Hứa Lập nhìn Lữ Tĩnh ăn món mình nấu, mắt hắn không khỏi ươn ướt. Trước đây khi Lữ Tĩnh ăn món mình nấu sẽ như thế nào?
Khi Hứa Lập chuyển về địa phương công tác, hai người cưới nhau cũng có một thời gian hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Nhưng Hứa Lập dần nhận nhiều vụ án hơn, vì đảm bảo cuộc sống bình yên cho dân chúng mà hắn chỉ có thể mỗi ngày đi sớm về muộn phá án, hắn phải để Lữ Tĩnh ở nhà một mình. Ngay cả thời gian Lữ Tĩnh có thai hắn cũng chỉ ở bên cô không đầy nửa tháng.
Nhưng cho dù như vậy Lữ Tĩnh chưa từng có một câu oán hận, cô chỉ yên lặng ủng hộ mình, cô chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu gì, mình có lỗi với cô quá nhiều.
Lữ Tĩnh ăn đang ăn ngon lành lại phát hiện Hứa Lập ngồi đối diện mình chỉ cầm đũa mà không ăn. Lữ Tĩnh không khỏi có chút xấu hổ. Người ta mời mình ăn nhưng không ăn, mình là khách lại ăn rất ngon.
- Hứa Lập, anh, anh mâu ưn đi.
Hứa Lập không muốn làm Lữ Tĩnh thấy gì khác lạ, hắn vội vàng nói:
- Ừ, cô ăn đi.
Nói xong Hứa Lập cúi đầu ăn, hắn không muốn để Lữ Tĩnh thấy mắt mình đã đỏ lên.
Bốn món ăn và hai bát cơm cho từng người, hai người ăn hết nhiều đồ như vậy làm mọi người xung quanh khá giật mình. Đặc biệt là mấy người đàn ông ở đối diện thậm chí còn kinh ngạc nói: “Từng đó bằng số đồ tôi ăn cả ngày”
Hứa Lập ngồi nhìn Lữ Tĩnh dọn bàn, hắn không khỏi nhớ tới cuộc sống hạnh phúc của mình và cô. Chỉ cần lúc mình rảnh làm vài món đãi Lữ Tĩnh, mà ăn xong Lữ Tĩnh sẽ đi thu dọn, đây đã thành thông lệ của hai người.
Hai người cũng ở trong không khí ấm áp hạnh phúc đó mà đón con trai ra đời, từ đó về sau thế giới hai người biến thành cuộc sống gia đình ba người. Tình cảm của hai vợ chồng càng tăng thêm nhờ đứa con…
Dọn rác xong, Lữ Tĩnh ngồi xuống nhưng lại phát hiện Hứa Lập đang ngẩn ra đó nhìn mình.
Mặt cô đỏ lên lẩm bẩm nói “Ngốc quá”. Lữ Tĩnh đã không nhớ nổi hôm nay mình đã mấy lần đỏ mặt.
Hứa Lập cười to không giải thích, cô nói:
- Cô chắc mệt rồi, nằm nghỉ đi, tôi lên trên.
Nói xong Hứa Lập linh hoạt nhảy lên giường trên, hắn nằm xuống không nói một câu nào.
Hứa Lập đâu ngờ ý tốt của mình lại làm Lữ Tĩnh oán giận. Chỉ là hai người còn chưa quá quen thân, cô đâu thể chủ động gọi hắn xuống nói chuyện chứ? Cô thầm oán tên Hứa Lập này chẳng biết ý gì cả, có ai vừa ăn xong là ngủ luôn cơ chứ? Chẳng lẽ hắn nghĩ ai cũng như con heo giống hắn sao?
Lữ Tĩnh không thể làm gì khác hơn là lấy một quyển báo trong túi ra xem. Nhưng đọc một chút là cô lại phát hiện mắt mình không mở ra nổi, chẳng lẽ mình sẽ nằm xuống luôn giống một con lợn? Không được? Lữ Tĩnh đấu tranh với con sâu ngủ hơn mười hiệp cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại. Cô gập báo lại mơ màng thầm nghĩ “Biến thành con heo xinh xắn cũng được mà, nhưng lại có lợi cho tên Hứa Lập kia rồi, mình cùng tiến vào giấc mộng với hắn”… sau đó Lữ Tĩnh liền rơi vào mộng đẹp.
Hứa Lập nằm ở giường trên không nhúc nhích, hai mắt cứ mở ra. Hứa Lập không hề buồn ngủ. Hắn chỉ nghĩ tới Phạm Ngọc Hoa, Kế Xuân Mai và Lữ Tĩnh ở giường dưới, hắn lại thấy đau đầu. Hắn không thể nào làm rõ tâm trạng của mình được. Hắn vốn đã nghĩ không nên có quan hệ gì với Lữ Tĩnh nữa nhưng ai ngờ ma xui quỷ khiến lại đi cùng toa với cô như năm nào, lại trùng hợp thấy vẻ dịu dàng, đáng yêu cả cô, tình yêu hắn dành cho cô đâu phải nói quên là quên được?
Hứa Lập vừa nãy từ trong mắt của Lữ Tĩnh có thể nhận ra cô có ấn tượng tốt đối với mình, nếu cứ phát triển thì tình cảm đôi bên sẽ nhanh chóng sâu đậm. Đây cũng là nguyên nhân mà Hứa Lập đột nhiên nói muốn đi ngủ khi hai người đang nói chuyện vui vẻ. Hắn không muốn Lữ Tĩnh bị lún sâu vào quan hệ với mình.
Hứa Lập nằm trên giường mà trong đầu chốc lát lại hiện ra hình bóng của Phạm Ngọc Hoa, của Kế Xuân Mai, lúc lại hiện ra Lữ Tĩnh, nó làm đầu óc Hứa Lập rất loạn. không biết hắn nghĩ bao lâu tới khi đèn toa xe được tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt từ ngoài hành lang hắt vào, người xung quanh đã ngủ hết thì Hứa Lập mới đi ngủ.
Trong giấc mơ Hứa Lập vẫn không bỏ được ba người kia ra khỏi đầu. Lúc hắn mơ mình gặp Phạm Ngọc Hoa, Kế Xuân Mai, lúc lại mơ thấy Lữ Tĩnh biết quan hệ của cô với mình. Tóm lại là loạn.
Hứa Lập đang nằm mơ đột nhiên bị âm thanh rất nhỏ làm hắn tỉnh táo lại. Hắn nhìn xuống dưới thì thấy một bóng đen đang định lục túi hành lý của Lữ Tĩnh.
Bóng đen cũng thấy Hứa Lập xoay người ngồi dậy, hắn đưa tay ra sau móc một con dao tới chỉ vào Hứa Lập. Hắn lạnh giọng nói:
- Thằng kia đừng có xen vào việc của người khác, ông chỉ cầu tài không cầu mệnh. Chẳng qua nếu mày dám kêu một tiếng thì cẩn thận con dao này cho mày một nhát.
Nhìn đối phương cố ra vẻ ác độc, Hứa Lập không nhịn được cười. Trước đây hắn đi xe lửa không gặp tên trộm ngu ngốc này, đối phương vậy mà dám trộm đồ trên tàu. Nếu bị người phát hiện thì chạy được ư? Bị người phát hiện còn dám uy hiếp, hắn không nghĩ mình ở trên tàu rồi bị đuổi sẽ thoát thân thế nào ư? Hắn tưởng mình là du kích thời đánh Nhật sao? Tốc độ tàu bây giờ đã lên tới hơn trăm km, dù là lính biệt động cũng không dám nhảy từ trên tàu xuống.
Chẳng qua Hứa Lập lại quên khi xưa mình về nhà thăm quê có mặc quân phục, quân hàm thượng úy. Nhìn hắn như vậy thì ai còn dám tới cướp chứ? Bây giờ Hứa Lập mặc dù vẫn tập luyện nhưng đi đâu đều ngồi xe, sống sung sướng nên hắn giống một thư sinh hơn là người có võ.
Thấy Hứa Lập coi thường sự uy hiếp của mình, bóng đen mặc dù là kẻ trộm nhưng trộm cũng có tôn nghiêm của mình. Giờ bị coi thường thì sau hắn còn gặp mặt đồng đảng thế nào.
- Thằng kia, mày đã mù mắt thì đừng trách ông.
Vừa nói bóng đen dĩ nhiên không thèm trộm đồ nữa mà vung dao về phía Hứa Lập.
Khi Hứa Lập chuyển về địa phương công tác, hai người cưới nhau cũng có một thời gian hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Nhưng Hứa Lập dần nhận nhiều vụ án hơn, vì đảm bảo cuộc sống bình yên cho dân chúng mà hắn chỉ có thể mỗi ngày đi sớm về muộn phá án, hắn phải để Lữ Tĩnh ở nhà một mình. Ngay cả thời gian Lữ Tĩnh có thai hắn cũng chỉ ở bên cô không đầy nửa tháng.
Nhưng cho dù như vậy Lữ Tĩnh chưa từng có một câu oán hận, cô chỉ yên lặng ủng hộ mình, cô chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu gì, mình có lỗi với cô quá nhiều.
Lữ Tĩnh ăn đang ăn ngon lành lại phát hiện Hứa Lập ngồi đối diện mình chỉ cầm đũa mà không ăn. Lữ Tĩnh không khỏi có chút xấu hổ. Người ta mời mình ăn nhưng không ăn, mình là khách lại ăn rất ngon.
- Hứa Lập, anh, anh mâu ưn đi.
Hứa Lập không muốn làm Lữ Tĩnh thấy gì khác lạ, hắn vội vàng nói:
- Ừ, cô ăn đi.
Nói xong Hứa Lập cúi đầu ăn, hắn không muốn để Lữ Tĩnh thấy mắt mình đã đỏ lên.
Bốn món ăn và hai bát cơm cho từng người, hai người ăn hết nhiều đồ như vậy làm mọi người xung quanh khá giật mình. Đặc biệt là mấy người đàn ông ở đối diện thậm chí còn kinh ngạc nói: “Từng đó bằng số đồ tôi ăn cả ngày”
Hứa Lập ngồi nhìn Lữ Tĩnh dọn bàn, hắn không khỏi nhớ tới cuộc sống hạnh phúc của mình và cô. Chỉ cần lúc mình rảnh làm vài món đãi Lữ Tĩnh, mà ăn xong Lữ Tĩnh sẽ đi thu dọn, đây đã thành thông lệ của hai người.
Hai người cũng ở trong không khí ấm áp hạnh phúc đó mà đón con trai ra đời, từ đó về sau thế giới hai người biến thành cuộc sống gia đình ba người. Tình cảm của hai vợ chồng càng tăng thêm nhờ đứa con…
Dọn rác xong, Lữ Tĩnh ngồi xuống nhưng lại phát hiện Hứa Lập đang ngẩn ra đó nhìn mình.
Mặt cô đỏ lên lẩm bẩm nói “Ngốc quá”. Lữ Tĩnh đã không nhớ nổi hôm nay mình đã mấy lần đỏ mặt.
Hứa Lập cười to không giải thích, cô nói:
- Cô chắc mệt rồi, nằm nghỉ đi, tôi lên trên.
Nói xong Hứa Lập linh hoạt nhảy lên giường trên, hắn nằm xuống không nói một câu nào.
Hứa Lập đâu ngờ ý tốt của mình lại làm Lữ Tĩnh oán giận. Chỉ là hai người còn chưa quá quen thân, cô đâu thể chủ động gọi hắn xuống nói chuyện chứ? Cô thầm oán tên Hứa Lập này chẳng biết ý gì cả, có ai vừa ăn xong là ngủ luôn cơ chứ? Chẳng lẽ hắn nghĩ ai cũng như con heo giống hắn sao?
Lữ Tĩnh không thể làm gì khác hơn là lấy một quyển báo trong túi ra xem. Nhưng đọc một chút là cô lại phát hiện mắt mình không mở ra nổi, chẳng lẽ mình sẽ nằm xuống luôn giống một con lợn? Không được? Lữ Tĩnh đấu tranh với con sâu ngủ hơn mười hiệp cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại. Cô gập báo lại mơ màng thầm nghĩ “Biến thành con heo xinh xắn cũng được mà, nhưng lại có lợi cho tên Hứa Lập kia rồi, mình cùng tiến vào giấc mộng với hắn”… sau đó Lữ Tĩnh liền rơi vào mộng đẹp.
Hứa Lập nằm ở giường trên không nhúc nhích, hai mắt cứ mở ra. Hứa Lập không hề buồn ngủ. Hắn chỉ nghĩ tới Phạm Ngọc Hoa, Kế Xuân Mai và Lữ Tĩnh ở giường dưới, hắn lại thấy đau đầu. Hắn không thể nào làm rõ tâm trạng của mình được. Hắn vốn đã nghĩ không nên có quan hệ gì với Lữ Tĩnh nữa nhưng ai ngờ ma xui quỷ khiến lại đi cùng toa với cô như năm nào, lại trùng hợp thấy vẻ dịu dàng, đáng yêu cả cô, tình yêu hắn dành cho cô đâu phải nói quên là quên được?
Hứa Lập vừa nãy từ trong mắt của Lữ Tĩnh có thể nhận ra cô có ấn tượng tốt đối với mình, nếu cứ phát triển thì tình cảm đôi bên sẽ nhanh chóng sâu đậm. Đây cũng là nguyên nhân mà Hứa Lập đột nhiên nói muốn đi ngủ khi hai người đang nói chuyện vui vẻ. Hắn không muốn Lữ Tĩnh bị lún sâu vào quan hệ với mình.
Hứa Lập nằm trên giường mà trong đầu chốc lát lại hiện ra hình bóng của Phạm Ngọc Hoa, của Kế Xuân Mai, lúc lại hiện ra Lữ Tĩnh, nó làm đầu óc Hứa Lập rất loạn. không biết hắn nghĩ bao lâu tới khi đèn toa xe được tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt từ ngoài hành lang hắt vào, người xung quanh đã ngủ hết thì Hứa Lập mới đi ngủ.
Trong giấc mơ Hứa Lập vẫn không bỏ được ba người kia ra khỏi đầu. Lúc hắn mơ mình gặp Phạm Ngọc Hoa, Kế Xuân Mai, lúc lại mơ thấy Lữ Tĩnh biết quan hệ của cô với mình. Tóm lại là loạn.
Hứa Lập đang nằm mơ đột nhiên bị âm thanh rất nhỏ làm hắn tỉnh táo lại. Hắn nhìn xuống dưới thì thấy một bóng đen đang định lục túi hành lý của Lữ Tĩnh.
Bóng đen cũng thấy Hứa Lập xoay người ngồi dậy, hắn đưa tay ra sau móc một con dao tới chỉ vào Hứa Lập. Hắn lạnh giọng nói:
- Thằng kia đừng có xen vào việc của người khác, ông chỉ cầu tài không cầu mệnh. Chẳng qua nếu mày dám kêu một tiếng thì cẩn thận con dao này cho mày một nhát.
Nhìn đối phương cố ra vẻ ác độc, Hứa Lập không nhịn được cười. Trước đây hắn đi xe lửa không gặp tên trộm ngu ngốc này, đối phương vậy mà dám trộm đồ trên tàu. Nếu bị người phát hiện thì chạy được ư? Bị người phát hiện còn dám uy hiếp, hắn không nghĩ mình ở trên tàu rồi bị đuổi sẽ thoát thân thế nào ư? Hắn tưởng mình là du kích thời đánh Nhật sao? Tốc độ tàu bây giờ đã lên tới hơn trăm km, dù là lính biệt động cũng không dám nhảy từ trên tàu xuống.
Chẳng qua Hứa Lập lại quên khi xưa mình về nhà thăm quê có mặc quân phục, quân hàm thượng úy. Nhìn hắn như vậy thì ai còn dám tới cướp chứ? Bây giờ Hứa Lập mặc dù vẫn tập luyện nhưng đi đâu đều ngồi xe, sống sung sướng nên hắn giống một thư sinh hơn là người có võ.
Thấy Hứa Lập coi thường sự uy hiếp của mình, bóng đen mặc dù là kẻ trộm nhưng trộm cũng có tôn nghiêm của mình. Giờ bị coi thường thì sau hắn còn gặp mặt đồng đảng thế nào.
- Thằng kia, mày đã mù mắt thì đừng trách ông.
Vừa nói bóng đen dĩ nhiên không thèm trộm đồ nữa mà vung dao về phía Hứa Lập.