Với đối thủ đột nhiên tới là Vương Định Bang, Hứa Lập cũng không dám xem thường, không dám không coi trọng Vương Định Bang này. Phải biết Ban quản lý xây dựng công trình thủy lợi là một ngành quan trọng của Sở thủy lợi, ban này phụ trách quản lý công tác xây dựng công trình thủy lợi toàn tỉnh, giám sát các công trình thủy lợi trọng điểm của tỉnh… đây là một ngành có thực quyền.
Nếu Vương Định Bang có thể làm phó Ban quản lý xây dựng công trình thủy lợi thì bản thân y cũng phải có năng lực nào đó, nếu không dù thể diện Vương Thiên Văn cao tới mấy cũng không thể để Vương Định Bang lên tới chức vụ kia.
Lại nói Vương Thiên Văn dù sao cũng làm ở tỉnh Cát Lâm nửa đời người, người y đề bạt năm nào bây giờ cũng đã lên tới vị trí quan trọng, những người này không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật cho nên chắc có không ít người ủng hộ Vương Định Bang.
Chẳng qua Hứa Lập tin Vọng Giang hôm nay đã không phải Vọng Giang trước đây. Trong 13 thường vụ thị ủy bây giờ mình đã dễ dàng nắm quá bán. Mặc kệ là ai dù là con trời đến địa bàn Vọng Giang của mình, nếu muốn làm việc gì mà không có mình gật đầu thì đối phương cũng khó đi dù chỉ một bước.
- Vương Định Bang này cũng không có gì phải sợ, chỉ cần ở Vọng Giang thì cháu tin làm y đàng hoàng ngồi im một chỗ.
Phạm Kiệt không nói gì khi thấy Hứa Lập tự tin như vậy. Ông cũng tin với thủ đoạn của Hứa Lập thì hiện nay Vọng Giang đã bền chắc như thép. Dù Vương Định Bang có chút năng lượng cũng không tạo được sóng gió gì ở Vọng Giang, càng đừng nói là ông bố đã bị đẩy ra rìa của Vương Định Bang.
- Vương Định Bang thì không có gì phải lo lắng, y nhiều lắm chỉ coi là tiên phong. Chẳng qua cháu phải cẩn thận với tân thị trưởng Tùng Giang Hải Đức mới được. Y là người do một tay chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng đề bạt. Chú nghe nói cầm đầu đám người muốn đối phó cháu gồm có con của chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng – Mã Đào Vi cùng với con chủ nhiệm Uông Thanh – Uông Đông Tuyền. Mà Hải Đức nếu làm thị trưởng thì đương nhiên cũng phải nể mặt đám người Mã Đào Vi một chút. Ở Tùng Giang mặc dù có thị trưởng Tằng Ích giúp cháu nhưng cháu vẫn phải cẩn thận Hải Đức. Chẳng qua cháu cũng không cần quá lo lắng. Cháu hôm nay đã là phó bí thư thị ủy, thường vụ thị ủy Tùng Giang, Hải Đức nếu muốn động cháu cũng cần cân nhắc thật kỹ.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Không có gì ạ, không phải còn có chú, còn có phó chủ tịch tỉnh Cát và bí thư Văn Thiên ư, mọi người cũng không để mặc cháu mà. Vậy các lãnh đạo khác có thay đổi gì không ạ?
- Chức vụ của Đổng Lập Sơn không đổi, vẫn là phó bí thư thị ủy kiêm hiện trường trường Đảng. Chẳng qua Khương Yển lần này được điều tới Sở thông tin làm phó giám đốc, coi như là hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Quách Hiểu Nam cùng bí thư đảng ủy công an Trương Quý Tường, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Hiểu Minh, chính ủy quân khu Tùng Giang Vương Đạo Bình không có thay đổi gì. Chỉ là do trưởng ban tuyên giáo Trần Lực thay vị trí của chú làm phó thị trưởng thường trực, mà nguyên trưởng ban thư ký Hà Quảng Tiến được bổ nhiệm lầm trưởng ban tuyên giáo. Mà tân trưởng ban thư ký văn phòng thị ủy chính là nguyên chánh văn phòng ủy ban thị xã Khúc Việt Sinh, vậy tổng cộng là 11 thường vụ thị ủy.
Hứa Lập lúc này mới biết được danh sách cuối cùng của bộ máy lãnh đạo thị ủy Tùng Giang sau điều chỉnh, mặc dù bản danh sách này không phải bí mật, ở Tùng Giang sợ là sớm có người biết, hơn nữa trong hội nghị ngày mai sẽ công bố. Chẳng qua nhìn danh sách này Hứa Lập không khỏi thấy bất lợi cho công việc sau này của mình.
Lại nói Hứa Lập làm bí thư thị ủy Vọng Giang thì hầu hết thời gian công tác sau này đều đứng ở Vọng Giang, tin tức ở trên Tùng Giang là khá bế tắc. Bây giờ Phạm Kiệt đi thì mình lại như bị đeo khăn vào mắt. Nếu có tin tức quan trọng gì mà mình không biết trước thì mình sẽ không kịp phản ứng. Xem ra mình phải tìm người giúp ở trên thị xã Tùng Giang mới được, người này phải thường xuyên lưu ý tình huống ở thị ủy, ủy ban thị xã cho mình.
Hứa Lập nói ra suy nghĩ này của mình với Phạm Kiệt, Phạm Kiệt gật đầu nói:
- Quả thật là cháu nên có người giúp xem tình hình. Chẳng qua người này không dễ chọn, chức vị quá thấp lại không tiếp xúc được bí mật chính thức, nhưng chức vị cao thì đã sớm có đội ngũ. Nếu cháu tìm người, người đó lại truyền tin giả cho mình tới lúc đó hối hận cũng không kịp.
- Đúng vậy, chẳng qua chuyện này không quá gấp. Bí thư thị ủy Tằng chắc cũng sẽ không bỏ mặc cháu mà. Hơn nữa ngoài Hải Đức ra các vị thường vụ khác ngày xưa cũng ít nhiều giúp đỡ cháu, chắc không tới mức thoáng cái đã đẩy cháu vào chỗ chết.
- Không thể sơ sót được. Hải Đức đến Tùng Giang với chỗ dựa sau lưng là chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng, như vậy không biết trong các thường vụ thị ủy có ai sẽ ngã về phía y. Nói tới việc này chú thật ra nghĩ đến một người.
- Ai ạ?
Hứa Lập vội vàng nói. Nói không gấp nhưng hắn biết đó là vì mình lên chức quá nhanh khó tránh khỏi có người ghen ghét hắn. Các thường vụ dù việc lớn không lừa mình nhưng chỉ cần ở vài chi tiết cũng sẽ không đối xử với mình như vãn bối nữa.
Hơn nữa Cát Binh cùng Phạm Kiệt đã được điều di, chỉ có Tằng Ích một mình ở lại đây bao quát công việc, như vậy trong thời gian tới cũng không thể thường xuyên liên lạc với mình được.
- Chính là tiểu Hoa.
- Tiểu Hoa, cô ấy có thích hợp không?
Hứa Lập có chút lo lắng Phạm Ngọc Hoa không thích hợp với mấy việc tranh đấu này, hắn càng sợ cô thiện lương sẽ bị người lừa, vậy sẽ hỏng việc.
- Cháu vừa còn khen tiểu Hoa là cán bộ xuất sắc sao giờ lại không tin nó? Mặc dù nó là cô bé ngốc trong chính trị, chẳng qua năm vừa rồi nó cũng làm được chút thành tích ở cục Tài chính, chỉ là trước mặt cháu nên mới biểu hiện thất thường mà thôi. Nếu nói mấy vấn đề trong này với tiểu Hoa, để nước suối cẩn thận rồi cháu ở bên chỉ điểm thì tiểu Hoa nhất định sẽ có thể đảm nhiệm công việc này. Chẳng qua như vậy tính ra việc kết hôn của các cháu phải kéo dài rồi.
Không đợi Hứa Lập nói chuyện, cửa thư phòng bị đẩy ra, người tiến vào Phạm Ngọc Hoa chính là. Cô rất kiên quyết nói:
- Em nguyện làm nhân viên liên lạc cho anh. Mà tạm dừng việc kết hôn một thời gian cũng không sao, chúng ta còn trẻ mà, thêm vài năm nữa anh đứng vững thì chúng ta cử hành hôn lễ cũng không muộn.
- Tiểu Hoa, em vẫn ở ngoài nghe lén à?
Hứa Lập cũng đứng lên nhẹ nhàng cầm tay Phạm Ngọc Hoa để cô ngồi xuống cạnh mình.
- Ai bảo không cho người ta vào. Chẳng qua phải nói trước không kết hôn vội thì anh không thể bỏ em đó.
Phạm Ngọc Hoa cũng biết đêm dài lắm mộng nhưng cô càng rõ bây giờ là thời kỳ phát triển quan trọng của Hứa Lập, còn có người nhằm vào Hứa Lập thì cô đương nhiên không thể bỏ mặc. Nhưng nếu mình và Hứa Lập kết hôn, chồng mình làm phó bí thư thị ủy thì mình đến các ngành ở thị ủy, chính quyền thị xã nhận chức cũng không thể kịp thời truyền tin cho Hứa Lập.
Nếu Vương Định Bang có thể làm phó Ban quản lý xây dựng công trình thủy lợi thì bản thân y cũng phải có năng lực nào đó, nếu không dù thể diện Vương Thiên Văn cao tới mấy cũng không thể để Vương Định Bang lên tới chức vụ kia.
Lại nói Vương Thiên Văn dù sao cũng làm ở tỉnh Cát Lâm nửa đời người, người y đề bạt năm nào bây giờ cũng đã lên tới vị trí quan trọng, những người này không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật cho nên chắc có không ít người ủng hộ Vương Định Bang.
Chẳng qua Hứa Lập tin Vọng Giang hôm nay đã không phải Vọng Giang trước đây. Trong 13 thường vụ thị ủy bây giờ mình đã dễ dàng nắm quá bán. Mặc kệ là ai dù là con trời đến địa bàn Vọng Giang của mình, nếu muốn làm việc gì mà không có mình gật đầu thì đối phương cũng khó đi dù chỉ một bước.
- Vương Định Bang này cũng không có gì phải sợ, chỉ cần ở Vọng Giang thì cháu tin làm y đàng hoàng ngồi im một chỗ.
Phạm Kiệt không nói gì khi thấy Hứa Lập tự tin như vậy. Ông cũng tin với thủ đoạn của Hứa Lập thì hiện nay Vọng Giang đã bền chắc như thép. Dù Vương Định Bang có chút năng lượng cũng không tạo được sóng gió gì ở Vọng Giang, càng đừng nói là ông bố đã bị đẩy ra rìa của Vương Định Bang.
- Vương Định Bang thì không có gì phải lo lắng, y nhiều lắm chỉ coi là tiên phong. Chẳng qua cháu phải cẩn thận với tân thị trưởng Tùng Giang Hải Đức mới được. Y là người do một tay chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng đề bạt. Chú nghe nói cầm đầu đám người muốn đối phó cháu gồm có con của chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng – Mã Đào Vi cùng với con chủ nhiệm Uông Thanh – Uông Đông Tuyền. Mà Hải Đức nếu làm thị trưởng thì đương nhiên cũng phải nể mặt đám người Mã Đào Vi một chút. Ở Tùng Giang mặc dù có thị trưởng Tằng Ích giúp cháu nhưng cháu vẫn phải cẩn thận Hải Đức. Chẳng qua cháu cũng không cần quá lo lắng. Cháu hôm nay đã là phó bí thư thị ủy, thường vụ thị ủy Tùng Giang, Hải Đức nếu muốn động cháu cũng cần cân nhắc thật kỹ.
Hứa Lập gật đầu nói:
- Không có gì ạ, không phải còn có chú, còn có phó chủ tịch tỉnh Cát và bí thư Văn Thiên ư, mọi người cũng không để mặc cháu mà. Vậy các lãnh đạo khác có thay đổi gì không ạ?
- Chức vụ của Đổng Lập Sơn không đổi, vẫn là phó bí thư thị ủy kiêm hiện trường trường Đảng. Chẳng qua Khương Yển lần này được điều tới Sở thông tin làm phó giám đốc, coi như là hưởng ứng lời kêu gọi của trung ương. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Quách Hiểu Nam cùng bí thư đảng ủy công an Trương Quý Tường, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Hiểu Minh, chính ủy quân khu Tùng Giang Vương Đạo Bình không có thay đổi gì. Chỉ là do trưởng ban tuyên giáo Trần Lực thay vị trí của chú làm phó thị trưởng thường trực, mà nguyên trưởng ban thư ký Hà Quảng Tiến được bổ nhiệm lầm trưởng ban tuyên giáo. Mà tân trưởng ban thư ký văn phòng thị ủy chính là nguyên chánh văn phòng ủy ban thị xã Khúc Việt Sinh, vậy tổng cộng là 11 thường vụ thị ủy.
Hứa Lập lúc này mới biết được danh sách cuối cùng của bộ máy lãnh đạo thị ủy Tùng Giang sau điều chỉnh, mặc dù bản danh sách này không phải bí mật, ở Tùng Giang sợ là sớm có người biết, hơn nữa trong hội nghị ngày mai sẽ công bố. Chẳng qua nhìn danh sách này Hứa Lập không khỏi thấy bất lợi cho công việc sau này của mình.
Lại nói Hứa Lập làm bí thư thị ủy Vọng Giang thì hầu hết thời gian công tác sau này đều đứng ở Vọng Giang, tin tức ở trên Tùng Giang là khá bế tắc. Bây giờ Phạm Kiệt đi thì mình lại như bị đeo khăn vào mắt. Nếu có tin tức quan trọng gì mà mình không biết trước thì mình sẽ không kịp phản ứng. Xem ra mình phải tìm người giúp ở trên thị xã Tùng Giang mới được, người này phải thường xuyên lưu ý tình huống ở thị ủy, ủy ban thị xã cho mình.
Hứa Lập nói ra suy nghĩ này của mình với Phạm Kiệt, Phạm Kiệt gật đầu nói:
- Quả thật là cháu nên có người giúp xem tình hình. Chẳng qua người này không dễ chọn, chức vị quá thấp lại không tiếp xúc được bí mật chính thức, nhưng chức vị cao thì đã sớm có đội ngũ. Nếu cháu tìm người, người đó lại truyền tin giả cho mình tới lúc đó hối hận cũng không kịp.
- Đúng vậy, chẳng qua chuyện này không quá gấp. Bí thư thị ủy Tằng chắc cũng sẽ không bỏ mặc cháu mà. Hơn nữa ngoài Hải Đức ra các vị thường vụ khác ngày xưa cũng ít nhiều giúp đỡ cháu, chắc không tới mức thoáng cái đã đẩy cháu vào chỗ chết.
- Không thể sơ sót được. Hải Đức đến Tùng Giang với chỗ dựa sau lưng là chủ tịch tỉnh Mã Tuấn Tùng, như vậy không biết trong các thường vụ thị ủy có ai sẽ ngã về phía y. Nói tới việc này chú thật ra nghĩ đến một người.
- Ai ạ?
Hứa Lập vội vàng nói. Nói không gấp nhưng hắn biết đó là vì mình lên chức quá nhanh khó tránh khỏi có người ghen ghét hắn. Các thường vụ dù việc lớn không lừa mình nhưng chỉ cần ở vài chi tiết cũng sẽ không đối xử với mình như vãn bối nữa.
Hơn nữa Cát Binh cùng Phạm Kiệt đã được điều di, chỉ có Tằng Ích một mình ở lại đây bao quát công việc, như vậy trong thời gian tới cũng không thể thường xuyên liên lạc với mình được.
- Chính là tiểu Hoa.
- Tiểu Hoa, cô ấy có thích hợp không?
Hứa Lập có chút lo lắng Phạm Ngọc Hoa không thích hợp với mấy việc tranh đấu này, hắn càng sợ cô thiện lương sẽ bị người lừa, vậy sẽ hỏng việc.
- Cháu vừa còn khen tiểu Hoa là cán bộ xuất sắc sao giờ lại không tin nó? Mặc dù nó là cô bé ngốc trong chính trị, chẳng qua năm vừa rồi nó cũng làm được chút thành tích ở cục Tài chính, chỉ là trước mặt cháu nên mới biểu hiện thất thường mà thôi. Nếu nói mấy vấn đề trong này với tiểu Hoa, để nước suối cẩn thận rồi cháu ở bên chỉ điểm thì tiểu Hoa nhất định sẽ có thể đảm nhiệm công việc này. Chẳng qua như vậy tính ra việc kết hôn của các cháu phải kéo dài rồi.
Không đợi Hứa Lập nói chuyện, cửa thư phòng bị đẩy ra, người tiến vào Phạm Ngọc Hoa chính là. Cô rất kiên quyết nói:
- Em nguyện làm nhân viên liên lạc cho anh. Mà tạm dừng việc kết hôn một thời gian cũng không sao, chúng ta còn trẻ mà, thêm vài năm nữa anh đứng vững thì chúng ta cử hành hôn lễ cũng không muộn.
- Tiểu Hoa, em vẫn ở ngoài nghe lén à?
Hứa Lập cũng đứng lên nhẹ nhàng cầm tay Phạm Ngọc Hoa để cô ngồi xuống cạnh mình.
- Ai bảo không cho người ta vào. Chẳng qua phải nói trước không kết hôn vội thì anh không thể bỏ em đó.
Phạm Ngọc Hoa cũng biết đêm dài lắm mộng nhưng cô càng rõ bây giờ là thời kỳ phát triển quan trọng của Hứa Lập, còn có người nhằm vào Hứa Lập thì cô đương nhiên không thể bỏ mặc. Nhưng nếu mình và Hứa Lập kết hôn, chồng mình làm phó bí thư thị ủy thì mình đến các ngành ở thị ủy, chính quyền thị xã nhận chức cũng không thể kịp thời truyền tin cho Hứa Lập.