Vì có khoản tiền của Ủy ban kỷ luật nên nguồn thu tài chính Vọng Giang tạm thời được bù đắp. Sau khi nghe Tiết Kiến Vĩ đọc xong bản tổng kết về công tác thu hút đầu tư, Hứa Lập lên tiếng.
- Kính thưa các đồng chí, lần này thị ủy, ủy ban thị xã hạ quyết tâm rất lớn tiến hành công tác thu hút đầu tư, về biện pháp khích lệ trong đó mọi người cũng nghe thấy. Đối với người có cống hiến cho công tác thu hút đầu tư, chúng tôi sẽ cấp địa vị, phần thưởng; còn nếu ai ảnh hưởng tới công tác thu hút đầu tư sẽ bị nghiêm trị. Các ngành sau khi về phải thảo luận phương án này, đưa thêm ý kiến đồng thời cũng cần kết hợp với ưu thế của Vọng Giang chúng ta mà tiến hành thu hút đầu tư, thu hút nhà đầu tư lớn, nghiên cứu xem có hạng mục nào có thể xúc tiến kinh tế toàn thị xã phát triển. Việc tưởng thưởng trong công tác thu hút đầu tư rất nhanh sẽ được công bố chính thức trong toàn thị xã, hy vọng có thể nhấc lên một cao trào phát triển kinh tế xã hội của Vọng Giang chúng ta.
Sau khi tan họp, Hứa Lập và Diêu Quế Tĩnh lại đi tới văn phòng Lưu Hồng Đào. Đóng cửa văn phòng lại, Diêu Quế Tĩnh nói:
- Bí thư Lưu, Thị trưởng Hứa, hôm nay ta dùng kế Không thành này không có vấn đề gì chứ? Tài khoản của Ủy ban kỷ luật bây giờ tính ra còn không đến 3 triệu, hơn nữa chủ yếu là số tiền tham ô, nhận hối lộ do ba chị em Trịnh gia nộp lên; cũng mới có ba người chính thức đến chỗ chúng tôi tự thú, hơn nữa hầu hết chỉ là cán bộ cấp dưới nên mỗi người chỉ nộp có vài ngàn.
Lưu Hồng Đào thở dài một tiếng.
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, tình hình tài chính của thị xã chị cũng biết đó, nếu làm mọi người biết tình hình tài chính thực tế sợ là ai cũng sẽ hoảng hốt. Nhờ có ý này của thị trưởng Hứa nên chúng ta mới tạm qua cửa ải khó khăn. Vấn đề dù là có kế hoạch này hay không thì bây giờ cũng không ai dám hỏi nhiều, càng không ai dám điều tra. Bọn họ bây giờ đều đang phải vội vàng vạch rõ giới hạn với Trịnh Quân Ba, tỏ vẻ mình trong sạch nên không ai chủ động nhảy vào vũng bùn này. Chẳng qua chúng ta dùng kế cũng chỉ hòa hoãn được một thời gian chứ không thể thật sự giải quyết được vấn đề. Một khi tài chính thật sự không có tiền rồi vẫn phải nhờ vào tiền của Ủy ban kỷ luật thì khi hết tiền sẽ ra sao?
- Không sao cả, theo như lời của Lý Giang Sinh thì tài chính Vọng Giang bây giờ còn không đến 10 triệu, từng đó cũng có thể ứng phó một thời gian nữa. Hơn nữa Lý Giang Sinh nói rất nhanh còn một khoản tiền do Sở thủy lợi cấp xuống để đầu tư xây dựng công trình thủy lợi, số tiền vào khoảng 5 triệu. Nếu thật sự không được thì chỉ có thể dùng tạm số tiền này. Thêm 3 triệu bên Ủy ban kỷ luật thì nếu chi tiêu tiết kiệm cũng có thể kéo được hai tháng. Tôi đã nói với Lý Giang Sinh là tạm thời dừng việc cấp tiền cho các ban ngành, không có bí thư và tôi ký tên thì một phân tiền cũng không được cấp.
Hứa Lập bây giờ cũng rất đau đầu. Vọng Giang lớn như vậy nhưng tài chính toàn thị xã chỉ có 10 triệu, đừng nói là xây dựng đô thị mà ngay cả đảm bảo sự vận chuyển bình thường của các ban ngành cũng là một vấn đề.
- Nhưng đây không phải kế lâu dài. Ôi, Tiểu Hứa, tôi làm bí thư thị ủy không được tốt nên làm cậu chịu khổ. Nhiều năm như vậy không phát triển kinh tế Vọng Giang để rồi vứt việc khó khăn này cho cậu. Cậu yên tâm, nếu thật sự phải dùng tới khoản tài chính do Sở thủy lợi cấp thì mọi việc do tôi chịu, quyết không liên lụy tới cậu. Tôi cũng sắp lui rồi, cậu còn cả tương lai rộng mở phía trước, cậu đừng để Vọng Giang ảnh hưởng tới mình, như vậy là bất công với cậu.
- Bí thư, tình hình cũng không nghiêm trọng như ông nghĩ. Hôm nay chủ nhiệm Diêu đã công bố số người tự thú cùng với số tiền đã trả cho công quỹ, tôi nghĩ sẽ có người bị đánh động. Theo tổ điều tra tiến hành công việc thì có lẽ sẽ nhiều người sẽ nhanh chóng tự nộp khoản tiền mình tham ô lại.
Lưu Hồng Đào không quá tự tin vào lời nói của Hứa Lập.
- Hy vọng là như vậy.
Hứa Lập nói tiếp.
- Ngoài ra chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp từ số tài sản của Trịnh Quân Ba. Bây giờ tài sản của Trịnh Quân Ba đã bị niêm phong, mặc dù Trịnh Quân Ba không thể tiếp tục kinh doanh nhưng chúng ta có thể tiến hành đấu giá một số sản nghiệp có giá trị của y ra ngoài, để nó nhanh chóng khôi phục sản xuất. Như vậy vừa có thể giải quyết vấn đề công việc của các công nhân, đồng thời cũng tăng thu tài chính cho Vọng Giang.
- Biện pháp này thật ra có thể tiến hành ngay, sản nghiệp của Trịnh Quân Ba bị niêm phong có liên quan tới khoáng sản, dân sinh, bất động sản, hơn nữa phần lớn là tài sản cố định. Chỉ riêng khu đất mà tài sản của Trịnh Quân Ba chiếm giữ đã không hề nhỏ. Hai năm qua ngành bất động sản tăng giá liên tục nên giá các khu đất này cũng tăng nhiều. Nếu mang ra đấu giá chắc là sẽ bán được với giá khá cao.
- Đồng thời tôi cũng có thể lên tỉnh, thị xã Tùng Giang tranh thủ ít tài chính. Tình hình khó khăn của Vọng Giang chúng ta hôm nay bọn họ cũng biết, bọn họ đâu thể thấy chết không cứu được. Chờ chúng ta qua cửa khó khăn này rồi nếu có thể thu hút được công ty lớn nào đó tới đầu tư, tới lúc đó chúng ta có thể cố gắng để công ty kia đi vào sản xuất ngay trong năm. Như vậy tôi tin Vọng Giang sẽ càng lúc càng tốt.
Ba biện pháp của Hứa Lập có thể cho hiệu quả ngay lập tức, cũng có cái cho hiệu quả lâu dài. Chẳng qua nếu thật sự mấy biện pháp này đều áp dụng thuận lợi thì chẳng những thể trợ giúp Vọng Giang vượt qua khó khăn trước mắt mà còn có tác dụng lớn đối với sự phát triển của Vọng Giang trong tương lai.
- Được, cậu cứ mạnh dạn đi làm, nếu xuất hiện vấn đề sẽ do tôi gánh. Ôi, mấy năm qua tôi không đóng góp gì được cho Vọng Giang cả, hơn nữa còn bỏ mặc đám người Trịnh Quân Ba muốn làm gì thì làm. Nói ra tôi còn là tội nhân của Vọng Giang. Hy vọng trong thời gian cuối nhiệm kỳ này tôi có thể làm được việc gì đó cho Vọng Giang.
Lưu Hồng Đào thở dài một tiếng.
Sau khi ba người bàn bạc, Hứa Lập về văn phòng mình. Hắn vừa ngồi xuống đã nhận được điện của Thang Tùng Minh, y nói có chuyện muốn bàn với Hứa Lập.
Hứa Lập cũng biết mấy ngày nay Thang Tùng Minh mang theo nhân viên của tổ điều tra đang liên tục thẩm vấn Trịnh Quân Ba. Mà theo báo cáo của Vạn An Hùng, thái độ của Trịnh Quân Ba là rất tốt, mỗi ngày đều không ngừng khai ra các tội lỗi của y. Hứa Lập đoán có lẽ Thang Tùng Minh đã thẩm vấn Trịnh Quân Ba xong, bây giờ bắt đầu muốn điều tra một vài cán bộ lãnh đạo của Vọng Giang theo lời khai của Trịnh Quân Ba.
Điều này cũng hợp ý Hứa Lập. Hứa Lập mời Thang Tùng Minh tới văn phòng mình nói chuyện. Hứa Lập đang muốn gõ cho đám người đang đứng ngoài nghe ngóng tình hình một trận, chỉ có thể đánh tỉnh bọn họ, đánh đau bọn họ thì bọn họ mới có thể chủ động khai báo vấn đề, chủ động nộp tiền mình đã tham ô, nhận hối lộ, qua đó mới giúp tài chính Vọng Giang vượt qua khó khăn.
- Kính thưa các đồng chí, lần này thị ủy, ủy ban thị xã hạ quyết tâm rất lớn tiến hành công tác thu hút đầu tư, về biện pháp khích lệ trong đó mọi người cũng nghe thấy. Đối với người có cống hiến cho công tác thu hút đầu tư, chúng tôi sẽ cấp địa vị, phần thưởng; còn nếu ai ảnh hưởng tới công tác thu hút đầu tư sẽ bị nghiêm trị. Các ngành sau khi về phải thảo luận phương án này, đưa thêm ý kiến đồng thời cũng cần kết hợp với ưu thế của Vọng Giang chúng ta mà tiến hành thu hút đầu tư, thu hút nhà đầu tư lớn, nghiên cứu xem có hạng mục nào có thể xúc tiến kinh tế toàn thị xã phát triển. Việc tưởng thưởng trong công tác thu hút đầu tư rất nhanh sẽ được công bố chính thức trong toàn thị xã, hy vọng có thể nhấc lên một cao trào phát triển kinh tế xã hội của Vọng Giang chúng ta.
Sau khi tan họp, Hứa Lập và Diêu Quế Tĩnh lại đi tới văn phòng Lưu Hồng Đào. Đóng cửa văn phòng lại, Diêu Quế Tĩnh nói:
- Bí thư Lưu, Thị trưởng Hứa, hôm nay ta dùng kế Không thành này không có vấn đề gì chứ? Tài khoản của Ủy ban kỷ luật bây giờ tính ra còn không đến 3 triệu, hơn nữa chủ yếu là số tiền tham ô, nhận hối lộ do ba chị em Trịnh gia nộp lên; cũng mới có ba người chính thức đến chỗ chúng tôi tự thú, hơn nữa hầu hết chỉ là cán bộ cấp dưới nên mỗi người chỉ nộp có vài ngàn.
Lưu Hồng Đào thở dài một tiếng.
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, tình hình tài chính của thị xã chị cũng biết đó, nếu làm mọi người biết tình hình tài chính thực tế sợ là ai cũng sẽ hoảng hốt. Nhờ có ý này của thị trưởng Hứa nên chúng ta mới tạm qua cửa ải khó khăn. Vấn đề dù là có kế hoạch này hay không thì bây giờ cũng không ai dám hỏi nhiều, càng không ai dám điều tra. Bọn họ bây giờ đều đang phải vội vàng vạch rõ giới hạn với Trịnh Quân Ba, tỏ vẻ mình trong sạch nên không ai chủ động nhảy vào vũng bùn này. Chẳng qua chúng ta dùng kế cũng chỉ hòa hoãn được một thời gian chứ không thể thật sự giải quyết được vấn đề. Một khi tài chính thật sự không có tiền rồi vẫn phải nhờ vào tiền của Ủy ban kỷ luật thì khi hết tiền sẽ ra sao?
- Không sao cả, theo như lời của Lý Giang Sinh thì tài chính Vọng Giang bây giờ còn không đến 10 triệu, từng đó cũng có thể ứng phó một thời gian nữa. Hơn nữa Lý Giang Sinh nói rất nhanh còn một khoản tiền do Sở thủy lợi cấp xuống để đầu tư xây dựng công trình thủy lợi, số tiền vào khoảng 5 triệu. Nếu thật sự không được thì chỉ có thể dùng tạm số tiền này. Thêm 3 triệu bên Ủy ban kỷ luật thì nếu chi tiêu tiết kiệm cũng có thể kéo được hai tháng. Tôi đã nói với Lý Giang Sinh là tạm thời dừng việc cấp tiền cho các ban ngành, không có bí thư và tôi ký tên thì một phân tiền cũng không được cấp.
Hứa Lập bây giờ cũng rất đau đầu. Vọng Giang lớn như vậy nhưng tài chính toàn thị xã chỉ có 10 triệu, đừng nói là xây dựng đô thị mà ngay cả đảm bảo sự vận chuyển bình thường của các ban ngành cũng là một vấn đề.
- Nhưng đây không phải kế lâu dài. Ôi, Tiểu Hứa, tôi làm bí thư thị ủy không được tốt nên làm cậu chịu khổ. Nhiều năm như vậy không phát triển kinh tế Vọng Giang để rồi vứt việc khó khăn này cho cậu. Cậu yên tâm, nếu thật sự phải dùng tới khoản tài chính do Sở thủy lợi cấp thì mọi việc do tôi chịu, quyết không liên lụy tới cậu. Tôi cũng sắp lui rồi, cậu còn cả tương lai rộng mở phía trước, cậu đừng để Vọng Giang ảnh hưởng tới mình, như vậy là bất công với cậu.
- Bí thư, tình hình cũng không nghiêm trọng như ông nghĩ. Hôm nay chủ nhiệm Diêu đã công bố số người tự thú cùng với số tiền đã trả cho công quỹ, tôi nghĩ sẽ có người bị đánh động. Theo tổ điều tra tiến hành công việc thì có lẽ sẽ nhiều người sẽ nhanh chóng tự nộp khoản tiền mình tham ô lại.
Lưu Hồng Đào không quá tự tin vào lời nói của Hứa Lập.
- Hy vọng là như vậy.
Hứa Lập nói tiếp.
- Ngoài ra chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp từ số tài sản của Trịnh Quân Ba. Bây giờ tài sản của Trịnh Quân Ba đã bị niêm phong, mặc dù Trịnh Quân Ba không thể tiếp tục kinh doanh nhưng chúng ta có thể tiến hành đấu giá một số sản nghiệp có giá trị của y ra ngoài, để nó nhanh chóng khôi phục sản xuất. Như vậy vừa có thể giải quyết vấn đề công việc của các công nhân, đồng thời cũng tăng thu tài chính cho Vọng Giang.
- Biện pháp này thật ra có thể tiến hành ngay, sản nghiệp của Trịnh Quân Ba bị niêm phong có liên quan tới khoáng sản, dân sinh, bất động sản, hơn nữa phần lớn là tài sản cố định. Chỉ riêng khu đất mà tài sản của Trịnh Quân Ba chiếm giữ đã không hề nhỏ. Hai năm qua ngành bất động sản tăng giá liên tục nên giá các khu đất này cũng tăng nhiều. Nếu mang ra đấu giá chắc là sẽ bán được với giá khá cao.
- Đồng thời tôi cũng có thể lên tỉnh, thị xã Tùng Giang tranh thủ ít tài chính. Tình hình khó khăn của Vọng Giang chúng ta hôm nay bọn họ cũng biết, bọn họ đâu thể thấy chết không cứu được. Chờ chúng ta qua cửa khó khăn này rồi nếu có thể thu hút được công ty lớn nào đó tới đầu tư, tới lúc đó chúng ta có thể cố gắng để công ty kia đi vào sản xuất ngay trong năm. Như vậy tôi tin Vọng Giang sẽ càng lúc càng tốt.
Ba biện pháp của Hứa Lập có thể cho hiệu quả ngay lập tức, cũng có cái cho hiệu quả lâu dài. Chẳng qua nếu thật sự mấy biện pháp này đều áp dụng thuận lợi thì chẳng những thể trợ giúp Vọng Giang vượt qua khó khăn trước mắt mà còn có tác dụng lớn đối với sự phát triển của Vọng Giang trong tương lai.
- Được, cậu cứ mạnh dạn đi làm, nếu xuất hiện vấn đề sẽ do tôi gánh. Ôi, mấy năm qua tôi không đóng góp gì được cho Vọng Giang cả, hơn nữa còn bỏ mặc đám người Trịnh Quân Ba muốn làm gì thì làm. Nói ra tôi còn là tội nhân của Vọng Giang. Hy vọng trong thời gian cuối nhiệm kỳ này tôi có thể làm được việc gì đó cho Vọng Giang.
Lưu Hồng Đào thở dài một tiếng.
Sau khi ba người bàn bạc, Hứa Lập về văn phòng mình. Hắn vừa ngồi xuống đã nhận được điện của Thang Tùng Minh, y nói có chuyện muốn bàn với Hứa Lập.
Hứa Lập cũng biết mấy ngày nay Thang Tùng Minh mang theo nhân viên của tổ điều tra đang liên tục thẩm vấn Trịnh Quân Ba. Mà theo báo cáo của Vạn An Hùng, thái độ của Trịnh Quân Ba là rất tốt, mỗi ngày đều không ngừng khai ra các tội lỗi của y. Hứa Lập đoán có lẽ Thang Tùng Minh đã thẩm vấn Trịnh Quân Ba xong, bây giờ bắt đầu muốn điều tra một vài cán bộ lãnh đạo của Vọng Giang theo lời khai của Trịnh Quân Ba.
Điều này cũng hợp ý Hứa Lập. Hứa Lập mời Thang Tùng Minh tới văn phòng mình nói chuyện. Hứa Lập đang muốn gõ cho đám người đang đứng ngoài nghe ngóng tình hình một trận, chỉ có thể đánh tỉnh bọn họ, đánh đau bọn họ thì bọn họ mới có thể chủ động khai báo vấn đề, chủ động nộp tiền mình đã tham ô, nhận hối lộ, qua đó mới giúp tài chính Vọng Giang vượt qua khó khăn.