Khương Khải bình thường không được vợ cho hút thuốc, chẳng qua hôm nay Đỗ Tư không dám làm như vậy. Hơn nữa ả còn lấy gạt tàn đặt xuống trước mặt Khương Khải. Khương Khải hút hết điếu thuốc, dụi tàn thuốc rồi nói:
- Anh hiểu ý của thị trưởng Hứa rồi. Thị trưởng Hứa tới Vọng Giang chưa đầy năm, sau khi tới ngoài cục trưởng Cục công an Triệu Quốc Khánh và thư ký Từ Cương ra thì không gần bất cứ ai cả. Nhưng lần này thoáng cái khởi tố hơn 20 cán bộ lãnh đạo từ cấp phó trưởng phòng trở lên, thoáng cái có nhiều vị trí trống như vậy, thị trưởng Hứa bây giờ cần nhiều người có thể tin được.
- Dùng người ư? Cán bộ lớn nhỏ ở Vọng Giang còn ít sao? Đừng nói hơn 20 người bị xử, dù là gấp mười lần thì Vọng Giang chúng ta cũng không đến mức không có người để đùng mà.
- Em không hiểu ý anh rồi. Ý của anh là thị trưởng Hứa bây giờ cần gấp một nhóm cán bộ theo mình để thay thế các vị trí kia. Chỉ có như vậy thì thị trưởng Hứa mới có thể chính thức nắm giữ Vọng Giang. Dù cho tương lai xảy ra biến hoá gì thì Vọng Giang vẫn là căn cơ của thị trưởng Hứa, không ai có thể dao động vị trí của y, không ai cục Chiêu thương thay thế vị trí của y.
- Vậy anh còn chờ gì nữa? Mai anh phải đi tìm thị trưởng Hứa nói rõ, thể hiện quyết tâm. Có lẽ vài hôm nữa anh sẽ được điều tới ban ngành nào đó làm lãnh đạo, em cũng được nhờ.
Đỗ Tư nghe vậy vội vàng la lên.
- Được rồi, chuyện này có thể nói ra ngoài được sao? Nếu chuyện thật như em nói thì sợ rằng truyền ra sẽ làm lãnh đạo ghét. Tối mai chúng ta tới nhà gặp thị trưởng Hứa, chúng ta không cần nói gì là lãnh đạo cũng hiểu tâm ý của chúng ta.
Mấy hôm nay nhà Hứa Lập luôn tấp nập người ra vào, tối mỗi ngày đều có người cầm theo túi quà tới nhà hắn. Mục đích những người này Hứa Lập biết rõ, vì thế gặp phải tình huống này cũng là do một tay Hứa Lập tạo ra. Nếu không hắn ban ngày cũng không thường xuyên tìm người nói chuyện, bàn công việc.
Mà người Hứa Lập coi trọng cũng không có ai ngốc cả, mọi người đều chỉ cần điểm tới là hiểu. Những người này cũng giống như Khương Khải, rất nhanh đều hiểu ý Hứa Lập, tối cùng ngày liền tới tìm Hứa Lập trao đổi công việc, nói chuyện gia đình. Chẳng qua những người này có một điểm chung là không ai mang quà đắt tiền hay tiền mặt tới cho Hứa Lập cả.
Nửa tháng nữa lại trôi qua, mấy ngày này tối mỗi ngày Hứa Lập đều tiếp hai tới ba người tới gặp. Khương Khải cũng là một trong số đó. Qua mấy ngày quan sát Hứa Lập về cơ bản xác định được người cần đề bạt, cũng xác định sẽ an bài họ vào vị trí nào.
Chẳng qua việc bổ nhiệm lãnh đạo trung tầng này còn cần đưa ra hội nghị thường vụ thị ủy thảo luận, đồng thời cũng cần lưu lại một vài vị trí thích hợp cho các thường vụ khác, chuyện có lợi mọi người cùng hưởng nếu không dù mình mạnh hơn nữa cũng sẽ khiến người bất mãn.
Một khi các thường vụ đều bất mãn với mình, mình là người từ ngoài tới tuy bây giờ có thể khống chế được quyền lực của đảng ủy, chính quyền Vọng Giang nhưng cuối cùng sợ là sẽ có kết quả xám xịt rời khỏi Vọng Giang.
Hơn nữa khi hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân càng lúc càng gần, những điều chỉnh nhân sự sắp tới có không ít các ban ngành bên chính quyền. Một khi mình thật sự được lên làm bí thư thị ủy thì có vài điều thành ra khó thực hiện, cho nên mấy việc này phải tiến hành nhanh mới được.
Vì đảm bảo ý kiến của mình được tán thành trong hội nghị thường vụ, Hứa Lập còn tổ chức hội nghị ban bí thư. Tham gia hội nghị chỉ có bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào, thị trưởng Hứa Lập cùng phó bí thư thị ủy Tô Quảng Nguyên, bí thư đảng ủy chính pháp Triệu Quốc Khánh, trưởng ban tổ chức cán bộ Hà Trường Giang. Đây đều là những người Hứa Lập cẩn thận suy nghĩ mới lựa chọn như vậy.
Trong 12 thường vụ thị ủy Vọng Giang giờ chia làm hai phái. Một phái do Lưu Hồng Đào cầm đầu bao gồm Tô Quảng Nguyên, Phương Bách Niên, Trương Quế Phương, Tiết Kiến Vĩ. Phái còn lại do Hứa Lập cầm đầu gồm Triệu Quốc Khánh, Diêu Quế Tĩnh, Hà Trường Giang, Lâm Sâm, Trương Quảng Quỳnh cùng Lăng Chí Viễn. Phái thị trưởng rõ ràng mạnh hơn phái bí thư. Cũng may bây giờ Lưu Hồng Đào đã có ý lui cho nên bốn người Tô Quảng Nguyên cũng từ từ dựa vào Hứa Lập. Nếu không khi bí thư, thị trưởng có tranh đấu nhất định sẽ khiến Vọng Giang bị ảnh hưởng không nhỏ.
Hội nghị lần này Hứa Lập có thể nói đã mời hai người bên phía Lưu Hồng Đào, mình và Triệu Quốc Khánh cùng ra trận. Về phần Hà Trường Giang nếu là nghiên cứu vấn đề nhân sự thì y không thể không tham gia. Trưởng ban tổ chức cán bộ không có mặt thì còn nghiên cứu thế nào giờ? Chẳng qua Hà Trường Giang cũng biết trọng lượng của mình. Y vốn đi lại gần với Đổng Dương Minh, Sử Lâm, danh tiếng cũng không tốt. Y nhìn tình hình nên kịp thời chuyển về phía Hứa Lập nên mới không bị vấn đề gì, mới không chìm thuyền cùng đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh.
Lần này khi tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh tra xét bởi vì có Hứa Lập bảo vệ nên Hà Trường Giang mới có thể bình yên vô sự. Chẳng qua cũng vì thế là quyền lên tiếng của Hà Trường Giang tai Vọng Giang đã giảm. Dù là trên hội nghị thường vụ nói chuyện về vấn đề nhân sự, Hà Trường Giang về cơ bản không có quyền quyết định. Y chỉ có thể theo sát phía sau Hứa Lập, nhìn ánh mắt, vẻ mặt của Hứa Lập mà làm việc.
Trên hội nghị ban bí thư, Hứa Lập đã nói ra nội dung cuộc họp với đám người còn lại, để bọn họ đưa ra ý kiến, xem bọn họ có cần an bài ai vào vị trí nào đó không?
Trong thời gian này các hội nghị ở Vọng Giang đều diễn ra trong không khí khá thoải mái, chẳng qua hôm nay mọi người không thấy dễ dàng mấy. Hội nghị ban bí thư hôm nay có thể nói là hội nghị quan trọng nhất liên quan tới xu thế chính trường Vọng Giang trong tương lai, càng liên quan tới lợi ích của từng người ở Vọng Giang. Ngay cả Lưu Hồng Đào dù đã quyết định lui cũng không thể không thận trọng đối đãi.
Lưu Hồng Đào tin Hứa Lập, y tin dù mình lui thì Hứa Lập cũng không bạc đãi người của mình. Nhưng những người khác cũng không nghĩ như vậy, nếu như chính mình lui xuống thì Tô Quảng Nguyên nhất định sẽ làm người giơ ngọn cờ lên. Nếu mình không để cho Tô Quảng Nguyên đủ lực lượng thì có lẽ không bao lâu nữa đám người Tô Quảng Nguyên, Phương Bách Niên sẽ bị nhân viên bên dưới xa lánh dù Hứa Lập có ra tay hay không.
Mà trong mấy người ở đây chỉ có Hà Trường Giang là thấy dễ dàng nhất. Dù sao y cũng biết hội nghị này không có quan hệ gì với mình, mình không có quyền lên tiếng chỉ cần chờ mọi người thương lượng rồi mình dựa theo tinh thần hội nghị viết một văn bản đưa ra hội nghị thường vụ thị ủy nghiên cứu là xong.
Nhìn không khí khá trầm nắng, Hứa Lập không thể làm gì khác là mở miệng nói trước.
- Hội nghị hôm nay chỉ có năm người chúng ta, mọi người cũng không phải người ngoài, có một số việc hôm nay chúng ta cần nói thẳng. Chẳng qua việc này mọi người biết là được, nếu ra khỏi phòng hội nghị thì tôi cũng sẽ không thừa nhận là mình đã nói gì.
Mọi người hiểu ý mỉm cười, không khí thoáng cái nhẹ đi nhiều.
- Anh hiểu ý của thị trưởng Hứa rồi. Thị trưởng Hứa tới Vọng Giang chưa đầy năm, sau khi tới ngoài cục trưởng Cục công an Triệu Quốc Khánh và thư ký Từ Cương ra thì không gần bất cứ ai cả. Nhưng lần này thoáng cái khởi tố hơn 20 cán bộ lãnh đạo từ cấp phó trưởng phòng trở lên, thoáng cái có nhiều vị trí trống như vậy, thị trưởng Hứa bây giờ cần nhiều người có thể tin được.
- Dùng người ư? Cán bộ lớn nhỏ ở Vọng Giang còn ít sao? Đừng nói hơn 20 người bị xử, dù là gấp mười lần thì Vọng Giang chúng ta cũng không đến mức không có người để đùng mà.
- Em không hiểu ý anh rồi. Ý của anh là thị trưởng Hứa bây giờ cần gấp một nhóm cán bộ theo mình để thay thế các vị trí kia. Chỉ có như vậy thì thị trưởng Hứa mới có thể chính thức nắm giữ Vọng Giang. Dù cho tương lai xảy ra biến hoá gì thì Vọng Giang vẫn là căn cơ của thị trưởng Hứa, không ai có thể dao động vị trí của y, không ai cục Chiêu thương thay thế vị trí của y.
- Vậy anh còn chờ gì nữa? Mai anh phải đi tìm thị trưởng Hứa nói rõ, thể hiện quyết tâm. Có lẽ vài hôm nữa anh sẽ được điều tới ban ngành nào đó làm lãnh đạo, em cũng được nhờ.
Đỗ Tư nghe vậy vội vàng la lên.
- Được rồi, chuyện này có thể nói ra ngoài được sao? Nếu chuyện thật như em nói thì sợ rằng truyền ra sẽ làm lãnh đạo ghét. Tối mai chúng ta tới nhà gặp thị trưởng Hứa, chúng ta không cần nói gì là lãnh đạo cũng hiểu tâm ý của chúng ta.
Mấy hôm nay nhà Hứa Lập luôn tấp nập người ra vào, tối mỗi ngày đều có người cầm theo túi quà tới nhà hắn. Mục đích những người này Hứa Lập biết rõ, vì thế gặp phải tình huống này cũng là do một tay Hứa Lập tạo ra. Nếu không hắn ban ngày cũng không thường xuyên tìm người nói chuyện, bàn công việc.
Mà người Hứa Lập coi trọng cũng không có ai ngốc cả, mọi người đều chỉ cần điểm tới là hiểu. Những người này cũng giống như Khương Khải, rất nhanh đều hiểu ý Hứa Lập, tối cùng ngày liền tới tìm Hứa Lập trao đổi công việc, nói chuyện gia đình. Chẳng qua những người này có một điểm chung là không ai mang quà đắt tiền hay tiền mặt tới cho Hứa Lập cả.
Nửa tháng nữa lại trôi qua, mấy ngày này tối mỗi ngày Hứa Lập đều tiếp hai tới ba người tới gặp. Khương Khải cũng là một trong số đó. Qua mấy ngày quan sát Hứa Lập về cơ bản xác định được người cần đề bạt, cũng xác định sẽ an bài họ vào vị trí nào.
Chẳng qua việc bổ nhiệm lãnh đạo trung tầng này còn cần đưa ra hội nghị thường vụ thị ủy thảo luận, đồng thời cũng cần lưu lại một vài vị trí thích hợp cho các thường vụ khác, chuyện có lợi mọi người cùng hưởng nếu không dù mình mạnh hơn nữa cũng sẽ khiến người bất mãn.
Một khi các thường vụ đều bất mãn với mình, mình là người từ ngoài tới tuy bây giờ có thể khống chế được quyền lực của đảng ủy, chính quyền Vọng Giang nhưng cuối cùng sợ là sẽ có kết quả xám xịt rời khỏi Vọng Giang.
Hơn nữa khi hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân càng lúc càng gần, những điều chỉnh nhân sự sắp tới có không ít các ban ngành bên chính quyền. Một khi mình thật sự được lên làm bí thư thị ủy thì có vài điều thành ra khó thực hiện, cho nên mấy việc này phải tiến hành nhanh mới được.
Vì đảm bảo ý kiến của mình được tán thành trong hội nghị thường vụ, Hứa Lập còn tổ chức hội nghị ban bí thư. Tham gia hội nghị chỉ có bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào, thị trưởng Hứa Lập cùng phó bí thư thị ủy Tô Quảng Nguyên, bí thư đảng ủy chính pháp Triệu Quốc Khánh, trưởng ban tổ chức cán bộ Hà Trường Giang. Đây đều là những người Hứa Lập cẩn thận suy nghĩ mới lựa chọn như vậy.
Trong 12 thường vụ thị ủy Vọng Giang giờ chia làm hai phái. Một phái do Lưu Hồng Đào cầm đầu bao gồm Tô Quảng Nguyên, Phương Bách Niên, Trương Quế Phương, Tiết Kiến Vĩ. Phái còn lại do Hứa Lập cầm đầu gồm Triệu Quốc Khánh, Diêu Quế Tĩnh, Hà Trường Giang, Lâm Sâm, Trương Quảng Quỳnh cùng Lăng Chí Viễn. Phái thị trưởng rõ ràng mạnh hơn phái bí thư. Cũng may bây giờ Lưu Hồng Đào đã có ý lui cho nên bốn người Tô Quảng Nguyên cũng từ từ dựa vào Hứa Lập. Nếu không khi bí thư, thị trưởng có tranh đấu nhất định sẽ khiến Vọng Giang bị ảnh hưởng không nhỏ.
Hội nghị lần này Hứa Lập có thể nói đã mời hai người bên phía Lưu Hồng Đào, mình và Triệu Quốc Khánh cùng ra trận. Về phần Hà Trường Giang nếu là nghiên cứu vấn đề nhân sự thì y không thể không tham gia. Trưởng ban tổ chức cán bộ không có mặt thì còn nghiên cứu thế nào giờ? Chẳng qua Hà Trường Giang cũng biết trọng lượng của mình. Y vốn đi lại gần với Đổng Dương Minh, Sử Lâm, danh tiếng cũng không tốt. Y nhìn tình hình nên kịp thời chuyển về phía Hứa Lập nên mới không bị vấn đề gì, mới không chìm thuyền cùng đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh.
Lần này khi tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh tra xét bởi vì có Hứa Lập bảo vệ nên Hà Trường Giang mới có thể bình yên vô sự. Chẳng qua cũng vì thế là quyền lên tiếng của Hà Trường Giang tai Vọng Giang đã giảm. Dù là trên hội nghị thường vụ nói chuyện về vấn đề nhân sự, Hà Trường Giang về cơ bản không có quyền quyết định. Y chỉ có thể theo sát phía sau Hứa Lập, nhìn ánh mắt, vẻ mặt của Hứa Lập mà làm việc.
Trên hội nghị ban bí thư, Hứa Lập đã nói ra nội dung cuộc họp với đám người còn lại, để bọn họ đưa ra ý kiến, xem bọn họ có cần an bài ai vào vị trí nào đó không?
Trong thời gian này các hội nghị ở Vọng Giang đều diễn ra trong không khí khá thoải mái, chẳng qua hôm nay mọi người không thấy dễ dàng mấy. Hội nghị ban bí thư hôm nay có thể nói là hội nghị quan trọng nhất liên quan tới xu thế chính trường Vọng Giang trong tương lai, càng liên quan tới lợi ích của từng người ở Vọng Giang. Ngay cả Lưu Hồng Đào dù đã quyết định lui cũng không thể không thận trọng đối đãi.
Lưu Hồng Đào tin Hứa Lập, y tin dù mình lui thì Hứa Lập cũng không bạc đãi người của mình. Nhưng những người khác cũng không nghĩ như vậy, nếu như chính mình lui xuống thì Tô Quảng Nguyên nhất định sẽ làm người giơ ngọn cờ lên. Nếu mình không để cho Tô Quảng Nguyên đủ lực lượng thì có lẽ không bao lâu nữa đám người Tô Quảng Nguyên, Phương Bách Niên sẽ bị nhân viên bên dưới xa lánh dù Hứa Lập có ra tay hay không.
Mà trong mấy người ở đây chỉ có Hà Trường Giang là thấy dễ dàng nhất. Dù sao y cũng biết hội nghị này không có quan hệ gì với mình, mình không có quyền lên tiếng chỉ cần chờ mọi người thương lượng rồi mình dựa theo tinh thần hội nghị viết một văn bản đưa ra hội nghị thường vụ thị ủy nghiên cứu là xong.
Nhìn không khí khá trầm nắng, Hứa Lập không thể làm gì khác là mở miệng nói trước.
- Hội nghị hôm nay chỉ có năm người chúng ta, mọi người cũng không phải người ngoài, có một số việc hôm nay chúng ta cần nói thẳng. Chẳng qua việc này mọi người biết là được, nếu ra khỏi phòng hội nghị thì tôi cũng sẽ không thừa nhận là mình đã nói gì.
Mọi người hiểu ý mỉm cười, không khí thoáng cái nhẹ đi nhiều.