Hứa Lập cầm tài liệu Đổng Dương Minh đưa tới, hắn nhìn nhìn một chút nhưng thi thoảng ngẩng đầu lên lại thấy Đổng Dương Minh đang toát mồ hồi đầy trán. Đổng Dương Minh đang rất khẩn trương.
Nhìn tài liệu, Hứa Lập coi như hiểu Đổng Dương Minh đây là đang trốn trách nhiệm, các thứ ghi trong tài liệu này có gì chứ? Ví dụ như nói vào ngày .. tháng… năm y nhận lời mời dùng cơm của Trịnh Quân Ba, Trịnh Quân Ba muốn Đổng Dương Minh giúp y vay một khoản tiền ở ngân hàng. Đổng Dương Minh vì sự phát triển của Vọng Giang, vì thúc đẩy công ty địa phương phát triển nên nhiều lần phối hợp các ngành liên quan và giúp Trịnh Quân Ba vay được 3 triệu, qua đó cũng thúc đẩy công ty của Trịnh Quân Ba phát triển nhanh chóng, trở thành công ty khổng lồ nổi tiếng toàn thị xã, hàng năm nộp gần 1 triệu tiền thuế cho ngân sách Vọng Giang. Mà Trịnh Quân Ba sau đó cho y một phong bì trong đó có 5000, Đổng Dương Minh hồ đồ nhận số tiền này.
Các vấn đề khác trong tài liệu đều là như vậy. Hứa Lập có chút buồn bực, đây là bản kiểm điểm, lời tự thú hay là đơn xin công trạng? Hắn lại nhìn vào số tiền trong tài khoản, bên trong chỉ có 50 ngàn. Về phần danh sách vật phẩm quý giá thì bên trên chỉ có năm sáu món mà thôi. Từng này so với số tài sản quốc gia bị đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh xâm chiếm có là gì chứ?
- Phó thị trưởng Đổng, đây là lời tự thú của anh? Nhưng sao nó thiếu quá nhiều so với lời khai của Trịnh Quân Ba.
Hứa Lập gõ gõ tập tài liệu.
Hứa Lập vừa dứt lời, chỉ thấy Đổng Dương Minh kích động đứng lên, lớn tiếng nói:
- Trịnh Quân Ba hắn đang ngậm máu phun người.
- Đừng kích động, từ từ nói.
Hứa Lập cười cười nhìn màn biểu diễn của Đổng Dương Minh, hắn cũng không vạch trần đối phương.
- Thị trưởng Hứa, đó là Trịnh Quân Ba bịa đặt. Tôi nhận phong bì, nhận đồ của Trịnh Quân Ba mà đêm ngủ không yên, chỉ cảm thấy đó như con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng vì để trấn an Trịnh Quân Ba, vì làm Trịnh Quân Ba tin tưởng tiếp tục đầu tư vào Vọng Giang chúng ta, tôi chỉ có thể nhận những thứ này. Nhưng tôi lại không thể nào giao mấy thứ này cho Ủy ban kỷ luật được. Thị trưởng cũng biết một vài quy định ngầm trong quan trường rồi đó, nếu chuyện truyền ra thì tôi còn có thể ở lại Vọng Giang sao? Những thứ này sau khi nhận được tôi chưa bao giờ dùng tới, vẫn để ở đó, tôi chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp sẽ nộp lên. Nhưng các chuyện khác tôi thật sự không làm, tôi vào Đảng nhiều năm, được Đảng giáo dục nhiều năm, Đảng đã cho tôi tất cả, Đảng còn cho tôi làm phó thị trưởng thì tôi sao có thể làm việc có lỗi với Đảng, có lỗi với quần chúng nhân dân chứ? Đây là do Trịnh Quân Ba biết mình phải chết nên muốn hại tôi. Hắn là muốn Vọng Giang chúng ta không được bình yên. Thị trưởng Hứa, anh không thể tin hắn.
Đổng Dương Minh lớn tiếng gào lên như bị oan ức quá lớn.
Hứa Lập mỉm cười nhìn Đổng Dương Minh, hắn không nói gì để chờ xem Đổng Dương Minh diễn tiếp như thế nào.
Đổng Dương Minh thấy Hứa Lập không để ý tới mình, y biết mình mới biểu diễn như vậy không đả động được Hứa Lập mà còn bị đối phương cười chê.
- Thị trưởng Hứa, anh nói tôi có vấn đề nhưng phải có chứng cứ mới được. Không có chứng cứ thì anh không thể vu oan cho tôi.
- Chứng cứ, đương nhiên là có.
Nói xong Hứa Lập mở ngăn kéo lấy một tập tài liệu dày ra đập xuống trước mặt Đổng Dương Minh.
- Đây là bản khẩu cung của Trịnh Quân Ba, bên trên ghi rõ anh nhận tiền, bao tiền và vào lúc nào từ y. Còn có vài văn bản này nữa, anh bảo vợ mình là Lưu Văn lập công ty nhận thầu công ty xây dựng, sau đó lại bảo công ty của Lưu Văn ký kết hợp đồng với Trịnh Quân Ba, do Trịnh Quân Ba tiến hành xây dựng. Anh chỉ chuyển sang tay công trình mà đã kiếm được 570 ngàn. Còn có hóa đơn anh mang tới cục Tài chính thanh toán, Lý Giang Sinh đã khai với tổ điều tra – Ủy ban kỷ luật tỉnh, đây không phải chứng cứ sao?
Lời của Hứa Lập như tiếng sấm vang lên trong đầu Đổng Dương Minh. Hắn thoáng cái luống cuống tay chân, một luồng khí lạnh chạy khắp toàn thân y. Y chỉ thấy cả người mình không còn chút sức lực nào cả, tai ù ù, mắt hoa lên. Mặc dù biết rõ chứng cứ này rất chính xác, rất rõ ràng nhưng y vẫn muốn ngụy biện.
Đổng Dương Minh kích động đứng lên, y khản giọng hét về phái Hứa Lập.
- Đây là vu khống, đây là hãm hại, bây giờ không phải thời đại cách mạng văn hóa, anh không thể hại tôi như vậy.
Hứa Lập có chút tức cười nói.
- Sao có thể nói về thời kỳ đó chứ? Đây càng không phải là hãm hại, đây là pháp chế. Anh tham ô, nhận hối lộ là vi phạm pháp luật.
- Tôi không tham ô, không nhận hối lộ.
Đổng Dương Minh vẫn gào lên.
- Ôi, phó thị trưởng Đổng, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi gọi anh như vậy. Tôi vốn muốn cho anh một cơ hội, hy vọng anh có thể chủ động khai báo vấn đề thì may ra còn có thể được hưởng tuổi già với con cháu. Nhưng nếu anh cứ ngoan cố thì sợ là nửa đời còn lại của anh sẽ ở trong tù. Anh đừng vọng tưởng mạnh miệng trước mặt Viện kiểm sát, tổ điều tra. Ý chí của Trịnh Quân Ba có thể không kiện định bằng anh sao? Nhưng hắn bây giờ như thế nào rồi? Chỉ không đầy nửa tháng mà biết rõ dù khai hay không cũng khó thoát chết vậy mà vẫn phải khai. Bây giờ hắn thậm chí chỉ mong mau bị xử, sớm người được chết. Anh cho rằng mình còn hy vọng sao?
Đổng Dương Minh chấn động toàn thân. Mấy năm qua quan hệ với Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh cho tới bây giờ chưa từng nghe nói Trịnh Quân Ba sợ gì cả. Mỗi lần uống rượu xuong, Đổng Dương Minh lại chủ động vén áo lộ vết thương lên gào to.
- Tao thứ nhất nhiều tiền, hai là nhiều huynh đệ, ba là thương nhiều. Ai dám đấu với tao, tao dùng tiền đập không chết nó thì bảo huynh đệ đánh chết nó, nếu thật sự không được thì tao liều mạng với hắn, tao không tin có người liều quá tao.
Những vết thương của Trịnh Quân Ba có nhiều chỗ rất nguy hiểm, chỉ cần ết dao chém lệch một chút là trên đời đã không còn Trịnh Quân Ba nữa. Nhưng ngay cả loại người như Trịnh Quân Ba mà còn phải chủ động khai ra, vậy mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?
Hứa Lập có thể thấy được vẻ tuyệt vọng, mệt mỏi trong mắt Đổng Dương Minh.
Hứa Lập thở dài một tiếng nói:
- Phó thị trưởng Đổng, anh đến bây giờ còn không chịu tỉnh ra, tôi cũng chỉ có thể nói chuyện công với anh. Các đồng chí của Viện kiểm sát, Ủy ban kỷ luật tỉnh đã ở phòng bên, hy vọng anh có thể nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng.
Hứa Lập dừng một chút rồi nói tiếp.
- Đổng Dương Minh, bây giờ tôi tuyên bố quyết định của thị ủy, ủy ban thị xã là tiến hành đình chỉ công tác của anh.
Hứa Lập lấy quyết định do thị ủy, ủy ban thị xã cùng ban hành ra và đọc cho Đổng Dương Minh nghe, sau đó hắn gọi điện cho các đồng chí Viện kiểm sát, Ủy ban kỷ luật tỉnh ở phòng bên sang đây.
Nhìn tài liệu, Hứa Lập coi như hiểu Đổng Dương Minh đây là đang trốn trách nhiệm, các thứ ghi trong tài liệu này có gì chứ? Ví dụ như nói vào ngày .. tháng… năm y nhận lời mời dùng cơm của Trịnh Quân Ba, Trịnh Quân Ba muốn Đổng Dương Minh giúp y vay một khoản tiền ở ngân hàng. Đổng Dương Minh vì sự phát triển của Vọng Giang, vì thúc đẩy công ty địa phương phát triển nên nhiều lần phối hợp các ngành liên quan và giúp Trịnh Quân Ba vay được 3 triệu, qua đó cũng thúc đẩy công ty của Trịnh Quân Ba phát triển nhanh chóng, trở thành công ty khổng lồ nổi tiếng toàn thị xã, hàng năm nộp gần 1 triệu tiền thuế cho ngân sách Vọng Giang. Mà Trịnh Quân Ba sau đó cho y một phong bì trong đó có 5000, Đổng Dương Minh hồ đồ nhận số tiền này.
Các vấn đề khác trong tài liệu đều là như vậy. Hứa Lập có chút buồn bực, đây là bản kiểm điểm, lời tự thú hay là đơn xin công trạng? Hắn lại nhìn vào số tiền trong tài khoản, bên trong chỉ có 50 ngàn. Về phần danh sách vật phẩm quý giá thì bên trên chỉ có năm sáu món mà thôi. Từng này so với số tài sản quốc gia bị đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh xâm chiếm có là gì chứ?
- Phó thị trưởng Đổng, đây là lời tự thú của anh? Nhưng sao nó thiếu quá nhiều so với lời khai của Trịnh Quân Ba.
Hứa Lập gõ gõ tập tài liệu.
Hứa Lập vừa dứt lời, chỉ thấy Đổng Dương Minh kích động đứng lên, lớn tiếng nói:
- Trịnh Quân Ba hắn đang ngậm máu phun người.
- Đừng kích động, từ từ nói.
Hứa Lập cười cười nhìn màn biểu diễn của Đổng Dương Minh, hắn cũng không vạch trần đối phương.
- Thị trưởng Hứa, đó là Trịnh Quân Ba bịa đặt. Tôi nhận phong bì, nhận đồ của Trịnh Quân Ba mà đêm ngủ không yên, chỉ cảm thấy đó như con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng vì để trấn an Trịnh Quân Ba, vì làm Trịnh Quân Ba tin tưởng tiếp tục đầu tư vào Vọng Giang chúng ta, tôi chỉ có thể nhận những thứ này. Nhưng tôi lại không thể nào giao mấy thứ này cho Ủy ban kỷ luật được. Thị trưởng cũng biết một vài quy định ngầm trong quan trường rồi đó, nếu chuyện truyền ra thì tôi còn có thể ở lại Vọng Giang sao? Những thứ này sau khi nhận được tôi chưa bao giờ dùng tới, vẫn để ở đó, tôi chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp sẽ nộp lên. Nhưng các chuyện khác tôi thật sự không làm, tôi vào Đảng nhiều năm, được Đảng giáo dục nhiều năm, Đảng đã cho tôi tất cả, Đảng còn cho tôi làm phó thị trưởng thì tôi sao có thể làm việc có lỗi với Đảng, có lỗi với quần chúng nhân dân chứ? Đây là do Trịnh Quân Ba biết mình phải chết nên muốn hại tôi. Hắn là muốn Vọng Giang chúng ta không được bình yên. Thị trưởng Hứa, anh không thể tin hắn.
Đổng Dương Minh lớn tiếng gào lên như bị oan ức quá lớn.
Hứa Lập mỉm cười nhìn Đổng Dương Minh, hắn không nói gì để chờ xem Đổng Dương Minh diễn tiếp như thế nào.
Đổng Dương Minh thấy Hứa Lập không để ý tới mình, y biết mình mới biểu diễn như vậy không đả động được Hứa Lập mà còn bị đối phương cười chê.
- Thị trưởng Hứa, anh nói tôi có vấn đề nhưng phải có chứng cứ mới được. Không có chứng cứ thì anh không thể vu oan cho tôi.
- Chứng cứ, đương nhiên là có.
Nói xong Hứa Lập mở ngăn kéo lấy một tập tài liệu dày ra đập xuống trước mặt Đổng Dương Minh.
- Đây là bản khẩu cung của Trịnh Quân Ba, bên trên ghi rõ anh nhận tiền, bao tiền và vào lúc nào từ y. Còn có vài văn bản này nữa, anh bảo vợ mình là Lưu Văn lập công ty nhận thầu công ty xây dựng, sau đó lại bảo công ty của Lưu Văn ký kết hợp đồng với Trịnh Quân Ba, do Trịnh Quân Ba tiến hành xây dựng. Anh chỉ chuyển sang tay công trình mà đã kiếm được 570 ngàn. Còn có hóa đơn anh mang tới cục Tài chính thanh toán, Lý Giang Sinh đã khai với tổ điều tra – Ủy ban kỷ luật tỉnh, đây không phải chứng cứ sao?
Lời của Hứa Lập như tiếng sấm vang lên trong đầu Đổng Dương Minh. Hắn thoáng cái luống cuống tay chân, một luồng khí lạnh chạy khắp toàn thân y. Y chỉ thấy cả người mình không còn chút sức lực nào cả, tai ù ù, mắt hoa lên. Mặc dù biết rõ chứng cứ này rất chính xác, rất rõ ràng nhưng y vẫn muốn ngụy biện.
Đổng Dương Minh kích động đứng lên, y khản giọng hét về phái Hứa Lập.
- Đây là vu khống, đây là hãm hại, bây giờ không phải thời đại cách mạng văn hóa, anh không thể hại tôi như vậy.
Hứa Lập có chút tức cười nói.
- Sao có thể nói về thời kỳ đó chứ? Đây càng không phải là hãm hại, đây là pháp chế. Anh tham ô, nhận hối lộ là vi phạm pháp luật.
- Tôi không tham ô, không nhận hối lộ.
Đổng Dương Minh vẫn gào lên.
- Ôi, phó thị trưởng Đổng, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi gọi anh như vậy. Tôi vốn muốn cho anh một cơ hội, hy vọng anh có thể chủ động khai báo vấn đề thì may ra còn có thể được hưởng tuổi già với con cháu. Nhưng nếu anh cứ ngoan cố thì sợ là nửa đời còn lại của anh sẽ ở trong tù. Anh đừng vọng tưởng mạnh miệng trước mặt Viện kiểm sát, tổ điều tra. Ý chí của Trịnh Quân Ba có thể không kiện định bằng anh sao? Nhưng hắn bây giờ như thế nào rồi? Chỉ không đầy nửa tháng mà biết rõ dù khai hay không cũng khó thoát chết vậy mà vẫn phải khai. Bây giờ hắn thậm chí chỉ mong mau bị xử, sớm người được chết. Anh cho rằng mình còn hy vọng sao?
Đổng Dương Minh chấn động toàn thân. Mấy năm qua quan hệ với Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh cho tới bây giờ chưa từng nghe nói Trịnh Quân Ba sợ gì cả. Mỗi lần uống rượu xuong, Đổng Dương Minh lại chủ động vén áo lộ vết thương lên gào to.
- Tao thứ nhất nhiều tiền, hai là nhiều huynh đệ, ba là thương nhiều. Ai dám đấu với tao, tao dùng tiền đập không chết nó thì bảo huynh đệ đánh chết nó, nếu thật sự không được thì tao liều mạng với hắn, tao không tin có người liều quá tao.
Những vết thương của Trịnh Quân Ba có nhiều chỗ rất nguy hiểm, chỉ cần ết dao chém lệch một chút là trên đời đã không còn Trịnh Quân Ba nữa. Nhưng ngay cả loại người như Trịnh Quân Ba mà còn phải chủ động khai ra, vậy mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa chứ?
Hứa Lập có thể thấy được vẻ tuyệt vọng, mệt mỏi trong mắt Đổng Dương Minh.
Hứa Lập thở dài một tiếng nói:
- Phó thị trưởng Đổng, anh đến bây giờ còn không chịu tỉnh ra, tôi cũng chỉ có thể nói chuyện công với anh. Các đồng chí của Viện kiểm sát, Ủy ban kỷ luật tỉnh đã ở phòng bên, hy vọng anh có thể nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng.
Hứa Lập dừng một chút rồi nói tiếp.
- Đổng Dương Minh, bây giờ tôi tuyên bố quyết định của thị ủy, ủy ban thị xã là tiến hành đình chỉ công tác của anh.
Hứa Lập lấy quyết định do thị ủy, ủy ban thị xã cùng ban hành ra và đọc cho Đổng Dương Minh nghe, sau đó hắn gọi điện cho các đồng chí Viện kiểm sát, Ủy ban kỷ luật tỉnh ở phòng bên sang đây.