Hứa Lập gật đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nói như vậy mâu thuẫn giữa chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng và bí thư Văn Thiên là không thể điều hào? Vậy các thường vụ tỉnh ủy khác có ý kiến gì? Bọn họ ủng hộ ai? Nếu bọn họ cũng ủng hộ bí thư Văn Thiên thì cháu nghĩ người bị điều đi chính là chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Dù sao cũng không thể vì một gốc đại thụ khiến hủy cả cánh rừng chứ?
- Phiền toái nhất chính là ý kiến của các thường vụ tỉnh ủy là không đồng nhất. Ngoài trưởng ban thư ký tỉnh ủy Nhạc Thiên Thành và bí thư thị ủy Tùng Giang – Cát Binh là toàn lực ủng hộ bí thư Văn Đạt cùng bí thư Văn Thiên ra; chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Uông Thanh cùng bí thư thị ủy thành phố Xuân Thành Mạnh Tường đều có kinh nghiệm nhận chức ở trung ương, bọn họ sớm đứng cùng phía với chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Về phần người khác như trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Tần Gia Bình, bí thư đảng ủy chính pháp Tiếu Khắc, trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Vương Tú Tinh và bí thư khu tự trị Triều Tiên Kim Thân Thành là phái trung gian không giúp ai cả. Nếu như trên hội nghị thường vụ có tranh chấp bọn họ đều là nhằm vào việc, không nhằm người, toàn bộ nắm trong tay mình.
- Nói như vậy bí thư Văn Đạt tại thường vụ thị ủy cũng chỉ có bốn phiếu, không quá bán. Như vậy tính ra căn bản không áp đảo được chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Chẳng qua như vậy lại có lợi cho sự phát triển của tỉnh, nếu có người muốn lấy quyền riêng mưu lợi tư sợ là cũng không được thông qua trên hội nghị thường vụ.
- Không sai, mặc dù nói tới cấp bậc thường vụ tỉnh ủy mọi người hiếm khi lấy quyền riêng mưu lợi tư nhưng có khi vì chút thể diện mà tranh cãi gắt gao. Nếu đề án của một thường vụ không ngừng bị bác bỏ trên hội nghị thường vụ, chuyện truyền ra thì sẽ là đả kích trí mạng với người đó, vậy còn gì là tiền đồ chính trị?
- Vậy chú nói có người nhằm vào cháu, chẳng lẽ chính là đám người chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng? Bọn họ đáng lẽ không cần để ý tới cháu chứ?
- Cháu đó, quá coi thường mình, cũng là coi thường đám người chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Cháu ở huyện Giang Ninh gặp chuyện không may, bí thư Văn Thiên vì cháu mà kiện lên chỗ bí thư Trương Văn Đạt, lần đó chủ nhiệm Uông Thanh còn vì thế mà tự kiểm điểm mình trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy. Mà phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh – Phương Hoài Viễn còn phải viết bản kiểm điểm. Cháu nói mình khi đó chỉ là một phó chủ tịch xã lại khiến mấy vị thường vụ tỉnh ủy chú ý tới. Cháu được điều lên thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang có thể nói là đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cứu đông đảo cán bộ lãnh đạo thị xã Tùng Giang, càng cứu cả Tùng Giang. Nếu không bây giờ Tùng Giang còn không biết sẽ có bộ dạng như thế nào nữa, cháu nói danh tiếng của mình có thể nhỏ sao? Lần này cháu đến Vọng Giang lại một lần nữa thể hiện năng lực công tác của mình, không đầy nửa năm đã đem đám người Trịnh Quân Ba ra trước công lý, trong vòng không đầy một năm thúc đẩy kinh tế Vọng Giang bay vọt về chất. Cháu nói danh tiếng của mình ở tỉnh Cát Lâm còn nhỏ sao? Càng huống chi cháu mới 26 tuổi đã tới cấp phó giám đốc sở, cả nước tổng cộng cũng không quá một bàn tay người được như vậy.
Hứa Lập nghe xong Phạm Kiệt nói, hắn có chút đỏ mặt.
- Phạm thúc, những việc đó đều là việc cháu nên làm, đâu có gì đặc biệt hơn người chứ?
- Không cần khiêm tốn trước mặt chú. Đừng nói là ở thị xã Tùng Giang chúng ta, dù là trong tỉnh cháu cũng có biệt danh là chàng trai kỳ tích, mặc kệ chuyện xấu nào nếu gặp phải cháu đều chuyển thành tốt, cháu càng có thể dựa vào nó mà tiến thêm một bước.
Phạm Kiệt dừng một chút rồi nói tiếp:
- Cho nên chú mới nói là cháu coi thường mình.
- Chẳng qua cháu đồng thời cũng coi thường đám người chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Đối với người như cháu, lãnh đạo tỉnh cũng không thể thoáng cái bổ nhiệm cháu làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang được. Mọi người phản đối cũng thuần túy là bảo vệ cháu, sợ cháu còn trẻ cầm quyền to sẽ không khống chế được mình, sẽ phạm sai lầm.
Hứa Lập nghe xong nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng không có tư tâm?
- Cháu không nghĩ xem, chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng đã hơn 50 tuổi còn làm được mấy nhiệm kỳ nữa? Cho dù cháu tiến bộ nhanh hơn nữa bây giờ mới là cấp phó giám đốc sở, cháu còn kém cấp bộ trưởng quá xa. Nếu cháu muốn thành đối thủ chính trị của bọn họ ít nhất còn cần tôi luyện mười mấy, 20 năm nữa, tới lúc đó chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng đã về hưu rồi. Cháu nói bọn họ cần phải suy nghĩ hạn chế sự phát triển của cháu sao? Hơn nữa cháu còn có người bạn là Lý Tân, tập đoàn Huệ Tân bây giờ là tập đoàn khổng lồ nổi tiếng toàn quốc, kết giao vô số người có quyền lực trên Bắc Kinh. Bọn họ dù không sợ tương lai cháu phát triển tính sổ thì cũng phải cân nhắc suy nghĩ của bạn cháu chứ?
- Vậy chú nói ai muốn đối phó cháu?
Hứa Lập không quên lời nhắc ban đầu của Phạm Kiệt.
- Còn có thể là ai chứ? Tốc độ lên chức của cháu nhanh như tên lửa sớm khiến không ít người đỏ mắt. Dựa vào gì mà cháu không có quyền thế, không có bối cảnh lại có tốc độ lên chức nhanh hơn bọn họ? Chú nghe nói có không ít người định cho cháu một bài học, đặc biệt là Vương Định Bang chuẩn bị tới yw là một trong số đó.
- Vương Định Bang rốt cuộc có lai lịch gì ạ? Là già hay trẻ, có bối cảnh gì? Cháu từ trước đến giờ vẫn không nghe nói qua về tên này.
Hứa Lập biết rõ tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng, nếu Phạm Kiệt nói Vương Định Bang chuyên môn tới gây rối cho mình, mình lại không biết y là ai thì có hại chính là mình.
- Cháu biết Vương Thiên Văn chứ?
- Đương nhiên là biết ạ, chẳng Vương Định Bang cùng Vương Thiên Văn có quan hệ gì?
Vương Thiên Văn là nhân vật nổi tiếng ở tỉnh Cát Lâm, y từng làm bí thư thị ủy thành phố Xuân Thành, có thể nói cả đời y là một truyền kỳ. Một con nhà nông dân bình thường cuối cùng lại được tuyển làm phó chủ tịch thường trực tỉnh Cát Lâm. Nhưng 10 năm trước Vương Thiên Văn đứng sai đội, chống đối với nguyên chủ tịch tỉnh Trương Văn Đạt mới nhận chức. Nhưng sau đó Trương Văn Đạt rất nhanh đứng vững gót chân rồi lên làm bí thư tỉnh ủy, Vương Thiên Văn cũng bị đẩy vào lãn cung. Bây giờ Vương Thiên Văn đang là một phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh.
- Vương Định Bang năm nay mới 27, 28 tuổi, tuổi tương đương cháu, là con trai bảo bối của Vương Thiên Văn. Vương Thiên Văn sau khi bị điều tới Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh thì kiếp sống chính trị của y coi như kết thúc, y dồn hết hy vọng vào con trai. Vương Định Bang tốt nghiệp đại học rồi được bố trí làm nhân viên ở văn phòng Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh. Có ông bố chiếu cố nên tốc độ phát triển của Vương Định Bang không thể nói là không nhanh, chỉ kém cháu một chút mà thôi. Mấy năm trước y thuận lợi lên lầm phó trưởng ban Ban quản lý xây dựng công trình thủy lợi – Sở thủy lợi. Chẳng qua chú nghe nói tên này rất kiêu ngạo, tính toán chi li, danh tiếng không tốt nhưng vì có ông bố bao bọc nên không bị xử lý. Về phần lần này hắn tới Vọng Giang có một phương diện là xuống cơ sở quá độ, về phương diện khác còn là muốn gây phiền phức cho cháu, cháu nhất định phải cẩn thận đó.
- Nói như vậy mâu thuẫn giữa chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng và bí thư Văn Thiên là không thể điều hào? Vậy các thường vụ tỉnh ủy khác có ý kiến gì? Bọn họ ủng hộ ai? Nếu bọn họ cũng ủng hộ bí thư Văn Thiên thì cháu nghĩ người bị điều đi chính là chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Dù sao cũng không thể vì một gốc đại thụ khiến hủy cả cánh rừng chứ?
- Phiền toái nhất chính là ý kiến của các thường vụ tỉnh ủy là không đồng nhất. Ngoài trưởng ban thư ký tỉnh ủy Nhạc Thiên Thành và bí thư thị ủy Tùng Giang – Cát Binh là toàn lực ủng hộ bí thư Văn Đạt cùng bí thư Văn Thiên ra; chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Uông Thanh cùng bí thư thị ủy thành phố Xuân Thành Mạnh Tường đều có kinh nghiệm nhận chức ở trung ương, bọn họ sớm đứng cùng phía với chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Về phần người khác như trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Tần Gia Bình, bí thư đảng ủy chính pháp Tiếu Khắc, trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Vương Tú Tinh và bí thư khu tự trị Triều Tiên Kim Thân Thành là phái trung gian không giúp ai cả. Nếu như trên hội nghị thường vụ có tranh chấp bọn họ đều là nhằm vào việc, không nhằm người, toàn bộ nắm trong tay mình.
- Nói như vậy bí thư Văn Đạt tại thường vụ thị ủy cũng chỉ có bốn phiếu, không quá bán. Như vậy tính ra căn bản không áp đảo được chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Chẳng qua như vậy lại có lợi cho sự phát triển của tỉnh, nếu có người muốn lấy quyền riêng mưu lợi tư sợ là cũng không được thông qua trên hội nghị thường vụ.
- Không sai, mặc dù nói tới cấp bậc thường vụ tỉnh ủy mọi người hiếm khi lấy quyền riêng mưu lợi tư nhưng có khi vì chút thể diện mà tranh cãi gắt gao. Nếu đề án của một thường vụ không ngừng bị bác bỏ trên hội nghị thường vụ, chuyện truyền ra thì sẽ là đả kích trí mạng với người đó, vậy còn gì là tiền đồ chính trị?
- Vậy chú nói có người nhằm vào cháu, chẳng lẽ chính là đám người chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng? Bọn họ đáng lẽ không cần để ý tới cháu chứ?
- Cháu đó, quá coi thường mình, cũng là coi thường đám người chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Cháu ở huyện Giang Ninh gặp chuyện không may, bí thư Văn Thiên vì cháu mà kiện lên chỗ bí thư Trương Văn Đạt, lần đó chủ nhiệm Uông Thanh còn vì thế mà tự kiểm điểm mình trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy. Mà phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh – Phương Hoài Viễn còn phải viết bản kiểm điểm. Cháu nói mình khi đó chỉ là một phó chủ tịch xã lại khiến mấy vị thường vụ tỉnh ủy chú ý tới. Cháu được điều lên thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang có thể nói là đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cứu đông đảo cán bộ lãnh đạo thị xã Tùng Giang, càng cứu cả Tùng Giang. Nếu không bây giờ Tùng Giang còn không biết sẽ có bộ dạng như thế nào nữa, cháu nói danh tiếng của mình có thể nhỏ sao? Lần này cháu đến Vọng Giang lại một lần nữa thể hiện năng lực công tác của mình, không đầy nửa năm đã đem đám người Trịnh Quân Ba ra trước công lý, trong vòng không đầy một năm thúc đẩy kinh tế Vọng Giang bay vọt về chất. Cháu nói danh tiếng của mình ở tỉnh Cát Lâm còn nhỏ sao? Càng huống chi cháu mới 26 tuổi đã tới cấp phó giám đốc sở, cả nước tổng cộng cũng không quá một bàn tay người được như vậy.
Hứa Lập nghe xong Phạm Kiệt nói, hắn có chút đỏ mặt.
- Phạm thúc, những việc đó đều là việc cháu nên làm, đâu có gì đặc biệt hơn người chứ?
- Không cần khiêm tốn trước mặt chú. Đừng nói là ở thị xã Tùng Giang chúng ta, dù là trong tỉnh cháu cũng có biệt danh là chàng trai kỳ tích, mặc kệ chuyện xấu nào nếu gặp phải cháu đều chuyển thành tốt, cháu càng có thể dựa vào nó mà tiến thêm một bước.
Phạm Kiệt dừng một chút rồi nói tiếp:
- Cho nên chú mới nói là cháu coi thường mình.
- Chẳng qua cháu đồng thời cũng coi thường đám người chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng. Đối với người như cháu, lãnh đạo tỉnh cũng không thể thoáng cái bổ nhiệm cháu làm phó bí thư thị ủy Tùng Giang được. Mọi người phản đối cũng thuần túy là bảo vệ cháu, sợ cháu còn trẻ cầm quyền to sẽ không khống chế được mình, sẽ phạm sai lầm.
Hứa Lập nghe xong nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng không có tư tâm?
- Cháu không nghĩ xem, chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng đã hơn 50 tuổi còn làm được mấy nhiệm kỳ nữa? Cho dù cháu tiến bộ nhanh hơn nữa bây giờ mới là cấp phó giám đốc sở, cháu còn kém cấp bộ trưởng quá xa. Nếu cháu muốn thành đối thủ chính trị của bọn họ ít nhất còn cần tôi luyện mười mấy, 20 năm nữa, tới lúc đó chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng đã về hưu rồi. Cháu nói bọn họ cần phải suy nghĩ hạn chế sự phát triển của cháu sao? Hơn nữa cháu còn có người bạn là Lý Tân, tập đoàn Huệ Tân bây giờ là tập đoàn khổng lồ nổi tiếng toàn quốc, kết giao vô số người có quyền lực trên Bắc Kinh. Bọn họ dù không sợ tương lai cháu phát triển tính sổ thì cũng phải cân nhắc suy nghĩ của bạn cháu chứ?
- Vậy chú nói ai muốn đối phó cháu?
Hứa Lập không quên lời nhắc ban đầu của Phạm Kiệt.
- Còn có thể là ai chứ? Tốc độ lên chức của cháu nhanh như tên lửa sớm khiến không ít người đỏ mắt. Dựa vào gì mà cháu không có quyền thế, không có bối cảnh lại có tốc độ lên chức nhanh hơn bọn họ? Chú nghe nói có không ít người định cho cháu một bài học, đặc biệt là Vương Định Bang chuẩn bị tới yw là một trong số đó.
- Vương Định Bang rốt cuộc có lai lịch gì ạ? Là già hay trẻ, có bối cảnh gì? Cháu từ trước đến giờ vẫn không nghe nói qua về tên này.
Hứa Lập biết rõ tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng, nếu Phạm Kiệt nói Vương Định Bang chuyên môn tới gây rối cho mình, mình lại không biết y là ai thì có hại chính là mình.
- Cháu biết Vương Thiên Văn chứ?
- Đương nhiên là biết ạ, chẳng Vương Định Bang cùng Vương Thiên Văn có quan hệ gì?
Vương Thiên Văn là nhân vật nổi tiếng ở tỉnh Cát Lâm, y từng làm bí thư thị ủy thành phố Xuân Thành, có thể nói cả đời y là một truyền kỳ. Một con nhà nông dân bình thường cuối cùng lại được tuyển làm phó chủ tịch thường trực tỉnh Cát Lâm. Nhưng 10 năm trước Vương Thiên Văn đứng sai đội, chống đối với nguyên chủ tịch tỉnh Trương Văn Đạt mới nhận chức. Nhưng sau đó Trương Văn Đạt rất nhanh đứng vững gót chân rồi lên làm bí thư tỉnh ủy, Vương Thiên Văn cũng bị đẩy vào lãn cung. Bây giờ Vương Thiên Văn đang là một phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh.
- Vương Định Bang năm nay mới 27, 28 tuổi, tuổi tương đương cháu, là con trai bảo bối của Vương Thiên Văn. Vương Thiên Văn sau khi bị điều tới Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh thì kiếp sống chính trị của y coi như kết thúc, y dồn hết hy vọng vào con trai. Vương Định Bang tốt nghiệp đại học rồi được bố trí làm nhân viên ở văn phòng Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh. Có ông bố chiếu cố nên tốc độ phát triển của Vương Định Bang không thể nói là không nhanh, chỉ kém cháu một chút mà thôi. Mấy năm trước y thuận lợi lên lầm phó trưởng ban Ban quản lý xây dựng công trình thủy lợi – Sở thủy lợi. Chẳng qua chú nghe nói tên này rất kiêu ngạo, tính toán chi li, danh tiếng không tốt nhưng vì có ông bố bao bọc nên không bị xử lý. Về phần lần này hắn tới Vọng Giang có một phương diện là xuống cơ sở quá độ, về phương diện khác còn là muốn gây phiền phức cho cháu, cháu nhất định phải cẩn thận đó.