Đối với Hứa Lập dặn dò, Triệu Quốc Khánh nghe xong mà mắt sáng lên. Từ khi mình tới Vọng Giang mặc dù không nhàn rỗi nhưng lại rất vui vẻ. Có Hứa Lập chỉ huy, mình chỉ cần chuyên tâm bắt phần tử phạm pháp là được, không cần suy nghĩ đến đấu tranh chính trị, chỉ cần mình đi theo Hứa Lập là không sai. Đây là lời Triệu Quốc Khánh vẫn tự nhắc mình Chỉ có đem tất cả đám phạm pháp ra công lý mới không làm thất vọng bộ cảnh phục trên người mình, mới không làm thất vọng sự tín nhiệm của Hứa Lập dành cho mình, không làm thất vọng với chức vụ hiện có.
- Xin bí thư Hứa yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng tra ra chủ mưu. Chẳng qua người dân kia nên xử lý như thế nào. Nói đúng ra thì y đã giúp chúng ta, lãnh đạo xem có thể …
Triệu Quốc Khánh càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ là nhìn Hứa Lập. Người dân kia phạm tội quá nghiêm trọng, dù phán 10, 20 năm tù cũng không đáng. Dù sao lúc ấy cửa công ty Phong Hoa có khoảng hơn trăm người, chai xăng trong tay y mà nổ thì không biết bao người chết nữa. Nhưng thực tế thì không có ai làm sao, y còn giúp cả cảnh sát.
- Tạm giam vài ngày, giáo dục là đủ.
Hứa Lập lưu lại lời này rồi lên xe.
Hứa Lập vừa mới về tới trụ sở thị ủy liền nhận được điện từ văn phòng thị ủy Tùng Giang. Người gọi tới cũng là người quen cũ của Hứa Lập, đó nguyên là nhân viên phòng Thư ký Khương Hiểu, trước từng làm cấp dưới của Hứa Lập khi hắn công tác ở văn phòng thị ủy Tùng Giang. Khương Hiểu mấy năm nay cũng có tiến bộ không nhỏ, giờ đã là trưởng phòng thư ký văn phòng thị ủy Tùng Giang.
- Bí thư Hứa, sáng mai tổ chức hội nghị thường vụ thị ủy tại phòng hội nghị thị ủy, mời ngài tham gia.
Từ khi thành phó bí thư thị ủy, thường vụ thị ủy Tùng Giang tới nay, Hứa Lập vẫn chưa tham gia hội nghị thường vụ nào cả. Một phương diện là do công việc ở Vọng Giang quá bận, một phương diện khác là cũng gần cuối năm, công việc trên Tùng Giang cũng không có việc gì lớn nên không tổ chức hội nghị thường vụ. Trên Tùng Giang chỉ tổ chức hội nghị ban bí thư hoặc là hội nghị thị trưởng bên ủy ban nhằm trao đổi vài công việc đơn giản mà thôi, Hứa Lập cũng không nhất định cần tham gia. Hội nghị thường vụ ngày mai xem ra là hội nghị cuối cùng trong năm, hội nghị lần sau chắc là phải sau ngày 15/1 mới có thể tiến hành.
- Khương Hiểu, sao lại khách khí như vậy, không giống chị.
Hứa Lập trêu.
Đợt Hứa Lập mới tới Tùng Giang, các đồng nghiệp trong phòng giúp hắn không ít, hắn bây giờ vẫn còn nhớ kỹ Hướng Lệ cùng Khương Hiểu dọn phòng giúp mình, nhớ cảnh lúc mình và Trình Quảng Bình đi ra mua đồ.
- Bí thư Hứa vẫn còn nhớ chúng tôi. Từ khi bí thư tới Vọng Giang là chúng ta không còn liên lạc, tôi còn tưởng anh quên chúng tôi rồi chứ.
Khương Hiểu nghe Hứa Lập nói vậy không khỏi buồn bã nói.
- Quên thế nào được. Mai họp xong chị gọi các đồng nghiệp năm đó, trưa chúng ta tụ tập một chút, xem như tôi xin lỗi mọi người là được chứ gì.
Hứa Lập cười nói. Khương Hiểu mặc dù tuổi lớn hơn Hứa Lập nhưng năm nay mới 28. Có lẽ do ở cơ quan nên không thể không ra vẻ nghiêm túc, nhưng lúc hết giờ Khương Hiểu lại có tính cách rất đáng yêu, tinh nghịch giống một cô bé mãi không lớn vậy.
- Nói giữ lời đó.
Khương Hiểu nghe Hứa Lập muốn mời khách, cô nói.
- Ở đâu vậy, mai chúng ta gặp.
Hứa Lập ở bên này đột nhiên kêu lên.
- Chị có phải là quên chuyện gì không?
- Không có. A, không đúng, bí thư Hứa, tôi, tôi quên nói nội dung hội nghị ngày mai.
Khương Hiểu cầm máy lén thè lưỡi. Cũng may mình gọi điện cho Hứa Lập, nếu gọi cho các thường vụ khác mà phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy chắc là bị cách chức rồi.
Hứa Lập mỉm cười, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu của Khương Hiểu ở đầu kia.
- Được rồi, nói đi, nếu không bữa trưa mai là chị mời đó.
- Hội nghị thường vụ ngày mai có hai nội dung, một là về công tác trả đất canh tác về lại đất rừng; hai là bàn về việc tăng chức phó cho vài ban ngành trên thị xã.
- Ừ, mai tôi sẽ đúng giờ tham gia. Đúng rồi, chị liên lạc với mấy người Hướng Lệ, muốn ăn gì cứ chọn, tôi mời khách.
Hứa Lập mỉm cười dập máy.
Với hội nghị ngày mai Hứa Lập không quá để ý. Phương án trả đất canh tác về lại đất rừng chỉ là cho có; tăng thêm cấp phó cho vài ban ngành thì chắc đã được hội nghị ban bí thư bàn rồi, bây giờ đưa ra thảo luận cho đủ trình tự mà thôi. Hội nghị lần này có mục đích chính là để các vị thường vụ gặp nhau trước tết.
Hứa Lập báo Thôi Lâm chiều 2h lên Tùng Giang để mai không tới muộn. Chẳng qua Hứa Lập còn có chút lo lắng vấn đề của công ty Phong Hoa, hắn gọi điện cho Triệu Quốc Khánh bảo y cẩn thận ứng phó, đẩy nhanh công tác thẩm vấn. Sau đó hắn lại gọi Nhâm Minh Sơn tới dặn Nhâm Minh Sơn mật thiết chú ý vấn đề của công ty Phong Hoa, nếu có tình hình gì cần kịp thời báo cáo cho mình.
An bài công việc xong, 2h chiều Hứa Lập lên xe quay về Tùng Giang. Trên đường đi Thôi Lâm khá hưng phấn. Từ lúc theo Hứa Lập tới Vọng Giang, y rất ít có cơ hội về Tùng Giang thăm mẹ, lần này có thể về nhà y đương nhiên là vui rồi.
- Thôi Lâm, lát nữa cậu dừng xe ở siêu thị Dương Quang, tôi vào mua ít đồ, sau đó cậu đưa tôi tới Phạm gia rồi về nhà, 8h sáng mai tới đón tôi là được.
- Bí thư Hứa, tối anh có dùng tới xe không? Nếu không tôi để xe lại cho anh, tôi bắt xe về nhà là được.
- Không cần, trời lạnh thế này ở nhà là tốt nhất, tối tôi không đi đâu.
Thôi Lâm gật đầu. Bây giờ mặc dù là mùa đông nhưng trên đường cao tốc không đọng tuyết cho nên xe duy trì được tốc độ khá nhanh. Không tới 4h30 Hứa Lập đã đến trước cửa Phạm gia. Do Phạm Kiệt lên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy làm việc, nhà bọn họ cũng không thể ở trong khu biệt thự dành cho lãnh đạo ủy ban thị xã nữa cho nên Hứa Lập cố ý mua một căn hộ 150m vuông cho Phạm Ngọc Hoa.
Bình thường Hứa Lập không thường xuyên về Tùng Giang, chỉ có mình Phạm Ngọc Hoa ở đây. Mẹ cô thi thoảng quay về Tùng Giang ở với con một đêm còn hầu hết là Phạm Ngọc Hoa cô đơn một mình. Hứa Lập cầm theo một túi lớn đồ ăn lên lầu.
Hơn 5h chiều Phạm Ngọc Hoa mệt mỏi kéo mình về nhà định mở cửa đột nhiên thấy cửa đã mở làm cô hoảng hốt.
- Xin bí thư Hứa yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng tra ra chủ mưu. Chẳng qua người dân kia nên xử lý như thế nào. Nói đúng ra thì y đã giúp chúng ta, lãnh đạo xem có thể …
Triệu Quốc Khánh càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ là nhìn Hứa Lập. Người dân kia phạm tội quá nghiêm trọng, dù phán 10, 20 năm tù cũng không đáng. Dù sao lúc ấy cửa công ty Phong Hoa có khoảng hơn trăm người, chai xăng trong tay y mà nổ thì không biết bao người chết nữa. Nhưng thực tế thì không có ai làm sao, y còn giúp cả cảnh sát.
- Tạm giam vài ngày, giáo dục là đủ.
Hứa Lập lưu lại lời này rồi lên xe.
Hứa Lập vừa mới về tới trụ sở thị ủy liền nhận được điện từ văn phòng thị ủy Tùng Giang. Người gọi tới cũng là người quen cũ của Hứa Lập, đó nguyên là nhân viên phòng Thư ký Khương Hiểu, trước từng làm cấp dưới của Hứa Lập khi hắn công tác ở văn phòng thị ủy Tùng Giang. Khương Hiểu mấy năm nay cũng có tiến bộ không nhỏ, giờ đã là trưởng phòng thư ký văn phòng thị ủy Tùng Giang.
- Bí thư Hứa, sáng mai tổ chức hội nghị thường vụ thị ủy tại phòng hội nghị thị ủy, mời ngài tham gia.
Từ khi thành phó bí thư thị ủy, thường vụ thị ủy Tùng Giang tới nay, Hứa Lập vẫn chưa tham gia hội nghị thường vụ nào cả. Một phương diện là do công việc ở Vọng Giang quá bận, một phương diện khác là cũng gần cuối năm, công việc trên Tùng Giang cũng không có việc gì lớn nên không tổ chức hội nghị thường vụ. Trên Tùng Giang chỉ tổ chức hội nghị ban bí thư hoặc là hội nghị thị trưởng bên ủy ban nhằm trao đổi vài công việc đơn giản mà thôi, Hứa Lập cũng không nhất định cần tham gia. Hội nghị thường vụ ngày mai xem ra là hội nghị cuối cùng trong năm, hội nghị lần sau chắc là phải sau ngày 15/1 mới có thể tiến hành.
- Khương Hiểu, sao lại khách khí như vậy, không giống chị.
Hứa Lập trêu.
Đợt Hứa Lập mới tới Tùng Giang, các đồng nghiệp trong phòng giúp hắn không ít, hắn bây giờ vẫn còn nhớ kỹ Hướng Lệ cùng Khương Hiểu dọn phòng giúp mình, nhớ cảnh lúc mình và Trình Quảng Bình đi ra mua đồ.
- Bí thư Hứa vẫn còn nhớ chúng tôi. Từ khi bí thư tới Vọng Giang là chúng ta không còn liên lạc, tôi còn tưởng anh quên chúng tôi rồi chứ.
Khương Hiểu nghe Hứa Lập nói vậy không khỏi buồn bã nói.
- Quên thế nào được. Mai họp xong chị gọi các đồng nghiệp năm đó, trưa chúng ta tụ tập một chút, xem như tôi xin lỗi mọi người là được chứ gì.
Hứa Lập cười nói. Khương Hiểu mặc dù tuổi lớn hơn Hứa Lập nhưng năm nay mới 28. Có lẽ do ở cơ quan nên không thể không ra vẻ nghiêm túc, nhưng lúc hết giờ Khương Hiểu lại có tính cách rất đáng yêu, tinh nghịch giống một cô bé mãi không lớn vậy.
- Nói giữ lời đó.
Khương Hiểu nghe Hứa Lập muốn mời khách, cô nói.
- Ở đâu vậy, mai chúng ta gặp.
Hứa Lập ở bên này đột nhiên kêu lên.
- Chị có phải là quên chuyện gì không?
- Không có. A, không đúng, bí thư Hứa, tôi, tôi quên nói nội dung hội nghị ngày mai.
Khương Hiểu cầm máy lén thè lưỡi. Cũng may mình gọi điện cho Hứa Lập, nếu gọi cho các thường vụ khác mà phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy chắc là bị cách chức rồi.
Hứa Lập mỉm cười, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng yêu của Khương Hiểu ở đầu kia.
- Được rồi, nói đi, nếu không bữa trưa mai là chị mời đó.
- Hội nghị thường vụ ngày mai có hai nội dung, một là về công tác trả đất canh tác về lại đất rừng; hai là bàn về việc tăng chức phó cho vài ban ngành trên thị xã.
- Ừ, mai tôi sẽ đúng giờ tham gia. Đúng rồi, chị liên lạc với mấy người Hướng Lệ, muốn ăn gì cứ chọn, tôi mời khách.
Hứa Lập mỉm cười dập máy.
Với hội nghị ngày mai Hứa Lập không quá để ý. Phương án trả đất canh tác về lại đất rừng chỉ là cho có; tăng thêm cấp phó cho vài ban ngành thì chắc đã được hội nghị ban bí thư bàn rồi, bây giờ đưa ra thảo luận cho đủ trình tự mà thôi. Hội nghị lần này có mục đích chính là để các vị thường vụ gặp nhau trước tết.
Hứa Lập báo Thôi Lâm chiều 2h lên Tùng Giang để mai không tới muộn. Chẳng qua Hứa Lập còn có chút lo lắng vấn đề của công ty Phong Hoa, hắn gọi điện cho Triệu Quốc Khánh bảo y cẩn thận ứng phó, đẩy nhanh công tác thẩm vấn. Sau đó hắn lại gọi Nhâm Minh Sơn tới dặn Nhâm Minh Sơn mật thiết chú ý vấn đề của công ty Phong Hoa, nếu có tình hình gì cần kịp thời báo cáo cho mình.
An bài công việc xong, 2h chiều Hứa Lập lên xe quay về Tùng Giang. Trên đường đi Thôi Lâm khá hưng phấn. Từ lúc theo Hứa Lập tới Vọng Giang, y rất ít có cơ hội về Tùng Giang thăm mẹ, lần này có thể về nhà y đương nhiên là vui rồi.
- Thôi Lâm, lát nữa cậu dừng xe ở siêu thị Dương Quang, tôi vào mua ít đồ, sau đó cậu đưa tôi tới Phạm gia rồi về nhà, 8h sáng mai tới đón tôi là được.
- Bí thư Hứa, tối anh có dùng tới xe không? Nếu không tôi để xe lại cho anh, tôi bắt xe về nhà là được.
- Không cần, trời lạnh thế này ở nhà là tốt nhất, tối tôi không đi đâu.
Thôi Lâm gật đầu. Bây giờ mặc dù là mùa đông nhưng trên đường cao tốc không đọng tuyết cho nên xe duy trì được tốc độ khá nhanh. Không tới 4h30 Hứa Lập đã đến trước cửa Phạm gia. Do Phạm Kiệt lên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy làm việc, nhà bọn họ cũng không thể ở trong khu biệt thự dành cho lãnh đạo ủy ban thị xã nữa cho nên Hứa Lập cố ý mua một căn hộ 150m vuông cho Phạm Ngọc Hoa.
Bình thường Hứa Lập không thường xuyên về Tùng Giang, chỉ có mình Phạm Ngọc Hoa ở đây. Mẹ cô thi thoảng quay về Tùng Giang ở với con một đêm còn hầu hết là Phạm Ngọc Hoa cô đơn một mình. Hứa Lập cầm theo một túi lớn đồ ăn lên lầu.
Hơn 5h chiều Phạm Ngọc Hoa mệt mỏi kéo mình về nhà định mở cửa đột nhiên thấy cửa đã mở làm cô hoảng hốt.