Phạm Kiệt cũng nhìn ra sự bất mãn của Hứa Lập, ông sợ Hứa Lập về sẽ làm liền nên vội vàng nói:
- Vậy cũng không phải, ít nhất chứng cứ phạm pháp của Trịnh Quân Ba là quá rõ ràng, hắn không thể thoát được. Chẳng qua khi khởi tố hắn có lẽ chủ yếu là tiến hành về những việc như giết người, hành hung của hắn. Đồng thời Vọng Giang chắc sẽ có sự biến động mạnh bởi vì Trịnh Quân Ba là người Vọng Giang. Nhưng những người ở trên thị xã Tùng Giang, trên tỉnh thì sợ chỉ là giơ cao đánh khẽ. Cuối cùng trên tỉnh và thị xã Tùng Giang sẽ kết thúc vụ việc với cách thỏa hiệp, người ngoài căn bản không biết tình hình cụ thể trong đó.
- Ôi, chỉ cần có thể đem Trịnh Quân Ba ra công lý, tiến hành xử lý những nhân viên liên quan tại Vọng Giang cũng là có sự bàn giao cho quần chúng Vọng Giang. Về phần ở cấp thị xã, tỉnh thì cháu không thể quan tâm.
- Cháu cũng không nên nghĩ bi quan như vậy. Dù sao ở trên Tùng Giang cũng sẽ có vài người không thể thoát, ví dụ như Sử Lâm.
- Mà cháu lần này đã lập công lao lớn, cũng giúp bọn chú kiếm được không ít chỗ tốt, tới lúc đó mọi người sẽ không quên cháu, nó sẽ có lợi lớn cho tương lai của cháu.
Hứa Lập gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Phạm Kiệt nói tiếp.
- Việc điều tra Trịnh Quân Ba đã có Cục công an, Ủy ban kỷ luật, cháu tốt nhất không nên liên quan vào miễn đắc tội với người. Cháu bây giờ cần tập trung vào sự phát triển của Vọng Giang. Lần trước Lưu Hồng Đào khi lên thị xã báo cáo với bí thư Cát, y tỏ vẻ mình đã cao tuổi muốn năm nay rút khỏi vị trí hiện thời, y còn hy vọng cháu có thể tiếp vị trí của y. Đối với chuyện của Lưu Hồng Đào, cháu xử lý khá tốt. Có Lưu Hồng Đào đề cử nếu cháu làm ra một vài thành tích nữa tại Vọng Giang thì có lẽ tới cuối năm cháu sẽ thành bí thư thị ủy Vọng Giang.
Thị trưởng và bí thư thị ủy ở trình đồ nhất định có sự mâu thuẫn, nhưng dù sao Trung Quốc nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng, thị trưởng cũng là phó bí thư thị ủy cho nên chỉ cần bí thư thị ủy không quá nhu nhược thì bí thư sẽ trên thị trưởng, là người có quyền quyết định tại một địa phương. Mà Hứa Lập nếu thật sự chủ tịch tỉnh tiếp nhận vị trí của Lưu Hồng Đào, trở thành bí thư thị ủy Vọng Giang thì Hứa Lập sẽ có quyền lực tuyệt đối tại Vọng Giang.
- Cháu hiểu, cháu sẽ cố gắng.
Hứa Lập gật đầu đáp ứng.
- Được rồi, hai người ăn cơm mà nói chuyện công việc gì chứ, có công việc thì tới văn phòng nói chuyện, han chúng ta ở nhà mà.
Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập hơi trầm tư liền nói sang việc khác.
Phạm Kiệt cười nói:
- Ừ, bố và tiểu Hứa không nói chuyện công việc nữa, nói chuyện nhà đi. Vậy nói chuyện hôn nhân giữa con và tiểu Hứa đi.
- Bố này.
Phạm Ngọc Hoa đỏ mặt không dám nói một câu nào nữa.
- Tiểu Hứa, về hôn nhân giữa cháu và Ngọc Hoa, cháu tính sao?
- Cháu ..
Hứa Lập nhìn thoáng qua Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa cũng nhìn hắn. Hứa Lập đương nhiên biết ý cô nên hắn nói:
- Cháu nghe chú.
- Ừ, chú biết hai đứa muốn đi đăng ký ngay ngày mai …
- Con không, con muốn ở nhà với bố.
Phạm Ngọc Hoa xấu hổ không chịu thừa nhận.
- Được rồi, con nghĩ gì bố còn không biết sao. Chẳng qua trong thời gian ngắn thì nguyện vọng của con sẽ không thể thực hiện được.
- Sao vậy bố?
Phạm Ngọc Hoa nghe vậy lại gấp. Có nửa tháng không gặp Hứa Lập mà cô có Chu gia như mấy năm, mỗi ngày cô đều nghĩ tới hắn. Bố mẹ cô đều thấy điều này, bình thường không ngừng trêu cô. Nhưng sao hôm nay bố lại không đồng ý nhỉ?
- Ha ha, bố cũng là nghĩ cho tiểu Hứa. Tiểu Hứa mới tới Vọng Giang hơn nữa vừa phá vụ án Trịnh Quân Ba, tình hình Vọng Giang chưa ổn định. Hơn nữa nếu không có gì ngoài ý muốn thì cuối năm tiểu Hứa sẽ thành bí thư thị ủy Vọng Giang, vào lúc này nếu kết hôn sẽ chiếm nhiều tâm trí của Tiểu Hứa. Về phương diện khác cũng có một phần nguyên nhân do bố. Bố bây giờ còn là phó thị trưởng thị xã Tùng Giang, tiểu Hứa là thị trưởng Vọng Giang, có thể nói là cấp dưới của bố. Nếu việc con và tiểu Hứa kết hôn truyền ra sẽ có ảnh hưởng không tốt, bất lợi với tiền đồ của tiểu Hứa. Chẳng qua nếu đợi thêm nửa năm nữa, tiểu Hứa lên làm bí thư thị ủy thì là người bên Đảng. Đồng thời sau vụ án Trịnh Quân Ba làm bố cảm thấy có nhiều người trong bộ máy lãnh đạo thị xã Tùng Giang sẽ có điều động, cho nên tốt nhất chờ cuối năm xem tình hình rồi tính.
Phạm Ngọc Hoa nghe bố nói, cô chu miệng tỏ vẻ không cam lòng, không muốn.
- Vừa nãy ai nói muốn ở nhà với bố, vậy mà thoáng cái đã thành thế này rồi?
Phạm Kiệt cười nói.
Hứa Lập cũng khẽ cầm tay Phạm Ngọc Hoa. Hắn nhỏ giọng nói:
- Phạm thúc cũng vì nghĩ tốt cho anh nên mới vậy, em đừng khẩn trương. Bây giờ đã là tháng bảy, còn không đầy nửa năm nữa mà thôi, em còn sợ anh chạy ư? Chờ cuối năm chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa em tới pháo đài của tên Béo, tới lúc ấy chúng ta phải bóc lột vợ chồng tên Béo mới được.
Phạm Ngọc Hoa cũng không phải người thiếu hiểu biết. Cô biết tình hình bây giờ rất loạn không thích hợp kết hôn, chỉ là trong mơ cô luôn mơ tới mình và Hứa Lập kết hôn. Bây giờ Phạm Kiệt đột nhiên nói cuối năm mới cho kết hôn, mà còn phải xem tình hình rồi mới được kết hôn, Phạm Ngọc Hoa đương nhiên không cam lòng.
- Ai thèm khẩn trương chứ. Em còn không nghĩ kỹ là có lấy anh không.
- Ừ, ừ, ừ, là anh tự suy diễn, em đừng nóng. Bây giờ Trịnh Quân Ba đã bắt được, anh về sau cũng rảnh hơn, anh cma đoan nếu không có bất ngờ thì cứ cuối tuần là về với em, vậy là được chứ gì?
Phạm Ngọc Hoa nghe Hứa Lập nói vậy mới mỉm cười.
Ba người ăn xong, Phạm Kiệt về phòng ngủ một lát, nếu như ngủ dậy sớm thì ông sẽ tới cơ quan. Hứa Lập thì cùng Phạm Ngọc Hoa vào phòng cô, hai người nửa tháng không gặp đương nhiên là có ham muốn. Cả chiều Phạm Ngọc Hoa không đi làm mà ở nhà với Hứa Lập. Tối Hứa Lập cũng ở lại Phạm gia, vợ chồng Phạm Kiệt cũng không phản đối việc này.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Lập lái xe chạy về Vọng Giang. Hôm nay Lưu Hồng Đào đã tìm được cháu, tâm nguyện đã đạt được, y lại muốn thôi chức vụ hiện tại nên toàn bộ công việc ở Vọng Giang đều giao cho Hứa Lập xử lý. Hứa Lập làm thị trưởng Vọng Giang, Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh do liên quan tới vụ án Trịnh Quân Ba, mặc dù bây giờ y còn chưa bị bắt nhưng đó là việc sớm hay muộn. Đổng Dương Minh bây giờ mỗi ngày gần như đều ở nhà nghỉ ốm, Hứa Lập cũng không thể giao công việc gì cho y. Vì vậy về cơ bản chuyện lớn bây giờ ở Vọng Giang đều do Hứa Lập làm chủ.
- Vậy cũng không phải, ít nhất chứng cứ phạm pháp của Trịnh Quân Ba là quá rõ ràng, hắn không thể thoát được. Chẳng qua khi khởi tố hắn có lẽ chủ yếu là tiến hành về những việc như giết người, hành hung của hắn. Đồng thời Vọng Giang chắc sẽ có sự biến động mạnh bởi vì Trịnh Quân Ba là người Vọng Giang. Nhưng những người ở trên thị xã Tùng Giang, trên tỉnh thì sợ chỉ là giơ cao đánh khẽ. Cuối cùng trên tỉnh và thị xã Tùng Giang sẽ kết thúc vụ việc với cách thỏa hiệp, người ngoài căn bản không biết tình hình cụ thể trong đó.
- Ôi, chỉ cần có thể đem Trịnh Quân Ba ra công lý, tiến hành xử lý những nhân viên liên quan tại Vọng Giang cũng là có sự bàn giao cho quần chúng Vọng Giang. Về phần ở cấp thị xã, tỉnh thì cháu không thể quan tâm.
- Cháu cũng không nên nghĩ bi quan như vậy. Dù sao ở trên Tùng Giang cũng sẽ có vài người không thể thoát, ví dụ như Sử Lâm.
- Mà cháu lần này đã lập công lao lớn, cũng giúp bọn chú kiếm được không ít chỗ tốt, tới lúc đó mọi người sẽ không quên cháu, nó sẽ có lợi lớn cho tương lai của cháu.
Hứa Lập gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Phạm Kiệt nói tiếp.
- Việc điều tra Trịnh Quân Ba đã có Cục công an, Ủy ban kỷ luật, cháu tốt nhất không nên liên quan vào miễn đắc tội với người. Cháu bây giờ cần tập trung vào sự phát triển của Vọng Giang. Lần trước Lưu Hồng Đào khi lên thị xã báo cáo với bí thư Cát, y tỏ vẻ mình đã cao tuổi muốn năm nay rút khỏi vị trí hiện thời, y còn hy vọng cháu có thể tiếp vị trí của y. Đối với chuyện của Lưu Hồng Đào, cháu xử lý khá tốt. Có Lưu Hồng Đào đề cử nếu cháu làm ra một vài thành tích nữa tại Vọng Giang thì có lẽ tới cuối năm cháu sẽ thành bí thư thị ủy Vọng Giang.
Thị trưởng và bí thư thị ủy ở trình đồ nhất định có sự mâu thuẫn, nhưng dù sao Trung Quốc nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng, thị trưởng cũng là phó bí thư thị ủy cho nên chỉ cần bí thư thị ủy không quá nhu nhược thì bí thư sẽ trên thị trưởng, là người có quyền quyết định tại một địa phương. Mà Hứa Lập nếu thật sự chủ tịch tỉnh tiếp nhận vị trí của Lưu Hồng Đào, trở thành bí thư thị ủy Vọng Giang thì Hứa Lập sẽ có quyền lực tuyệt đối tại Vọng Giang.
- Cháu hiểu, cháu sẽ cố gắng.
Hứa Lập gật đầu đáp ứng.
- Được rồi, hai người ăn cơm mà nói chuyện công việc gì chứ, có công việc thì tới văn phòng nói chuyện, han chúng ta ở nhà mà.
Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập hơi trầm tư liền nói sang việc khác.
Phạm Kiệt cười nói:
- Ừ, bố và tiểu Hứa không nói chuyện công việc nữa, nói chuyện nhà đi. Vậy nói chuyện hôn nhân giữa con và tiểu Hứa đi.
- Bố này.
Phạm Ngọc Hoa đỏ mặt không dám nói một câu nào nữa.
- Tiểu Hứa, về hôn nhân giữa cháu và Ngọc Hoa, cháu tính sao?
- Cháu ..
Hứa Lập nhìn thoáng qua Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa cũng nhìn hắn. Hứa Lập đương nhiên biết ý cô nên hắn nói:
- Cháu nghe chú.
- Ừ, chú biết hai đứa muốn đi đăng ký ngay ngày mai …
- Con không, con muốn ở nhà với bố.
Phạm Ngọc Hoa xấu hổ không chịu thừa nhận.
- Được rồi, con nghĩ gì bố còn không biết sao. Chẳng qua trong thời gian ngắn thì nguyện vọng của con sẽ không thể thực hiện được.
- Sao vậy bố?
Phạm Ngọc Hoa nghe vậy lại gấp. Có nửa tháng không gặp Hứa Lập mà cô có Chu gia như mấy năm, mỗi ngày cô đều nghĩ tới hắn. Bố mẹ cô đều thấy điều này, bình thường không ngừng trêu cô. Nhưng sao hôm nay bố lại không đồng ý nhỉ?
- Ha ha, bố cũng là nghĩ cho tiểu Hứa. Tiểu Hứa mới tới Vọng Giang hơn nữa vừa phá vụ án Trịnh Quân Ba, tình hình Vọng Giang chưa ổn định. Hơn nữa nếu không có gì ngoài ý muốn thì cuối năm tiểu Hứa sẽ thành bí thư thị ủy Vọng Giang, vào lúc này nếu kết hôn sẽ chiếm nhiều tâm trí của Tiểu Hứa. Về phương diện khác cũng có một phần nguyên nhân do bố. Bố bây giờ còn là phó thị trưởng thị xã Tùng Giang, tiểu Hứa là thị trưởng Vọng Giang, có thể nói là cấp dưới của bố. Nếu việc con và tiểu Hứa kết hôn truyền ra sẽ có ảnh hưởng không tốt, bất lợi với tiền đồ của tiểu Hứa. Chẳng qua nếu đợi thêm nửa năm nữa, tiểu Hứa lên làm bí thư thị ủy thì là người bên Đảng. Đồng thời sau vụ án Trịnh Quân Ba làm bố cảm thấy có nhiều người trong bộ máy lãnh đạo thị xã Tùng Giang sẽ có điều động, cho nên tốt nhất chờ cuối năm xem tình hình rồi tính.
Phạm Ngọc Hoa nghe bố nói, cô chu miệng tỏ vẻ không cam lòng, không muốn.
- Vừa nãy ai nói muốn ở nhà với bố, vậy mà thoáng cái đã thành thế này rồi?
Phạm Kiệt cười nói.
Hứa Lập cũng khẽ cầm tay Phạm Ngọc Hoa. Hắn nhỏ giọng nói:
- Phạm thúc cũng vì nghĩ tốt cho anh nên mới vậy, em đừng khẩn trương. Bây giờ đã là tháng bảy, còn không đầy nửa năm nữa mà thôi, em còn sợ anh chạy ư? Chờ cuối năm chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa em tới pháo đài của tên Béo, tới lúc ấy chúng ta phải bóc lột vợ chồng tên Béo mới được.
Phạm Ngọc Hoa cũng không phải người thiếu hiểu biết. Cô biết tình hình bây giờ rất loạn không thích hợp kết hôn, chỉ là trong mơ cô luôn mơ tới mình và Hứa Lập kết hôn. Bây giờ Phạm Kiệt đột nhiên nói cuối năm mới cho kết hôn, mà còn phải xem tình hình rồi mới được kết hôn, Phạm Ngọc Hoa đương nhiên không cam lòng.
- Ai thèm khẩn trương chứ. Em còn không nghĩ kỹ là có lấy anh không.
- Ừ, ừ, ừ, là anh tự suy diễn, em đừng nóng. Bây giờ Trịnh Quân Ba đã bắt được, anh về sau cũng rảnh hơn, anh cma đoan nếu không có bất ngờ thì cứ cuối tuần là về với em, vậy là được chứ gì?
Phạm Ngọc Hoa nghe Hứa Lập nói vậy mới mỉm cười.
Ba người ăn xong, Phạm Kiệt về phòng ngủ một lát, nếu như ngủ dậy sớm thì ông sẽ tới cơ quan. Hứa Lập thì cùng Phạm Ngọc Hoa vào phòng cô, hai người nửa tháng không gặp đương nhiên là có ham muốn. Cả chiều Phạm Ngọc Hoa không đi làm mà ở nhà với Hứa Lập. Tối Hứa Lập cũng ở lại Phạm gia, vợ chồng Phạm Kiệt cũng không phản đối việc này.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Lập lái xe chạy về Vọng Giang. Hôm nay Lưu Hồng Đào đã tìm được cháu, tâm nguyện đã đạt được, y lại muốn thôi chức vụ hiện tại nên toàn bộ công việc ở Vọng Giang đều giao cho Hứa Lập xử lý. Hứa Lập làm thị trưởng Vọng Giang, Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh do liên quan tới vụ án Trịnh Quân Ba, mặc dù bây giờ y còn chưa bị bắt nhưng đó là việc sớm hay muộn. Đổng Dương Minh bây giờ mỗi ngày gần như đều ở nhà nghỉ ốm, Hứa Lập cũng không thể giao công việc gì cho y. Vì vậy về cơ bản chuyện lớn bây giờ ở Vọng Giang đều do Hứa Lập làm chủ.