Hứa Lập nghe Hồ Ngọc Bảo giải thích xong, hắn nhìn đối phương hỏi.
- Cậu đánh bốn người bọn họ?
Hồ Ngọc Bảo nhận ra Hứa Lập không tin mình, y có chút khẩn trương kêu lên.
- Anh không tin? Tôi được ông nội dạy từ nhỏ, anh nếu không tin thì tìm mấy cảnh sát tới đây thử với tôi.
- Không cần, cậu thử với tôi hai chiêu là được.
Hứa Lập nhìn Hồ Ngọc Bảo mặc dù không tính là gầy yếu nhưng không giống người có thể đối phó bốn người đàn ông lực lưỡng. Chẳng qua Hồ Ngọc Bảo nói do Hồ Khai Thái dạy cũng làm Hứa Lập hơi tin. Hứa Lập có ấn tượng rất sâu từ vẻ ngoài của Hồ Khai Thái, có lẽ trên đời có nội công thật thì sao? Mình không tiện mời Hồ Khai Thái đã hơn 80 so chiêu, nhưng bây giờ có sẵn Hồ Ngọc Bảo để thử thì mình đương nhiên không thể bỏ qua rồi. Cho dù Hồ Ngọc Bảo còn trẻ nhưng nếu Hồ Khai Thái dạy hắn từ bé chắc cũng luyện được đôi chút, mình cần phải mở rộng tầm mắt mới được. Có lẽ mình qua cách này còn khiến Hồ Khai Thái lộ ra vài đòn.
- Nhưng mà tôi…
Hồ Ngọc Bảo hơi do dự.
- Cậu sợ làm tôi bị thương?
Hứa Lập cười nói.
Hồ Ngọc Bảo gật đầu nói:
- Anh là thị trưởng, nếu làm anh bị thương nói cảnh sát sẽ không bỏ qua mà ngay cả ông nội tôi cũng không tha cho tôi, ít nhất giam tôi ba ngày.
Hứa Lập nhìn quanh một vòng, hắn thấy một thôn dân đang cầm chiếc xẻng sắt, hắn đi tới nói:
- Đại ca, có thể cho tôi mượn chiếc xẻng của anh dùng lát không?
Người này thấy Hồ Khai Thái gật đầu, y đưa xẻng cho Hứa Lập.
Hứa Lập cầm xẻng giơ giơ lên, hắn dùng sức vào hai tay bẻ mạnh, chiếc xẻng cứ thế bị Hứa Lập bẻ gãy.
Chiêu này của Hứa Lập làm mọi người ở đây há hốc mồm, một vị thị trưởng mà khỏe như vậy sao? Hồ Khai Thái khẽ gật đầu vuốt râu, Hồ Ngọc Bảo không sợ mà còn tỏ vẻ hưng phấn, mong chờ.
- Giờ cậu không sợ làm tôi bị thương nữa chứ? Lại đây, chúng ta so vài chiêu.
Hứa Lập nói xong liền dùng lại động tác quen thuộc năm nào của mình, hai tay thành chưởng bảo vệ trước ngực, hai chân đứng thành hình chữ “Đinh”
Hồ Ngọc Bảo mặc dù muốn thử nhưng vẫn nhìn thoáng qua Hồ Khai Thái. Hồ Khai Thái gật đầu nói:
- Nếu thị trưởng Hứa đã muốn thì cháu thử xem, luận bàn là chính không được nổi nóng.
Hồ Ngọc Bảo gật đầu, mình từ nhỏ được ông nội dạy, chẳng qua ngoài việc luận bàn với ông và mấy chú ra, mình chưa từng ra tay với người ngoài. Chẳng qua đấu với mấy người kia Hồ Ngọc Bảo lại như bao cát, chống nhiều lắm được nửa tiếng là mặt mày bâm dập, bị đánh liên tục chứ đâu có phải là luận bàn gì, đây là ngược đãi. Về phần mấy hôm trước đánh người còn chưa đủ làm nóng cơ thể, bốn tên thanh niên mỗi người bị trúng một quyền ngã xuống mặt đất. Hôm nay Hồ Ngọc Bảo cuối cùng có cơ hội thi triển bản lĩnh.
Hồ Ngọc Bảo cũng không dám khinh thường, một phần do thân phận của Hứa Lập, y ra tay cũng phải cẩn thận. Về phần khác là Hồ Ngọc Bảo không muốn mình thất bại, ông nội đang ngồi kia nhìn, xung quanh có bao thôn dân nữa chứ. Ông chú bình thường thích hành hạ mình cũng đang cười trộm nhìn mình, mình mà thất bại thì có lẽ mấy tháng tới sẽ bị huấn luyện đặc biệt.
Hồ Ngọc Bảo cẩn thận giơ hai tay lên cảnh giác nhìn Hứa Lập. Chẳng qua y không giống Hứa Lập là đứng tại chỗ, Hồ Ngọc Bảo bắt đầu di chuyển về phía Hứa Lập.
Ánh mắt Hứa Lập tập trung theo chuyển động của Hồ Ngọc Bảo, hắn đứng nguyên tại chỗ. Xem ra trong truyện và trên Tv nói cao thủ khi khai chiến đều tìm sơ hở của kẻ địch là chính xác, cái này khác hẳn so với những gì mình đã được huấn luyện.
Hồ Ngọc Bảo đi vòng quanh Hứa Lập một vòng, Hứa Lập không chờ nữa, hắn chờ tiếp sẽ rơi vào tiết tấu của Hồ Ngọc Bảo. Những gì Hứa Lập tập đều là dùng một chiêu chế địch, đánh nhanh thắng nhanh mới là tiết tấu của hắn. Hứa Lập hét lớn một tiếng và lao về phía Hồ Ngọc Bảo.
Hồ Ngọc Bảo hơi giật mình khi nghe thấy tiếng thét, mình và ông nội, các chú luận bàn ít nhất đều di chuyển hai ba vòng, vậy mà tên Hứa Lập này không nói lý lẽ, mình mới đi một vòng đã lao tới.
Hồ Ngọc Bảo chưa kịp phản ứng đã thấy Hứa Lập tới trước mặt. Hứa Lập cũng không dám nương tay, hắn vừa ra tay đã là chiêu độc thậm chí không giữ sức phòng thủ, hai đấm trực tiếp đánh vào ngực Hồ Ngọc Bảo.
Tuy nói Hứa Lập đột nhiên ra tay đánh cho Hồ Ngọc Bảo không kịp đề phòng, chẳng qua Hồ Ngọc Bảo tập võ từ bé nên có phản xạ vô điều kiện, hai tay lập tức vung ra tiếp đòn. Trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng va nhau giữa hai người.
Thời gian so chiêu diễn ra rất ngắn, thoáng cái cả hai tách ra lùi về sau vài bước. Hứa Lập mỉm cười, hai tay vẫn che trước mặt, về phần Hồ Ngọc Bảo thì mặt tái mét đứng đó.
Lát sau Hồ Ngọc Bảo không nhịn được đưa tay xoa xoa nắm đấm và sờ vào bụng, xem ra cú va chạm vừa nãy Hứa Lập chiếm ưu thế, Hồ Ngọc Bảo hơi thua một chút. Hồ Ngọc Bảo tức tối nên dùng ra một tư tế Hứa Lập chưa bao giờ thấy.
Hứa Lập mặc dù không hiểu động tác này nhưng cũng không tiến lên phá ngang, đây chỉ là luận bàn, hơn nữa vừa nãy lúc so chiêu mình đánh trúng Hồ Ngọc Bảo ít nhất năm sáu quyền. Nếu Hồ Ngọc Bảo có trình độ thế này thì đánh ngã bốn năm tên thanh niên cao to là không vấn đề gì.
Hồ Ngọc Bảo liên tiếp bày ra ba tư thế, Hứa Lập có thể cảm thấy nhịp thở của Hồ Ngọc Bảo đã ổn định hơn, về cơ bản khôi phục lại như lúc bắt đầu. Hồ Ngọc Bảo đã chuẩn bị xong, Hứa Lập lại chủ động tấn công.
Đối mặt với công kích của Hứa Lập, Hồ Ngọc Bảo không lấy cứng đối cứng như vừa nãy nữa, y vung tay ra định gạt. Hứa Lập không hề do dự, hắn vẫn đấm xuống nhưng chờ khi tay hắn đấm vào chưởng ủa Hồ Ngọc Bảo lại phát hiện mình như đấm vào bông.
- Cậu đánh bốn người bọn họ?
Hồ Ngọc Bảo nhận ra Hứa Lập không tin mình, y có chút khẩn trương kêu lên.
- Anh không tin? Tôi được ông nội dạy từ nhỏ, anh nếu không tin thì tìm mấy cảnh sát tới đây thử với tôi.
- Không cần, cậu thử với tôi hai chiêu là được.
Hứa Lập nhìn Hồ Ngọc Bảo mặc dù không tính là gầy yếu nhưng không giống người có thể đối phó bốn người đàn ông lực lưỡng. Chẳng qua Hồ Ngọc Bảo nói do Hồ Khai Thái dạy cũng làm Hứa Lập hơi tin. Hứa Lập có ấn tượng rất sâu từ vẻ ngoài của Hồ Khai Thái, có lẽ trên đời có nội công thật thì sao? Mình không tiện mời Hồ Khai Thái đã hơn 80 so chiêu, nhưng bây giờ có sẵn Hồ Ngọc Bảo để thử thì mình đương nhiên không thể bỏ qua rồi. Cho dù Hồ Ngọc Bảo còn trẻ nhưng nếu Hồ Khai Thái dạy hắn từ bé chắc cũng luyện được đôi chút, mình cần phải mở rộng tầm mắt mới được. Có lẽ mình qua cách này còn khiến Hồ Khai Thái lộ ra vài đòn.
- Nhưng mà tôi…
Hồ Ngọc Bảo hơi do dự.
- Cậu sợ làm tôi bị thương?
Hứa Lập cười nói.
Hồ Ngọc Bảo gật đầu nói:
- Anh là thị trưởng, nếu làm anh bị thương nói cảnh sát sẽ không bỏ qua mà ngay cả ông nội tôi cũng không tha cho tôi, ít nhất giam tôi ba ngày.
Hứa Lập nhìn quanh một vòng, hắn thấy một thôn dân đang cầm chiếc xẻng sắt, hắn đi tới nói:
- Đại ca, có thể cho tôi mượn chiếc xẻng của anh dùng lát không?
Người này thấy Hồ Khai Thái gật đầu, y đưa xẻng cho Hứa Lập.
Hứa Lập cầm xẻng giơ giơ lên, hắn dùng sức vào hai tay bẻ mạnh, chiếc xẻng cứ thế bị Hứa Lập bẻ gãy.
Chiêu này của Hứa Lập làm mọi người ở đây há hốc mồm, một vị thị trưởng mà khỏe như vậy sao? Hồ Khai Thái khẽ gật đầu vuốt râu, Hồ Ngọc Bảo không sợ mà còn tỏ vẻ hưng phấn, mong chờ.
- Giờ cậu không sợ làm tôi bị thương nữa chứ? Lại đây, chúng ta so vài chiêu.
Hứa Lập nói xong liền dùng lại động tác quen thuộc năm nào của mình, hai tay thành chưởng bảo vệ trước ngực, hai chân đứng thành hình chữ “Đinh”
Hồ Ngọc Bảo mặc dù muốn thử nhưng vẫn nhìn thoáng qua Hồ Khai Thái. Hồ Khai Thái gật đầu nói:
- Nếu thị trưởng Hứa đã muốn thì cháu thử xem, luận bàn là chính không được nổi nóng.
Hồ Ngọc Bảo gật đầu, mình từ nhỏ được ông nội dạy, chẳng qua ngoài việc luận bàn với ông và mấy chú ra, mình chưa từng ra tay với người ngoài. Chẳng qua đấu với mấy người kia Hồ Ngọc Bảo lại như bao cát, chống nhiều lắm được nửa tiếng là mặt mày bâm dập, bị đánh liên tục chứ đâu có phải là luận bàn gì, đây là ngược đãi. Về phần mấy hôm trước đánh người còn chưa đủ làm nóng cơ thể, bốn tên thanh niên mỗi người bị trúng một quyền ngã xuống mặt đất. Hôm nay Hồ Ngọc Bảo cuối cùng có cơ hội thi triển bản lĩnh.
Hồ Ngọc Bảo cũng không dám khinh thường, một phần do thân phận của Hứa Lập, y ra tay cũng phải cẩn thận. Về phần khác là Hồ Ngọc Bảo không muốn mình thất bại, ông nội đang ngồi kia nhìn, xung quanh có bao thôn dân nữa chứ. Ông chú bình thường thích hành hạ mình cũng đang cười trộm nhìn mình, mình mà thất bại thì có lẽ mấy tháng tới sẽ bị huấn luyện đặc biệt.
Hồ Ngọc Bảo cẩn thận giơ hai tay lên cảnh giác nhìn Hứa Lập. Chẳng qua y không giống Hứa Lập là đứng tại chỗ, Hồ Ngọc Bảo bắt đầu di chuyển về phía Hứa Lập.
Ánh mắt Hứa Lập tập trung theo chuyển động của Hồ Ngọc Bảo, hắn đứng nguyên tại chỗ. Xem ra trong truyện và trên Tv nói cao thủ khi khai chiến đều tìm sơ hở của kẻ địch là chính xác, cái này khác hẳn so với những gì mình đã được huấn luyện.
Hồ Ngọc Bảo đi vòng quanh Hứa Lập một vòng, Hứa Lập không chờ nữa, hắn chờ tiếp sẽ rơi vào tiết tấu của Hồ Ngọc Bảo. Những gì Hứa Lập tập đều là dùng một chiêu chế địch, đánh nhanh thắng nhanh mới là tiết tấu của hắn. Hứa Lập hét lớn một tiếng và lao về phía Hồ Ngọc Bảo.
Hồ Ngọc Bảo hơi giật mình khi nghe thấy tiếng thét, mình và ông nội, các chú luận bàn ít nhất đều di chuyển hai ba vòng, vậy mà tên Hứa Lập này không nói lý lẽ, mình mới đi một vòng đã lao tới.
Hồ Ngọc Bảo chưa kịp phản ứng đã thấy Hứa Lập tới trước mặt. Hứa Lập cũng không dám nương tay, hắn vừa ra tay đã là chiêu độc thậm chí không giữ sức phòng thủ, hai đấm trực tiếp đánh vào ngực Hồ Ngọc Bảo.
Tuy nói Hứa Lập đột nhiên ra tay đánh cho Hồ Ngọc Bảo không kịp đề phòng, chẳng qua Hồ Ngọc Bảo tập võ từ bé nên có phản xạ vô điều kiện, hai tay lập tức vung ra tiếp đòn. Trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng va nhau giữa hai người.
Thời gian so chiêu diễn ra rất ngắn, thoáng cái cả hai tách ra lùi về sau vài bước. Hứa Lập mỉm cười, hai tay vẫn che trước mặt, về phần Hồ Ngọc Bảo thì mặt tái mét đứng đó.
Lát sau Hồ Ngọc Bảo không nhịn được đưa tay xoa xoa nắm đấm và sờ vào bụng, xem ra cú va chạm vừa nãy Hứa Lập chiếm ưu thế, Hồ Ngọc Bảo hơi thua một chút. Hồ Ngọc Bảo tức tối nên dùng ra một tư tế Hứa Lập chưa bao giờ thấy.
Hứa Lập mặc dù không hiểu động tác này nhưng cũng không tiến lên phá ngang, đây chỉ là luận bàn, hơn nữa vừa nãy lúc so chiêu mình đánh trúng Hồ Ngọc Bảo ít nhất năm sáu quyền. Nếu Hồ Ngọc Bảo có trình độ thế này thì đánh ngã bốn năm tên thanh niên cao to là không vấn đề gì.
Hồ Ngọc Bảo liên tiếp bày ra ba tư thế, Hứa Lập có thể cảm thấy nhịp thở của Hồ Ngọc Bảo đã ổn định hơn, về cơ bản khôi phục lại như lúc bắt đầu. Hồ Ngọc Bảo đã chuẩn bị xong, Hứa Lập lại chủ động tấn công.
Đối mặt với công kích của Hứa Lập, Hồ Ngọc Bảo không lấy cứng đối cứng như vừa nãy nữa, y vung tay ra định gạt. Hứa Lập không hề do dự, hắn vẫn đấm xuống nhưng chờ khi tay hắn đấm vào chưởng ủa Hồ Ngọc Bảo lại phát hiện mình như đấm vào bông.