Lưu Tân Nhâm đâu biết nơi này vốn đón tiếp toàn là những vị lãnh đạo tỉnh, dù lãnh đạo tỉnh đã nhập viện nhưng công việc vẫn không thể trì hoãn. Ở đây không những là phòng bệnh mà cũng là văn phòng làm việc của các vị lãnh đạo ở bệnh viện.
Trong phòng bệnh không chỉ có trưởng khoa Lưu ngây người mà người nhà Lữ Tĩnh càng hoảng sợ, người ta nói vào viện là chịu tội nhưng như thế này không phải là hưởng thụ sao, nhà mình dù có điều kiện nhưng vẫn kém nơi này.
Lâm Canh thấy người nhà họ Lữ kinh ngạc cũng không lạ gì, người bình thường vào đây giật mình cũng là bình thường, nhưng nhìn vẻ mặt Hứa Lập thì Lâm Canh yên tâm hơn. Hứa Lập nhìn quen mắt, ngay cả khách sạn 5 sao xa hoa nhất ở nước Anh, nước Mỹ cũng ở rồi nên sẽ không kinh ngạc với điều kiện nơi này. Hoàn cảnh nơi này cũng làm Hứa Lập hài lòng nên ngoài mặt Hứa Lập cũng tươi cười hơn.
Lâm Canh cẩn thận kiểm tra vết thương của Lữ Thiết Sinh, lại hỏi Lữ Thiết Sinh cảm giác thế nào. Cuối cùng y mới cười nói:
- Mọi người yên tâm, vết thương của Lữ Thiết Sinh không nghiêm trọng lắm, sau phẫu thuật chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không tới nửa năm là hoàn toàn có thể khôi phục như trước, không có bất cứ di chứng nào khác.
Nghe Lâm Canh nói Lữ Tĩnh và mẹ cô đều thấy an lòng, Hứa Lập đi lên trước nói:
- Giáo sư Lâm cảm ơn ngài, không biết tối ngài có thời gian không, nếu như có thời gian tôi mời ngài ăn cơm, nhân cơ hội thỉnh giáo ngài.
Lâm Canh nghe rồi lắc đầu nói:
- Tiểu Hứa, cảm ơn ý tốt của cậu nhưng vết thương của người bệnh càng được phẫu thuật sớm càng nhanh khỏi nên tôi quyết định 10 giờ sáng mai phẫu thuật. Tối hôm nay tôi phải nghỉ ngơi thật tốt thì phẫu thuật mới tốt, chốc nữa cậu đưa người bệnh đi kiểm tra toàn diện xem sức khỏe y có bình thường hay không, có gì thay đổi thì báo ngay với tôi.
Hứa Lập cầm tay Lâm Canh nói:
- Vâng giáo sư Lâm, sau phẫu thuật tôi xin mời ngài.
Lâm Canh đi mọi người ở lại phòng bệnh, trưởng khoa Lưu dù tò mò nhưng lúc chiều khi ở bệnh viện An Huệ mình nói châm chọc không ít lúc này xấu hổ không dám hỏi Hứa Lập. Nhưng Lữ Tĩnh lúc này cũng rất tò mò, Hứa Lập đang làm gì? Sao hắn lại có quyền lớn như vậy, lại biết người như Lâm Canh, lại có thể an bài phòng bệnh cao cấp như này cho cha? Lữ Tĩnh là y tá đối với quy định bí mật của bệnh viện rất hiểu rõ, với những phòng bệnh đặc biệt thế này người bình thường dù có tiền cũng không được nằm, những người có thể vào đây nhất định là người phải có thân phận.
- Hứa Lập, anh nói thật cho em biết, anh rốt cục đang làm gì? Sao anh lại biết giáo sư Lâm?
Những lời Lữ Tĩnh nói cũng là lời mọi người ở đây muốn nói.
- Tôi, tôi là công chức bình thường, sao tôi biết giáo sư Lâm được, tôi có người bạn quen với giáo sư Lâm, tôi chỉ nhờ bạn thôi.
Hứa Lập trả lời.
Hứa Lập không muốn thân phận mình bị bại lộ, chủ yếu nhất là dọa Lữ Tĩnh, từ khi quen Lữ Tĩnh đến khi yêu nhau rồi lập gia đình, cùng sống chết nên Hứa Lập hiểu rõ Lữ Tĩnh. Lữ Tĩnh không phải là loại người ham hư vinh, ngược lại là người rất tâm lý, nếu nói cho cô biết thân phận của mình thì càng sinh ra ngăn cách hơn đến lúc đó làm bạn cũng không được.
Khi Hứa Lập đi gặp Lâm Canh cũng nói hắn giúp mình dấu thân phận, Lâm Canh biết Hứa Lập nhờ mình giúp thì đối với mình càng có lợi cũng không muốn xen vào việc của người khác. Cho nên khi bắt tay nói chuyện Lâm Canh cũng chỉ gọi Hứa Lập là Tiểu Hứa mà không gọi hắn là bí thư Hứa.
Câu trả lời của Hứa Lập không làm Lữ Tĩnh hài lòng nhưng lúc này Kim Minh Long dẫn theo hai y tá mang theo thiết bị kiểm tra đến cắt đứt lòng hiếu kỳ của Lữ Tĩnh.
Bệnh tình của Lữ Thiết Sinh lúc này là quan trọng nhất, Hứa Lập cũng không chạy được, đợi lúc rảnh rồi hỏi hắn. Hứa Lập nhân cơ hội này nói mình có việc đi khỏi bệnh viện.
Lữ Tĩnh và mẹ phối hợp cùng Kim Minh Long và y tá giúp Lữ Thiết Sinh kiểm tra từ lấy máu đến xét nghiệm nước tiểu, kiểm tra các bộ phận, đối với Lữ Thiết Sinh có thể nói là kiểm tra toàn diện.
Một số xét nghiệm sáng mai mới có kết quả, Lữ Thiết Sinh có thể thuận lợi phẫu thuật hay không còn phải đợi Lâm Canh ngày mai xem kết quả thì mới biết được.
Trưởng khoa Lưu tối đó cũng đi theo xe cấp cứu về bệnh viện An Huệ, ở đây không cần hắn nữa. Hơn nữa với thân phận của hắn thì khi phẫu thuật cũng không được ở bên nhìn mà học tập, ở đây cũng không làm được gì.
Ăn cơm tối xong y tá tiêm cho Lữ Thiết Sinh một mũi giảm đau tiêu viêm, sau khi tiêm thuốc vết thương đau nhức của Lữ Thiết Sinh dần dần không có cảm giác rồi ngủ thiếp đi, một y tá ở phòng bệnh Lữ Thiết Sinh để chắm sóc. Lữ Tĩnh khuyên mẹ sang phòng bên nghỉ ngơi, từ khi Lữ Thiết Sinh bị tai nạn tới này mẹ Lữ Tĩnh chưa được nghỉ ngơi, nhìn chồng đau như vậy làm sao bà có thể ăn cơm và nghĩ làm sao khiến lái xe Triệu chịu trách nhiệm. Từ khi Lữ Tĩnh trở về thì mọi chuyện dễ dàng hơn, giờ chồng cũng nằm ở phòng bệnh tốt nhất khoa Xương của tỉnh, lại có chuyên gia tốt nhất tỉnh phẫu thuật. Mẹ Lữ Tĩnh cuối cùng cũng an tâm để ngủ một giấc.
Lữ Tĩnh nhìn mẹ ngủ ngon lại nhìn cha, vẻ mặt đau khổ của cha cũng đã giảm đi rất nhiều, ngồi bên cũng có y tá liên tục nhìn bảng theo dõi rồi thỉnh thoản nhìn thiết bị theo dõi Lữ Thiết Sinh. Nhìn vẻ mặt Lữ Thiết Sinh một lúc Lữ Tĩnh nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, ra ngoài hành lang gọi điện cho Hứa Lập.
- Cám ơn.
Khi có người nhận điện thoại Lữ Tĩnh thấy hai người không thể nói chuyện bình thường được nữa.
Hứa Lập cầm điện thoại một lúc rồi mới nói:
- Cám ơn cái gì, là bạn bè thì không cần những lời đó.
- Anh ở đâu? Em muốn nói chuyện với anh.
Khi Lữ Tĩnh thấy Hứa Lập giúp mình thì rất cảm động, cô muốn nói cảm ơn trước mặt Hứa Lập và có nhiều chuyện muốn hỏi rõ.
Hứa Lập chỉ nói:
- Tôi, tôi có việc bận, giờ ở cùng một người bạn, để sau khi cha em phẫu thuật xong chúng ta nói được không? Em cũng vất vả mấy ngày rồi, tối nay ngủ thật ngon vào.
Với yêu cầu của Hứa Lập thì Lữ Tĩnh chỉ có thể đáp ứng, giờ hai người chỉ có quan hệ bình thường, dù trong lòng mình có hình bóng Hứa Lập nhưng không biết thân phận Hứa Lập là gì, có bạn gái hay chưa, sao người ta có thể coi trọng mình chứ?
Trong phòng bệnh không chỉ có trưởng khoa Lưu ngây người mà người nhà Lữ Tĩnh càng hoảng sợ, người ta nói vào viện là chịu tội nhưng như thế này không phải là hưởng thụ sao, nhà mình dù có điều kiện nhưng vẫn kém nơi này.
Lâm Canh thấy người nhà họ Lữ kinh ngạc cũng không lạ gì, người bình thường vào đây giật mình cũng là bình thường, nhưng nhìn vẻ mặt Hứa Lập thì Lâm Canh yên tâm hơn. Hứa Lập nhìn quen mắt, ngay cả khách sạn 5 sao xa hoa nhất ở nước Anh, nước Mỹ cũng ở rồi nên sẽ không kinh ngạc với điều kiện nơi này. Hoàn cảnh nơi này cũng làm Hứa Lập hài lòng nên ngoài mặt Hứa Lập cũng tươi cười hơn.
Lâm Canh cẩn thận kiểm tra vết thương của Lữ Thiết Sinh, lại hỏi Lữ Thiết Sinh cảm giác thế nào. Cuối cùng y mới cười nói:
- Mọi người yên tâm, vết thương của Lữ Thiết Sinh không nghiêm trọng lắm, sau phẫu thuật chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không tới nửa năm là hoàn toàn có thể khôi phục như trước, không có bất cứ di chứng nào khác.
Nghe Lâm Canh nói Lữ Tĩnh và mẹ cô đều thấy an lòng, Hứa Lập đi lên trước nói:
- Giáo sư Lâm cảm ơn ngài, không biết tối ngài có thời gian không, nếu như có thời gian tôi mời ngài ăn cơm, nhân cơ hội thỉnh giáo ngài.
Lâm Canh nghe rồi lắc đầu nói:
- Tiểu Hứa, cảm ơn ý tốt của cậu nhưng vết thương của người bệnh càng được phẫu thuật sớm càng nhanh khỏi nên tôi quyết định 10 giờ sáng mai phẫu thuật. Tối hôm nay tôi phải nghỉ ngơi thật tốt thì phẫu thuật mới tốt, chốc nữa cậu đưa người bệnh đi kiểm tra toàn diện xem sức khỏe y có bình thường hay không, có gì thay đổi thì báo ngay với tôi.
Hứa Lập cầm tay Lâm Canh nói:
- Vâng giáo sư Lâm, sau phẫu thuật tôi xin mời ngài.
Lâm Canh đi mọi người ở lại phòng bệnh, trưởng khoa Lưu dù tò mò nhưng lúc chiều khi ở bệnh viện An Huệ mình nói châm chọc không ít lúc này xấu hổ không dám hỏi Hứa Lập. Nhưng Lữ Tĩnh lúc này cũng rất tò mò, Hứa Lập đang làm gì? Sao hắn lại có quyền lớn như vậy, lại biết người như Lâm Canh, lại có thể an bài phòng bệnh cao cấp như này cho cha? Lữ Tĩnh là y tá đối với quy định bí mật của bệnh viện rất hiểu rõ, với những phòng bệnh đặc biệt thế này người bình thường dù có tiền cũng không được nằm, những người có thể vào đây nhất định là người phải có thân phận.
- Hứa Lập, anh nói thật cho em biết, anh rốt cục đang làm gì? Sao anh lại biết giáo sư Lâm?
Những lời Lữ Tĩnh nói cũng là lời mọi người ở đây muốn nói.
- Tôi, tôi là công chức bình thường, sao tôi biết giáo sư Lâm được, tôi có người bạn quen với giáo sư Lâm, tôi chỉ nhờ bạn thôi.
Hứa Lập trả lời.
Hứa Lập không muốn thân phận mình bị bại lộ, chủ yếu nhất là dọa Lữ Tĩnh, từ khi quen Lữ Tĩnh đến khi yêu nhau rồi lập gia đình, cùng sống chết nên Hứa Lập hiểu rõ Lữ Tĩnh. Lữ Tĩnh không phải là loại người ham hư vinh, ngược lại là người rất tâm lý, nếu nói cho cô biết thân phận của mình thì càng sinh ra ngăn cách hơn đến lúc đó làm bạn cũng không được.
Khi Hứa Lập đi gặp Lâm Canh cũng nói hắn giúp mình dấu thân phận, Lâm Canh biết Hứa Lập nhờ mình giúp thì đối với mình càng có lợi cũng không muốn xen vào việc của người khác. Cho nên khi bắt tay nói chuyện Lâm Canh cũng chỉ gọi Hứa Lập là Tiểu Hứa mà không gọi hắn là bí thư Hứa.
Câu trả lời của Hứa Lập không làm Lữ Tĩnh hài lòng nhưng lúc này Kim Minh Long dẫn theo hai y tá mang theo thiết bị kiểm tra đến cắt đứt lòng hiếu kỳ của Lữ Tĩnh.
Bệnh tình của Lữ Thiết Sinh lúc này là quan trọng nhất, Hứa Lập cũng không chạy được, đợi lúc rảnh rồi hỏi hắn. Hứa Lập nhân cơ hội này nói mình có việc đi khỏi bệnh viện.
Lữ Tĩnh và mẹ phối hợp cùng Kim Minh Long và y tá giúp Lữ Thiết Sinh kiểm tra từ lấy máu đến xét nghiệm nước tiểu, kiểm tra các bộ phận, đối với Lữ Thiết Sinh có thể nói là kiểm tra toàn diện.
Một số xét nghiệm sáng mai mới có kết quả, Lữ Thiết Sinh có thể thuận lợi phẫu thuật hay không còn phải đợi Lâm Canh ngày mai xem kết quả thì mới biết được.
Trưởng khoa Lưu tối đó cũng đi theo xe cấp cứu về bệnh viện An Huệ, ở đây không cần hắn nữa. Hơn nữa với thân phận của hắn thì khi phẫu thuật cũng không được ở bên nhìn mà học tập, ở đây cũng không làm được gì.
Ăn cơm tối xong y tá tiêm cho Lữ Thiết Sinh một mũi giảm đau tiêu viêm, sau khi tiêm thuốc vết thương đau nhức của Lữ Thiết Sinh dần dần không có cảm giác rồi ngủ thiếp đi, một y tá ở phòng bệnh Lữ Thiết Sinh để chắm sóc. Lữ Tĩnh khuyên mẹ sang phòng bên nghỉ ngơi, từ khi Lữ Thiết Sinh bị tai nạn tới này mẹ Lữ Tĩnh chưa được nghỉ ngơi, nhìn chồng đau như vậy làm sao bà có thể ăn cơm và nghĩ làm sao khiến lái xe Triệu chịu trách nhiệm. Từ khi Lữ Tĩnh trở về thì mọi chuyện dễ dàng hơn, giờ chồng cũng nằm ở phòng bệnh tốt nhất khoa Xương của tỉnh, lại có chuyên gia tốt nhất tỉnh phẫu thuật. Mẹ Lữ Tĩnh cuối cùng cũng an tâm để ngủ một giấc.
Lữ Tĩnh nhìn mẹ ngủ ngon lại nhìn cha, vẻ mặt đau khổ của cha cũng đã giảm đi rất nhiều, ngồi bên cũng có y tá liên tục nhìn bảng theo dõi rồi thỉnh thoản nhìn thiết bị theo dõi Lữ Thiết Sinh. Nhìn vẻ mặt Lữ Thiết Sinh một lúc Lữ Tĩnh nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, ra ngoài hành lang gọi điện cho Hứa Lập.
- Cám ơn.
Khi có người nhận điện thoại Lữ Tĩnh thấy hai người không thể nói chuyện bình thường được nữa.
Hứa Lập cầm điện thoại một lúc rồi mới nói:
- Cám ơn cái gì, là bạn bè thì không cần những lời đó.
- Anh ở đâu? Em muốn nói chuyện với anh.
Khi Lữ Tĩnh thấy Hứa Lập giúp mình thì rất cảm động, cô muốn nói cảm ơn trước mặt Hứa Lập và có nhiều chuyện muốn hỏi rõ.
Hứa Lập chỉ nói:
- Tôi, tôi có việc bận, giờ ở cùng một người bạn, để sau khi cha em phẫu thuật xong chúng ta nói được không? Em cũng vất vả mấy ngày rồi, tối nay ngủ thật ngon vào.
Với yêu cầu của Hứa Lập thì Lữ Tĩnh chỉ có thể đáp ứng, giờ hai người chỉ có quan hệ bình thường, dù trong lòng mình có hình bóng Hứa Lập nhưng không biết thân phận Hứa Lập là gì, có bạn gái hay chưa, sao người ta có thể coi trọng mình chứ?