Tô Khoan nghe Trịnh Quân Ba nói không tức mà còn cười.
- Ha ha, mày không ngờ tới phải không. Ngô Mính là vợ tao, cô ấy đã chết, tao cũng phải đi theo để gặp cô ấy. Mày còn có gì để uy hiếp tao chứ?
Tô Khoan nói xong liều mạng giãy thoát khỏi hai tên đang khống chế mình, hắn lao đầu vào bức tường đối diện.
Hai tên kia vội vàng nâng Tô Khoan dậy nhưng phát hiện hắn đã sắp chết. Trịnh Quân Ba đi lên nhìn Tô Khoan và cười lạnh nói:
- Vợ chồng mày nghĩ rằng đã chết là tao không có biện pháp gì với bọn mày sao? Bọn mày quá ngây thơ. Bọn mày còn có bố mẹ, bọn mày nợ tao, tao sẽ đòi lại từ bọn họ. Hơn nữa tao cũng nghe nói mày có con gái bảy tám tuổi, vài năm nữa là lớn. Bọn mày yên tâm, tao sẽ chăm sóc tốt cho nó. Ôi, có lẽ vài năm nữa tao còn phải tới đốt tiền vàng thắp hương cho bố mẹ vợ là bọn mày đó.
- Mày, mày …
Tô Khoan chỉ còn một hơi giờ nghe Trịnh Quân Ba nói vậy, y càng gần cái chết hơn.
Trịnh Quân Ba lần này không chơi được gái mà còn bị thương, hắn tức giận vung tay lên nói.
- Xử lý hai người bọn nó cho tao, đồng thời phái người điều tra địa chỉ bà con họ hàng của chúng, nhất định phải tìm ra bố mẹ và con gái chúng cho tao. Hừ, bọn mày tưởng chết là xong việc ư? Tao sẽ cho bọn mày chết cũng không được yên thân, cho nhà mày đoàn tụ dưới âm phủ.
Với thế lực của Trịnh Quân Ba ở Vọng Giang thì việc tìm tin tức nhà Ngô Mính là quá dễ.
Nhà Tô Khoan mặc dù không ở Vọng Giang nhưng tiểu đệ của Trịnh Quân Ba thông qua đủ loại thủ đoạn cũng tìm được địa chỉ nhà y, cũng tìm được con gái Tô Khoan là Triệu Nham. Trịnh Quân Ba lập tức sai người bắt cóc Tô Thiên Nguyệt về Vọng Giang. Mà bố mẹ Tô Khoan, Ngô Mính do con mất tích, cháu mất tích nên bốn người đều bị bệnh nặng. Sau đó Ngô Mính không chịu được đả kích trước tiên mà bị bệnh nặng mất, tháng sau bố Ngô Mính cũng mất. Bố Tô Khoan do bị xuất huyết não cũng mất, cả nhà Ngô Mính, Tô Khoan chỉ còn lại mỗi mẹ Tô Khoan.
Bà lão mềm yếu cả đời lúc này lại đột nhiên kiên cường lên. Bà cố nén nỗi đau mất chồng mất con để tới Vọng Giang tìm tin tức về con trai, con dâu. Bà lão lén tới Vọng Giang nửa năm cuối cùng tìm được tin xác thực là con trai, con dâu xuất hiện cuối cùng ở công ty của Trịnh Quân Ba, hơn nữa bà cũng nghe nói Trịnh Quân Ba làm phiền Ngô Mính nhiều lần.
Bà lão biết một mình mình không thể điều tra được, bà đi báo cảnh sát. Đáng tiếc cảnh sát lại là ô dù cho Trịnh Quân Ba. Cảnh sát chẳng những không điều tra Trịnh Quân Ba mà còn báo tin cho Trịnh Quân Ba.
Trịnh Quân Ba đã sớm muốn giết nốt bà lão. Lúc trước đám tiểu đệ đi bắt Tô Thiên Nguyệt vì sợ bị phát hiện nên không ra tay với hai ông bà này. Về sau phái người tới thì ông lão đã mất, bà lão không biết tung tích. Đối với bà lão này Trịnh Quân Ba cũng không thèm để ý, hắn đã quên sự tồn tại của bà.
Nhưng hôm nay con cá lọt lưới lại đi điều tra mình, đi kiện mình, Trịnh Quân Ba đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho được. Hơn nữa hôm nay bà lão kiện ở Cục công an Vọng Giang, ai biết mai có thể lên kiện ở Tùng Giang, ở tỉnh không? Vì diệt mối họa ngầm nên Trịnh Quân Ba một lần nữa ra lệnh tiểu đệ giết bà lão và vứt xác ở ngoại ô.
Về phần Tô Thiên Nguyệt – con gái vợ chồng Ngô Mính lại bị nhốt ở mỏ than cùng với cháu Lưu Hồng Đào, vừa nhốt đã là bốn năm tới tận khi Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh dẫn người cứu bọn chúng ra.
Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh, Vạn An Hùng nghe xong Trịnh Quân Ba kể mà không khỏi đau lòng. Đặc biệt là Vạn An Hùng, y ở Vọng Giang lâu nhất, mặc dù biết Trịnh Quân Ba làm không ít chuyện đồi bại nhưng do đối phương không chọc vào mình, lại có nhiều lãnh đạo bảo vệ Trịnh Quân Ba nên mình cũng chỉ có thể bảo vệ chính mình mà thôi. Vạn An Hùng chưa bao giờ nghĩ sẽ đối phó Trịnh Quân Ba, nhưng hôm nay nghe Trịnh Quân Ba khai, Vạn An Hùng mới biết Trịnh Quân Ba là kẻ điên cuồng như thế nào.
Vì thỏa mãn dục vọng nhất thời mà Trịnh Quân Ba đã trực tiếp, gián tiếp giết sáu người, còn bắt cóc giam giữ một cô bé hơn bốn năm. Vì vậy có thể thấy mấy năm qua Trịnh Quân Ba đã gây ra bao tội ác. Có lẽ ngay cả Trịnh Quân Ba cũng không nhớ rõ đã bao người chết vì mình.
Vạn An Hùng hối hận, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh lại khá vui mừng. Cũng may đã bắt được Trịnh Quân Ba, nếu không sau này còn không biết bao gia đình giống như vợ chồng Ngô Mính nữa, chỉ vì một suy nghĩ hoang đường của Trịnh Quân Ba mà cửa nát, nhà tan.
Biết thân thế của Tô Thiên Nguyệt, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đứng dậy rời đi. Chẳng qua trước khi đi Hứa Lập nháy mắt với Triệu Quốc Khánh, Triệu Quốc Khánh hiểu ý nên đi chậm hơn vài bước. Y nhỏ giọng nói với Vạn An Hùng.
- Mấy lời vừa rồi của Trịnh Quân Ba anh cũng nghe thấy đó, loại cặn bã này không thể nương tay được. Chỉ cần hắn còn bị giam ở đây một ngày là anh phải chiêu đãi thật tốt, có chuyện do tôi phụ trách.
Vạn An Hùng gật đầu nói:
- Cục trưởng yên tâm, tôi làm ở đây vài chục năm, đi lên từ cơ sở tới bước này thì thủ đoạn trong đó tôi biết rõ, quyết không xảy ra chuyện gì cả. Dù là Trịnh Quân Ba có chết tôi cũng đảm bảo không ai điều tra được gì.
- Giữ mạng hắn lại, để hắn bị đưa ra tòa. Tôi tin người như vậy không thoát được pháp luật. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy hắn chết đơn giản quá thì mình có lỗi với những nạn nhân của hắn. Phải để hắn “hưởng thụ” trước khi chết mới được.
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đi ra ngoài, Hứa Lập đứng trước cửa thở dài một tiếng. Triệu Quốc Khánh đi lên đưa cho hắn một điếu hthuoocs.
- Thị trưởng Hứa, đừng để ở trong lòng làm gì. Loại người Trịnh Quân Ba không có đầu, cũng không có cuối cùng, có lẽ còn không ít người độc ác hơn hắn. Chúng ta có thể làm chỉ là dùng hết năng lực của mình bắt hết những kẻ mà mình có thể bắt.
- Ôi, cũng chỉ có thể cố hết sức mà thôi. Chẳng qua tôi càng lo cho Tô Thiên Nguyệt, nó bé như vậy không có người thân, bố mẹ, ông bà nội ngoại đều mất, nó cô đơn một mình sống sao nổi? Hơn nữa nó còn bị bệnh tự kỷ, bị nhốt hơn bốn năm không được đi học, dù sau này chữa khỏi cho nó thì nó sao có thể dung nhập với xã hội, sao sống được?
- Ha ha, mày không ngờ tới phải không. Ngô Mính là vợ tao, cô ấy đã chết, tao cũng phải đi theo để gặp cô ấy. Mày còn có gì để uy hiếp tao chứ?
Tô Khoan nói xong liều mạng giãy thoát khỏi hai tên đang khống chế mình, hắn lao đầu vào bức tường đối diện.
Hai tên kia vội vàng nâng Tô Khoan dậy nhưng phát hiện hắn đã sắp chết. Trịnh Quân Ba đi lên nhìn Tô Khoan và cười lạnh nói:
- Vợ chồng mày nghĩ rằng đã chết là tao không có biện pháp gì với bọn mày sao? Bọn mày quá ngây thơ. Bọn mày còn có bố mẹ, bọn mày nợ tao, tao sẽ đòi lại từ bọn họ. Hơn nữa tao cũng nghe nói mày có con gái bảy tám tuổi, vài năm nữa là lớn. Bọn mày yên tâm, tao sẽ chăm sóc tốt cho nó. Ôi, có lẽ vài năm nữa tao còn phải tới đốt tiền vàng thắp hương cho bố mẹ vợ là bọn mày đó.
- Mày, mày …
Tô Khoan chỉ còn một hơi giờ nghe Trịnh Quân Ba nói vậy, y càng gần cái chết hơn.
Trịnh Quân Ba lần này không chơi được gái mà còn bị thương, hắn tức giận vung tay lên nói.
- Xử lý hai người bọn nó cho tao, đồng thời phái người điều tra địa chỉ bà con họ hàng của chúng, nhất định phải tìm ra bố mẹ và con gái chúng cho tao. Hừ, bọn mày tưởng chết là xong việc ư? Tao sẽ cho bọn mày chết cũng không được yên thân, cho nhà mày đoàn tụ dưới âm phủ.
Với thế lực của Trịnh Quân Ba ở Vọng Giang thì việc tìm tin tức nhà Ngô Mính là quá dễ.
Nhà Tô Khoan mặc dù không ở Vọng Giang nhưng tiểu đệ của Trịnh Quân Ba thông qua đủ loại thủ đoạn cũng tìm được địa chỉ nhà y, cũng tìm được con gái Tô Khoan là Triệu Nham. Trịnh Quân Ba lập tức sai người bắt cóc Tô Thiên Nguyệt về Vọng Giang. Mà bố mẹ Tô Khoan, Ngô Mính do con mất tích, cháu mất tích nên bốn người đều bị bệnh nặng. Sau đó Ngô Mính không chịu được đả kích trước tiên mà bị bệnh nặng mất, tháng sau bố Ngô Mính cũng mất. Bố Tô Khoan do bị xuất huyết não cũng mất, cả nhà Ngô Mính, Tô Khoan chỉ còn lại mỗi mẹ Tô Khoan.
Bà lão mềm yếu cả đời lúc này lại đột nhiên kiên cường lên. Bà cố nén nỗi đau mất chồng mất con để tới Vọng Giang tìm tin tức về con trai, con dâu. Bà lão lén tới Vọng Giang nửa năm cuối cùng tìm được tin xác thực là con trai, con dâu xuất hiện cuối cùng ở công ty của Trịnh Quân Ba, hơn nữa bà cũng nghe nói Trịnh Quân Ba làm phiền Ngô Mính nhiều lần.
Bà lão biết một mình mình không thể điều tra được, bà đi báo cảnh sát. Đáng tiếc cảnh sát lại là ô dù cho Trịnh Quân Ba. Cảnh sát chẳng những không điều tra Trịnh Quân Ba mà còn báo tin cho Trịnh Quân Ba.
Trịnh Quân Ba đã sớm muốn giết nốt bà lão. Lúc trước đám tiểu đệ đi bắt Tô Thiên Nguyệt vì sợ bị phát hiện nên không ra tay với hai ông bà này. Về sau phái người tới thì ông lão đã mất, bà lão không biết tung tích. Đối với bà lão này Trịnh Quân Ba cũng không thèm để ý, hắn đã quên sự tồn tại của bà.
Nhưng hôm nay con cá lọt lưới lại đi điều tra mình, đi kiện mình, Trịnh Quân Ba đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho được. Hơn nữa hôm nay bà lão kiện ở Cục công an Vọng Giang, ai biết mai có thể lên kiện ở Tùng Giang, ở tỉnh không? Vì diệt mối họa ngầm nên Trịnh Quân Ba một lần nữa ra lệnh tiểu đệ giết bà lão và vứt xác ở ngoại ô.
Về phần Tô Thiên Nguyệt – con gái vợ chồng Ngô Mính lại bị nhốt ở mỏ than cùng với cháu Lưu Hồng Đào, vừa nhốt đã là bốn năm tới tận khi Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh dẫn người cứu bọn chúng ra.
Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh, Vạn An Hùng nghe xong Trịnh Quân Ba kể mà không khỏi đau lòng. Đặc biệt là Vạn An Hùng, y ở Vọng Giang lâu nhất, mặc dù biết Trịnh Quân Ba làm không ít chuyện đồi bại nhưng do đối phương không chọc vào mình, lại có nhiều lãnh đạo bảo vệ Trịnh Quân Ba nên mình cũng chỉ có thể bảo vệ chính mình mà thôi. Vạn An Hùng chưa bao giờ nghĩ sẽ đối phó Trịnh Quân Ba, nhưng hôm nay nghe Trịnh Quân Ba khai, Vạn An Hùng mới biết Trịnh Quân Ba là kẻ điên cuồng như thế nào.
Vì thỏa mãn dục vọng nhất thời mà Trịnh Quân Ba đã trực tiếp, gián tiếp giết sáu người, còn bắt cóc giam giữ một cô bé hơn bốn năm. Vì vậy có thể thấy mấy năm qua Trịnh Quân Ba đã gây ra bao tội ác. Có lẽ ngay cả Trịnh Quân Ba cũng không nhớ rõ đã bao người chết vì mình.
Vạn An Hùng hối hận, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh lại khá vui mừng. Cũng may đã bắt được Trịnh Quân Ba, nếu không sau này còn không biết bao gia đình giống như vợ chồng Ngô Mính nữa, chỉ vì một suy nghĩ hoang đường của Trịnh Quân Ba mà cửa nát, nhà tan.
Biết thân thế của Tô Thiên Nguyệt, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đứng dậy rời đi. Chẳng qua trước khi đi Hứa Lập nháy mắt với Triệu Quốc Khánh, Triệu Quốc Khánh hiểu ý nên đi chậm hơn vài bước. Y nhỏ giọng nói với Vạn An Hùng.
- Mấy lời vừa rồi của Trịnh Quân Ba anh cũng nghe thấy đó, loại cặn bã này không thể nương tay được. Chỉ cần hắn còn bị giam ở đây một ngày là anh phải chiêu đãi thật tốt, có chuyện do tôi phụ trách.
Vạn An Hùng gật đầu nói:
- Cục trưởng yên tâm, tôi làm ở đây vài chục năm, đi lên từ cơ sở tới bước này thì thủ đoạn trong đó tôi biết rõ, quyết không xảy ra chuyện gì cả. Dù là Trịnh Quân Ba có chết tôi cũng đảm bảo không ai điều tra được gì.
- Giữ mạng hắn lại, để hắn bị đưa ra tòa. Tôi tin người như vậy không thoát được pháp luật. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy hắn chết đơn giản quá thì mình có lỗi với những nạn nhân của hắn. Phải để hắn “hưởng thụ” trước khi chết mới được.
Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đi ra ngoài, Hứa Lập đứng trước cửa thở dài một tiếng. Triệu Quốc Khánh đi lên đưa cho hắn một điếu hthuoocs.
- Thị trưởng Hứa, đừng để ở trong lòng làm gì. Loại người Trịnh Quân Ba không có đầu, cũng không có cuối cùng, có lẽ còn không ít người độc ác hơn hắn. Chúng ta có thể làm chỉ là dùng hết năng lực của mình bắt hết những kẻ mà mình có thể bắt.
- Ôi, cũng chỉ có thể cố hết sức mà thôi. Chẳng qua tôi càng lo cho Tô Thiên Nguyệt, nó bé như vậy không có người thân, bố mẹ, ông bà nội ngoại đều mất, nó cô đơn một mình sống sao nổi? Hơn nữa nó còn bị bệnh tự kỷ, bị nhốt hơn bốn năm không được đi học, dù sau này chữa khỏi cho nó thì nó sao có thể dung nhập với xã hội, sao sống được?