Mặc dù đám người Tô Quảng Nguyên đều tỏ vẻ không có việc gì, người uống trà, người đọc báo nhưng theo Hứa Lập thấy mặt ngoài mọi người tuy lạnh nhạt nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh. Đặc biệt là Vương Định Bang, y uống cả lá trà to vào miệng mà vẫn không có phản ứng gì.
Mọi người thấy Hứa Lập vào cửa đều đứng lên chào. Hứa Lập gật đầu đáp lại, hắn ngồi xuống nói.
- Vừa nãy tôi đã thông báo mời cục trưởng Cục công an – cục trưởng Triệu và trưởng ban tuyên giáo Hà tới tham gia hội nghị. Hội nghị hôm nay có một chút quan hệ với bọn họ nên chúng ta chờ họ một chút. Minh Sơn, anh ra ngoài đón hai người kia.
Hứa Lập nói như vậy, không ai dám một chữ không. Hứa Lập nói xong hội nghị lại rơi vào yên lặng. Hứa Lập dứt khoát nhắm mắt, hai tay đan vào nhau đặt trước người. Có thể nói hội nghị không có chút không khí vui vẻ dịp tết nào nữa, không khí nặng nề này đủ để đè ép mọi người.
Không lâu sau Triệu Quốc Khánh, Hà Lâm Sâm, Nhâm Minh Sơn tiến vào phòng hội nghị. Hứa Lập ra hiệu ba người kia ngồi xuống.
- Minh Sơn đóng cửa, anh cũng nói với đồng chí ở phòng Thư ký không cần chờ ở ngoài, người khác tới cũng không cho vào.
Chờ Nhâm Minh Sơn đóng cửa lại, ngồi về vị trí lấy sổ ra định ghi chép, Hứa Lập mới nói:
- Minh Sơn, hội nghị hôm nay không cần ghi chép, lát nữa sau khi mọi người nghiên cứu xong hình thành ý kiến thống nhất rồi xem tình hình.
Hứa Lập nói làm mọi người giật mình, ngay cả ghi chép cũng không cho thì chuyện sợ là rất nghiêm trọng.
- Tôi nghĩ mọi người đều biết mục đích hội nghị khẩn cấp hôm nay.
Hứa Lập dừng một chút nói.
Mọi người ngồi đây nhìn nhau, mọi người trong lòng mặc dù đều biết nhưng không ai mở miệng nói. Phải biết là nếu mở miệng nói thì chính là đắc tội với Vương Định Bang, vì thế ai cũng thận trọng khi nói chuyện.
Hứa Lập hiểu cho tâm trạng của mọi người. Hắn ho khan một tiếng nói:
- Tối qua trên mạng xuất hiện một bài viết có ảnh hưởng rất không tốt đối với Vọng Giang chúng ta. Một bài viết này thôi mà vừa nãy tôi vào mạng ở phòng làm việc tìm một trang đã thấy hơn 30 ngàn lượt xem, số người đăng nhận xét vượt trên ba ngàn, đó là khái niệm gì? Chỉ trong vòng một ngày thì cả nước sợ là có mấy triệu người biết tới Vọng Giang chúng ta.
Nói tới đây Hứa Lập dừng lại nhìn Vương Định Bang.
Nghe giọng nói đầy nghiêm khắc của Hứa Lập, Vương Định Bang đổ mồ hôi. Bài viết kia tối qua hắn cũng đã xem, bên trên viết rõ mình ngang ngược, lấy quyền mưu lợi riêng ra sao. Chỉ vì một con chó nhỏ cắn mình mà mình làm ầm lên, tìm tới nhân viên các nghành thú y, công an, chẳng những đánh chết con chó ngay tại chỗ còn bắt chủ con chó kia nữa. Nhưng đọc xong y mặc dù biết mình rất oan nhưng lại bất đắc dĩ, oan mà không có chỗ kêu than. Y lên mạng đọc báo, xem tin, chơi vài trò chơi còn được chứ muốn đưa bài bác bỏ đúng là bất lực.
Nhìn Vương Định Bang cúi đầu như con gà bại trận tới mức thiếu chút nữa chui xuống dưới gầm bàn, Hứa Lập nói:
- Chỉ tiếc bài viết này lại là viết về mặt trái của Vọng Giang chúng ta. Một bài viết làm Vọng Giang thoáng cái thành đích chỉ trích của mọi người. Mọi người nói xem làm như thế nào để tiêu trừ ảnh hưởng?
Tuy Hứa Lập bảo mọi người lên tiếng nhưng ai cũng nhìn vào Vương Định Bang. Vương Định Bang mới là đương sự ngay cả thị trưởng Tô Quảng Nguyên cũng không có lên tiếng. Chính là vì biết Vương Định Bang là lãnh đạo do tỉnh phái xuống, có phó trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy làm chỗ dựa nên ai dại gì mà đắc tội đối phương.
Vương Định Bang như ngồi trên đốn lửa. Y im lặng khá lâu cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn một vòng. Thấy mọi người đều nhìn mình, y biết mình mà không mở miệng nói sợ không qua được cửa này.
- Đối với việc này tôi có trách nhiệm chủ yếu, việc làm của tôi đã ảnh hưởng tới hình tượng chung của Vọng Giang, tôi yêu cầu tổ chức xử phạt tôi.
Vương Định Bang giờ đâu còn kiêu ngạo được nữa, y ngoan ngoãn cúi đầu nhận lầm.
- Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, quan trọng nhất là làm như thế nào vãn hồi hình tượng của Vọng Giang với dân chúng cả nước, làm như thế nào mới giảm ảnh hưởng của việc này xuống mức thấp nhất.
Hứa Lập không chấp nhận việc Vương Định Bang nhận sai, sớm biết như vậy thì đừng làm, hôm qua ai kiêu căng đến vậy? Trong bài viết còn có cảnh Vương Định Bang vung chân đá con chó bị đánh chết. Đây là tính cách của đối phương, có thù sẽ báo dù là một con chó.
Triệu Quốc Khánh thoáng cái hiểu ý Hứa Lập, y chủ động nói.
- Chuyện hôm qua tôi cũng có trách nhiệm. Có vài đồng chí cảnh sát đã tham gia vào việc này, hơn nữa bọn họ lúc ấy còn mặc cảnh phục khiến hình tượng của hệ thống công an Vọng Giang cũng bị ảnh hưởng. Sau khi về tôi sẽ lập tức thả chủ con chó kia ra, cũng để mấy đồng chí cảnh sát kia xin lỗi y, hy vọng y tha thứ, đồng thời chúng tôi cũng công khai xin lỗi quần chúng nhân dân trên mạng.
Triệu Quốc Khánh nói xong nhìn thoáng qua Vương Định Bang. Y tuy nói để cảnh sát xin lỗi nhưng thực tế là nói kháy Vương Định Bang. Đồng chí cảnh sát là theo lệnh làm việc, theo lệnh bắt giữ chủ con chó, theo lệnh đánh chết con chó. Ngay cả như vậy chúng tôi cũng phải công khai xin lỗi vậy kẻ chủ mưu thì chẳng lẽ có thể ngồi im không nói gì ư?
Vương Định Bang đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của Triệu Quốc Khánh nhưng hắn không dám mở miệng. Mấy cảnh sát quèn công khai xin lỗi cũng không sao, qua một thời gian mọi người sẽ quên đi. Nhưng mình là phó bí thư thị ủy nếu như mình xin lỗi riêng chủ con chó cũng không sao, chỉ là bắt mình xin lỗi công khai trên mạng thì lại khác. Ảnh mình đăng trên mạng bị làm mờ nên ít người nhận ra, khi mình xin lỗi thì khác, mình se thành người nổi tiếng, con đường làm quan sau này của mình sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên Vương Định Bang chỉ có thể im lặng là vàng. Y thầm nghĩ đám người Hứa Lập cũng không dám ép mình xin lỗi công khai.
Vương Định Bang dâu biết Hứa Lập sớm đã ghét y. Bây giờ thấy Vương Định Bang không có phản ứng gì, Hứa Lập không tiện mở miệng. Hắn một khi ra lệnh Vương Định Bang xin lỗi công khai thì đó là trở mặt hoàn toàn. Cho nên Hứa Lập nhìn sang Phương Bách Niên.
Phương Bách Niên đang ngồi xem trò vui. Nếu vì việc nhỏ này mà Vương Định Bang bị ép rời khỏi Vọng Giang thì người có lợi nhất định là mình. Chính vì Vương Định Bang đột nhiên tới Vọng Giang nên mới khiến bản thân Phương Bách Niên không có thu hoạch gì, không tiến lên nổi một bước.
Mọi người thấy Hứa Lập vào cửa đều đứng lên chào. Hứa Lập gật đầu đáp lại, hắn ngồi xuống nói.
- Vừa nãy tôi đã thông báo mời cục trưởng Cục công an – cục trưởng Triệu và trưởng ban tuyên giáo Hà tới tham gia hội nghị. Hội nghị hôm nay có một chút quan hệ với bọn họ nên chúng ta chờ họ một chút. Minh Sơn, anh ra ngoài đón hai người kia.
Hứa Lập nói như vậy, không ai dám một chữ không. Hứa Lập nói xong hội nghị lại rơi vào yên lặng. Hứa Lập dứt khoát nhắm mắt, hai tay đan vào nhau đặt trước người. Có thể nói hội nghị không có chút không khí vui vẻ dịp tết nào nữa, không khí nặng nề này đủ để đè ép mọi người.
Không lâu sau Triệu Quốc Khánh, Hà Lâm Sâm, Nhâm Minh Sơn tiến vào phòng hội nghị. Hứa Lập ra hiệu ba người kia ngồi xuống.
- Minh Sơn đóng cửa, anh cũng nói với đồng chí ở phòng Thư ký không cần chờ ở ngoài, người khác tới cũng không cho vào.
Chờ Nhâm Minh Sơn đóng cửa lại, ngồi về vị trí lấy sổ ra định ghi chép, Hứa Lập mới nói:
- Minh Sơn, hội nghị hôm nay không cần ghi chép, lát nữa sau khi mọi người nghiên cứu xong hình thành ý kiến thống nhất rồi xem tình hình.
Hứa Lập nói làm mọi người giật mình, ngay cả ghi chép cũng không cho thì chuyện sợ là rất nghiêm trọng.
- Tôi nghĩ mọi người đều biết mục đích hội nghị khẩn cấp hôm nay.
Hứa Lập dừng một chút nói.
Mọi người ngồi đây nhìn nhau, mọi người trong lòng mặc dù đều biết nhưng không ai mở miệng nói. Phải biết là nếu mở miệng nói thì chính là đắc tội với Vương Định Bang, vì thế ai cũng thận trọng khi nói chuyện.
Hứa Lập hiểu cho tâm trạng của mọi người. Hắn ho khan một tiếng nói:
- Tối qua trên mạng xuất hiện một bài viết có ảnh hưởng rất không tốt đối với Vọng Giang chúng ta. Một bài viết này thôi mà vừa nãy tôi vào mạng ở phòng làm việc tìm một trang đã thấy hơn 30 ngàn lượt xem, số người đăng nhận xét vượt trên ba ngàn, đó là khái niệm gì? Chỉ trong vòng một ngày thì cả nước sợ là có mấy triệu người biết tới Vọng Giang chúng ta.
Nói tới đây Hứa Lập dừng lại nhìn Vương Định Bang.
Nghe giọng nói đầy nghiêm khắc của Hứa Lập, Vương Định Bang đổ mồ hôi. Bài viết kia tối qua hắn cũng đã xem, bên trên viết rõ mình ngang ngược, lấy quyền mưu lợi riêng ra sao. Chỉ vì một con chó nhỏ cắn mình mà mình làm ầm lên, tìm tới nhân viên các nghành thú y, công an, chẳng những đánh chết con chó ngay tại chỗ còn bắt chủ con chó kia nữa. Nhưng đọc xong y mặc dù biết mình rất oan nhưng lại bất đắc dĩ, oan mà không có chỗ kêu than. Y lên mạng đọc báo, xem tin, chơi vài trò chơi còn được chứ muốn đưa bài bác bỏ đúng là bất lực.
Nhìn Vương Định Bang cúi đầu như con gà bại trận tới mức thiếu chút nữa chui xuống dưới gầm bàn, Hứa Lập nói:
- Chỉ tiếc bài viết này lại là viết về mặt trái của Vọng Giang chúng ta. Một bài viết làm Vọng Giang thoáng cái thành đích chỉ trích của mọi người. Mọi người nói xem làm như thế nào để tiêu trừ ảnh hưởng?
Tuy Hứa Lập bảo mọi người lên tiếng nhưng ai cũng nhìn vào Vương Định Bang. Vương Định Bang mới là đương sự ngay cả thị trưởng Tô Quảng Nguyên cũng không có lên tiếng. Chính là vì biết Vương Định Bang là lãnh đạo do tỉnh phái xuống, có phó trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy làm chỗ dựa nên ai dại gì mà đắc tội đối phương.
Vương Định Bang như ngồi trên đốn lửa. Y im lặng khá lâu cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn một vòng. Thấy mọi người đều nhìn mình, y biết mình mà không mở miệng nói sợ không qua được cửa này.
- Đối với việc này tôi có trách nhiệm chủ yếu, việc làm của tôi đã ảnh hưởng tới hình tượng chung của Vọng Giang, tôi yêu cầu tổ chức xử phạt tôi.
Vương Định Bang giờ đâu còn kiêu ngạo được nữa, y ngoan ngoãn cúi đầu nhận lầm.
- Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, quan trọng nhất là làm như thế nào vãn hồi hình tượng của Vọng Giang với dân chúng cả nước, làm như thế nào mới giảm ảnh hưởng của việc này xuống mức thấp nhất.
Hứa Lập không chấp nhận việc Vương Định Bang nhận sai, sớm biết như vậy thì đừng làm, hôm qua ai kiêu căng đến vậy? Trong bài viết còn có cảnh Vương Định Bang vung chân đá con chó bị đánh chết. Đây là tính cách của đối phương, có thù sẽ báo dù là một con chó.
Triệu Quốc Khánh thoáng cái hiểu ý Hứa Lập, y chủ động nói.
- Chuyện hôm qua tôi cũng có trách nhiệm. Có vài đồng chí cảnh sát đã tham gia vào việc này, hơn nữa bọn họ lúc ấy còn mặc cảnh phục khiến hình tượng của hệ thống công an Vọng Giang cũng bị ảnh hưởng. Sau khi về tôi sẽ lập tức thả chủ con chó kia ra, cũng để mấy đồng chí cảnh sát kia xin lỗi y, hy vọng y tha thứ, đồng thời chúng tôi cũng công khai xin lỗi quần chúng nhân dân trên mạng.
Triệu Quốc Khánh nói xong nhìn thoáng qua Vương Định Bang. Y tuy nói để cảnh sát xin lỗi nhưng thực tế là nói kháy Vương Định Bang. Đồng chí cảnh sát là theo lệnh làm việc, theo lệnh bắt giữ chủ con chó, theo lệnh đánh chết con chó. Ngay cả như vậy chúng tôi cũng phải công khai xin lỗi vậy kẻ chủ mưu thì chẳng lẽ có thể ngồi im không nói gì ư?
Vương Định Bang đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của Triệu Quốc Khánh nhưng hắn không dám mở miệng. Mấy cảnh sát quèn công khai xin lỗi cũng không sao, qua một thời gian mọi người sẽ quên đi. Nhưng mình là phó bí thư thị ủy nếu như mình xin lỗi riêng chủ con chó cũng không sao, chỉ là bắt mình xin lỗi công khai trên mạng thì lại khác. Ảnh mình đăng trên mạng bị làm mờ nên ít người nhận ra, khi mình xin lỗi thì khác, mình se thành người nổi tiếng, con đường làm quan sau này của mình sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên Vương Định Bang chỉ có thể im lặng là vàng. Y thầm nghĩ đám người Hứa Lập cũng không dám ép mình xin lỗi công khai.
Vương Định Bang dâu biết Hứa Lập sớm đã ghét y. Bây giờ thấy Vương Định Bang không có phản ứng gì, Hứa Lập không tiện mở miệng. Hắn một khi ra lệnh Vương Định Bang xin lỗi công khai thì đó là trở mặt hoàn toàn. Cho nên Hứa Lập nhìn sang Phương Bách Niên.
Phương Bách Niên đang ngồi xem trò vui. Nếu vì việc nhỏ này mà Vương Định Bang bị ép rời khỏi Vọng Giang thì người có lợi nhất định là mình. Chính vì Vương Định Bang đột nhiên tới Vọng Giang nên mới khiến bản thân Phương Bách Niên không có thu hoạch gì, không tiến lên nổi một bước.