Phạm Ngọc Hoa mang rượu tới, bảo mẫu cũng bưng món ăn cuối cùng lên. Chẳng qua cô ta không ăn cùng mọi người mà vào bếp ăn một mình.
Trên bàn chỉ có Phạm Kiệt, Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa; Phạm Kiệt và Hứa Lập tự uống một chén rồi thở dài nói:
- Ở nhà uống vẫn thoải mái hơn. Ở ngoài uống rượu với người nếu không phải bọn họ có việc nhờ mình thì là mình nhờ bọn họ, đây đâu phải uống rượu mà là chịu tội. Hơn nữa nói chuyện cũng phải rất cẩn thận, sợ mình nói sai, tỏ thái độ sai thì hôm sau mọi người đều biết.
Hứa Lập cũng rất đồng cảm với việc này. Sau khi tham gia công tác tới nay, hắn ăn cơm với đồng nghiệp thì ai cũng có mục đích, hắn không con cảm giác như hồi uống rượu với bạn học nữa.
Mọi người ngồi ăn một lúc, Hứa Lập và Phạm Kiệt uống ba chén, Phạm Kiệt mới nói.
- Tiểu Hứa, cháu từ lúc tới Vọng Giang nhận chức đã là được rất nhiều việc. Có hơn bốn tháng mà cháu đã đem Trịnh Quân Ba ra công lý. Hôm qua sau khi cháu bắt được Trịnh Quân Ba một lần nữa thì đã có năm sáu người tới gặp, đều hy vọng có thể xử nhẹ hoặc là tha mạng cho Trịnh Quân Ba.
- Phạm thúc, Trịnh Quân Ba này làm quá nhiều việc ác ở Vọng Giang, người khác không nói chỉ riêng việc y tạo đĩa giả uy hiếp Cát Vệ Lương, chú nói bí thư Cát có thể tha cho Trịnh Quân Ba sao? Trịnh Quân Ba bắt cháu ruột của bí thư Lưu Hồng Đào, bí thư Lưu có thể tha cho hắn sao? Lần này có thể bắt Trịnh Quân Ba là do hắn tự làm tự chịu, một người phụ nữ theo hắn năm năm có thù giết cha với hắn, nhờ có người phụ nữ này giúp nên cháu mới bắt được Trịnh Quân Ba.
Chuyện về Cát Vệ Lương và Lưu Hồng Đào, Hứa Lập cũng đã kể với Phạm Kiệt. Phạm Kiệt là bố vợ hắn, không không tiện giấu. Chỉ có việc Bạch Lâm là Hứa Lập chưa kể, vì thế hai bố con Phạm Ngọc Hoa đều có chút tò mò hỏi.
- Người phụ nữ nào mà lợi hại như vậy?
Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là kể qua chuyện về Bạch Lâm, cuối cùng hắn nói:
- Bạch Lâm này là ân nhân cứu mạng của Triệu Quốc Khánh, Triệu Quốc Khánh cũng không thể để Trịnh Quân Ba thoát thân được. Lại nói mấy vụ án gần đây chỉ là một trong số ít các tội ác mà Trịnh Quân Ba đã gây ra. Cô bé bị nhốt cùng bí thư Lưu Hồng Đào không biết là con cái nhà ai. Hai người nếu thấy vẻ đáng thương của nó thì chỉ sợ sẽ rơi lệ. Đúng rồi Ngọc Hoa, anh đã nhận cô bé đó làm em gái, nếu nó không tìm được người nhà thì anh chuẩn bị nuôi nó, tới khi nó lớn đi làm.
- Vâng, em sẽ coi cô bé đó như em ruột.
Phạm Ngọc Hoa mặc dù chưa gặp cô bé kia nhưng đã sớm nghe Hứa Lập nói qua điện thoại, cô rất thương cho cô bé đó.
- Ừ, Trịnh Quân Ba này có thể nói là chết cũng không hết tội. Ở Vọng Giang, Trịnh Quân Ba có không ít người quen, ngay cả trên thị xã Tùng Giang, trên tỉnh Trịnh Quân Ba cũng có không ít người nhận quà từ hắn. Những người kia đang lo lắng sợ Trịnh Quân Ba làm liên lụy. Phạm thúc, không biết thị ủy, ủy ban đã có quyết định nên xử lý Trịnh Quân Ba như thế nào chưa?
- Phạm thúc, cháu nói cho chú biết một bí mật, lúc bắt được Trịnh Quân Ba cháu còn tìm ra một quyển sổ, chẳng qua quyển sổ này hôm qua cháu đã suốt đêm lên tỉnh đưa cho bí thư Văn, trong sổ liên quan những người mà lãnh đạo Tùng Giang không thể quản được, nó cần trên tỉnh ra mặt. theo cháu thấy lần này không chỉ là ở thị xã Tùng Giang mà thậm chí toàn tỉnh cũng sẽ có biến động lớn.
-Vậy liên quan tới lãnh đạo cấp bậc nào?
- Là cấp phó bộ trưởng, hơn nữa còn là thường vụ tỉnh ủy.
- Như vậy xem ra vụ án về Trịnh Quân Ba này chính là sấm to, mưa nhỏ.
Phạm Kiệt lắc đầu nói.
- Sao có thể như vậy được, chứng cứ rõ ràng thì sao lại xử lý như vậy chú?
Hứa Lập khó hiểu hỏi.
- Tiểu Hứa, cháu còn trẻ, mặc dù làm việc đạt được nhiều thành tích nhưng cháu vẫn còn quá non trong quan trường. Người trong quan trường hôm nay không ai có thể làm bạn được. Người quan hệ với nhau là tạo quan hệ, đừng nói là vị thường vụ tỉnh ủy kia, ngay cả Hứa Lập cháu cũng là như vậy. Chú nói một câu không dễ nghe nếu như cháu xảy ra chuyện thì đừng nói là chú, thư Cát, thị trưởng Tằng có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Thậm chí ngay bí thư Văn chỉ sợ cũng sẽ ra mặt vì cháu. Ngoài ra còn có những người có quan hệ lợi ích với cháu, bọn họ có thể trơ mắt nhìn cháu ngã ngựa sao? Nếu là như vậy thì sẽ không có chỗ tốt gì với bọn họ cả.
- Ngay cả một thị trưởng cấp huyện một khi gặp chuyện cũng có nhiều q to nhỏ chạy ra giúp, vậy cháu nói một lãnh đạo cấp phó bộ trưởng mà gặp chuyện sẽ như thế nào? Sợ là liên lụy tới cấp trung ương.
Hứa Lập đời trước sống tới 30 tuổi nhưng hầu hết thời gian là trong quân đội. Có lẽ có người nói quân đội còn đen hơn cả quan trường nhưng ở Tuyết Báo lại khác hẳn. Ở đó chỉ dùng thực lực, thành tích nói chuyện. Nếu không anh dù có quan hệ, có mang quà đi tặng thì vừa lên chiến trường người chết đầu tiên chính là anh. Người đã chết thì những thứ khác có tác dụng gì nữa? Cho nên Hứa Lập mặc dù ở Tuyết Báo có quân hàm tới thượng tá nhưng không hiểu mấy về sự đen tối trong quan trường. Nếu không hắn sao có thể vào quan trường có hơn năm rồi vì động chạm tới người nên cả nhà bị giết?
Hứa Lập nhíu mày, hắn biết Phạm Kiệt nói có lý nhưng chẳng lẽ đám tội phạm không thể bị xử lý nghiêm khắc ư? Quần chúng nhân dân không được bảo vệ sao? Nhưng Hứa Lập lại suy nghĩ thêm về lời nói của Phạm Kiệt, ở quanh mình không biết lúc nào cũng đã có mạng lưới quan hệ rất lớn, hơn nữa mọi người trong tấm lưới này cũng có quan hệ nhiều với nhau.
Chẳng qua cũng may mạng lưới quan hệ của mình khác hẳn về bản chất so với Trịnh Quân Ba. Trong mạng lưới quan hệ này ai cũng nỗ lực làm việc tốt cho dân chúng. Mặc dù trong đó có thể xảy ra không ít chuyện mới khiến mọi người kết thành một tập đoàn lợi ích, nhưng mọi người cũng là tâm đầu ý hợp, không xuất hiện loại người như Trịnh Quân Ba.
- Vậy chuyện này cuối cùng sẽ không giải quyết được gì sao ạ?
Hứa Lập vẫn có chút không cam lòng. Mình và Triệu Quốc Khánh mất bao công sức mới bắt được Trịnh Quân Ba, nếu như cuối cùng không xử tử được Trịnh Quân Ba thì sao có thể ăn nói được với Bạch Lâm, ăn nói với bao người dân bị Trịnh Quân Ba hại. Hứa Lập còn nghĩ một chút, nếu như Trịnh Quân Ba thật sự không bị xử tử hình vậy mình có nên bảo Triệu Quốc Khánh bố trí Trịnh Quân Ba vượt ngục rồi bị giết lúc truy đuổi không?
Trên bàn chỉ có Phạm Kiệt, Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa; Phạm Kiệt và Hứa Lập tự uống một chén rồi thở dài nói:
- Ở nhà uống vẫn thoải mái hơn. Ở ngoài uống rượu với người nếu không phải bọn họ có việc nhờ mình thì là mình nhờ bọn họ, đây đâu phải uống rượu mà là chịu tội. Hơn nữa nói chuyện cũng phải rất cẩn thận, sợ mình nói sai, tỏ thái độ sai thì hôm sau mọi người đều biết.
Hứa Lập cũng rất đồng cảm với việc này. Sau khi tham gia công tác tới nay, hắn ăn cơm với đồng nghiệp thì ai cũng có mục đích, hắn không con cảm giác như hồi uống rượu với bạn học nữa.
Mọi người ngồi ăn một lúc, Hứa Lập và Phạm Kiệt uống ba chén, Phạm Kiệt mới nói.
- Tiểu Hứa, cháu từ lúc tới Vọng Giang nhận chức đã là được rất nhiều việc. Có hơn bốn tháng mà cháu đã đem Trịnh Quân Ba ra công lý. Hôm qua sau khi cháu bắt được Trịnh Quân Ba một lần nữa thì đã có năm sáu người tới gặp, đều hy vọng có thể xử nhẹ hoặc là tha mạng cho Trịnh Quân Ba.
- Phạm thúc, Trịnh Quân Ba này làm quá nhiều việc ác ở Vọng Giang, người khác không nói chỉ riêng việc y tạo đĩa giả uy hiếp Cát Vệ Lương, chú nói bí thư Cát có thể tha cho Trịnh Quân Ba sao? Trịnh Quân Ba bắt cháu ruột của bí thư Lưu Hồng Đào, bí thư Lưu có thể tha cho hắn sao? Lần này có thể bắt Trịnh Quân Ba là do hắn tự làm tự chịu, một người phụ nữ theo hắn năm năm có thù giết cha với hắn, nhờ có người phụ nữ này giúp nên cháu mới bắt được Trịnh Quân Ba.
Chuyện về Cát Vệ Lương và Lưu Hồng Đào, Hứa Lập cũng đã kể với Phạm Kiệt. Phạm Kiệt là bố vợ hắn, không không tiện giấu. Chỉ có việc Bạch Lâm là Hứa Lập chưa kể, vì thế hai bố con Phạm Ngọc Hoa đều có chút tò mò hỏi.
- Người phụ nữ nào mà lợi hại như vậy?
Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là kể qua chuyện về Bạch Lâm, cuối cùng hắn nói:
- Bạch Lâm này là ân nhân cứu mạng của Triệu Quốc Khánh, Triệu Quốc Khánh cũng không thể để Trịnh Quân Ba thoát thân được. Lại nói mấy vụ án gần đây chỉ là một trong số ít các tội ác mà Trịnh Quân Ba đã gây ra. Cô bé bị nhốt cùng bí thư Lưu Hồng Đào không biết là con cái nhà ai. Hai người nếu thấy vẻ đáng thương của nó thì chỉ sợ sẽ rơi lệ. Đúng rồi Ngọc Hoa, anh đã nhận cô bé đó làm em gái, nếu nó không tìm được người nhà thì anh chuẩn bị nuôi nó, tới khi nó lớn đi làm.
- Vâng, em sẽ coi cô bé đó như em ruột.
Phạm Ngọc Hoa mặc dù chưa gặp cô bé kia nhưng đã sớm nghe Hứa Lập nói qua điện thoại, cô rất thương cho cô bé đó.
- Ừ, Trịnh Quân Ba này có thể nói là chết cũng không hết tội. Ở Vọng Giang, Trịnh Quân Ba có không ít người quen, ngay cả trên thị xã Tùng Giang, trên tỉnh Trịnh Quân Ba cũng có không ít người nhận quà từ hắn. Những người kia đang lo lắng sợ Trịnh Quân Ba làm liên lụy. Phạm thúc, không biết thị ủy, ủy ban đã có quyết định nên xử lý Trịnh Quân Ba như thế nào chưa?
- Phạm thúc, cháu nói cho chú biết một bí mật, lúc bắt được Trịnh Quân Ba cháu còn tìm ra một quyển sổ, chẳng qua quyển sổ này hôm qua cháu đã suốt đêm lên tỉnh đưa cho bí thư Văn, trong sổ liên quan những người mà lãnh đạo Tùng Giang không thể quản được, nó cần trên tỉnh ra mặt. theo cháu thấy lần này không chỉ là ở thị xã Tùng Giang mà thậm chí toàn tỉnh cũng sẽ có biến động lớn.
-Vậy liên quan tới lãnh đạo cấp bậc nào?
- Là cấp phó bộ trưởng, hơn nữa còn là thường vụ tỉnh ủy.
- Như vậy xem ra vụ án về Trịnh Quân Ba này chính là sấm to, mưa nhỏ.
Phạm Kiệt lắc đầu nói.
- Sao có thể như vậy được, chứng cứ rõ ràng thì sao lại xử lý như vậy chú?
Hứa Lập khó hiểu hỏi.
- Tiểu Hứa, cháu còn trẻ, mặc dù làm việc đạt được nhiều thành tích nhưng cháu vẫn còn quá non trong quan trường. Người trong quan trường hôm nay không ai có thể làm bạn được. Người quan hệ với nhau là tạo quan hệ, đừng nói là vị thường vụ tỉnh ủy kia, ngay cả Hứa Lập cháu cũng là như vậy. Chú nói một câu không dễ nghe nếu như cháu xảy ra chuyện thì đừng nói là chú, thư Cát, thị trưởng Tằng có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Thậm chí ngay bí thư Văn chỉ sợ cũng sẽ ra mặt vì cháu. Ngoài ra còn có những người có quan hệ lợi ích với cháu, bọn họ có thể trơ mắt nhìn cháu ngã ngựa sao? Nếu là như vậy thì sẽ không có chỗ tốt gì với bọn họ cả.
- Ngay cả một thị trưởng cấp huyện một khi gặp chuyện cũng có nhiều q to nhỏ chạy ra giúp, vậy cháu nói một lãnh đạo cấp phó bộ trưởng mà gặp chuyện sẽ như thế nào? Sợ là liên lụy tới cấp trung ương.
Hứa Lập đời trước sống tới 30 tuổi nhưng hầu hết thời gian là trong quân đội. Có lẽ có người nói quân đội còn đen hơn cả quan trường nhưng ở Tuyết Báo lại khác hẳn. Ở đó chỉ dùng thực lực, thành tích nói chuyện. Nếu không anh dù có quan hệ, có mang quà đi tặng thì vừa lên chiến trường người chết đầu tiên chính là anh. Người đã chết thì những thứ khác có tác dụng gì nữa? Cho nên Hứa Lập mặc dù ở Tuyết Báo có quân hàm tới thượng tá nhưng không hiểu mấy về sự đen tối trong quan trường. Nếu không hắn sao có thể vào quan trường có hơn năm rồi vì động chạm tới người nên cả nhà bị giết?
Hứa Lập nhíu mày, hắn biết Phạm Kiệt nói có lý nhưng chẳng lẽ đám tội phạm không thể bị xử lý nghiêm khắc ư? Quần chúng nhân dân không được bảo vệ sao? Nhưng Hứa Lập lại suy nghĩ thêm về lời nói của Phạm Kiệt, ở quanh mình không biết lúc nào cũng đã có mạng lưới quan hệ rất lớn, hơn nữa mọi người trong tấm lưới này cũng có quan hệ nhiều với nhau.
Chẳng qua cũng may mạng lưới quan hệ của mình khác hẳn về bản chất so với Trịnh Quân Ba. Trong mạng lưới quan hệ này ai cũng nỗ lực làm việc tốt cho dân chúng. Mặc dù trong đó có thể xảy ra không ít chuyện mới khiến mọi người kết thành một tập đoàn lợi ích, nhưng mọi người cũng là tâm đầu ý hợp, không xuất hiện loại người như Trịnh Quân Ba.
- Vậy chuyện này cuối cùng sẽ không giải quyết được gì sao ạ?
Hứa Lập vẫn có chút không cam lòng. Mình và Triệu Quốc Khánh mất bao công sức mới bắt được Trịnh Quân Ba, nếu như cuối cùng không xử tử được Trịnh Quân Ba thì sao có thể ăn nói được với Bạch Lâm, ăn nói với bao người dân bị Trịnh Quân Ba hại. Hứa Lập còn nghĩ một chút, nếu như Trịnh Quân Ba thật sự không bị xử tử hình vậy mình có nên bảo Triệu Quốc Khánh bố trí Trịnh Quân Ba vượt ngục rồi bị giết lúc truy đuổi không?