- Được, chúng ta vào trong nói chuyện.
Đái Quân vừa nói vừa dẫn mọi người vào trong. Bên trong rất đơn giản, chỉ có hai bàn làm việc bình thường. Đái Quân mỉm cười nói:
- Ở đây nhìn như văn phòng nhưng thật ra chỉ là nơi hoạt động của mọi người mà thôi. Tôi đã về hưu biết hết mọi người trong tiểu khu, mọi người không có việc gì cũng thích tới chỗ tôi ngồi chơi nói chuyện.
Mọi người ngồi xuống, Đái Quân mới giới thiệu qua tình hình căn phòng 302 kia.
Phòng 302 vốn có một đôi vợ chồng đều hơn 60 tuổi, bọn họ từng làm việc cùng với Đái Quân nên Đái Quân biết. Đặc biệt là ông lão bình thường rảnh rỗi là xuống trạm vật tư này đánh cờ, Đái Quân rất quen thuộc tình hình căn hộ này. Hai ông bà có một nam một nữ đều công tác ở ngoài, bình thường ít khi về. Hai ông lão sau khi về hưu một mình ở lại đây. Hai người mặc dù cao tuổi nhưng sức khỏe vẫn tốt, sáng mỗi ngày đều xuống đi dạo quanh tiểu khu một vòng, tới 6h30 là lại tới một quán ăn sáng trong tiểu khu ăn sáng, sau đó ông lão tới chỗ Đái Quân chơi cờ, bà lão thì về nhà dọn dẹp…
Nghe xong Đái Quân giới thiệu, Triệu Quốc Khánh nói:
- Vậy anh không nghe nói thời gian trước vợ chồng ông lão này ra ngoài ư? Hay là con bọn họ đón bọn họ đi?
Đái Quân lắc đầu nói:
- Không có, bây giờ đang có dịch Sars thì ai dám ra ngoài chứ? Bọn họ bây giờ căn bản không ra khỏi tiểu khu. Hơn nữa hôm qua ông lão kia vẫn tới chỗ tôi đánh cờ đến mà. Do thua nên còn hẹn sáng nay đánh tiếp với tôi. Chẳng qua sáng nay không thấy ông ta tới, tôi còn có chút buồn bực. Sau đó các đồng chí cảnh sát tới tiểu khu tra xét, chúng tôi cũng gõ cửa nhà lão nhưng không ai ra mở, tôi lúc ấy không nghĩ nhiều, về sau lại bận nên quên mất.
Triệu Quốc Khánh trầm ngâm một chút rồi nói với Hứa Lập:
- Bây giờ cơ bản có thể khẳng định hai vợ chồng kia không ra ngoài, vẫn ở trong nhà. Điều chỉnh cảnh sát tới gõ cửa mà không ai trả lời thì một là có thể hai vợ chồng này đã xảy ra chuyện, hoặc là bị bệnh gì đó, hoặc là do đun than nên bị độc.
- Chẳng qua khả năng này rất thấp, bây giờ là mùa hè, cửa sổ mở ra nên dù có đun than thì khí than cũng bay ra ngoài, khả năng bị bệnh phát tác càng nhỏ hơn. Hai ông bà này đều khỏe mạnh đâu thể cùng phát bệnh chứ. Cho nên ngoài hai khả năng này chỉ có một nguyên nhân là có người ngoài vào nhà khống chế hai ông bà, mà kẻ khống chế bọn họ rất có thể là người chúng ta muốn tìm.
Hứa Lập gật đầu, Triệu Quốc Khánh phân tích về cơ bản không sai lầm gì.
- Tôi đồng ý quan điểm của anh, chẳng qua khi hành động nhất định chú ý an toàn của đôi vợ chồng này. Tôi đoán bốn tên kia đều là hung phạm nhiều kinh nghiệm nếu không sao chúng ta mất nhiều công sức như vậy mới tìm ra được. Nếu như bọn họ cảm thấy nguy hiểm, tôi sợ bọn họ sẽ bắt hai ông bà kia làm con tin. Đồng thời hành động cũng phải nhanh, bây giờ đã là gần 9h, theo thói quen bình thường của hai ông bà thì chắc bọn họ bị bắt lúc ra ngoài đi tập thể dục, vậy là bọn họ bị khống chế gần 15 tiếng. Bọn họ bị bỏ đói lâu như vậy thì dù người khỏe cũng chỉ sợ rất suy yếu, phải thông báo 120 chuẩn bị cấp cứu.
- Vâng, tôi lập tức bố trí người.
Triệu Quốc Khánh nghiêm túc nói, nói xong y triệu tập Củng Quân và vài nhân viên cảnh sát hình sự khác nghiên cứu phương án hành động cụ thể.
10 phút sau Đái Quân dẫn theo một người trẻ tuổi đi tới ấn chuông một căn nhà ở tầng hai. Người trong nhà nghe thấy giọng Đái Quân nên mở cửa. Nhưng y vừa mở thì cậu thanh niên đã giơ tờ giấy lên, bên trên viết “Tôi là cảnh sát, mời anh phối hợp”, bên trên tờ giấy có dán thẻ công tác của người này, tên trên thẻ là Củng Quân.
Người trong nhà mặc dù giật mình nhưng còn chưa tới mức kêu lên. Đái Quân ở bên nói:
- Nộp tiền điện, tiền nước, tiền nước là 27 đồng, điện là 143 đồng, tổng cộng là 170 đồng.
Không đợi chủ nhà lấy tiền, Đái Quân đã nói.
- Làm phiền các vị nghỉ ngơi, mai gặp lại.
Người trong nhà còn đang ngơ ngác không biết có chuyện gì thì lúc này lại có hơn 10 cảnh sát tiến vào, Củng Quân nhỏ giọng nói:
- Trên lầu có nhân vật nguy hiểm, vì an toàn của các vị hy vọng các vị ra ngoài một lát.
Nghe thấy có nguy hiểm, người trong nhà vội vàng đi ra dưới sự chỉ huy của cảnh sát. Ba người lén lút ra ngoài, về phần Đái Quân lại cùng Củng Quân tiếp tục gõ cửa từng nhà với lý do thu tiền điện nước.
Chẳng qua khi đến phòng 302 gõ mãi không có ai ra mở. Đái Quân nói với Củng Quân:
- Chúng ta sang phòng khác thu trước, lát chắc người trong nhà sẽ về.
Nói xong hai người lại đi tới nhà khác, khoảng 30 phút sau bọn họ về lại phòng 320. Đái Quân vừa gõ cửa vừa gọi.
- Lão Hồ, tôi là Đái Quân, mau mở cửa.
Củng Quân cũng gõ theo.
- Hồ sư phụ có nhà không?
Gõ cửa một lúc không có ai trả lời, Củng Quân nói tiếp.
- Hồ sư phụ ra ngoài hay sao mà không có ai trả lời vậy nhỉ?
Đái Quân nói theo cách lúc trước đã bàn.
- Muộn thế này rồi bọn họ sao có thể ra ngoài chứ? Hay là đi tới chỗ con chơi rồi?
- Vậy tiền điện nước của bọn họ thế nào giờ? Hơn nữa bọn họ biết bao giờ về lại đây?
- Không có gì, chúng ta cắt điện nước là xong mà. Chờ bọn họ về thì sẽ tới trạm vật tư của tôi nhờ mở ra mà, tới lúc đó bọn họ sẽ phải nộp tiền.
- Vậy cũng được, chúng ta đi lấy bộ ghế chặn cửa phòng này lại tránh khỏi bị người nhân lúc vợ chồng Hồ sư phụ không có nhà vào ăn trộm.
Hai người đi xuống lầu rồi lại quay lại đây. Lúc này chỉ thấy phòng 302 đã sáng đèn, cửa mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi ra nói với Đái Quân.
- Các người làm gì vậy hả? Chạy tới cửa nhà chúng tôi làm gì?
Nhìn vẻ hung ác của đối phương, Đái Quân biết ngay đây là nghi phạm mà cảnh sát định tìm, y không khỏi khẩn trương. May mà Củng Quân ở bên đỡ nếu không Đái Quân đã sợ hãi ngồi bệt xuống đất rồi.
Củng Quân vội vàng nói:
- Chúng tôi ở trạm vật tư tới thu tiền điện nước. Anh làm gì mà hung dữ thế hả, dọa cả tổ trưởng?
- Thu tiền điện nước sao không để tới ban ngày, thu vào lúc này có cho ai ngủ không hả?
Người đàn ông không nhịn được nói.
Đái Quân vừa nói vừa dẫn mọi người vào trong. Bên trong rất đơn giản, chỉ có hai bàn làm việc bình thường. Đái Quân mỉm cười nói:
- Ở đây nhìn như văn phòng nhưng thật ra chỉ là nơi hoạt động của mọi người mà thôi. Tôi đã về hưu biết hết mọi người trong tiểu khu, mọi người không có việc gì cũng thích tới chỗ tôi ngồi chơi nói chuyện.
Mọi người ngồi xuống, Đái Quân mới giới thiệu qua tình hình căn phòng 302 kia.
Phòng 302 vốn có một đôi vợ chồng đều hơn 60 tuổi, bọn họ từng làm việc cùng với Đái Quân nên Đái Quân biết. Đặc biệt là ông lão bình thường rảnh rỗi là xuống trạm vật tư này đánh cờ, Đái Quân rất quen thuộc tình hình căn hộ này. Hai ông bà có một nam một nữ đều công tác ở ngoài, bình thường ít khi về. Hai ông lão sau khi về hưu một mình ở lại đây. Hai người mặc dù cao tuổi nhưng sức khỏe vẫn tốt, sáng mỗi ngày đều xuống đi dạo quanh tiểu khu một vòng, tới 6h30 là lại tới một quán ăn sáng trong tiểu khu ăn sáng, sau đó ông lão tới chỗ Đái Quân chơi cờ, bà lão thì về nhà dọn dẹp…
Nghe xong Đái Quân giới thiệu, Triệu Quốc Khánh nói:
- Vậy anh không nghe nói thời gian trước vợ chồng ông lão này ra ngoài ư? Hay là con bọn họ đón bọn họ đi?
Đái Quân lắc đầu nói:
- Không có, bây giờ đang có dịch Sars thì ai dám ra ngoài chứ? Bọn họ bây giờ căn bản không ra khỏi tiểu khu. Hơn nữa hôm qua ông lão kia vẫn tới chỗ tôi đánh cờ đến mà. Do thua nên còn hẹn sáng nay đánh tiếp với tôi. Chẳng qua sáng nay không thấy ông ta tới, tôi còn có chút buồn bực. Sau đó các đồng chí cảnh sát tới tiểu khu tra xét, chúng tôi cũng gõ cửa nhà lão nhưng không ai ra mở, tôi lúc ấy không nghĩ nhiều, về sau lại bận nên quên mất.
Triệu Quốc Khánh trầm ngâm một chút rồi nói với Hứa Lập:
- Bây giờ cơ bản có thể khẳng định hai vợ chồng kia không ra ngoài, vẫn ở trong nhà. Điều chỉnh cảnh sát tới gõ cửa mà không ai trả lời thì một là có thể hai vợ chồng này đã xảy ra chuyện, hoặc là bị bệnh gì đó, hoặc là do đun than nên bị độc.
- Chẳng qua khả năng này rất thấp, bây giờ là mùa hè, cửa sổ mở ra nên dù có đun than thì khí than cũng bay ra ngoài, khả năng bị bệnh phát tác càng nhỏ hơn. Hai ông bà này đều khỏe mạnh đâu thể cùng phát bệnh chứ. Cho nên ngoài hai khả năng này chỉ có một nguyên nhân là có người ngoài vào nhà khống chế hai ông bà, mà kẻ khống chế bọn họ rất có thể là người chúng ta muốn tìm.
Hứa Lập gật đầu, Triệu Quốc Khánh phân tích về cơ bản không sai lầm gì.
- Tôi đồng ý quan điểm của anh, chẳng qua khi hành động nhất định chú ý an toàn của đôi vợ chồng này. Tôi đoán bốn tên kia đều là hung phạm nhiều kinh nghiệm nếu không sao chúng ta mất nhiều công sức như vậy mới tìm ra được. Nếu như bọn họ cảm thấy nguy hiểm, tôi sợ bọn họ sẽ bắt hai ông bà kia làm con tin. Đồng thời hành động cũng phải nhanh, bây giờ đã là gần 9h, theo thói quen bình thường của hai ông bà thì chắc bọn họ bị bắt lúc ra ngoài đi tập thể dục, vậy là bọn họ bị khống chế gần 15 tiếng. Bọn họ bị bỏ đói lâu như vậy thì dù người khỏe cũng chỉ sợ rất suy yếu, phải thông báo 120 chuẩn bị cấp cứu.
- Vâng, tôi lập tức bố trí người.
Triệu Quốc Khánh nghiêm túc nói, nói xong y triệu tập Củng Quân và vài nhân viên cảnh sát hình sự khác nghiên cứu phương án hành động cụ thể.
10 phút sau Đái Quân dẫn theo một người trẻ tuổi đi tới ấn chuông một căn nhà ở tầng hai. Người trong nhà nghe thấy giọng Đái Quân nên mở cửa. Nhưng y vừa mở thì cậu thanh niên đã giơ tờ giấy lên, bên trên viết “Tôi là cảnh sát, mời anh phối hợp”, bên trên tờ giấy có dán thẻ công tác của người này, tên trên thẻ là Củng Quân.
Người trong nhà mặc dù giật mình nhưng còn chưa tới mức kêu lên. Đái Quân ở bên nói:
- Nộp tiền điện, tiền nước, tiền nước là 27 đồng, điện là 143 đồng, tổng cộng là 170 đồng.
Không đợi chủ nhà lấy tiền, Đái Quân đã nói.
- Làm phiền các vị nghỉ ngơi, mai gặp lại.
Người trong nhà còn đang ngơ ngác không biết có chuyện gì thì lúc này lại có hơn 10 cảnh sát tiến vào, Củng Quân nhỏ giọng nói:
- Trên lầu có nhân vật nguy hiểm, vì an toàn của các vị hy vọng các vị ra ngoài một lát.
Nghe thấy có nguy hiểm, người trong nhà vội vàng đi ra dưới sự chỉ huy của cảnh sát. Ba người lén lút ra ngoài, về phần Đái Quân lại cùng Củng Quân tiếp tục gõ cửa từng nhà với lý do thu tiền điện nước.
Chẳng qua khi đến phòng 302 gõ mãi không có ai ra mở. Đái Quân nói với Củng Quân:
- Chúng ta sang phòng khác thu trước, lát chắc người trong nhà sẽ về.
Nói xong hai người lại đi tới nhà khác, khoảng 30 phút sau bọn họ về lại phòng 320. Đái Quân vừa gõ cửa vừa gọi.
- Lão Hồ, tôi là Đái Quân, mau mở cửa.
Củng Quân cũng gõ theo.
- Hồ sư phụ có nhà không?
Gõ cửa một lúc không có ai trả lời, Củng Quân nói tiếp.
- Hồ sư phụ ra ngoài hay sao mà không có ai trả lời vậy nhỉ?
Đái Quân nói theo cách lúc trước đã bàn.
- Muộn thế này rồi bọn họ sao có thể ra ngoài chứ? Hay là đi tới chỗ con chơi rồi?
- Vậy tiền điện nước của bọn họ thế nào giờ? Hơn nữa bọn họ biết bao giờ về lại đây?
- Không có gì, chúng ta cắt điện nước là xong mà. Chờ bọn họ về thì sẽ tới trạm vật tư của tôi nhờ mở ra mà, tới lúc đó bọn họ sẽ phải nộp tiền.
- Vậy cũng được, chúng ta đi lấy bộ ghế chặn cửa phòng này lại tránh khỏi bị người nhân lúc vợ chồng Hồ sư phụ không có nhà vào ăn trộm.
Hai người đi xuống lầu rồi lại quay lại đây. Lúc này chỉ thấy phòng 302 đã sáng đèn, cửa mở ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi ra nói với Đái Quân.
- Các người làm gì vậy hả? Chạy tới cửa nhà chúng tôi làm gì?
Nhìn vẻ hung ác của đối phương, Đái Quân biết ngay đây là nghi phạm mà cảnh sát định tìm, y không khỏi khẩn trương. May mà Củng Quân ở bên đỡ nếu không Đái Quân đã sợ hãi ngồi bệt xuống đất rồi.
Củng Quân vội vàng nói:
- Chúng tôi ở trạm vật tư tới thu tiền điện nước. Anh làm gì mà hung dữ thế hả, dọa cả tổ trưởng?
- Thu tiền điện nước sao không để tới ban ngày, thu vào lúc này có cho ai ngủ không hả?
Người đàn ông không nhịn được nói.