Thời gian dần trôi qua, các tổ tra xét cũng phản ánh tình hình về phát hiện không ít nơi phạm pháp; ví dụ như ở khu vực nhà xưởng phá sản phát hiện một nhóm người tụ tập đánh bạc; hơn nữa một đồng chí cảnh sát mặc thường phục tới hỏi mới biết hôm nay đánh thế này là nhỏ, còn ít người. Do cảnh sát đang tra xét gắt gao ở khu Thiết Đông nên bọn họ sợ, chứ tối bình thường ở đây có bảy tám bàn, mỗi bàn đánh với con số vài chục ngàn.
Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập gác tạm mấy việc này lại, chờ bắt được bốn nghi phạm rồi tính tiếp.
Trời càng lúc càng về đêm, thoáng cái đã hơn 8h tối nhưng vẫn không có tin tức của bốn nghi phạm. Lúc này ngay cả Triệu Quốc Khánh cũng có chút ngồi không yên. Y không ngừng cam đoan với Hứa Lập, lần này mà không hoàn thành nhiệm vụ dù Hứa Lập không nói gì, Triệu Quốc Khánh cũng không còn thể diện.
Triệu Quốc Khánh sốt ruột đi quanh bàn, y nghĩ xem còn có biện pháp hiệu quả nào không, xem có cách nào nhanh bắt được bốn nghi phạm không? Nhưng Triệu Quốc Khánh đi nửa tiếng mà vẫn không nghĩ ra biện pháp nào cả.
Hứa Lập ngồi im tại chỗ, hắn tin rằng hồ ly giảo hoạt tới mấy cũng không đấu lại thợ săn. bốn nghi phạm kia sớm muộn cũng lòi đuôi ra.
Máy điện thoại lại vang lên, Triệu Quốc Khánh đi nhanh tới cầm máy lớn tiếng nói:
- Lại là chuyện gì nữa hả?
Đầu kia im một lúc mới nói:
- Cục trưởng Triệu, tôi là Củng Quân, chúng tôi phát hiện tình hình ở tiểu khu Đào Lý.
- Có chuyện gì nói mau, đừng có nói mấy chuyện mất gà mất chó với tôi.
Triệu Quốc Khánh đang khá bực mình, hơn nữa Củng Quân do một tay y đề bạt vì thế nói chuyện cũng không ngại.
- Chúng tôi nghi ngờ bốn nghi phạm trốn trong một hộ dân ở tiểu khu Đào Lý.
Trong thời gian này Củng Quân vẫn đi theo Triệu Quốc Khánh tra án, y biết một chút về tính của Triệu Quốc Khánh. Nếu Triệu Quốc Khánh khách khí với anh thì anh là người ngoài, cho nên Củng Quân còn thấy vui khi Triệu Quốc Khánh nói vậy.
- Có chứng cứ xác thực không? Hay chỉ là nghi ngờ?
Triệu Quốc Khánh nghe có tin tức thoáng cái tỉnh táo lại.
- Có người nhìn thấy nhân vật khả nghi từng xuất hiện ở một hàng tạp hóa trong tiểu khu, y mua ít hương muỗi và đồ ăn liền. Bọn họ bây giờ chắc vẫn ở trong tiểu khu.
Củng Quân cẩn thận nói.
- Được, tôi lập tức tới ngay, cậu giám sát chặt các lối ra vào tiểu khu tuyệt đối không để bọn chúng chạy, đồng thời phải chú ý không làm chúng manh động.
- Vâng…
Củng Quân đáp.
- Thị trưởng Hứa…
Triệu Quốc Khánh muốn xin chỉ thị về phương án hành động tiếp theo.
Hứa Lập ngồi bên cũng đã nghe rõ.
- Tôi đi với anh, anh điều thêm người tới chi viện, không được khinh thường để tránh tạo thành tổn thất không đáng có.
Triệu Quốc Khánh gật đầu, y ra lệnh cho nhân viên hai tổ tra xét gần đó đến tiểu khu Đào Lý, để bọn họ tạm thời nghe theo lệnh Củng Quân. Sau đó Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh lên xe chạy tới tiểu khu.
Hai người mới tới cổng đã thấy Củng Quân đứng đợi. Củng Quân vội vàng tới báo cáo tình hình với Triệu Quốc Khánh.
Tiểu khu Đào Lý là khu tập thể của cán bộ trường Trung học phổ thông số 2 Vọng Giang, trong tiểu khu này tổng cộng có sáu tòa nhà cao 5 tầng, mỗi tòa nhà có bảy cầu thang ra vào, cả tiểu khu tổng cộng có 420 hộ dân, hầu hết là giáo viên của trường và một số giáo viên trường khác. Hai phía đông, nam tiểu khu đều có cửa ra vào. Chẳng qua cửa phía đông là cửa chính có thể cho xe cộ ra vào, mà cửa phía nam bình thường đóng chặt chỉ mở một cửa nhỏ cho người đi bộ qua lại. Bây giờ Củng Quân đã phái người canh giữ hai cửa này quyết không cho bốn nghi phạm chạy ra ngoài nửa bước.
Nghe Củng Quần giới thiệu hết tình huống, Triệu Quốc Khánh gật đầu hài lòng với công việc của đối phương.
- Các anh sao phát hiện ra tình huống khả nghi.
Củng Quân suy nghĩ một chút nói:
- Ban ngày chúng tôi đã tiến hành tra xét tiểu khu này, chẳng qua do đây là nơi ở của giáo viên nên tình hình trị an rất tốt, hơn nữa trong tiểu khu cũng không có nhà nghỉ, công ty gì nên chúng tôi chỉ tiến hành điều tra đơn giản cùng với nhân viên khu mà thôi, lúc sáng tra xét không phát hiện hành tung bốn nghi phạm.
- Tối sau khi họp xong chúng tôi lại nghĩ đến nơi này. Lần này chúng tôi tập trung trọng điểm kiểm tra các căn nhà ban sáng gõ cửa không có ai, quả thật chúng tôi phát hiện không ít căn nhà trống có ánh đèn. Nhưng theo tra xét thì những nhà đó toàn là gia đình giáo viên ban ngày đi làm hết nên không có ai, cũng không phát hiện ra tình huống gì lạ. Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị tiến hành tra xét khu vực tiếp theo thì lại phát hiện phòng 302 ở tòa nhà số 3 có ánh nến.
- Mà chúng tôi ban ngày đã tới đây kiểm tra gõ cửa rất lâu cũng không có ai mở cửa, buổi tối trong phòng cũng không thắp điện mà lại thắp nến, cho tôi chúng tôi nghi ngờ vì thế tăng cường giám sát phòng 302.
- Chúng tôi cũng xuống hỏi qua hàng tạp hóa bên dưới tòa nhà số 3 hỏi, theo nội dung mà chủ quán nói thì chúng tôi phát hiện một chút tình huống khả nghi. Khoảng 10 phút trước có một người đàn ông đeo kính dâm xuống quán mua thùng mì tôm cùng nến, hương muỗi. Người này đeo kính che nửa mặt rõ ràng là không hy vọng người khác nhận ra mình, hơn nữa khi thanh toán cũng rất hào phòng, đưa cho chủ quán tiền rồi không cần trả lại.
Củng Quân vừa nói vừa dẫn Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh tới trạm cung cấp vật tư của tiểu khu. Mấy người vào cửa, một đồng chí cảnh sát đi tới giơ tay chào báo cáo.
- Thị trưởng Hứa, cục trưởng, đây chính là tổ trưởng trạm quản lý vật tư của tiểu khu – Đái Quân.
Triệu Quốc Khánh nhìn Đái Quân và nói:
- Tổ trưởng Đái, anh có thể giới thiệu với chúng tôi về tình hình căn hộ 302 kia không?
Đái Quân vừa nãy đã nghe rõ hai người trước mặt một là thị trưởng, một là cục trưởng, y vui vẻ nói:
- Tổ trưởng gì chứ, tôi về hưu không muốn ở nhà chơi nên giúp đỡ mọi người trong tiểu khu một chút thôi mà.
Hứa Lập thấy Đái Quân có chút khẩn trương, hơn nữa mọi người đứng ở cửa nên khiến người ra vào cũng khó khăn. Hắn cười nói:
- Tổ trưởng Đái chắc cũng từng là giáo viên?
Nhìn Đái Quân gật đầu, Hứa Lập nói tiếp:
- Vậy chúng tôi gọi anh là Đái sư phụ. Đái sư phụ về hưu còn có thể phát huy, còn phục vụ nhân dân như vậy đúng là đáng để chúng tôi học tập, hay là chúng ta vào trong nói chuyện.
Triệu Quốc Khánh và Hứa Lập gác tạm mấy việc này lại, chờ bắt được bốn nghi phạm rồi tính tiếp.
Trời càng lúc càng về đêm, thoáng cái đã hơn 8h tối nhưng vẫn không có tin tức của bốn nghi phạm. Lúc này ngay cả Triệu Quốc Khánh cũng có chút ngồi không yên. Y không ngừng cam đoan với Hứa Lập, lần này mà không hoàn thành nhiệm vụ dù Hứa Lập không nói gì, Triệu Quốc Khánh cũng không còn thể diện.
Triệu Quốc Khánh sốt ruột đi quanh bàn, y nghĩ xem còn có biện pháp hiệu quả nào không, xem có cách nào nhanh bắt được bốn nghi phạm không? Nhưng Triệu Quốc Khánh đi nửa tiếng mà vẫn không nghĩ ra biện pháp nào cả.
Hứa Lập ngồi im tại chỗ, hắn tin rằng hồ ly giảo hoạt tới mấy cũng không đấu lại thợ săn. bốn nghi phạm kia sớm muộn cũng lòi đuôi ra.
Máy điện thoại lại vang lên, Triệu Quốc Khánh đi nhanh tới cầm máy lớn tiếng nói:
- Lại là chuyện gì nữa hả?
Đầu kia im một lúc mới nói:
- Cục trưởng Triệu, tôi là Củng Quân, chúng tôi phát hiện tình hình ở tiểu khu Đào Lý.
- Có chuyện gì nói mau, đừng có nói mấy chuyện mất gà mất chó với tôi.
Triệu Quốc Khánh đang khá bực mình, hơn nữa Củng Quân do một tay y đề bạt vì thế nói chuyện cũng không ngại.
- Chúng tôi nghi ngờ bốn nghi phạm trốn trong một hộ dân ở tiểu khu Đào Lý.
Trong thời gian này Củng Quân vẫn đi theo Triệu Quốc Khánh tra án, y biết một chút về tính của Triệu Quốc Khánh. Nếu Triệu Quốc Khánh khách khí với anh thì anh là người ngoài, cho nên Củng Quân còn thấy vui khi Triệu Quốc Khánh nói vậy.
- Có chứng cứ xác thực không? Hay chỉ là nghi ngờ?
Triệu Quốc Khánh nghe có tin tức thoáng cái tỉnh táo lại.
- Có người nhìn thấy nhân vật khả nghi từng xuất hiện ở một hàng tạp hóa trong tiểu khu, y mua ít hương muỗi và đồ ăn liền. Bọn họ bây giờ chắc vẫn ở trong tiểu khu.
Củng Quân cẩn thận nói.
- Được, tôi lập tức tới ngay, cậu giám sát chặt các lối ra vào tiểu khu tuyệt đối không để bọn chúng chạy, đồng thời phải chú ý không làm chúng manh động.
- Vâng…
Củng Quân đáp.
- Thị trưởng Hứa…
Triệu Quốc Khánh muốn xin chỉ thị về phương án hành động tiếp theo.
Hứa Lập ngồi bên cũng đã nghe rõ.
- Tôi đi với anh, anh điều thêm người tới chi viện, không được khinh thường để tránh tạo thành tổn thất không đáng có.
Triệu Quốc Khánh gật đầu, y ra lệnh cho nhân viên hai tổ tra xét gần đó đến tiểu khu Đào Lý, để bọn họ tạm thời nghe theo lệnh Củng Quân. Sau đó Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh lên xe chạy tới tiểu khu.
Hai người mới tới cổng đã thấy Củng Quân đứng đợi. Củng Quân vội vàng tới báo cáo tình hình với Triệu Quốc Khánh.
Tiểu khu Đào Lý là khu tập thể của cán bộ trường Trung học phổ thông số 2 Vọng Giang, trong tiểu khu này tổng cộng có sáu tòa nhà cao 5 tầng, mỗi tòa nhà có bảy cầu thang ra vào, cả tiểu khu tổng cộng có 420 hộ dân, hầu hết là giáo viên của trường và một số giáo viên trường khác. Hai phía đông, nam tiểu khu đều có cửa ra vào. Chẳng qua cửa phía đông là cửa chính có thể cho xe cộ ra vào, mà cửa phía nam bình thường đóng chặt chỉ mở một cửa nhỏ cho người đi bộ qua lại. Bây giờ Củng Quân đã phái người canh giữ hai cửa này quyết không cho bốn nghi phạm chạy ra ngoài nửa bước.
Nghe Củng Quần giới thiệu hết tình huống, Triệu Quốc Khánh gật đầu hài lòng với công việc của đối phương.
- Các anh sao phát hiện ra tình huống khả nghi.
Củng Quân suy nghĩ một chút nói:
- Ban ngày chúng tôi đã tiến hành tra xét tiểu khu này, chẳng qua do đây là nơi ở của giáo viên nên tình hình trị an rất tốt, hơn nữa trong tiểu khu cũng không có nhà nghỉ, công ty gì nên chúng tôi chỉ tiến hành điều tra đơn giản cùng với nhân viên khu mà thôi, lúc sáng tra xét không phát hiện hành tung bốn nghi phạm.
- Tối sau khi họp xong chúng tôi lại nghĩ đến nơi này. Lần này chúng tôi tập trung trọng điểm kiểm tra các căn nhà ban sáng gõ cửa không có ai, quả thật chúng tôi phát hiện không ít căn nhà trống có ánh đèn. Nhưng theo tra xét thì những nhà đó toàn là gia đình giáo viên ban ngày đi làm hết nên không có ai, cũng không phát hiện ra tình huống gì lạ. Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị tiến hành tra xét khu vực tiếp theo thì lại phát hiện phòng 302 ở tòa nhà số 3 có ánh nến.
- Mà chúng tôi ban ngày đã tới đây kiểm tra gõ cửa rất lâu cũng không có ai mở cửa, buổi tối trong phòng cũng không thắp điện mà lại thắp nến, cho tôi chúng tôi nghi ngờ vì thế tăng cường giám sát phòng 302.
- Chúng tôi cũng xuống hỏi qua hàng tạp hóa bên dưới tòa nhà số 3 hỏi, theo nội dung mà chủ quán nói thì chúng tôi phát hiện một chút tình huống khả nghi. Khoảng 10 phút trước có một người đàn ông đeo kính dâm xuống quán mua thùng mì tôm cùng nến, hương muỗi. Người này đeo kính che nửa mặt rõ ràng là không hy vọng người khác nhận ra mình, hơn nữa khi thanh toán cũng rất hào phòng, đưa cho chủ quán tiền rồi không cần trả lại.
Củng Quân vừa nói vừa dẫn Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh tới trạm cung cấp vật tư của tiểu khu. Mấy người vào cửa, một đồng chí cảnh sát đi tới giơ tay chào báo cáo.
- Thị trưởng Hứa, cục trưởng, đây chính là tổ trưởng trạm quản lý vật tư của tiểu khu – Đái Quân.
Triệu Quốc Khánh nhìn Đái Quân và nói:
- Tổ trưởng Đái, anh có thể giới thiệu với chúng tôi về tình hình căn hộ 302 kia không?
Đái Quân vừa nãy đã nghe rõ hai người trước mặt một là thị trưởng, một là cục trưởng, y vui vẻ nói:
- Tổ trưởng gì chứ, tôi về hưu không muốn ở nhà chơi nên giúp đỡ mọi người trong tiểu khu một chút thôi mà.
Hứa Lập thấy Đái Quân có chút khẩn trương, hơn nữa mọi người đứng ở cửa nên khiến người ra vào cũng khó khăn. Hắn cười nói:
- Tổ trưởng Đái chắc cũng từng là giáo viên?
Nhìn Đái Quân gật đầu, Hứa Lập nói tiếp:
- Vậy chúng tôi gọi anh là Đái sư phụ. Đái sư phụ về hưu còn có thể phát huy, còn phục vụ nhân dân như vậy đúng là đáng để chúng tôi học tập, hay là chúng ta vào trong nói chuyện.