Tề Phong nghe xong lại nghĩ Hứa Lập đã cam đoan sẽ giải quyết triệt để vấn đề này, y vui vẻ nói:
- Vâng, vâng, tôi về xử lý.
Hứa Lập cũng đứng lên đưa Tề Phong ra tận cửa. Trước khi đối phương đi, hắn còn dặn.
- Sắp tới tết rồi, tất cả phải duy trì ổn định, anh cố gắng trấn an thôn dân, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì trước tết.
Tề Phong nghe Hứa Lập nói vậy lại nghĩ đối phương muốn mình về làm cứng một chút, giải quyết hoàn toàn việc này, không được để đám thôn dân tới thị ủy, ủy ban thị xã kiện cáo nữa.
- Xin bí thư Hứa dừng bước, tôi sẽ chú ý quyết không làm bí thư Hứa thêm phiền.
Nhưng y đâu biết mình ngay từ đầu đã hiểu sai. Hứa Lập không tỏ thái độ sẽ bảo vệ y, càng không nói y nên dùng thủ đoạn cứng rắn đối phó với thôn dân.
Tề Phong ra khỏi trụ sở văn phòng thị ủy tự cho là mình đã có thánh chỉ. Hắn lập tức gọi điện cho em vợ phụ trách công tác bảo vệ an toàn công ty nói.
- Này, Khoan tử, anh vừa từ văn phòng bí thư Hứa ra, bí thư Hứa tỏ thái độ, chú cứ mạnh tay đi.
- Cái gì? bí thư Hứa làm chỗ dựa cho chúng ta? Vâng, em biết nên xử lý đám thôn dân này như thế nào, anh cứ chờ tin vui đi.
Khoan tử ở bên kia xoa xoa tay nói.
Tề Phong bỏ máy giục lái xe.
- Chạy nhanh một chút, một mình Khoan tử sợ không khống chế được tình hình, ta về công ty còn có kịch hay để xem.
Lái xe đạp ga xe lao vọt đi như bay trên quốc lộ.
Tề Phong đi rồi, Hứa Lập ngồi ở văn phòng mà mãi không bình tĩnh nổi. Nhìn vẻ mặt Tề Phong lúc vừa đi là biết Tề Phong đã hiểu lầm. Hắn sau khi về lại lấy lông gà làm lệnh, nói là ý của mình muốn các đồng chí ngành công an, tiếp dân nghiêm túc xử lý đám thôn dân thì chuyện sẽ có nguy hiểm.
Hứa Lập nghĩ vậy vội vàng gọi điện cho Nhâm Minh Sơn.
- Minh Sơn, Tề Phong vừa từ chỗ tôi ra chẳng qua y hình như hiểu lầm ý của tôi. Anh liên lạc ngay với các đồng chí cảnh sát, tiếp dân bảo bọn họ chú ý phương thức, phương pháp làm việc, không được có xung đột với quần chúng. Ừ, có lẽ anh phải tự đi một chuyến nếu không tôi không yên tâm.
- Vâng, tôi đi ngay.
Nhâm Minh Sơn biết sắp tới tết nên ổn định, an toàn là quan trọng nhất.
- Sau khi đến không được nghe lời nói của Tề Phong, anh tập trung chính vào lắng nghe tình hình mà thôn dân trình bày, không được vội vàng kết luận, có tình huống gì cần kịp thời báo cáo với tôi.
Hứa Lập dặn.
- Vâng, tôi sẽ chú ý.
Nhâm Minh Sơn bỏ máy rồi gọi lái xe đưa mình tới công ty giấy Phong Hoa. Nhưng xe mới đi tới nửa đường thì Củng Quân phụ trách tới công ty giấy Phong Hoa đã gọi điện cho y.
Nhâm Minh Sơn vừa nghe điện chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên kia là biết tình huống không ổn.
- Cục trưởng Củng, tình hình bên đó thế nào mà sao ầm ỹ như vậy?
- Trưởng ban thư ký Nhâm, vừa nãy bảo vệ công ty giấy Phong Hoa không ngờ đánh nhau với nông dân địa phương, chúng tôi đang khuyên can. Chẳng qua người chúng tôi tới đây quá ít, hơn nữa hai bên đều có người bị thương sợ là trong thời gian ngắn không can được.
- Lập tức điều động thêm lực lượng tới hỗ trợ. Nhất định phải khống chế cục diện, tuyệt đối không thể để xảy ra án mạng.
Nhâm Minh Sơn có chút khẩn trương khi Củng Quân báo cáo như vậy.
- Tôi cũng lập tức báo cáo với bí thư Hứa.
Khi Hứa Lập nghe nói ở công ty giấy Phong Hoa đã có đánh nhau, có người bị thương, hắn cũng khẩn trương. Hắn thầm nghĩ “Những người này sao không làm mình yên tâm vậy nhỉ” Tuy tức nhưng hắn vẫn phải giải quyết việc này.
- Không cần hoảng, tôi lập tức tới đó. Anh cũng thông báo đảng ủy, chính quyền địa phương để bọn họ tới hiện trường. Anh sau khi tới hiện trường phải có trách nhiệm tìm được người tổ chức thôn dân và người phụ trách công ty giấy Phong Hoa, anh bảo bọn họ khuyên người của mình bình tĩnh. Tôi sẽ thông báo cho bệnh viện thị xã để bọn họ phái xe cấp cứu tới.
Hứa Lập chạy xuống tầng một gọi Thôi Lâm rồi ngồi xe đi thẳng tới công ty giấy Phong Hoa.
Công ty giấy Phong Hoa được xây dựng ở địa bàn xã Cần Kiệm Vọng Giang, cách nội thành khoảng 30km. Nếu là mùa hè chỉ cần 20 phút là tới nhưng bây giờ đang là mùa đông, mấy hôm trước mới có tuyết rơi, đường đọng tuyết thành băng nên xe đi lại có chút khó khăn.
Nhưng hôm nay Hứa Lập không thể để ý an toàn, hắn giục lái xe chạy nhanh một chút, nhất định phải nhanh chóng tới công ty giấy Phong Hoa. Chỉ khi thấy tận mắt tình huống hiện trường thì Hứa Lập mới có thể yên tâm.
Thôi Lâm cũng nhìn ra Hứa Lập đang khẩn trương, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng y dùng hết kỹ thuật đảm bảo xe chạy với tốc độ 100km, đoạn đường vốn mất nửa tiếng mới tới nhưng lần này y chỉ dùng có nửa thời gian.
Khi xe Hứa Lập tới cổng công ty giấy Phong Hoa, hắn cũng thoáng yên lòng. Chỉ thấy thôn dân và bảo vệ công ty giấy Phong Hoa đứng hai bên, Củng Quân dẫn người tạo thành bức tường người ở giữa hai nhóm. Mặc dù hai bên vẫn cầm gậy, xẻng nhưng do có Củng Quân ngăn cản nên không tiếp tục đánh nhau nữa.
Thôi Lâm mới vừa dừng xe, Nhâm Minh Sơn đã thở hổn hển chạy tới mở cửa cho Hứa Lập. Thấy Hứa Lập, y nói ngay.
- Bí thư Hứa, ngài tính đúng thật.
Hứa Lập xuống xe đi về phía hiện trường, hắn vừa đi vừa hỏi tình hình.
- Hai bên bây giờ như thế nào, người bị thương có gặp nguy hiểm tính mạng không?
- Bây giờ đã không có việc gì lớn, vừa nãy có bảy người bị thương, phía thôn dân bị thương năm người, bảo vệ công ty giấy Phong Hoa có hai người. Cũng may cục trưởng Củng kịp thời nổ súng cảnh cáo ngăn được bọn họ nếu không không biết còn bao người bị thương nữa.
Nhâm Minh Sơn vội vàng báo cáo.
Khi Hứa Lập tới gần, mọi người hai bên đều thấy Hứa Lập. Hứa Lập không chỉ có uy tín cực cao trong các cán bộ Đảng viên Vọng Giang, hơn nữa trong mắt các quần chúng thì hắn cũng có uy tín nhờ việc bắt đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh.
- Bí thư Hứa, ngài đã tới …
- Bí thư Hứa, ngài phải làm chủ cho người dân chúng tôi.
Thấy Hứa Lập, người dân đi tới vây quay hy vọng Hứa Lập ra mặt chủ trì cho mình.
- Vâng, vâng, tôi về xử lý.
Hứa Lập cũng đứng lên đưa Tề Phong ra tận cửa. Trước khi đối phương đi, hắn còn dặn.
- Sắp tới tết rồi, tất cả phải duy trì ổn định, anh cố gắng trấn an thôn dân, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì trước tết.
Tề Phong nghe Hứa Lập nói vậy lại nghĩ đối phương muốn mình về làm cứng một chút, giải quyết hoàn toàn việc này, không được để đám thôn dân tới thị ủy, ủy ban thị xã kiện cáo nữa.
- Xin bí thư Hứa dừng bước, tôi sẽ chú ý quyết không làm bí thư Hứa thêm phiền.
Nhưng y đâu biết mình ngay từ đầu đã hiểu sai. Hứa Lập không tỏ thái độ sẽ bảo vệ y, càng không nói y nên dùng thủ đoạn cứng rắn đối phó với thôn dân.
Tề Phong ra khỏi trụ sở văn phòng thị ủy tự cho là mình đã có thánh chỉ. Hắn lập tức gọi điện cho em vợ phụ trách công tác bảo vệ an toàn công ty nói.
- Này, Khoan tử, anh vừa từ văn phòng bí thư Hứa ra, bí thư Hứa tỏ thái độ, chú cứ mạnh tay đi.
- Cái gì? bí thư Hứa làm chỗ dựa cho chúng ta? Vâng, em biết nên xử lý đám thôn dân này như thế nào, anh cứ chờ tin vui đi.
Khoan tử ở bên kia xoa xoa tay nói.
Tề Phong bỏ máy giục lái xe.
- Chạy nhanh một chút, một mình Khoan tử sợ không khống chế được tình hình, ta về công ty còn có kịch hay để xem.
Lái xe đạp ga xe lao vọt đi như bay trên quốc lộ.
Tề Phong đi rồi, Hứa Lập ngồi ở văn phòng mà mãi không bình tĩnh nổi. Nhìn vẻ mặt Tề Phong lúc vừa đi là biết Tề Phong đã hiểu lầm. Hắn sau khi về lại lấy lông gà làm lệnh, nói là ý của mình muốn các đồng chí ngành công an, tiếp dân nghiêm túc xử lý đám thôn dân thì chuyện sẽ có nguy hiểm.
Hứa Lập nghĩ vậy vội vàng gọi điện cho Nhâm Minh Sơn.
- Minh Sơn, Tề Phong vừa từ chỗ tôi ra chẳng qua y hình như hiểu lầm ý của tôi. Anh liên lạc ngay với các đồng chí cảnh sát, tiếp dân bảo bọn họ chú ý phương thức, phương pháp làm việc, không được có xung đột với quần chúng. Ừ, có lẽ anh phải tự đi một chuyến nếu không tôi không yên tâm.
- Vâng, tôi đi ngay.
Nhâm Minh Sơn biết sắp tới tết nên ổn định, an toàn là quan trọng nhất.
- Sau khi đến không được nghe lời nói của Tề Phong, anh tập trung chính vào lắng nghe tình hình mà thôn dân trình bày, không được vội vàng kết luận, có tình huống gì cần kịp thời báo cáo với tôi.
Hứa Lập dặn.
- Vâng, tôi sẽ chú ý.
Nhâm Minh Sơn bỏ máy rồi gọi lái xe đưa mình tới công ty giấy Phong Hoa. Nhưng xe mới đi tới nửa đường thì Củng Quân phụ trách tới công ty giấy Phong Hoa đã gọi điện cho y.
Nhâm Minh Sơn vừa nghe điện chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên kia là biết tình huống không ổn.
- Cục trưởng Củng, tình hình bên đó thế nào mà sao ầm ỹ như vậy?
- Trưởng ban thư ký Nhâm, vừa nãy bảo vệ công ty giấy Phong Hoa không ngờ đánh nhau với nông dân địa phương, chúng tôi đang khuyên can. Chẳng qua người chúng tôi tới đây quá ít, hơn nữa hai bên đều có người bị thương sợ là trong thời gian ngắn không can được.
- Lập tức điều động thêm lực lượng tới hỗ trợ. Nhất định phải khống chế cục diện, tuyệt đối không thể để xảy ra án mạng.
Nhâm Minh Sơn có chút khẩn trương khi Củng Quân báo cáo như vậy.
- Tôi cũng lập tức báo cáo với bí thư Hứa.
Khi Hứa Lập nghe nói ở công ty giấy Phong Hoa đã có đánh nhau, có người bị thương, hắn cũng khẩn trương. Hắn thầm nghĩ “Những người này sao không làm mình yên tâm vậy nhỉ” Tuy tức nhưng hắn vẫn phải giải quyết việc này.
- Không cần hoảng, tôi lập tức tới đó. Anh cũng thông báo đảng ủy, chính quyền địa phương để bọn họ tới hiện trường. Anh sau khi tới hiện trường phải có trách nhiệm tìm được người tổ chức thôn dân và người phụ trách công ty giấy Phong Hoa, anh bảo bọn họ khuyên người của mình bình tĩnh. Tôi sẽ thông báo cho bệnh viện thị xã để bọn họ phái xe cấp cứu tới.
Hứa Lập chạy xuống tầng một gọi Thôi Lâm rồi ngồi xe đi thẳng tới công ty giấy Phong Hoa.
Công ty giấy Phong Hoa được xây dựng ở địa bàn xã Cần Kiệm Vọng Giang, cách nội thành khoảng 30km. Nếu là mùa hè chỉ cần 20 phút là tới nhưng bây giờ đang là mùa đông, mấy hôm trước mới có tuyết rơi, đường đọng tuyết thành băng nên xe đi lại có chút khó khăn.
Nhưng hôm nay Hứa Lập không thể để ý an toàn, hắn giục lái xe chạy nhanh một chút, nhất định phải nhanh chóng tới công ty giấy Phong Hoa. Chỉ khi thấy tận mắt tình huống hiện trường thì Hứa Lập mới có thể yên tâm.
Thôi Lâm cũng nhìn ra Hứa Lập đang khẩn trương, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng y dùng hết kỹ thuật đảm bảo xe chạy với tốc độ 100km, đoạn đường vốn mất nửa tiếng mới tới nhưng lần này y chỉ dùng có nửa thời gian.
Khi xe Hứa Lập tới cổng công ty giấy Phong Hoa, hắn cũng thoáng yên lòng. Chỉ thấy thôn dân và bảo vệ công ty giấy Phong Hoa đứng hai bên, Củng Quân dẫn người tạo thành bức tường người ở giữa hai nhóm. Mặc dù hai bên vẫn cầm gậy, xẻng nhưng do có Củng Quân ngăn cản nên không tiếp tục đánh nhau nữa.
Thôi Lâm mới vừa dừng xe, Nhâm Minh Sơn đã thở hổn hển chạy tới mở cửa cho Hứa Lập. Thấy Hứa Lập, y nói ngay.
- Bí thư Hứa, ngài tính đúng thật.
Hứa Lập xuống xe đi về phía hiện trường, hắn vừa đi vừa hỏi tình hình.
- Hai bên bây giờ như thế nào, người bị thương có gặp nguy hiểm tính mạng không?
- Bây giờ đã không có việc gì lớn, vừa nãy có bảy người bị thương, phía thôn dân bị thương năm người, bảo vệ công ty giấy Phong Hoa có hai người. Cũng may cục trưởng Củng kịp thời nổ súng cảnh cáo ngăn được bọn họ nếu không không biết còn bao người bị thương nữa.
Nhâm Minh Sơn vội vàng báo cáo.
Khi Hứa Lập tới gần, mọi người hai bên đều thấy Hứa Lập. Hứa Lập không chỉ có uy tín cực cao trong các cán bộ Đảng viên Vọng Giang, hơn nữa trong mắt các quần chúng thì hắn cũng có uy tín nhờ việc bắt đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh.
- Bí thư Hứa, ngài đã tới …
- Bí thư Hứa, ngài phải làm chủ cho người dân chúng tôi.
Thấy Hứa Lập, người dân đi tới vây quay hy vọng Hứa Lập ra mặt chủ trì cho mình.