lâm, chờ chúng tôi bắt được Trịnh Quân Ba thì tôi sẽ cảm ơn cô. Nếu không có cô thì tôi sợ rằng bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, cái mạng này không biết còn giữ được nữa không.
Bạch Lâm lại lắc đầu nói:
- Cục trưởng chỉ cần bắt được Trịnh Quân Ba là đã cảm ơn tôi rồi.
Triệu Quốc Khánh không biết Bạch Lâm có ân oán như thế nào với Trịnh Quân Ba, chẳng qua Bạch Lâm là người cứu mạng mình nên Triệu Quốc Khánh không tiện hỏi nhiều. Trong xe thoáng cái rơi vào yên tĩnh, mọi người đi theo lời chỉ dẫn của Bạch Lâm chạy thẳng tới thôn Hồng Thổ.
Đến đầu thôn Hồng Thổ, Bạch Lâm chỉ vào một nhà dân rất bình thường nói:
- Trịnh Quân Ba đang trốn ở trong căn nhà đó, chẳng qua hắn không trốn trong phòng mà là ở một căn hầm trong nhà. Trong tay hắn còn có một khẩu súng và vài quả lựu đạn, mọi người phải cẩn thận đó.
- Chỉ có mình Trịnh Quân Ba?
Triệu Quốc Khánh hỏi.
- Trong nhà còn có hai vợ chồng già, nhà này không có con. Năm đó Trịnh Quân Ba lấy tiền mua nhà cho hai ông bà này, còn cho bọn họ tiền sinh hoạt. Điều kiện duy nhất của Trịnh Quân Ba là xây một tầng hầm trong nhà. Trịnh Quân Ba cũng đã nghe tin mấy chị gái của mình đầu thú và khai ra mình, Trịnh Quân Ba không tin ai nữa. Hắn một mình giấu trong hầm, cửa vào hầm ở ngay giữa nhà. Tầng hầm này rộng bảy mét, dài 10m.
Bạch Lâm nói càng làm mọi người tò mò. Trịnh Quân Ba ngay cả chị ruột cũng không tin nhưng vẫn tin Bạch Lâm, vậy hai người này có quan hệ gì? Mọi người không khỏi thầm suy đoán. Mà Trịnh Quân Ba trốn trong hầm, trong tay có súng, có lựu đạn mà nếu phái người tới gần nhà rất có thể kinh động tới Trịnh Quân Ba và khiến có thương vong. Nhưng chỉ bao vây, Trịnh Quân Ba lại có thể tự tử. Mặc dù Trịnh Quân Ba dù như thế nào cũng không thoát chết nhưng không đưa Trịnh Quân Ba ra xử thì sao có thể làm quần chúng nhân dân Vọng Giang hài lòng được. Trên tỉnh vẫn chưa có ý kiến xử lý vụ Trịnh Quân Ba như thế nào, nếu Trịnh Quân Ba chết ở đây thì lãnh đạo tỉnh sẽ nghĩ sao?
Mọi người trong lúc nhất thời không dám dễ dàng ra tay. Sau khi phái mấy người canh căn nhà kia thì mấy người tìm một nơi yên tĩnh bàn bạc. Chẳng qua với tình huống này mọi người cũng không có biện pháp xử lý vừa đảm bảo an toàn cho mình, vừa có thể bắt sống Trịnh Quân Ba.
Đang khi mọi người không tìm được cách, Bạch Lâm ở bên lại nói.
- Chắc để tôi vào vậy, các vị lấy chút thuốc ngủ hay thuốc mê cho tôi là được.
- Không được, cô là một người phụ nữ đi vào một mình sẽ rất nguy hiểm.
Triệu Quốc Khánh lớn tiếng nói.
- Đây là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, không cần chị mạo hiểm.
Nhìn vẻ mặt có chút kích động của Triệu Quốc Khánh, Bạch Lâm mặc dù biết hắn quan tâm cho mình nhưng mình khổ sở đợi nhiều năm như vậy không phải vì ngày này sao?
- Vậy các vị định làm thế nào? Tấn công hay là bao vây? Tôi muốn Trịnh Quân Ba bị xử tù, phải giày vò mình trong tù, muốn thấy vẻ tuyệt vọng của hắn. Tôi không hy vọng hắn cứ thế chết ở đây, nó quá dễ với hắn.
Bạch Lâm gần như nghiến răng nghiến lợi nói như vậy, đám người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh đều hơi run lên. Phụ nữ mà tàn nhẫn thì thật sự cho anh sống không bằng chết.
- Bạch Lâm, Trịnh Quân Ba bây giờ còn tin cô không? Nếu như hắn không tin thì cô dù tiến vào cũng không thể khiến hắn ăn đồ tẩm thuốc được, có khi còn mất mạng.
Hứa Lập thấy Bạch Lâm đã kiên quyết như vậy nên đành phải hỏi để tìm hiểu tình hình.
- Tôi là người phụ nữ của hắn, tôi theo hắn đã bốn năm từ lúc học năm nhất đại học. Chuyện đầu tiên sau khi hắn chạy khỏi bệnh viện là gọi điện cho tôi, là tôi giúp hắn tới đây lẩn trốn. Hơn nữa tôi lần này vào nội thành cũng là do hắn bảo tôi đi làm, bảo tôi tới ngân hàng lấy tiền cho hắn để hắn chuẩn bị bỏ trốn, hơn nữa hắn còn muốn tôi trốn cùng hắn. Các vị nói hắn có tin tôi không?