Vợ Ngô Thông mặc dù không biết thân phận của Hứa Lập là gì nhưng có thể nghe được Hứa Lập có thể cứu Hổ tử, vì thế cô đặt con xuống, bản thân thì xuống giường quỳ xuống trước mặt Hứa Lập. Mặc dù cô không nói một câu nhưng đầu lại đập mạnh xuống đất, chỉ như vậy đã thấy cô lo lắng cho con như thế nào.
Hổ tử bị mẹ bỏ ra đột nhiên tỉnh lại, nó mở to mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bố mẹ, nó gào lên khóc.
Nhìn hai vợ chồng Ngô Thông quỳ trước mặt mình, tim Hứa Lập như bị đao cắt.
- Hai người đứng lên đi, chúng tôi sẽ không thấy chết mà không cứu. Càng huống chi đây là do chúng tôi thất trách mới khiến các vị bị tổn thương như vậy, chúng tôi không thể trốn tránh trách nhiệm này.
Nói xong Hứa Lập ôm Hổ tử vào lòng. Nhìn dáng vẻ của Hổ tử, Hứa Lập không khỏi nhớ tới con mình ở Anh. Hai đứa bé tuổi không chênh nhau mấy nhưng vận mệnh khác nhau quá nhiều. Con mình chắc đang làm nũng Kế Xuân Mai, nhưng Hổ tử thì sao? Hổ tử đang bị bệnh tật hành hạ.
Không biết Hổ tử lúc này có phải là không đau hay là có duyên với Hứa Lập, khi Hứa Lập bế Hổ tử nó lại thôi khóc đồng thời giơ tay sờ sờ mặt Hứa Lập. Hứa Lập đưa mặt lại gần cho nó sờ. Hổ tử còn mỉm cười, phải biết rằng Hổ tử từ lúc bị bệnh đã có mấy tháng trời không cười rồi.
Nghe xong Hứa Lập cam đoan, lại chứng kiến Hứa Lập bế con vào lòng, Ngô Thông và vợ vội vàng đứng lên. Vợ Ngô Thông vội vàng bế lấy Hổ tử vì sợ con đái dầm ướt người Hứa Lập.
- Minh Sơn, lão Tiết hình như có quan hệ với bệnh viện số 2 tỉnh thì phải?
- Có, viện trưởng Tiết Kiến Lập là bạn học với một phó viện trưởng bệnh viện số 2 tỉnh, qua đó làm hai bệnh viện kết nghĩa với nhau. Mấy năm qua bệnh viện số 2 tỉnh không ít lần ủng hộ bệnh viện Vọng Giang, mỗi tuần đều có chuyên gia trên tỉnh tới bệnh viện Vọng Giang khám.
- Ừ, không thể để mặc cháu bé được. Anh gọi Tiết Kiến Lập tới đây, bảo y mang Hổ tử lên bệnh viện số 2 tỉnh. Về phần tiền viện phí thì lần này sợ là công ty Phong Hoa không cam tâm bồi thường tiền ngay được, đầu tiên do bệnh viện thị xã chi trả, chờ vấn đề giải quyết xong sẽ trả bọn họ. Đúng, anh bảo y mang theo một y tá tới. Ngô Thông còn phải tới Cục công an nữa, chỉ có mình vợ y chăm cho Hổ tử sợ là không đủ.
- Vâng, tôi lập tức gọi điện cho viện trưởng Tiết.
- Ân nhân, ngài là ân nhân nhà chúng tôi.
Vợ chồng Ngô Thông vừa nói tới đây bên ngoài có hai ông bà đi vào, xem ra đây là bố mẹ Ngô Thông.
Ông lão được bà vợ dìu đi tới trước mặt Hứa Lập và quỳ xuống. Có lẽ theo bọn họ thấy chỉ có quỳ xuống thì mới thể hiện được tấm lòng của mình với ân nhân.
Hứa Lập vội vàng đỡ hai ông bà lên.
- Hai bác đừng làm như vậy, đây là việc bọn cháu nên làm. Cháu không dám nhận lễ này của hai bác.
Vừa nâng hai người dậy, Hứa Lập vội vàng muốn đi ra ngoài chứ nếu ở lại đây không biết mình tổn thọ tới mức nào nữa.
- Chắc các đồng chí Cục y tế, bảo vệ môi trường đã tới, chúng ta về thôi. Cần nhanh chóng giải quyết vấn đề gây ô nhiễm của công ty Phong Hoa để trả lời với người dân.
Mọi người ra khỏi nhà Ngô Thông, vừa tới đầu thôn đã thấy Thôi Lâm đi tới đón Hứa Lập.
- Bí thư Hứa, bọn họ đã tới và đang chờ ngài ở nhà văn hóa.
- Ừ, chúng ta về thôi, lão Nhâm ngồi xe với tôi.
Hứa Lập lên xe, mọi người cũng phân chia lên xe của mình. Ba đại biểu của thôn An Dân cũng lên xe Nhâm Minh Sơn, thoáng cái xe quay về nhà văn hóa thôn An Dân.
Không lâu sau khi đám người Hứa Lập ra khỏi nhà Ngô Thông, một xe cấp cứu 120 đã chạy tới nhà Ngô Thông. Tiết Kiến Lập tự dẫn một nữ y tá và một bác sĩ tới đây đưa Hổ tử lên tỉnh chữa trị.
Đám người Hứa Lập tới nơi đã thấy một đống người từ trong nhà văn hóa thôn An Dân ra đón. Đi đầu chính là cục trưởng Cục Công thương Thang Bá Quân, cục trưởng Cục y tế Mễ Thính Cần, cục trưởng cục bảo vệ môi trường Cung Ba, phía sau bọn họ còn có các nhân viên công tác liên quan.
Mọi người thấy Hứa Lập đều đi lên chào. Hứa Lập gật đầu nói:
- Cục trưởng Thang, cục trưởng Mễ, cục trưởng Cung, các anh vào trong với tôi, chúng ta họp xem nên giải quyết vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa như thế nào.
Nói xong Hứa Lập dẫn theo Nhâm Minh Sơn, Tạ Quảng Điền vào trong nhà văn hóa, Bá Quân, Mễ Thính, Cung Ba cũng vội vàng đi theo.
Hứa Lập ngồi xuống nhìn một vòng rồi nói:
- Các anh ngồi đi.
Đợi mọi người ngồi xuống hết, Hứa Lập mới nói tiếp.
- Vừa nãy tôi đã cùng trưởng ban thư ký Nhâm, bí thư Tạ tới tận bờ sông để xem tình hình, có thể nói vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa làm người ta thấy mà giật mình. Các đồng chí trước đây không chú ý tới sao? Chưa tới tận nơi điều tra ư?
Thang Bá Quân cùng Mễ Thính, Cung Ba nhìn nhau đều không dám mở miệng. Mễ Thính Cần thật ra không quá khẩn trương, dù sao vấn đề ô nhiễm không liên quan mấy tới Cục y tế, chắc là mình không có tội. Thang Bá Quân cùng Cung Ba thấy sau lưng lạnh buốt, lời của bí thư Hứa là muốn khai đao với công ty Phong Hoa, đồng thời cũng muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ.
Mọi người đều im lặng. Cung Ba biết một công ty nào gây ô nhiễm môi trường thì mình phải chịu trách nhiệm lãnh đạo. Cùng với việc bị Hứa Lập điểm danh không bằng chủ động thừa nhận sai lầm. Lại nói mình mới làm cục trưởng cục bảo vệ môi trường chưa đầy hai tháng, mình cũng không có bao trách nhiệm. Hơn nữa mình và Phương Bách Niên có họ, bí thư Hứa mặc dù nghiêm túc cũng phải nể mặt Phương Bách Niên chứ.
Cung Ba nuốt nước bọt ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư Hứa, tôi tới cục Bảo vệ môi trường công tác chưa lâu nhưng quả thật cục tôi cũng nhận được đơn tố cáo về vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa. Chúng tôi cũng chuẩn bị phái người điều tra tình hình. Chỉ là gần đây khá bận, lại gần tết nên có nhiều cuộc kiểm tra, khảo sát khiến công việc chậm trễ. Tôi xin nhận sai lầm. Tôi cam đoan sẽ lập tức tiến hành điều tra vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa, cam đoan trước tết sẽ có kết quả điều tra.
Hứa Lập cũng biết lời này của Cung Ba là có ý gì. Vấn đề của công ty Phong Hoa đã kéo dài vài năm, nếu công ty bọn họ không có vấn đề gì thì sao chờ tới tận hôm nay mới có chuyện chứ? Nói vậy cục trưởng cục Bảo vệ môi trường ở vấn đề này nhận được không ít chỗ tốt nên mới có thể dung túng công ty giấy Phong Hoa.
Hổ tử bị mẹ bỏ ra đột nhiên tỉnh lại, nó mở to mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bố mẹ, nó gào lên khóc.
Nhìn hai vợ chồng Ngô Thông quỳ trước mặt mình, tim Hứa Lập như bị đao cắt.
- Hai người đứng lên đi, chúng tôi sẽ không thấy chết mà không cứu. Càng huống chi đây là do chúng tôi thất trách mới khiến các vị bị tổn thương như vậy, chúng tôi không thể trốn tránh trách nhiệm này.
Nói xong Hứa Lập ôm Hổ tử vào lòng. Nhìn dáng vẻ của Hổ tử, Hứa Lập không khỏi nhớ tới con mình ở Anh. Hai đứa bé tuổi không chênh nhau mấy nhưng vận mệnh khác nhau quá nhiều. Con mình chắc đang làm nũng Kế Xuân Mai, nhưng Hổ tử thì sao? Hổ tử đang bị bệnh tật hành hạ.
Không biết Hổ tử lúc này có phải là không đau hay là có duyên với Hứa Lập, khi Hứa Lập bế Hổ tử nó lại thôi khóc đồng thời giơ tay sờ sờ mặt Hứa Lập. Hứa Lập đưa mặt lại gần cho nó sờ. Hổ tử còn mỉm cười, phải biết rằng Hổ tử từ lúc bị bệnh đã có mấy tháng trời không cười rồi.
Nghe xong Hứa Lập cam đoan, lại chứng kiến Hứa Lập bế con vào lòng, Ngô Thông và vợ vội vàng đứng lên. Vợ Ngô Thông vội vàng bế lấy Hổ tử vì sợ con đái dầm ướt người Hứa Lập.
- Minh Sơn, lão Tiết hình như có quan hệ với bệnh viện số 2 tỉnh thì phải?
- Có, viện trưởng Tiết Kiến Lập là bạn học với một phó viện trưởng bệnh viện số 2 tỉnh, qua đó làm hai bệnh viện kết nghĩa với nhau. Mấy năm qua bệnh viện số 2 tỉnh không ít lần ủng hộ bệnh viện Vọng Giang, mỗi tuần đều có chuyên gia trên tỉnh tới bệnh viện Vọng Giang khám.
- Ừ, không thể để mặc cháu bé được. Anh gọi Tiết Kiến Lập tới đây, bảo y mang Hổ tử lên bệnh viện số 2 tỉnh. Về phần tiền viện phí thì lần này sợ là công ty Phong Hoa không cam tâm bồi thường tiền ngay được, đầu tiên do bệnh viện thị xã chi trả, chờ vấn đề giải quyết xong sẽ trả bọn họ. Đúng, anh bảo y mang theo một y tá tới. Ngô Thông còn phải tới Cục công an nữa, chỉ có mình vợ y chăm cho Hổ tử sợ là không đủ.
- Vâng, tôi lập tức gọi điện cho viện trưởng Tiết.
- Ân nhân, ngài là ân nhân nhà chúng tôi.
Vợ chồng Ngô Thông vừa nói tới đây bên ngoài có hai ông bà đi vào, xem ra đây là bố mẹ Ngô Thông.
Ông lão được bà vợ dìu đi tới trước mặt Hứa Lập và quỳ xuống. Có lẽ theo bọn họ thấy chỉ có quỳ xuống thì mới thể hiện được tấm lòng của mình với ân nhân.
Hứa Lập vội vàng đỡ hai ông bà lên.
- Hai bác đừng làm như vậy, đây là việc bọn cháu nên làm. Cháu không dám nhận lễ này của hai bác.
Vừa nâng hai người dậy, Hứa Lập vội vàng muốn đi ra ngoài chứ nếu ở lại đây không biết mình tổn thọ tới mức nào nữa.
- Chắc các đồng chí Cục y tế, bảo vệ môi trường đã tới, chúng ta về thôi. Cần nhanh chóng giải quyết vấn đề gây ô nhiễm của công ty Phong Hoa để trả lời với người dân.
Mọi người ra khỏi nhà Ngô Thông, vừa tới đầu thôn đã thấy Thôi Lâm đi tới đón Hứa Lập.
- Bí thư Hứa, bọn họ đã tới và đang chờ ngài ở nhà văn hóa.
- Ừ, chúng ta về thôi, lão Nhâm ngồi xe với tôi.
Hứa Lập lên xe, mọi người cũng phân chia lên xe của mình. Ba đại biểu của thôn An Dân cũng lên xe Nhâm Minh Sơn, thoáng cái xe quay về nhà văn hóa thôn An Dân.
Không lâu sau khi đám người Hứa Lập ra khỏi nhà Ngô Thông, một xe cấp cứu 120 đã chạy tới nhà Ngô Thông. Tiết Kiến Lập tự dẫn một nữ y tá và một bác sĩ tới đây đưa Hổ tử lên tỉnh chữa trị.
Đám người Hứa Lập tới nơi đã thấy một đống người từ trong nhà văn hóa thôn An Dân ra đón. Đi đầu chính là cục trưởng Cục Công thương Thang Bá Quân, cục trưởng Cục y tế Mễ Thính Cần, cục trưởng cục bảo vệ môi trường Cung Ba, phía sau bọn họ còn có các nhân viên công tác liên quan.
Mọi người thấy Hứa Lập đều đi lên chào. Hứa Lập gật đầu nói:
- Cục trưởng Thang, cục trưởng Mễ, cục trưởng Cung, các anh vào trong với tôi, chúng ta họp xem nên giải quyết vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa như thế nào.
Nói xong Hứa Lập dẫn theo Nhâm Minh Sơn, Tạ Quảng Điền vào trong nhà văn hóa, Bá Quân, Mễ Thính, Cung Ba cũng vội vàng đi theo.
Hứa Lập ngồi xuống nhìn một vòng rồi nói:
- Các anh ngồi đi.
Đợi mọi người ngồi xuống hết, Hứa Lập mới nói tiếp.
- Vừa nãy tôi đã cùng trưởng ban thư ký Nhâm, bí thư Tạ tới tận bờ sông để xem tình hình, có thể nói vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa làm người ta thấy mà giật mình. Các đồng chí trước đây không chú ý tới sao? Chưa tới tận nơi điều tra ư?
Thang Bá Quân cùng Mễ Thính, Cung Ba nhìn nhau đều không dám mở miệng. Mễ Thính Cần thật ra không quá khẩn trương, dù sao vấn đề ô nhiễm không liên quan mấy tới Cục y tế, chắc là mình không có tội. Thang Bá Quân cùng Cung Ba thấy sau lưng lạnh buốt, lời của bí thư Hứa là muốn khai đao với công ty Phong Hoa, đồng thời cũng muốn truy cứu trách nhiệm của bọn họ.
Mọi người đều im lặng. Cung Ba biết một công ty nào gây ô nhiễm môi trường thì mình phải chịu trách nhiệm lãnh đạo. Cùng với việc bị Hứa Lập điểm danh không bằng chủ động thừa nhận sai lầm. Lại nói mình mới làm cục trưởng cục bảo vệ môi trường chưa đầy hai tháng, mình cũng không có bao trách nhiệm. Hơn nữa mình và Phương Bách Niên có họ, bí thư Hứa mặc dù nghiêm túc cũng phải nể mặt Phương Bách Niên chứ.
Cung Ba nuốt nước bọt ngẩng đầu lên nói:
- Bí thư Hứa, tôi tới cục Bảo vệ môi trường công tác chưa lâu nhưng quả thật cục tôi cũng nhận được đơn tố cáo về vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa. Chúng tôi cũng chuẩn bị phái người điều tra tình hình. Chỉ là gần đây khá bận, lại gần tết nên có nhiều cuộc kiểm tra, khảo sát khiến công việc chậm trễ. Tôi xin nhận sai lầm. Tôi cam đoan sẽ lập tức tiến hành điều tra vấn đề ô nhiễm của công ty Phong Hoa, cam đoan trước tết sẽ có kết quả điều tra.
Hứa Lập cũng biết lời này của Cung Ba là có ý gì. Vấn đề của công ty Phong Hoa đã kéo dài vài năm, nếu công ty bọn họ không có vấn đề gì thì sao chờ tới tận hôm nay mới có chuyện chứ? Nói vậy cục trưởng cục Bảo vệ môi trường ở vấn đề này nhận được không ít chỗ tốt nên mới có thể dung túng công ty giấy Phong Hoa.