- Mơ đi, ai muốn kết hôn với anh, ai muốn sinh con với anh.
Phạm Ngọc Hoa nghe Hứa Lập nói vậy không khỏi thấy xấu hổ, dù xung quanh không có ai cô cũng đỏ mặt.
- Đúng đúng đúng, là anh không biết xấu hổ, vậy xin hỏi nữ thần có cho anh cơ hội này không?
Hứa Lập mỉm cười trêu Phạm Ngọc Hoa.
- Được rồi, đừng làm loạn, chờ mọi chuyện yên rồi anh không muốn lấy em cũng không được.
Phạm Ngọc Hoa đỏ mặt nói.
Hứa Lập đương nhiên rõ ràng ý ủa Phạm Ngọc Hoa. Tuy nói muốn điều Phạm Ngọc Hoa tới Vọng Giang rồi kết hôn mặc dù không thể nói Hứa Lập nhất thời kích động, nhưng quả thật là hại nhiều hơn lợi. Chủ yếu là Hứa Lập sợ Phạm Ngọc Hoa một mình ở Tùng Giang sẽ khổ. Nếu Phạm Ngọc Hoa nhất định không đồng ý, Hứa Lập cũng không ép.
- Anh rảnh sẽ về Tùng Giang với em, nếu như anh bận quá thì sẽ bảo Tiểu Thôi lên đón em về Vọng Giang.
- Ừ, anh nói phải giữ lời đó, nếu không em sẽ không tha cho anh.
Hứa Lập về tới Vọng Giang đã là hơn 3h chiều. Hắn vừa mới ngồi xuống văn phòng thì chánh văn phòng thị ủy Nhâm Minh Sơn đã vào nói:
- Bí thư Hứa, công tác nghênh đón ngày mai đã chuẩn bị xong. Các thường vụ thị ủy ngoài chính ủy Trương Quảng Quỳnh không ó ở Vọng Giang thì các đồng chí khác đều sẽ tới đúng giờ. Hơn nữa tôi đã liên lạc với Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, ngày mai đưa phó bí thư Vương Định Bang tới là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – Triệu Kiến Quần.
- Ừ, anh chuẩn bị cho tốt, chẳng qua nhất định phải cẩn thận đó. Trưởng ban Triệu lần đầu tới Vọng Giang chúng ta tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì.
Hứa Lập không quen phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – Triệu Quốc Khánh, trước đây hắn không thể tiếp xúc với lãnh đạo cấp bậc này. Lần này sở dĩ phái Triệu Quốc Khánh tự mình tới Vọng Giang chỉ sợ chính là mình lên được nửa cấp, nếu như không phía một phó trưởng ban tỉnh ủy tới thì những người khác sẽ không thích hợp.
Cho nên công tác nhất định phải chuẩn bị tốt, tuyệt đối không thể để lãnh đạo chê cười. Chẳng qua đối với Nhâm Minh Sơn, Hứa Lập vẫn rất yên tâm. Trong gần năm làm thị trưởng, công tác của Nhâm Minh Sơn làm rất xuất sắc, nếu không Hứa Lập sẽ không mang đối phương theo tới văn phòng thị ủy.
- Đúng rồi, anh bảo Khương Khải ở Cục lâm nghiệp tới chỗ tôi, tôi có chút chuyện muốn hỏi y.
- Vâng.
Nhâm Minh Sơn gật đầu đi ra ngoài.
10 phút sau Khương Khải liền tới văn phòng Hứa Lập. Hôm nay Khương Khải đã là bí thư đảng ủy, cục trưởng Cục lâm nghiệp. Nguyên cục trưởng Văn Hồng Vĩ được điều sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch, mặc dù xếp vị trí cuối trong các phó chủ tịch nhưng Văn Hồng Vĩ không có ý kiến gì. Dù sao y coi như lên nửa bậc, tâm nguyện lớn nhất của Văn Hồng Vĩ đã thực hiện được khi y lui xuống ở vị trí cấp phó huyện.
Khương Khải đến Cục lâm nghiệp nhận chức đương nhiên rất cảm kích Hứa Lập. Không có Hứa Lập thì y không biết phải ngồi ở vị trí phó chánh văn phòng thị ủy đến bao giờ nữa. Cho nên bây giờ Khương Khải luôn theo sát Hứa Lập. Vừa nghe Hứa Lập tìm mình có việc, y không dám chần chờ vội vàng chạy tới gặp Hứa Lập ngay.
- Lão Khương, công tác khai thác rừng tiến hành thế nào rồi? Có thể thỏa mãn nhu cầu sản xuất của công ty Shunin không?
- Bí thư Hứa, công tác khai thác rừng do Hoàng Kiệt phụ trách, hiện nay tiến hành rất thuận lợi và vẫn thỏa mãn nhu cầu sản xuất của công ty Shunin. Chẳng qua từ đầu năm công ty Shunin đã thông báo trong năm nhu cầu gỗ của bọn họ sẽ tăng gấp ba đến năm lần. Nói thật chỉ dựa vào Vọng Giang chúng ta sợ khó có thể thỏa mãn bọn họ.
- Ừ.
Hứa Lập sớm có bố trí việc mở rộng sản xuất của công ty Shunin. Hắn cũng thông qua Vu Lượng để yêu cầu tổng giám đốc công ty Shunin thực hiện. Theo ý của Hứa Lập thì nếu công ty Shunin đã chính thức đi vào sản xuất thì nhất định phải phát huy ra được ưu thế thương hiệu, kỹ thuật của nó để làm thật lớn, thành công ty trụ cột của Vọng Giang.
- Chuyện này tôi biết, tổng giám đốc công ty Shunin đã nói với tôi. Bọn họ năm nay chuẩn bị đầu tư từ 50 đến 100 triệu chuyên môn quảng cáo trên Cctv cùng với đài truyền hình vệ tinh các tỉnh phương bắc. Nếu đúng như lời bọn họ nói thì như vậy việc mở rộng sản xuất của công ty Shunin chỉ có ba đến năm lần vẫn là con số ít. Chúng ta cần phải liên lạc các huyện xung quanh giúp bọn họ, xem có thể cung cấp ít gỗ cho bọn họ không.
- Chúng tôi nhất định nỗ lực hết sức. Bí thư Hứa, có chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
- Nói đi, ở đây không có người ngoài.
Hứa Lập nói như vậy làm Khương Khải thầm vui mừng.
- Là như thế này, năng lực công tác của Hoàng Kiệt rất mạnh, bản thân chính trực là một tài liệu tốt. Trong thời gian này nhờ có Hoàng Kiệt giúp nếu không tôi vừa tới Cục lâm nghiệp, công tác nghiệp vụ không quen thì đúng là như bị bịt mắt. Ngài xem có thể đề bạt Hoàng Kiệt để y làm phó cục trưởng không? Nếu không được thì làm trợ lý cục trưởng cho tôi cũng được. Chứ với thân phận trưởng phòng của y bây giờ khi công tác ở bên dưới gặp cản trở không hề nhỏ.
Hứa Lập cũng rất coi trọng Hoàng Kiệt, hắn gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ trao đổi với các thường vụ khác, qua vài ngày nữa xem tình hình rồi nói tiếp.
Khương Khải rời đi, Hứa Lập liền gọi điện trao đổi qua việc Hoàng Kiệt với thị trưởng Tô Quảng Nguyên. Tô Quảng Nguyên sớm biết đến Hoàng Kiệt này. Hoàng Kiệt là một trong các Đảng viên xuất sắc năm ngoái của thị xã.
Hơn nữa Tô Quảng Nguyên cũng biết Hoàng Kiệt này là một đại tướng đắc lực của Hứa Lập, càng là nhân tài không thể thiếu cho sự phát triển của Vọng Giang. Hứa Lập có thể gọi điện trao đổi với mình, cung là tôn trọng mình. Dù mình lắc đầu chỉ cần Hứa Lập đưa ra trong hội nghị thường vụ nhất định sẽ được thông qua, mình cần gì phải làm kẻ ác chứ? Với năng lực và tuổi của Hứa Lập thì hắn có thể làm ở Vọng Giang mấy năm nữa chứ? Hắn đi khỏi Vọng Giang thì mình có quyền lực tuyệt đối. Mà Hoàng Kiệt tài giỏi như vậy, mình cũng cần tận dụng, vì thế sao mình cần phải ngăn cản?
- Bí thư Hứa, tôi hoàn toàn đồng ý với chuyện của Hoàng Kiệt, bổ nhiệm Hoàng Kiệt làm phó cục trưởng Cục lâm nghiệp không phải không được. Chẳng qua Cục lâm nghiệp bây giờ có ba phó cục trưởng, một chánh thanh tra, Hoàng Kiệt có làm phó cục trưởng cũng chỉ xếp cuối, sau này muốn tiến thêm một bước cũng chỉ có thể chờ bốn vị phía trước lui mới được, nếu không y khó làm nhân viên bên dưới phục. Theo tôi thấy tốt nhất là bổ nhiệm Hoàng Kiệt làm trợ lý cục trưởng với cấp bậc phó cục trưởng. Nếu bản thân Hoàng Kiệt có năng lực, có trình độ thật sự, khi Khương Khải được trọng dụng vào cương vị khác, chúng ta đề bạt Hoàng Kiệt làm chức cục trưởng cũng không sợ người khác nói gì.
Hứa Lập thầm nghĩ “Đúng là gừng càng già càng cay, mình chỉ nói ý đề bạt Hoàng Kiệt ra với Tô Quảng Nguyên, Tô Quảng Nguyên thoáng cái biết và đưa ra nhiều chủ ý như vậy, coi như trải đường cho bước tiến sau này của Hoàng Kiệt”
- Ừ, mai chúng ta nghiên cứu trong hội nghị thường vụ, nếu như tất cả mọi người không có ý kiến thì để Hoàng Kiệt làm trợ lý cục trưởng trước coi như làm quen công việc mới.
Phạm Ngọc Hoa nghe Hứa Lập nói vậy không khỏi thấy xấu hổ, dù xung quanh không có ai cô cũng đỏ mặt.
- Đúng đúng đúng, là anh không biết xấu hổ, vậy xin hỏi nữ thần có cho anh cơ hội này không?
Hứa Lập mỉm cười trêu Phạm Ngọc Hoa.
- Được rồi, đừng làm loạn, chờ mọi chuyện yên rồi anh không muốn lấy em cũng không được.
Phạm Ngọc Hoa đỏ mặt nói.
Hứa Lập đương nhiên rõ ràng ý ủa Phạm Ngọc Hoa. Tuy nói muốn điều Phạm Ngọc Hoa tới Vọng Giang rồi kết hôn mặc dù không thể nói Hứa Lập nhất thời kích động, nhưng quả thật là hại nhiều hơn lợi. Chủ yếu là Hứa Lập sợ Phạm Ngọc Hoa một mình ở Tùng Giang sẽ khổ. Nếu Phạm Ngọc Hoa nhất định không đồng ý, Hứa Lập cũng không ép.
- Anh rảnh sẽ về Tùng Giang với em, nếu như anh bận quá thì sẽ bảo Tiểu Thôi lên đón em về Vọng Giang.
- Ừ, anh nói phải giữ lời đó, nếu không em sẽ không tha cho anh.
Hứa Lập về tới Vọng Giang đã là hơn 3h chiều. Hắn vừa mới ngồi xuống văn phòng thì chánh văn phòng thị ủy Nhâm Minh Sơn đã vào nói:
- Bí thư Hứa, công tác nghênh đón ngày mai đã chuẩn bị xong. Các thường vụ thị ủy ngoài chính ủy Trương Quảng Quỳnh không ó ở Vọng Giang thì các đồng chí khác đều sẽ tới đúng giờ. Hơn nữa tôi đã liên lạc với Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, ngày mai đưa phó bí thư Vương Định Bang tới là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – Triệu Kiến Quần.
- Ừ, anh chuẩn bị cho tốt, chẳng qua nhất định phải cẩn thận đó. Trưởng ban Triệu lần đầu tới Vọng Giang chúng ta tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì.
Hứa Lập không quen phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – Triệu Quốc Khánh, trước đây hắn không thể tiếp xúc với lãnh đạo cấp bậc này. Lần này sở dĩ phái Triệu Quốc Khánh tự mình tới Vọng Giang chỉ sợ chính là mình lên được nửa cấp, nếu như không phía một phó trưởng ban tỉnh ủy tới thì những người khác sẽ không thích hợp.
Cho nên công tác nhất định phải chuẩn bị tốt, tuyệt đối không thể để lãnh đạo chê cười. Chẳng qua đối với Nhâm Minh Sơn, Hứa Lập vẫn rất yên tâm. Trong gần năm làm thị trưởng, công tác của Nhâm Minh Sơn làm rất xuất sắc, nếu không Hứa Lập sẽ không mang đối phương theo tới văn phòng thị ủy.
- Đúng rồi, anh bảo Khương Khải ở Cục lâm nghiệp tới chỗ tôi, tôi có chút chuyện muốn hỏi y.
- Vâng.
Nhâm Minh Sơn gật đầu đi ra ngoài.
10 phút sau Khương Khải liền tới văn phòng Hứa Lập. Hôm nay Khương Khải đã là bí thư đảng ủy, cục trưởng Cục lâm nghiệp. Nguyên cục trưởng Văn Hồng Vĩ được điều sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch, mặc dù xếp vị trí cuối trong các phó chủ tịch nhưng Văn Hồng Vĩ không có ý kiến gì. Dù sao y coi như lên nửa bậc, tâm nguyện lớn nhất của Văn Hồng Vĩ đã thực hiện được khi y lui xuống ở vị trí cấp phó huyện.
Khương Khải đến Cục lâm nghiệp nhận chức đương nhiên rất cảm kích Hứa Lập. Không có Hứa Lập thì y không biết phải ngồi ở vị trí phó chánh văn phòng thị ủy đến bao giờ nữa. Cho nên bây giờ Khương Khải luôn theo sát Hứa Lập. Vừa nghe Hứa Lập tìm mình có việc, y không dám chần chờ vội vàng chạy tới gặp Hứa Lập ngay.
- Lão Khương, công tác khai thác rừng tiến hành thế nào rồi? Có thể thỏa mãn nhu cầu sản xuất của công ty Shunin không?
- Bí thư Hứa, công tác khai thác rừng do Hoàng Kiệt phụ trách, hiện nay tiến hành rất thuận lợi và vẫn thỏa mãn nhu cầu sản xuất của công ty Shunin. Chẳng qua từ đầu năm công ty Shunin đã thông báo trong năm nhu cầu gỗ của bọn họ sẽ tăng gấp ba đến năm lần. Nói thật chỉ dựa vào Vọng Giang chúng ta sợ khó có thể thỏa mãn bọn họ.
- Ừ.
Hứa Lập sớm có bố trí việc mở rộng sản xuất của công ty Shunin. Hắn cũng thông qua Vu Lượng để yêu cầu tổng giám đốc công ty Shunin thực hiện. Theo ý của Hứa Lập thì nếu công ty Shunin đã chính thức đi vào sản xuất thì nhất định phải phát huy ra được ưu thế thương hiệu, kỹ thuật của nó để làm thật lớn, thành công ty trụ cột của Vọng Giang.
- Chuyện này tôi biết, tổng giám đốc công ty Shunin đã nói với tôi. Bọn họ năm nay chuẩn bị đầu tư từ 50 đến 100 triệu chuyên môn quảng cáo trên Cctv cùng với đài truyền hình vệ tinh các tỉnh phương bắc. Nếu đúng như lời bọn họ nói thì như vậy việc mở rộng sản xuất của công ty Shunin chỉ có ba đến năm lần vẫn là con số ít. Chúng ta cần phải liên lạc các huyện xung quanh giúp bọn họ, xem có thể cung cấp ít gỗ cho bọn họ không.
- Chúng tôi nhất định nỗ lực hết sức. Bí thư Hứa, có chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.
- Nói đi, ở đây không có người ngoài.
Hứa Lập nói như vậy làm Khương Khải thầm vui mừng.
- Là như thế này, năng lực công tác của Hoàng Kiệt rất mạnh, bản thân chính trực là một tài liệu tốt. Trong thời gian này nhờ có Hoàng Kiệt giúp nếu không tôi vừa tới Cục lâm nghiệp, công tác nghiệp vụ không quen thì đúng là như bị bịt mắt. Ngài xem có thể đề bạt Hoàng Kiệt để y làm phó cục trưởng không? Nếu không được thì làm trợ lý cục trưởng cho tôi cũng được. Chứ với thân phận trưởng phòng của y bây giờ khi công tác ở bên dưới gặp cản trở không hề nhỏ.
Hứa Lập cũng rất coi trọng Hoàng Kiệt, hắn gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ trao đổi với các thường vụ khác, qua vài ngày nữa xem tình hình rồi nói tiếp.
Khương Khải rời đi, Hứa Lập liền gọi điện trao đổi qua việc Hoàng Kiệt với thị trưởng Tô Quảng Nguyên. Tô Quảng Nguyên sớm biết đến Hoàng Kiệt này. Hoàng Kiệt là một trong các Đảng viên xuất sắc năm ngoái của thị xã.
Hơn nữa Tô Quảng Nguyên cũng biết Hoàng Kiệt này là một đại tướng đắc lực của Hứa Lập, càng là nhân tài không thể thiếu cho sự phát triển của Vọng Giang. Hứa Lập có thể gọi điện trao đổi với mình, cung là tôn trọng mình. Dù mình lắc đầu chỉ cần Hứa Lập đưa ra trong hội nghị thường vụ nhất định sẽ được thông qua, mình cần gì phải làm kẻ ác chứ? Với năng lực và tuổi của Hứa Lập thì hắn có thể làm ở Vọng Giang mấy năm nữa chứ? Hắn đi khỏi Vọng Giang thì mình có quyền lực tuyệt đối. Mà Hoàng Kiệt tài giỏi như vậy, mình cũng cần tận dụng, vì thế sao mình cần phải ngăn cản?
- Bí thư Hứa, tôi hoàn toàn đồng ý với chuyện của Hoàng Kiệt, bổ nhiệm Hoàng Kiệt làm phó cục trưởng Cục lâm nghiệp không phải không được. Chẳng qua Cục lâm nghiệp bây giờ có ba phó cục trưởng, một chánh thanh tra, Hoàng Kiệt có làm phó cục trưởng cũng chỉ xếp cuối, sau này muốn tiến thêm một bước cũng chỉ có thể chờ bốn vị phía trước lui mới được, nếu không y khó làm nhân viên bên dưới phục. Theo tôi thấy tốt nhất là bổ nhiệm Hoàng Kiệt làm trợ lý cục trưởng với cấp bậc phó cục trưởng. Nếu bản thân Hoàng Kiệt có năng lực, có trình độ thật sự, khi Khương Khải được trọng dụng vào cương vị khác, chúng ta đề bạt Hoàng Kiệt làm chức cục trưởng cũng không sợ người khác nói gì.
Hứa Lập thầm nghĩ “Đúng là gừng càng già càng cay, mình chỉ nói ý đề bạt Hoàng Kiệt ra với Tô Quảng Nguyên, Tô Quảng Nguyên thoáng cái biết và đưa ra nhiều chủ ý như vậy, coi như trải đường cho bước tiến sau này của Hoàng Kiệt”
- Ừ, mai chúng ta nghiên cứu trong hội nghị thường vụ, nếu như tất cả mọi người không có ý kiến thì để Hoàng Kiệt làm trợ lý cục trưởng trước coi như làm quen công việc mới.