Sau khi mọi người ngồi xuống, Vu Lượng để hai chân ngồi trên ghế nói:
- Mọi người cũng mệt rồi, tôi cũng phải đi nghỉ một lúc, mọi người cứ ăn trước rồi sau đó nghỉ ngơi. Tối chúng ta bắt Mắt Kính mời chúng ta một bữa thịnh soạn.
- Tôn Cực bận gì vậy? Sao không lại đây.
Hứa Lập cầm đĩa bánh ngọt trên bàn dù rất muốn ăn nhưng vẫn đưa cho Kế Xuân Mai trước.
- Mấy ngày nay thị trường chứng khoán có chút thay đổi, Mắt Kính đang ở đó theo dõi. Chẳng qua lát nữa là hết phiên giao dịch nên hắn cũng rảnh rỗi.
Vu Lượng đang nói thì trợ lý cầm điện thoại đưa cho Vu Lượng.
Vu Lượng cầm điện thoại rồi nói với Hứa Lập:
- Là Mắt Kính, cậu nghe chứ.
Nói xong liền đưa cho Hứa Lập.
Hứa Lập nhận điện thoại cười nói:
- Tôn Cực, công việc bận lắm à, phải chú ý không kính lại dày như đáy chai.
- Các cậu đúng là không có lương tâm, tôi khổ sở kiếm tiền cho các cậu mà các cậu còn ở đó châm chọc tôi. Tôi không làm nữa, tôi xin nghỉ, cậu đúng là một nhà tư bản đại ác.
- Muốn nghỉ? Chỉ cần cậu nói khi nào kết hôn thì chúng tôi lập tức cho cậu nghỉ nửa năm, hơn nữa chúng tôi còn trả cho cậu một số tiền lớn, như vậy có đủ cho cậu không.
Nhắc tới kết hôn Tôn Cực liền nói:
- Quên đi, không chấp những người tiểu nhân như các người, chờ tôi một lúc nữa tôi tới ngay.
Chuyện kết hôn với Tôn Cực giờ đã thành một khối tâm bệnh, nguyên nhân chính là cha Tôn Cực đã đính ước cho Tôn Cực một cô gái con người bạn thân. Mọi người không biết, còn Tôn Cực thì không cần tìm bạn gái mà chỉ dành toàn bộ thời gian trên máy tính, cứ tưởng hắn chưa có bạn gái.
Nhưng một lần khi Tôn Cực gặp gỡ với đám người Hứa Lập, khi tất cả uống nhiều rượu, thấy tên Béo có đôi có lứa, mọi người chưa ăn nho đã nói nho chưa. Tôn Cực do uống nhiều nên khóc, mọi người không cần hỏi hắn, hắn cũng lớn tiếng tuyên bố rằng khi hắn 3 tuổi đã có bạn gái rồi, chính là phụ thân chọn cho hắn con một người bạn thân.
Với việc này Tôn Cực rất phản cảm nhưng từ khi biết chuyện hắn vẫn né tránh vị hôn thê kia. Sau khi tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài làm việc mấy năm cũng không về, cũng một phần bởi vì bận việc, nhưng quan trọng nhất là hắn muốn trốn vị hôn thê. Vài chục năm hắn cũng không gặp đối phương, trong đầu hắn vị hôn thê kia chỉ là một tiểu nha đầu suốt ngày chảy nước mũi, cầm tay áo mình đòi mình chơi đùa cùng.
Tối hôm đó Tôn Cực làm chủ tiếp đón đám người Hứa Lập trong một nhà hàng. Ngày mai hắn phải quay về Mỹ để tiếp tục điều khiển cổ phiếu và để lại Vu Lượng du ngoạn cùng mọi người ở London.
Sáng sớm hôm sau khi mọi người dậy thì Vu Lượng dẫn mọi người tới một căn biệt thự mà y đã sớm mua dành cho Kế Xuân Mai. Diện tích toàn bộ biệt thự kể cả hoa viên là không lớn, chỉ khoảng 500m vuông với một kiến trúc chính là căn nhà 3 tầng, bên cạnh có một nhà dành cho người làm cùng hai gian gara.
Dù biệt thự có diện tích không lớn nhưng không gian lại rất yên bình, phía sau là một cây đại thụ càng khiến cho ngôi nhà thêm phần ấm áp. Sau khi Kế Xuân Mai xem thì thấy rất hài lòng, hơn nữa Vu Lượng cũng mua đầy đủ tất cả các vật dụng cần thiết. Công việc của Kế Xuân Mai là thuê một bảo mẫu và một lái xe để chăm lo cho cuộc sống thường ngày của Kế Xuân Mai.
Thấy Vu Lượng nói đây là biệt thự tốt, chẳng những giao thông thuận tiền mà lại ở nơi cao giáo, trị an cũng nghiêm khắc. Cách biệt thự không tới 1000m chính là một trường học nổi tiếng rất thuận lợi cho tương lai của đứa bé đi học.
Lúc này ấn tượng của Kế Xuân Mai với Vu Lượng cũng thay đổi, xem ra Vu Lượng là người nói được làm được, chỉ có điều phong lưu nhưng làm việc rất chu đáo tỉ mỉ. Nhưng Kế Xuân Mai vui nhất chính là Hứa Lập đã làm như đã hứa, không những an bài mọi việc cho mình ở London mà còn mua cho mình một biệt thự. Dù Kế Xuân Mai không biết biệt thự này có giá bao nhiêu nhưng ở đây là London, mọi thứ đều cao hơn so với Tùng Giang. Cô đâu biết biệt thự này ít nhất cũng đến 3 triệu bảng anh, với người bình thường vất vả làm cả đời cũng không mua được.
Tiền lương trả cho bảo mẫu và người lái xe người thường càng không thể tưởng tượng, lương mỗi người một năm đều là 500 nghìn bảng. Họ đều là những người giỏi nhất trong ngàng của mình. Hơn nữa hai người này không những chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Kế Xuân Mai mà còn có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho mẹ con Kế Xuân Mai. Trong thời khắc mấu chốt thì phải đỡ đạn cho chủ, Hứa Lập vì mẹ con Kế Xuân Mai cũng tốn công rất lớn.
Mọi người thăm biệt thư một ngày rồi tối không đi nhà hàng mà ăn luôn ở biệt thự. Tối đến là bảo mẫu và lái xe mới thuê liền về phòng mình, Vu Lượng cũng không ở lại làm người cản trở. Dù hắn là huynh đệ nhưng bên cạnh Hứa Lập có nữ nhân mà ngay cả cơm tối hắn cũng không ăn, trời chưa tối liền cáo từ đi về.
Trong biệt thự chỉ còn có Hứa Lập, Kế Xuân Mai và Thôi Lâm, Hứa Lập và Kế Xuân Mai ngồi xem tivi ở phòng khách, các kênh toàn nói tiếng Anh. Hứa Lập nghe tốt nên hiểu họ đang nói gì nhưng Kế Xuân Mai thì như người điếc không hiểu gì cả chỉ nhìn vài lần Kế Xuân Mai liền thấy nhàm chán ngáp mấy cái.
Nhìn Hứa Lập và Thôi Lâm xem rất chăm chú khiến Kế Xuân Mai tức giận họ.
Hứa Lập là sinh viên đại học có thể nghe hiểu được tiếng Anh thì không nói nhưng Thôi Lâm giả bộ cái gì, không nhẽ anh ta lại hiểu được? Kế Xuân Mai đâu biết ở Tuyết Báo ngoại ngữ cũng là một môn cơ bản trong chương trình học, tiếng Anh càng phải thông thạo. Đừng thấy Thôi Lâm bên ngoài như vậy nhưng hắn rất giỏi tiếng Anh, mà cả tiếng Nhật, Thái cũng có nghiên cứu, khi còn trong bộ đội đều làm nhiệm vụ ở các nước Đông Á rất tốt.
Kế Xuân Mai nhìn thấy tức nhưng không thể nói rằng Thôi Lâm không biết còn giả bộ, như vậy cũng khiến người khác bực mình. Kế Xuân Mai nhàm chán nhìn xung quanh xem có gì thú vị hay không, rồi cô tìm được thứ gì đó thú vị, hấp dẫn cô nhất chính là Hứa Lập đang chăm chú xem tivi. Đang ngồi xem tivi thì Hứa Lập thấy lưng lạnh khiến Hứa Lập run người nghĩ rằng mình bị lạnh, hắn không biết có người đang chú ý tới hắn.
Hứa Lập và Kế Xuân Mai ngồi trên ghế salon, Hứa Lập bên trái, Kế Xuân Mai bên phải cách nhau chỉ 1m. Còn Thôi Lâm ngồi một mình ở ghế salon đối diện, Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập chăm chú xem tivi như cô không tồn tại nên đương nhiên cô phải nghĩ cách xử lý hắn.
- Mọi người cũng mệt rồi, tôi cũng phải đi nghỉ một lúc, mọi người cứ ăn trước rồi sau đó nghỉ ngơi. Tối chúng ta bắt Mắt Kính mời chúng ta một bữa thịnh soạn.
- Tôn Cực bận gì vậy? Sao không lại đây.
Hứa Lập cầm đĩa bánh ngọt trên bàn dù rất muốn ăn nhưng vẫn đưa cho Kế Xuân Mai trước.
- Mấy ngày nay thị trường chứng khoán có chút thay đổi, Mắt Kính đang ở đó theo dõi. Chẳng qua lát nữa là hết phiên giao dịch nên hắn cũng rảnh rỗi.
Vu Lượng đang nói thì trợ lý cầm điện thoại đưa cho Vu Lượng.
Vu Lượng cầm điện thoại rồi nói với Hứa Lập:
- Là Mắt Kính, cậu nghe chứ.
Nói xong liền đưa cho Hứa Lập.
Hứa Lập nhận điện thoại cười nói:
- Tôn Cực, công việc bận lắm à, phải chú ý không kính lại dày như đáy chai.
- Các cậu đúng là không có lương tâm, tôi khổ sở kiếm tiền cho các cậu mà các cậu còn ở đó châm chọc tôi. Tôi không làm nữa, tôi xin nghỉ, cậu đúng là một nhà tư bản đại ác.
- Muốn nghỉ? Chỉ cần cậu nói khi nào kết hôn thì chúng tôi lập tức cho cậu nghỉ nửa năm, hơn nữa chúng tôi còn trả cho cậu một số tiền lớn, như vậy có đủ cho cậu không.
Nhắc tới kết hôn Tôn Cực liền nói:
- Quên đi, không chấp những người tiểu nhân như các người, chờ tôi một lúc nữa tôi tới ngay.
Chuyện kết hôn với Tôn Cực giờ đã thành một khối tâm bệnh, nguyên nhân chính là cha Tôn Cực đã đính ước cho Tôn Cực một cô gái con người bạn thân. Mọi người không biết, còn Tôn Cực thì không cần tìm bạn gái mà chỉ dành toàn bộ thời gian trên máy tính, cứ tưởng hắn chưa có bạn gái.
Nhưng một lần khi Tôn Cực gặp gỡ với đám người Hứa Lập, khi tất cả uống nhiều rượu, thấy tên Béo có đôi có lứa, mọi người chưa ăn nho đã nói nho chưa. Tôn Cực do uống nhiều nên khóc, mọi người không cần hỏi hắn, hắn cũng lớn tiếng tuyên bố rằng khi hắn 3 tuổi đã có bạn gái rồi, chính là phụ thân chọn cho hắn con một người bạn thân.
Với việc này Tôn Cực rất phản cảm nhưng từ khi biết chuyện hắn vẫn né tránh vị hôn thê kia. Sau khi tốt nghiệp đại học thì ra nước ngoài làm việc mấy năm cũng không về, cũng một phần bởi vì bận việc, nhưng quan trọng nhất là hắn muốn trốn vị hôn thê. Vài chục năm hắn cũng không gặp đối phương, trong đầu hắn vị hôn thê kia chỉ là một tiểu nha đầu suốt ngày chảy nước mũi, cầm tay áo mình đòi mình chơi đùa cùng.
Tối hôm đó Tôn Cực làm chủ tiếp đón đám người Hứa Lập trong một nhà hàng. Ngày mai hắn phải quay về Mỹ để tiếp tục điều khiển cổ phiếu và để lại Vu Lượng du ngoạn cùng mọi người ở London.
Sáng sớm hôm sau khi mọi người dậy thì Vu Lượng dẫn mọi người tới một căn biệt thự mà y đã sớm mua dành cho Kế Xuân Mai. Diện tích toàn bộ biệt thự kể cả hoa viên là không lớn, chỉ khoảng 500m vuông với một kiến trúc chính là căn nhà 3 tầng, bên cạnh có một nhà dành cho người làm cùng hai gian gara.
Dù biệt thự có diện tích không lớn nhưng không gian lại rất yên bình, phía sau là một cây đại thụ càng khiến cho ngôi nhà thêm phần ấm áp. Sau khi Kế Xuân Mai xem thì thấy rất hài lòng, hơn nữa Vu Lượng cũng mua đầy đủ tất cả các vật dụng cần thiết. Công việc của Kế Xuân Mai là thuê một bảo mẫu và một lái xe để chăm lo cho cuộc sống thường ngày của Kế Xuân Mai.
Thấy Vu Lượng nói đây là biệt thự tốt, chẳng những giao thông thuận tiền mà lại ở nơi cao giáo, trị an cũng nghiêm khắc. Cách biệt thự không tới 1000m chính là một trường học nổi tiếng rất thuận lợi cho tương lai của đứa bé đi học.
Lúc này ấn tượng của Kế Xuân Mai với Vu Lượng cũng thay đổi, xem ra Vu Lượng là người nói được làm được, chỉ có điều phong lưu nhưng làm việc rất chu đáo tỉ mỉ. Nhưng Kế Xuân Mai vui nhất chính là Hứa Lập đã làm như đã hứa, không những an bài mọi việc cho mình ở London mà còn mua cho mình một biệt thự. Dù Kế Xuân Mai không biết biệt thự này có giá bao nhiêu nhưng ở đây là London, mọi thứ đều cao hơn so với Tùng Giang. Cô đâu biết biệt thự này ít nhất cũng đến 3 triệu bảng anh, với người bình thường vất vả làm cả đời cũng không mua được.
Tiền lương trả cho bảo mẫu và người lái xe người thường càng không thể tưởng tượng, lương mỗi người một năm đều là 500 nghìn bảng. Họ đều là những người giỏi nhất trong ngàng của mình. Hơn nữa hai người này không những chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Kế Xuân Mai mà còn có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho mẹ con Kế Xuân Mai. Trong thời khắc mấu chốt thì phải đỡ đạn cho chủ, Hứa Lập vì mẹ con Kế Xuân Mai cũng tốn công rất lớn.
Mọi người thăm biệt thư một ngày rồi tối không đi nhà hàng mà ăn luôn ở biệt thự. Tối đến là bảo mẫu và lái xe mới thuê liền về phòng mình, Vu Lượng cũng không ở lại làm người cản trở. Dù hắn là huynh đệ nhưng bên cạnh Hứa Lập có nữ nhân mà ngay cả cơm tối hắn cũng không ăn, trời chưa tối liền cáo từ đi về.
Trong biệt thự chỉ còn có Hứa Lập, Kế Xuân Mai và Thôi Lâm, Hứa Lập và Kế Xuân Mai ngồi xem tivi ở phòng khách, các kênh toàn nói tiếng Anh. Hứa Lập nghe tốt nên hiểu họ đang nói gì nhưng Kế Xuân Mai thì như người điếc không hiểu gì cả chỉ nhìn vài lần Kế Xuân Mai liền thấy nhàm chán ngáp mấy cái.
Nhìn Hứa Lập và Thôi Lâm xem rất chăm chú khiến Kế Xuân Mai tức giận họ.
Hứa Lập là sinh viên đại học có thể nghe hiểu được tiếng Anh thì không nói nhưng Thôi Lâm giả bộ cái gì, không nhẽ anh ta lại hiểu được? Kế Xuân Mai đâu biết ở Tuyết Báo ngoại ngữ cũng là một môn cơ bản trong chương trình học, tiếng Anh càng phải thông thạo. Đừng thấy Thôi Lâm bên ngoài như vậy nhưng hắn rất giỏi tiếng Anh, mà cả tiếng Nhật, Thái cũng có nghiên cứu, khi còn trong bộ đội đều làm nhiệm vụ ở các nước Đông Á rất tốt.
Kế Xuân Mai nhìn thấy tức nhưng không thể nói rằng Thôi Lâm không biết còn giả bộ, như vậy cũng khiến người khác bực mình. Kế Xuân Mai nhàm chán nhìn xung quanh xem có gì thú vị hay không, rồi cô tìm được thứ gì đó thú vị, hấp dẫn cô nhất chính là Hứa Lập đang chăm chú xem tivi. Đang ngồi xem tivi thì Hứa Lập thấy lưng lạnh khiến Hứa Lập run người nghĩ rằng mình bị lạnh, hắn không biết có người đang chú ý tới hắn.
Hứa Lập và Kế Xuân Mai ngồi trên ghế salon, Hứa Lập bên trái, Kế Xuân Mai bên phải cách nhau chỉ 1m. Còn Thôi Lâm ngồi một mình ở ghế salon đối diện, Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập chăm chú xem tivi như cô không tồn tại nên đương nhiên cô phải nghĩ cách xử lý hắn.