Hứa Lập chưa kịp lên tiếng, Lâm Thường Thanh ở bên đã nói trước.
- Thị trưởng Hứa, chuyện cũng không thể trách được lão Chung. Y chỉ đề nghị với tôi, là do tôi cảm thấy mở trường bắn sẽ có thị trường tại Tùng Giang chúng ta. Theo ngành du lịch Tùng Giang càng phát triển, du khách toàn Trung Quốc thậm chí thế giới sẽ tới Tùng Giang. Ngoài việc thăm các thắng cảnh du lịch ra thì trường bắn cũng là một nơi để bọn họ vào tham gia, tiêu sài. Hơn nữa Trung Quốc quản lý súng nghiêm ngặt khiến người bình thường muốn chạm vào súng cũng không có cơ hội. Đặc biệt đàn ông luôn có cảm giác thích súng, nếu như có thể cho bọn họ tới chỗ chúng ta bắn súng thì tôi nghĩ bọn họ sẽ thích nơi đây.
Hứa Lập bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Các vị không cần tự nhận trách nhiệm làm gì, có thể nghe tôi nói hết không? Tôi lúc nào nói mở trường bắn là không tốt chứ? Tôi tới nói chuyện với các vị là muốn các vị tăng mức đầu tư, phải xây dựng trường bắn Tùng Giang thành trường bắn có quy mô toàn tỉnh thậm chí là nổi tiếng trong cả nước. Nếu tài chính không đủ thì anh báo cáo với Lý Tân một tiếng, nếu như y nghe nói chuyện này sợ còn vui hơn tôi. Chẳng qua trường bắn ở Trung Quốc không thể nào dùng tới súng thật, cũng chỉ có thể chuẩn bị các loại súng thể thao hoặc là súng phảng chế. Nhưng dù như vậy các vị cũng cần phải hoàn thiện thêm các loại súng, tranh thủ tìm được đủ các loại hiện có, như vậy mới có thể hấp dẫn người khác tới chỗ chúng ta chơi.
Nghe Hứa Lập nói xong, Lâm Thường Thanh và Chung Đắc Lực cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng, tình hình xây dựng ở đây thế nào rồi? bao giờ có thể xây dựng xong?
Hứa Lập rất chú ý công trình du lịch này, dù sao đây cũng là do mình đầu tư.
Lý Tân đã từng dặn Lâm Thường Thanh, nói Hứa Lập còn quan trọng hơn cả y, vì thế Lâm Thường Thanh không có gì cần phải giấu Hứa Lập cả.
- Thị trưởng Hứa, hiện có 16 ngàn công nhân đang thi công ở công trường. Bởi vì chúng tôi thực hiện quản lý phong bế nên công nhân không có việc gấp sẽ không ra ngoài, qua đó cũng khiến tiến độ xây dựng nhanh hơn không ít. Nếu cứ theo tốc độ hiện nay có lẽ cuối tháng 10 về cơ bản sẽ xây dựng xong. Nếu không phải công trình có thể xây dựng xong sớm thì tôi và lão Chung cũng sẽ không nghiên cứu việc xây dựng thêm trường bắn. Dù sao nếu công trình kết thúc mà không có việc, công nhân thoáng cái không có việc làm phải đi tìm việc khắp nơi thì đó là chúng ta không có trách nhiệm. Nhưng không có việc làm mà cứ nhốt bọn họ tại công trường, bọn họ sợ rằng sẽ gây rối. Cho nên tôi mới nghĩ biện pháp kéo dài lượng xây dựng lên, vừa lúc hoàn thiện hạng mục du lịch, về phương diện khác cũng là đảm bảo an toàn cho các công nhân.
- Ừ, anh nói đúng, an toàn của công nhân mới là quan trọng nhất, nhất định phải làm tốt công tác đề phòng. Sau khi xây dựng thô xong thì có thể để công nhân tiếp tục hoàn thiện công trình, cố gắng không để công nhân hồi hương trước khi dịch Sars hết.
Hứa Lập nói xong hắn quay sang nói với Chung Đắc Lực.
- Lão Chung, tình hình người nhà các vị thế nào rồi?
Chung Đắc Lực mỉm cười nói:
- Thị trưởng Hứa, bây giờ các chiến hữu của chúng tôi đều có công việc, còn người nhà cũng được giám đốc Lâm an bài tốt. Hơn nữa thời gian trước cục trưởng Cục công an thị xã Trương Quý Tường còn tự mình tới chọn mười mấy chiến hữu khỏe mạnh trong chúng tôi tới làm việc ở cục, đều là biên chế chính thức. Bọn họ bây giờ lúc rảnh sẽ về thăm chúng tôi, nhìn bọn họ mặc cảnh phục trông rất oai phong.
- Đây là việc tốt, chiến hữu các anh cuối cùng cũng áp dụng được sở trường của mình, có cơ hội tôi sẽ mời họ dùng cơm coi như chúc mừng.
Hứa Lập khá vui mừng vì có người được làm cảnh sát. Chẳng qua Hứa Lập biết rõ đây là kết quả nhờ việc đám người Chung Đắc Lực trước tới Vọng Giang giúp đỡ mình. Đương nhiên càng quan trọng nhất là năng lực của bọn họ, qua đó mới khiến Trương Quý Tường cùng với lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang coi trọng, như vậy mới mời một số người vào hệ thống công an.
- Đúng rồi, ban bảo vệ của công ty thế nào rồi? Chắc đã có hiệu quả nhất định chứ?
Lâm Thường Thanh cười nói:
- Ban bảo vệ đã sớm thành lập, lão Chung làm trưởng ban. Các quân nhân xuất ngũ còn lại ngoài một số trường hợp do cơ thể không thích hợp ra về cơ bản đều tham gia ban bảo vệ. Bây giờ thực lực của ban có thể nói là rất mạnh, tháng trước lực lượng cảnh sát vũ trang có tham gia thi đấu hữu nghị với ban bảo vệ, tiến hành các hạng thi đấu từ bắn súng, đấu võ. Đám người lão Chung coi như cho đám tân binh kia một bài học. Ban bảo vệ công ty Huệ Tân bây giờ là đơn vị kết nghĩa với lực lượng cảnh sát thị xã. Hơn nữa sau trận đấu đó cũng khiến đám công nhân ở công trường ngoan hơn hẳn, nếu không thì từng đó bảo vệ sao quản được hơn chục ngàn người.
Hứa Lập cũng có thể tưởng tượng cảnh lúc đó. Đám cảnh sát vũ trang mặc dù được huấn luyện tốt nhưng vẫn có chênh lệch nhất định với đội viên Tuyết Báo. Có đám người lão Chung giúp chắc không bao lâu nữa sức chiến đấu của cảnh sát Tùng Giang sẽ tăng lên một bậc.
- Còn những người không tham gia bộ phận bảo vệ thì được an bài như thế nào?
- Các đồng chí không gia nhập thì đều là người tàn tật hai chân, chúng tôi cũng không thể để bọn họ mỗi ngày ngồi xe lăn đi tuần tra công trường được, như vậy cũng không tiện cho lắm. Tôi định để bọn họ làm huấn luyện viên ở trường bắn sắp xây dựng.
Lâm Thường Thanh đáp.
Hứa Lập không dị nghị với an bài này, đây coi như là tận dụng sở trường của mọi người.
- Đồng chí mất tay mà làm ở bộ phận bảo vệ sợ là khá khổ cực, các anh nhất định phải đảm bảo sức khỏe cho bọn họ.
- Thị trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý. Số quân nhân xuất ngũ hiện có không đủ để thỏa mãn nhu cầu bảo vệ toàn bộ hạng mục công trình của tập đoàn tại Tùng Giang. Hơn nữa chủ tịch Lý còn nói với tôi muốn phái một ít người đáng tin tới bảo vệ các sản nghiệp của tập đoàn. Nếu bộ phận bảo vệ làm tốt có khi còn được lên cấp làm công ty bảo vệ Huệ Tân, như vậy sẽ càng cần nhiều người hơn. Vì thế chúng tôi bây giờ đã lập phòng huấn luyện ở ban bảo vệ, chuyên môn chọn lựa huấn luyện những thanh niên là con cái các quân nhân xuất ngũ kia nhằm phong phú đội ngũ bảo vệ. Những đồng chí bị tàn tật cũng được bố trí vào phòng huấn luyện. Các đồng chí khỏe mạnh thì làm đội trưởng, phó đội trưởng của ban phụ trách từng khu vực.
Hứa Lập hài lòng địa gật đầu.
- Bố trí như vậy là rất tốt. Về sau đội ngũ bảo vệ của chúng ta sẽ càng lớn mạnh hơn, chẳng những cung cấp phục vụ bảo vệ cho tập đoàn Huệ Tân, hơn nữa còn cần cung cấp phục vụ cho các ngành sản xuất khác, công ty khác. Nếu điều kiện cho phép tôi sẽ đề nghị Lý Tân lập một trụ sở huấn luyện bảo vệ ở nước ngoài, tiến hành huấn luyện bằng súng đạn thật, tranh thủ để đưa công ty bảo vệ ra nước ngoài, tiến ra thế giới.
- Thị trưởng Hứa, chuyện cũng không thể trách được lão Chung. Y chỉ đề nghị với tôi, là do tôi cảm thấy mở trường bắn sẽ có thị trường tại Tùng Giang chúng ta. Theo ngành du lịch Tùng Giang càng phát triển, du khách toàn Trung Quốc thậm chí thế giới sẽ tới Tùng Giang. Ngoài việc thăm các thắng cảnh du lịch ra thì trường bắn cũng là một nơi để bọn họ vào tham gia, tiêu sài. Hơn nữa Trung Quốc quản lý súng nghiêm ngặt khiến người bình thường muốn chạm vào súng cũng không có cơ hội. Đặc biệt đàn ông luôn có cảm giác thích súng, nếu như có thể cho bọn họ tới chỗ chúng ta bắn súng thì tôi nghĩ bọn họ sẽ thích nơi đây.
Hứa Lập bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
- Các vị không cần tự nhận trách nhiệm làm gì, có thể nghe tôi nói hết không? Tôi lúc nào nói mở trường bắn là không tốt chứ? Tôi tới nói chuyện với các vị là muốn các vị tăng mức đầu tư, phải xây dựng trường bắn Tùng Giang thành trường bắn có quy mô toàn tỉnh thậm chí là nổi tiếng trong cả nước. Nếu tài chính không đủ thì anh báo cáo với Lý Tân một tiếng, nếu như y nghe nói chuyện này sợ còn vui hơn tôi. Chẳng qua trường bắn ở Trung Quốc không thể nào dùng tới súng thật, cũng chỉ có thể chuẩn bị các loại súng thể thao hoặc là súng phảng chế. Nhưng dù như vậy các vị cũng cần phải hoàn thiện thêm các loại súng, tranh thủ tìm được đủ các loại hiện có, như vậy mới có thể hấp dẫn người khác tới chỗ chúng ta chơi.
Nghe Hứa Lập nói xong, Lâm Thường Thanh và Chung Đắc Lực cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng, tình hình xây dựng ở đây thế nào rồi? bao giờ có thể xây dựng xong?
Hứa Lập rất chú ý công trình du lịch này, dù sao đây cũng là do mình đầu tư.
Lý Tân đã từng dặn Lâm Thường Thanh, nói Hứa Lập còn quan trọng hơn cả y, vì thế Lâm Thường Thanh không có gì cần phải giấu Hứa Lập cả.
- Thị trưởng Hứa, hiện có 16 ngàn công nhân đang thi công ở công trường. Bởi vì chúng tôi thực hiện quản lý phong bế nên công nhân không có việc gấp sẽ không ra ngoài, qua đó cũng khiến tiến độ xây dựng nhanh hơn không ít. Nếu cứ theo tốc độ hiện nay có lẽ cuối tháng 10 về cơ bản sẽ xây dựng xong. Nếu không phải công trình có thể xây dựng xong sớm thì tôi và lão Chung cũng sẽ không nghiên cứu việc xây dựng thêm trường bắn. Dù sao nếu công trình kết thúc mà không có việc, công nhân thoáng cái không có việc làm phải đi tìm việc khắp nơi thì đó là chúng ta không có trách nhiệm. Nhưng không có việc làm mà cứ nhốt bọn họ tại công trường, bọn họ sợ rằng sẽ gây rối. Cho nên tôi mới nghĩ biện pháp kéo dài lượng xây dựng lên, vừa lúc hoàn thiện hạng mục du lịch, về phương diện khác cũng là đảm bảo an toàn cho các công nhân.
- Ừ, anh nói đúng, an toàn của công nhân mới là quan trọng nhất, nhất định phải làm tốt công tác đề phòng. Sau khi xây dựng thô xong thì có thể để công nhân tiếp tục hoàn thiện công trình, cố gắng không để công nhân hồi hương trước khi dịch Sars hết.
Hứa Lập nói xong hắn quay sang nói với Chung Đắc Lực.
- Lão Chung, tình hình người nhà các vị thế nào rồi?
Chung Đắc Lực mỉm cười nói:
- Thị trưởng Hứa, bây giờ các chiến hữu của chúng tôi đều có công việc, còn người nhà cũng được giám đốc Lâm an bài tốt. Hơn nữa thời gian trước cục trưởng Cục công an thị xã Trương Quý Tường còn tự mình tới chọn mười mấy chiến hữu khỏe mạnh trong chúng tôi tới làm việc ở cục, đều là biên chế chính thức. Bọn họ bây giờ lúc rảnh sẽ về thăm chúng tôi, nhìn bọn họ mặc cảnh phục trông rất oai phong.
- Đây là việc tốt, chiến hữu các anh cuối cùng cũng áp dụng được sở trường của mình, có cơ hội tôi sẽ mời họ dùng cơm coi như chúc mừng.
Hứa Lập khá vui mừng vì có người được làm cảnh sát. Chẳng qua Hứa Lập biết rõ đây là kết quả nhờ việc đám người Chung Đắc Lực trước tới Vọng Giang giúp đỡ mình. Đương nhiên càng quan trọng nhất là năng lực của bọn họ, qua đó mới khiến Trương Quý Tường cùng với lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang coi trọng, như vậy mới mời một số người vào hệ thống công an.
- Đúng rồi, ban bảo vệ của công ty thế nào rồi? Chắc đã có hiệu quả nhất định chứ?
Lâm Thường Thanh cười nói:
- Ban bảo vệ đã sớm thành lập, lão Chung làm trưởng ban. Các quân nhân xuất ngũ còn lại ngoài một số trường hợp do cơ thể không thích hợp ra về cơ bản đều tham gia ban bảo vệ. Bây giờ thực lực của ban có thể nói là rất mạnh, tháng trước lực lượng cảnh sát vũ trang có tham gia thi đấu hữu nghị với ban bảo vệ, tiến hành các hạng thi đấu từ bắn súng, đấu võ. Đám người lão Chung coi như cho đám tân binh kia một bài học. Ban bảo vệ công ty Huệ Tân bây giờ là đơn vị kết nghĩa với lực lượng cảnh sát thị xã. Hơn nữa sau trận đấu đó cũng khiến đám công nhân ở công trường ngoan hơn hẳn, nếu không thì từng đó bảo vệ sao quản được hơn chục ngàn người.
Hứa Lập cũng có thể tưởng tượng cảnh lúc đó. Đám cảnh sát vũ trang mặc dù được huấn luyện tốt nhưng vẫn có chênh lệch nhất định với đội viên Tuyết Báo. Có đám người lão Chung giúp chắc không bao lâu nữa sức chiến đấu của cảnh sát Tùng Giang sẽ tăng lên một bậc.
- Còn những người không tham gia bộ phận bảo vệ thì được an bài như thế nào?
- Các đồng chí không gia nhập thì đều là người tàn tật hai chân, chúng tôi cũng không thể để bọn họ mỗi ngày ngồi xe lăn đi tuần tra công trường được, như vậy cũng không tiện cho lắm. Tôi định để bọn họ làm huấn luyện viên ở trường bắn sắp xây dựng.
Lâm Thường Thanh đáp.
Hứa Lập không dị nghị với an bài này, đây coi như là tận dụng sở trường của mọi người.
- Đồng chí mất tay mà làm ở bộ phận bảo vệ sợ là khá khổ cực, các anh nhất định phải đảm bảo sức khỏe cho bọn họ.
- Thị trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý. Số quân nhân xuất ngũ hiện có không đủ để thỏa mãn nhu cầu bảo vệ toàn bộ hạng mục công trình của tập đoàn tại Tùng Giang. Hơn nữa chủ tịch Lý còn nói với tôi muốn phái một ít người đáng tin tới bảo vệ các sản nghiệp của tập đoàn. Nếu bộ phận bảo vệ làm tốt có khi còn được lên cấp làm công ty bảo vệ Huệ Tân, như vậy sẽ càng cần nhiều người hơn. Vì thế chúng tôi bây giờ đã lập phòng huấn luyện ở ban bảo vệ, chuyên môn chọn lựa huấn luyện những thanh niên là con cái các quân nhân xuất ngũ kia nhằm phong phú đội ngũ bảo vệ. Những đồng chí bị tàn tật cũng được bố trí vào phòng huấn luyện. Các đồng chí khỏe mạnh thì làm đội trưởng, phó đội trưởng của ban phụ trách từng khu vực.
Hứa Lập hài lòng địa gật đầu.
- Bố trí như vậy là rất tốt. Về sau đội ngũ bảo vệ của chúng ta sẽ càng lớn mạnh hơn, chẳng những cung cấp phục vụ bảo vệ cho tập đoàn Huệ Tân, hơn nữa còn cần cung cấp phục vụ cho các ngành sản xuất khác, công ty khác. Nếu điều kiện cho phép tôi sẽ đề nghị Lý Tân lập một trụ sở huấn luyện bảo vệ ở nước ngoài, tiến hành huấn luyện bằng súng đạn thật, tranh thủ để đưa công ty bảo vệ ra nước ngoài, tiến ra thế giới.