Đám tiểu đệ nghe như vậy lập tức có hành động. Chúng cởi Tô Khoan xuống rồi buộc vào ghế, cố định đầu, cổ tay chân sau đó có người cầm một tờ giấy vàng đẫm nước đi tới.
- Ngô Mính, mày nhìn và suy nghĩ kỹ đi, nếu như mày nghĩ thông thì có thể bảo tao, chẳng qua phải nhanh một chút nếu không sợ Tô Khoan không chịu được bao lâu đâu. Kỷ lục trước đây là 17 tờ giấy đắp lên miệng là xong đời.
- Đừng nghe nó, dù anh chết em cũng không được nhận lời nó. Cùng lắm chúng ta kiếp sau làm vợ chồng.
Tô Khoan lớn tiếng nói. Y bị trói chặt, đầu cũng không ngẩng được nên không thấy hai mắt đỏ rực của Ngô Mính. Y chỉ nghe được tiếng kêu khàn khàn của vợ.
- Tôi xin các người, các người tha cho chúng tôi đi.
Tờ giấy đầu tiên được dán vào mặt, Tô Khoan đã không kêu gào được nửa, Ngô Mính chỉ còn nghe được tiếng thở hổn hển của chồng.
Trịnh Quân Ba vì đánh bại Ngô Mính nên cũng không bảo người tiếp tục đắp thêm giấy, hắn để Tô Khoan nằm đó giãy dụa. Tờ giấy đầu tiên bị Tô Khoan dùng lưỡi làm rách một lỗ khiến y có thể thở được. Lúc này Trịnh Quân Ba mới vung tay cho tiểu đệ tiếp tục.
Lần này Tô Khoan dùng gần phút mới phá được lỗ hổng thứ hai. Lưỡi y chua xót sắp mất cảm giác, chẳng qua khi y hít được không khí lại thở phào nhẹ nhõm. Y liều mạng hít thở để chuẩn bị kiên trì với đối phương.
Ngô Mính bị trói ở bên đã sớm khóc òa, cô bất lực khi nhìn thảm cảnh của chồng.
Trịnh Quân Ba lúc này đã có chút mất kiên nhẫn, kêu lên:
- Dán hai tờ liền xem nó còn phá được không.
Hai trang giấy cùng lúc dán lên mặt Tô Khoan, Tô Khoan dù dùng bao sức cũng không thể nào phá được. Chẳng qua cũng may tờ giấy bị Tô Khoan hít vào miệng nên y miễn cưỡng hít được chút không khí. Nhưng một chút đó lại không đáp ứng đủ nhu cầu của cơ thể, thoáng cái là mặt Tô Khoan đã đỏ bừng lên.
- Dám thêm tờ nữa.
Đây là âm thanh cuối cùng mà Trịnh Quân Ba nghe được bởi sau đó y đã ngất.
Không biết qua bao lâu Tô Khoan mới lấy lại tri giác. Y mở mắt nhìn quanh lại có chút sửng sốt, đây đâu phải tầng hầm, đây là nhà tù. Mình sao lại không chết chứ? Trịnh Quân Ba đưa mình vào đây sao? Ngô Mính đâu rồi? Chẳng lẽ cô ấy đáp ứng yêu cầu của tên cầm thú Trịnh Quân Ba kia sao?
Tô Khoan chỉ nghĩ đến việc vợ cứu mình mà rơi vào tay Trịnh Quân Ba, hắn đã cảm thấy người mình như bị thiêu đốt. Tô Khoan giãy dụa bò ra cửa, cửa sắt đã bị khóa. Tô Khoan dùng hết sức gào lên.
- Có ai không? Mau thả tôi ra? Ngô Mính, em ở đâu.
Tô Khoan gọi vài tiếng cuối cùng có người tiến đến, chẳng qua chiếc cửa sắt dày chặn ngang tầm mắt Tô Khoan. Tô Khoan không biết là ai ở phía sau cửa.
- Ngô Mính – vợ tôi đâu.
Người bên ngoài cười ha hả nói:
- Vợ mày? Lát nữa không còn là vợ mày rồi. Ả sợ là bây giờ đang nằm đó cho lão đại tao chơi.
Tiếng nói này như tiếng sét nổ ngay trên đầu Tô Khoan.
- Không, không thể nào, Ngô Mính không phải loại người như vậy. Mày lừa tao.
Tô Khoan không biết lấy sức từ đâu mà có thể đứng dậy lao đầu vào cửa sắt, đầu chảy máu mà hắn cũng không biết.
- Hừ, tao lừa mày làm gì? Vợ mày vì cứu mày nên nhận lời lão đại tao, đồ vô dụng.
- Đúng, tao là đồ vô dụng, là đồ vô dụng. Tao còn sống làm gì nữa.
Tô Khoan nói một câu rồi lại đập đầu vào cửa. Máu từ trêu đầu chảy xuống cổ, xuống đất nhưng Tô Khoan vẫn không có cảm giác gì.
Đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa có người gào lên.
- Không xong rồi, con điếm đó còn dám chống cự, lão đại bị thương rồi. Mau đưa thằng này ra, lão đại muốn xử nó.
Cửa được mở ra, hai thằng thanh niên lao vào xách và đưa Tô Khoan tới căn hầm vừa nãy.
Một lần nữa bị đưa về đây, Tô Khoan không hề sợ. Y chỉ quan tâm vợ mình như thế nào, đã bị Trịnh Quân Ba làm nhục chưa?
Bị ném xuống đất, Tô Khoan ngây người nhìn vợ. Ngô Mính lúc này đang nằm bên hắn nhưng đã không có chút phản ứng nào cả, miệng không ngừng chảy máu.
- Em sao vậy?
Tô Khoan giãy dụa bò tới bên Ngô Mính, ôm Ngô Mính vào lòng và lắc lắc nhưng vợ y đã không có phản ứng. Tô Khoan mở miệng Ngô Mính ra, một vòi máu bắn ra. Tô Khoan lúc này mới phát hiện lưỡi Ngô Mính chỉ còn một nửa, cô đã tắt thở từ lúc nào rồi.
- Tao liều mạng với bọn mày.
Thấy vợ đã chết, Tô Khoan không muốn sống nữa. Y không biết lấy được sức từ đâu mà đứng được dậy lao vọt vào Trịnh Quân Ba cách đó không xa.
Nhưng Tô Khoan vừa lao tới được hai bước đã bị người ở bên đánh ngã. Hai tên ấn Tô Khoan xuống đất, mặt Tô Khoan va và nền xi măng hảy máu nhưng y không thấy đau, y vẫn cắn răng giãy dụa muốn lao vào Trịnh Quân Ba.
Trịnh Quân Ba che miệng đi tới trước. Hắn đá vào đầu Tô Khoan. Tô Khoan co quắp nằm đó.
Tô Khoan ý thức đã mơ hồ chỉ cảm thấy Ngô Mính đang không ngừng đá mình, đối phương còn lẩm bẩm.
- Dám chống đối tao này …
Trịnh Quân Ba đá một lúc thấy mệt mới thôi.
Tô Khoan bị người xách tới trước mặt Trịnh Quân Ba, chỉ nghe Trịnh Quân Ba hung dữ nói.
- Con đĩ Ngô Mính dám lừa tao, nói đồng ý yêu cầu của tao để tao thả mày ra. Cũng may tao không mắc mưu ả, tao mới chỉ bảo người nhốt mày lại. Mà con đĩ kia dám liều mạng với tao, nó cắn lưỡi tao tới chảy máu. Nếu không phải nó tự tử nhanh thì tao đã cho nó biết sự lợi hại của tao rồi. Chẳng qua nó mặc dù chết thì cũng còn mày. Mày yên tâm, tao không cho mày chết dễ dàng đâu. Tao phải hành hạ mày tới khi tao hết giận mới thôi.
- Ngô Mính, mày nhìn và suy nghĩ kỹ đi, nếu như mày nghĩ thông thì có thể bảo tao, chẳng qua phải nhanh một chút nếu không sợ Tô Khoan không chịu được bao lâu đâu. Kỷ lục trước đây là 17 tờ giấy đắp lên miệng là xong đời.
- Đừng nghe nó, dù anh chết em cũng không được nhận lời nó. Cùng lắm chúng ta kiếp sau làm vợ chồng.
Tô Khoan lớn tiếng nói. Y bị trói chặt, đầu cũng không ngẩng được nên không thấy hai mắt đỏ rực của Ngô Mính. Y chỉ nghe được tiếng kêu khàn khàn của vợ.
- Tôi xin các người, các người tha cho chúng tôi đi.
Tờ giấy đầu tiên được dán vào mặt, Tô Khoan đã không kêu gào được nửa, Ngô Mính chỉ còn nghe được tiếng thở hổn hển của chồng.
Trịnh Quân Ba vì đánh bại Ngô Mính nên cũng không bảo người tiếp tục đắp thêm giấy, hắn để Tô Khoan nằm đó giãy dụa. Tờ giấy đầu tiên bị Tô Khoan dùng lưỡi làm rách một lỗ khiến y có thể thở được. Lúc này Trịnh Quân Ba mới vung tay cho tiểu đệ tiếp tục.
Lần này Tô Khoan dùng gần phút mới phá được lỗ hổng thứ hai. Lưỡi y chua xót sắp mất cảm giác, chẳng qua khi y hít được không khí lại thở phào nhẹ nhõm. Y liều mạng hít thở để chuẩn bị kiên trì với đối phương.
Ngô Mính bị trói ở bên đã sớm khóc òa, cô bất lực khi nhìn thảm cảnh của chồng.
Trịnh Quân Ba lúc này đã có chút mất kiên nhẫn, kêu lên:
- Dán hai tờ liền xem nó còn phá được không.
Hai trang giấy cùng lúc dán lên mặt Tô Khoan, Tô Khoan dù dùng bao sức cũng không thể nào phá được. Chẳng qua cũng may tờ giấy bị Tô Khoan hít vào miệng nên y miễn cưỡng hít được chút không khí. Nhưng một chút đó lại không đáp ứng đủ nhu cầu của cơ thể, thoáng cái là mặt Tô Khoan đã đỏ bừng lên.
- Dám thêm tờ nữa.
Đây là âm thanh cuối cùng mà Trịnh Quân Ba nghe được bởi sau đó y đã ngất.
Không biết qua bao lâu Tô Khoan mới lấy lại tri giác. Y mở mắt nhìn quanh lại có chút sửng sốt, đây đâu phải tầng hầm, đây là nhà tù. Mình sao lại không chết chứ? Trịnh Quân Ba đưa mình vào đây sao? Ngô Mính đâu rồi? Chẳng lẽ cô ấy đáp ứng yêu cầu của tên cầm thú Trịnh Quân Ba kia sao?
Tô Khoan chỉ nghĩ đến việc vợ cứu mình mà rơi vào tay Trịnh Quân Ba, hắn đã cảm thấy người mình như bị thiêu đốt. Tô Khoan giãy dụa bò ra cửa, cửa sắt đã bị khóa. Tô Khoan dùng hết sức gào lên.
- Có ai không? Mau thả tôi ra? Ngô Mính, em ở đâu.
Tô Khoan gọi vài tiếng cuối cùng có người tiến đến, chẳng qua chiếc cửa sắt dày chặn ngang tầm mắt Tô Khoan. Tô Khoan không biết là ai ở phía sau cửa.
- Ngô Mính – vợ tôi đâu.
Người bên ngoài cười ha hả nói:
- Vợ mày? Lát nữa không còn là vợ mày rồi. Ả sợ là bây giờ đang nằm đó cho lão đại tao chơi.
Tiếng nói này như tiếng sét nổ ngay trên đầu Tô Khoan.
- Không, không thể nào, Ngô Mính không phải loại người như vậy. Mày lừa tao.
Tô Khoan không biết lấy sức từ đâu mà có thể đứng dậy lao đầu vào cửa sắt, đầu chảy máu mà hắn cũng không biết.
- Hừ, tao lừa mày làm gì? Vợ mày vì cứu mày nên nhận lời lão đại tao, đồ vô dụng.
- Đúng, tao là đồ vô dụng, là đồ vô dụng. Tao còn sống làm gì nữa.
Tô Khoan nói một câu rồi lại đập đầu vào cửa. Máu từ trêu đầu chảy xuống cổ, xuống đất nhưng Tô Khoan vẫn không có cảm giác gì.
Đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa có người gào lên.
- Không xong rồi, con điếm đó còn dám chống cự, lão đại bị thương rồi. Mau đưa thằng này ra, lão đại muốn xử nó.
Cửa được mở ra, hai thằng thanh niên lao vào xách và đưa Tô Khoan tới căn hầm vừa nãy.
Một lần nữa bị đưa về đây, Tô Khoan không hề sợ. Y chỉ quan tâm vợ mình như thế nào, đã bị Trịnh Quân Ba làm nhục chưa?
Bị ném xuống đất, Tô Khoan ngây người nhìn vợ. Ngô Mính lúc này đang nằm bên hắn nhưng đã không có chút phản ứng nào cả, miệng không ngừng chảy máu.
- Em sao vậy?
Tô Khoan giãy dụa bò tới bên Ngô Mính, ôm Ngô Mính vào lòng và lắc lắc nhưng vợ y đã không có phản ứng. Tô Khoan mở miệng Ngô Mính ra, một vòi máu bắn ra. Tô Khoan lúc này mới phát hiện lưỡi Ngô Mính chỉ còn một nửa, cô đã tắt thở từ lúc nào rồi.
- Tao liều mạng với bọn mày.
Thấy vợ đã chết, Tô Khoan không muốn sống nữa. Y không biết lấy được sức từ đâu mà đứng được dậy lao vọt vào Trịnh Quân Ba cách đó không xa.
Nhưng Tô Khoan vừa lao tới được hai bước đã bị người ở bên đánh ngã. Hai tên ấn Tô Khoan xuống đất, mặt Tô Khoan va và nền xi măng hảy máu nhưng y không thấy đau, y vẫn cắn răng giãy dụa muốn lao vào Trịnh Quân Ba.
Trịnh Quân Ba che miệng đi tới trước. Hắn đá vào đầu Tô Khoan. Tô Khoan co quắp nằm đó.
Tô Khoan ý thức đã mơ hồ chỉ cảm thấy Ngô Mính đang không ngừng đá mình, đối phương còn lẩm bẩm.
- Dám chống đối tao này …
Trịnh Quân Ba đá một lúc thấy mệt mới thôi.
Tô Khoan bị người xách tới trước mặt Trịnh Quân Ba, chỉ nghe Trịnh Quân Ba hung dữ nói.
- Con đĩ Ngô Mính dám lừa tao, nói đồng ý yêu cầu của tao để tao thả mày ra. Cũng may tao không mắc mưu ả, tao mới chỉ bảo người nhốt mày lại. Mà con đĩ kia dám liều mạng với tao, nó cắn lưỡi tao tới chảy máu. Nếu không phải nó tự tử nhanh thì tao đã cho nó biết sự lợi hại của tao rồi. Chẳng qua nó mặc dù chết thì cũng còn mày. Mày yên tâm, tao không cho mày chết dễ dàng đâu. Tao phải hành hạ mày tới khi tao hết giận mới thôi.