Giám đốc ngân hàng xây dựng Tùng Giang – Hướng Minh có thể nói là nợ Hứa Lập một nhân tình quá lớn. Nếu không phải do Hứa Lập khuyên bảo, Hướng Minh không biết còn định cho công ty Karl vay bao tiền nữa. Xem lãnh đạo ngân hàng mấy thành phố, thị xã khác vì cho công ty Karl vay là biết, bọn họ hầu hết đều bị khởi tố vì tội làm trái quy định gây tổn thất nghiêm trọng, có người bị xử ba năm, năm năm tù. Chỉ có Hướng Minh chẳng những tiếp tục ngồi lại vị trí mà còn càng lúc càng đắc ý. Đúng là nhờ giao tìn này nên Hứa Lập mới tự tin có thể vay vốn được.
- Được, nếu như trụ sở ủy ban thị xã không đủ thì thế chấp cả trụ sở thị ủy luôn. Dù sao cuối năm thị ủy cũng giao cho cậu, tới lúc đó cậu đừng trách tôi bán cả nhà của cậu là được.
Lưu Hồng Đào trêu.
Tin cuối năm Lưu Hồng Đào sẽ lui cả Vọng Giang này không ai không biết. Lưu Hồng Đào cũng không ngại việc này, y thật sự muốn lui xuống để hưởng tuổi già. Mà Vọng Giang giao vào tay Hứa Lập, Lưu Hồng Đào tin Hứa Lập nhất định sẽ đưa Vọng Giang đi tới ngày tươi sáng.
Chuyện tiến cử công ty nột thất Shunin coi như đã được xác định, có bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào và thị trưởng Hứa Lập cho phép, đây lại là việc tốt nên các vị thường vụ khác sao có thể phản đối.
Trong hội nghị thường vụ ngày hôm sau, Hứa Lập văn tắt tổng kết chuyến đi sang Anh của mình, cũng giới thiệu qua về nột thất Shunin. Lúc biểu quyết cả 12 thường vụ đều ủng hộ, toàn lực xúc tiến công ty nột thất Shunin đầu tư vào Vọng Giang, toàn diện thúc đẩy ngành sản xuất nột thất Vọng Giang phát triển.
Công tác điều tra, nghiên cứu của Cục lâm nghiệp vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa thể cung cấp bản báo cáo chi tiết cụ thể nên mọi người đành phải chờ thêm vài ngày. Chẳng qua Hoàng Kiệt đã dẫn người vào núi, chỉ cần hoàn thành việc điều tra mấy khu rừng nữa là xong, tới lúc đó là có thể chính thức đàm phán với nột thất Shunin.
Nhưng việc gấp bây giờ là giải quyết vấn đề tài chính. Sau khi hội nghị kết thúc Hứa Lập lập tức lên xe chạy tới Tùng Giang, trên đường hắn cũng đã gọi điện hẹn giám đốc ngân hàng xây dựng thị xã – Hướng Minh.
Hướng Minh biết Hứa Lập cho tới bây giờ không có việc sẽ không tìm tới mình. Mình nợ đối phương ân tình lớn như vậy thì dù là chuyện khó khăn đến mấy chỉ cần không vi phạm pháp luật là mình sẽ giúp. Lại nói Hứa Lập có xu thế phát triển rất nhanh, là lãnh đạo trẻ tuổi có cấp bậc cao nhất ở Tùng Giang này, mình có quan hệ tốt với Hứa Lập chỉ có lợi chứ không có hại.
Đối với Hứa Lập thăm hỏi, Hướng Minh rất nhiệt tình. Buổi trưa y tiếp Hứa Lập tại một nhà hàng. Bởi vì không biết Hứa Lập rốt cuộc có chuyện gì, cho nên Hướng Minh cũng không gọi người khác ngồi cùng, bữa ăn chỉ có hai người Hứa Lập và Hướng Minh.
Vừa gặp mặt, Hướng Minh bắt chặt tay Hứa Lập và thân thiết nói:
- Hứa lão đệ, đã lâu không gặp, không có chuyện chẳng lẽ không gọi tôi nói chuyện được sao?
Hứa Lập cũng bắt chặt tay đối phương.
- Giám đốc Hướng là tài thần của cả Tùng Giang, ngày đi vạn dặm, tôi không phải là sợ ảnh hưởng tới công việc của anh sao?
- Được rồi, anh em chúng ta còn cần nói mấy câu khách khí như vậy ư? Nếu không có cậu thì tôi còn được ngồi ở vị trí này ư? Bây giờ sợ là đang ở nhà trồng rau sống qua ngày. Cậu đừng trêu tôi nữa.
Hai người ngồi xuống, đồ ăn được mang lên, Hướng Minh cầm chén nói.
- Hứa lão đệ, ân tình không thể nói hết, tôi cũng không khách khí. Mặc kệ có chuyện gì chỉ cần tôi giúp được cậu cứ nói.
- Hướng ca khách khí quá, đây cũng là do nhân phẩm của anh tốt, vận khí tốt. Các địa phương khác có bao người bị ngã nhưng anh không bị làm sao, hơn nữa sự nghiệp còn có khởi sắc mới. Tôi nghe nói ngân hàng tỉnh muốn điều anh về tỉnh đó, tới lúc đó đừng quên báo tôi một tiếng, tôi nhất định phải chúc mừng anh.
- Chuyện đâu đâu.
Hướng Minh lắc đầu nói.
- Dù lên tỉnh nhiều lắm cũng chỉ làm chức phó, như vậy không bằng ở lại Tùng Giang tối thiểu tai Tùng Giang tôi nói được làm được. Nếu thật sự về tỉnh chỉ riêng phó giám đốc đã có không ít người, hơn nữa còn phó bí thư, phó chủ nhiệm gì gì nữa, tới lúc ấy có khi lại thành ông tượng ngồi cho đủ chỗ.
Hướng Minh mặc dù ngoài miệng nói không cần nhưng nhìn vẻ đắc ý của hắn là biết có suy nghĩ khác. Hướng Minh mới hơn 40 tuổi, nếu có thể lên tỉnh làm phó giám đốc ngân hàng như vậy sẽ rất có lợi cho tương lai. Có lẽ tám năm, mười năm nữa y được lên tới chức giám đốc ngân hàng xây dựng tỉnh thì sao?
Uống cạn chén, Hứa Lập mới đi vào chính đề.
- Lần này tìm anh là có hai việc muốn nhờ anh giúp. Một riêng, một công.
- Chuyện của lão đệ là việc của tôi, còn khách khí làm gì, cứ nói.
Hướng Minh biết Hứa Lập có chừng mực, nhất định không làm khó mình. Hứa Lập đã mở miệng thì đã cho rằng mình có thể làm được. Vì vậy Hướng Minh mới mạnh miệng đến thế.
- Trước tiên nói về việc công. Nếu tìm tới tài thần thì đương nhiên là phải vay tiền. Vọng Giang chúng tôi đã thu hút được một công ty sản xuất nột thất ở nước Anh, chính quyền chuẩn bị cung cấp đất xây dựng cho bọn họ và miễn thuế mười năm, sau này sẽ thu tiền thuế đất tùy tình hình thực tế. Chúng tôi đã tìm được khu vực thích hợp nhưng tình hình Vọng Giang hiện nay anh cũng biết đó, tài chính không có tiền nên không thể thu hồi đất. Nếu vay vốn ngân hàng ở Vọng Giang thì với quy mô ngân hàng thị xã cấp huyện của chúng tôi mà muốn vay mấy chục triệu từ bọn họ, bọn họ sợ là không có quyền đó. Cho nên tôi phải tới làm phiền anh.
Hướng Minh nghe xong trầm ngâm một chút rồi nói:
- Mấy chục triệu không lớn, chẳng qua tiền mặt ở ngân hàng bây giờ có hạn. Khoản vay lúc trước của công ty Karl bây giờ tuy do công ty Huệ Tân tiếp quản nhưng tổng cộng cũng là mấy trăm triệu khiến chỉ tiêu cho vay mấy năm tới của ngân hàng chúng tôi đã dùng hết. Từ đầu năm tới nay ngân hàng chỉ cho vay không đến 10 triệu. Chẳng qua cậu yên tâm, việc của cậu tôi nhất định giúp, bây giờ tôi coi như có tiếng nói đôi chút ở ngân hàng tỉnh, tới lúc ấy sẽ chạy giúp cậu. 50 triệu được không? Chiều cậu bảo nhân viên đưa thủ tục liên quan tới đây, tôi cam đoan trong vòng một tuần là tiền chuyển vào tài khoản ủy ban thị xã Vọng Giang, thế nào, có kịp không?
Hứa Lập biết Hướng Minh không cần phải lừa mình, y thậm chí không hỏi mình lấy gì thế chấp đã đồng ý cho vay 50 triệu.
- Được, uống một chén, làm bạn với anh là may mắn của Hứa Lập tôi.
- Được rồi, đây là tôi nhờ vào cậu mới đúng. Hơn nữa bất động sản đang không ngừng tăng lên, tài chính Vọng Giang lại gặp khó khăn như vậy mà có thể bỏ ra mấy chục triệu thu hồi đất, có thể nói là nhìn quá chuẩn. Tôi đương nhiên không sợ Vọng Giang không trả được tiền.
Hướng Minh cười nói.
- Được, nếu như trụ sở ủy ban thị xã không đủ thì thế chấp cả trụ sở thị ủy luôn. Dù sao cuối năm thị ủy cũng giao cho cậu, tới lúc đó cậu đừng trách tôi bán cả nhà của cậu là được.
Lưu Hồng Đào trêu.
Tin cuối năm Lưu Hồng Đào sẽ lui cả Vọng Giang này không ai không biết. Lưu Hồng Đào cũng không ngại việc này, y thật sự muốn lui xuống để hưởng tuổi già. Mà Vọng Giang giao vào tay Hứa Lập, Lưu Hồng Đào tin Hứa Lập nhất định sẽ đưa Vọng Giang đi tới ngày tươi sáng.
Chuyện tiến cử công ty nột thất Shunin coi như đã được xác định, có bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào và thị trưởng Hứa Lập cho phép, đây lại là việc tốt nên các vị thường vụ khác sao có thể phản đối.
Trong hội nghị thường vụ ngày hôm sau, Hứa Lập văn tắt tổng kết chuyến đi sang Anh của mình, cũng giới thiệu qua về nột thất Shunin. Lúc biểu quyết cả 12 thường vụ đều ủng hộ, toàn lực xúc tiến công ty nột thất Shunin đầu tư vào Vọng Giang, toàn diện thúc đẩy ngành sản xuất nột thất Vọng Giang phát triển.
Công tác điều tra, nghiên cứu của Cục lâm nghiệp vẫn chưa kết thúc, vẫn chưa thể cung cấp bản báo cáo chi tiết cụ thể nên mọi người đành phải chờ thêm vài ngày. Chẳng qua Hoàng Kiệt đã dẫn người vào núi, chỉ cần hoàn thành việc điều tra mấy khu rừng nữa là xong, tới lúc đó là có thể chính thức đàm phán với nột thất Shunin.
Nhưng việc gấp bây giờ là giải quyết vấn đề tài chính. Sau khi hội nghị kết thúc Hứa Lập lập tức lên xe chạy tới Tùng Giang, trên đường hắn cũng đã gọi điện hẹn giám đốc ngân hàng xây dựng thị xã – Hướng Minh.
Hướng Minh biết Hứa Lập cho tới bây giờ không có việc sẽ không tìm tới mình. Mình nợ đối phương ân tình lớn như vậy thì dù là chuyện khó khăn đến mấy chỉ cần không vi phạm pháp luật là mình sẽ giúp. Lại nói Hứa Lập có xu thế phát triển rất nhanh, là lãnh đạo trẻ tuổi có cấp bậc cao nhất ở Tùng Giang này, mình có quan hệ tốt với Hứa Lập chỉ có lợi chứ không có hại.
Đối với Hứa Lập thăm hỏi, Hướng Minh rất nhiệt tình. Buổi trưa y tiếp Hứa Lập tại một nhà hàng. Bởi vì không biết Hứa Lập rốt cuộc có chuyện gì, cho nên Hướng Minh cũng không gọi người khác ngồi cùng, bữa ăn chỉ có hai người Hứa Lập và Hướng Minh.
Vừa gặp mặt, Hướng Minh bắt chặt tay Hứa Lập và thân thiết nói:
- Hứa lão đệ, đã lâu không gặp, không có chuyện chẳng lẽ không gọi tôi nói chuyện được sao?
Hứa Lập cũng bắt chặt tay đối phương.
- Giám đốc Hướng là tài thần của cả Tùng Giang, ngày đi vạn dặm, tôi không phải là sợ ảnh hưởng tới công việc của anh sao?
- Được rồi, anh em chúng ta còn cần nói mấy câu khách khí như vậy ư? Nếu không có cậu thì tôi còn được ngồi ở vị trí này ư? Bây giờ sợ là đang ở nhà trồng rau sống qua ngày. Cậu đừng trêu tôi nữa.
Hai người ngồi xuống, đồ ăn được mang lên, Hướng Minh cầm chén nói.
- Hứa lão đệ, ân tình không thể nói hết, tôi cũng không khách khí. Mặc kệ có chuyện gì chỉ cần tôi giúp được cậu cứ nói.
- Hướng ca khách khí quá, đây cũng là do nhân phẩm của anh tốt, vận khí tốt. Các địa phương khác có bao người bị ngã nhưng anh không bị làm sao, hơn nữa sự nghiệp còn có khởi sắc mới. Tôi nghe nói ngân hàng tỉnh muốn điều anh về tỉnh đó, tới lúc đó đừng quên báo tôi một tiếng, tôi nhất định phải chúc mừng anh.
- Chuyện đâu đâu.
Hướng Minh lắc đầu nói.
- Dù lên tỉnh nhiều lắm cũng chỉ làm chức phó, như vậy không bằng ở lại Tùng Giang tối thiểu tai Tùng Giang tôi nói được làm được. Nếu thật sự về tỉnh chỉ riêng phó giám đốc đã có không ít người, hơn nữa còn phó bí thư, phó chủ nhiệm gì gì nữa, tới lúc ấy có khi lại thành ông tượng ngồi cho đủ chỗ.
Hướng Minh mặc dù ngoài miệng nói không cần nhưng nhìn vẻ đắc ý của hắn là biết có suy nghĩ khác. Hướng Minh mới hơn 40 tuổi, nếu có thể lên tỉnh làm phó giám đốc ngân hàng như vậy sẽ rất có lợi cho tương lai. Có lẽ tám năm, mười năm nữa y được lên tới chức giám đốc ngân hàng xây dựng tỉnh thì sao?
Uống cạn chén, Hứa Lập mới đi vào chính đề.
- Lần này tìm anh là có hai việc muốn nhờ anh giúp. Một riêng, một công.
- Chuyện của lão đệ là việc của tôi, còn khách khí làm gì, cứ nói.
Hướng Minh biết Hứa Lập có chừng mực, nhất định không làm khó mình. Hứa Lập đã mở miệng thì đã cho rằng mình có thể làm được. Vì vậy Hướng Minh mới mạnh miệng đến thế.
- Trước tiên nói về việc công. Nếu tìm tới tài thần thì đương nhiên là phải vay tiền. Vọng Giang chúng tôi đã thu hút được một công ty sản xuất nột thất ở nước Anh, chính quyền chuẩn bị cung cấp đất xây dựng cho bọn họ và miễn thuế mười năm, sau này sẽ thu tiền thuế đất tùy tình hình thực tế. Chúng tôi đã tìm được khu vực thích hợp nhưng tình hình Vọng Giang hiện nay anh cũng biết đó, tài chính không có tiền nên không thể thu hồi đất. Nếu vay vốn ngân hàng ở Vọng Giang thì với quy mô ngân hàng thị xã cấp huyện của chúng tôi mà muốn vay mấy chục triệu từ bọn họ, bọn họ sợ là không có quyền đó. Cho nên tôi phải tới làm phiền anh.
Hướng Minh nghe xong trầm ngâm một chút rồi nói:
- Mấy chục triệu không lớn, chẳng qua tiền mặt ở ngân hàng bây giờ có hạn. Khoản vay lúc trước của công ty Karl bây giờ tuy do công ty Huệ Tân tiếp quản nhưng tổng cộng cũng là mấy trăm triệu khiến chỉ tiêu cho vay mấy năm tới của ngân hàng chúng tôi đã dùng hết. Từ đầu năm tới nay ngân hàng chỉ cho vay không đến 10 triệu. Chẳng qua cậu yên tâm, việc của cậu tôi nhất định giúp, bây giờ tôi coi như có tiếng nói đôi chút ở ngân hàng tỉnh, tới lúc ấy sẽ chạy giúp cậu. 50 triệu được không? Chiều cậu bảo nhân viên đưa thủ tục liên quan tới đây, tôi cam đoan trong vòng một tuần là tiền chuyển vào tài khoản ủy ban thị xã Vọng Giang, thế nào, có kịp không?
Hứa Lập biết Hướng Minh không cần phải lừa mình, y thậm chí không hỏi mình lấy gì thế chấp đã đồng ý cho vay 50 triệu.
- Được, uống một chén, làm bạn với anh là may mắn của Hứa Lập tôi.
- Được rồi, đây là tôi nhờ vào cậu mới đúng. Hơn nữa bất động sản đang không ngừng tăng lên, tài chính Vọng Giang lại gặp khó khăn như vậy mà có thể bỏ ra mấy chục triệu thu hồi đất, có thể nói là nhìn quá chuẩn. Tôi đương nhiên không sợ Vọng Giang không trả được tiền.
Hướng Minh cười nói.