Đang khi Thôi Lâm đánh Triệu Quân, ngoài cửa có bảy tám tên thanh niên cầm gậy, côn lao vào. Vừa vào thấy Triệu Quân bị đánh nằm trên mặt đất không dám chống cự, tên nào tên đó hoảng sợ. Tên cầm đầu đúng là người vừa ngồi ăn cùng Triệu Quân. Nhìn bộ dạng Triệu Quân như vậy, hắn cẩn thận hỏi:
- Quân tử, sao rồi, không có việc gì chứ?
Triệu Quân vừa bị đánh ngoan ngoãn không dám chống cự bây giờ thấy có người tới, y không biết lấy sức từ đâu mà nhân lúc Thôi Lâm chú ý đám người kia, hắn thoáng cái chạy ra ngoài. Hứa Lập mặc dù thấy cũng không ngăn cản. Dù sao có Thôi Lâm ở đây, những tên này sẽ không ai có thể chạy thoát được. Mình mà ra tay là đề cao thân phận tên Triệu Quân này lên.
Triệu Quân thoáng cái chạy ra năm sáu thước trốn ở phía sau những người này, cuối cùng hắn cũng có chút cảm giác an toàn. Mặc dù trên người Triệu Quân không chảy máu, cũng không gãy xương nhưng Thôi Lâm lại chuyên môn đánh vào những chỗ có nhiều dây thần kinh để Triệu Quân chịu đau đớn. Cho nên khi Triệu Quân chạy ra sau đám người thì phát hiện mình đang rất đau, ngay cả chút sức lực cũng không có. Hắn kéo ghế đặt mông ngồi đó nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Quân thở hổn hển vài hơi mới chỉ vào mặt Thôi Lâm mắng.
- Mày dám đánh ông? Hôm nay không đánh mày tới mức mẹ mày không nhận ra thì tao … Lên cho tao, đánh chết hay bị thương đều do tao gánh.
Đám người kia bình thường đều là tiểu đệ đi theo Triệu Quân, bây giờ thấy lão đại bị đánh có ai dám đứng nhìn chứ. Nghe tiếng của Triệu Quân, tên nào cũng giơ vũ khí nhằm vào Thôi Lâm.
Cô chủ quán thấy cảnh bảy tám thanh niên lao vào Thôi Lâm, cô sợ hãi hét lên vội vàng chạy vào bếp. Cô chạy lại làm Hứa Lập, Thôi Lâm cứng mặt lại. Bảy tám tên thanh niên không đáng là gì trong mắt bọn họ. Ngay cả Triệu Quân và cậu của hắn, Hứa Lập cũng không coi ra gì. Nhưng cô chủ quán lại là người Thôi Lâm thích, nhìn bộ dạng vừa nãy của cô chủ quán cũng khiến Hứa Lập hài lòng.
Nhưng cô ả bây giờ chạy lại làm cho hai người rất thất vọng. Mặc dù cô chủ quán là một phụ nữ gặp tình huống như thế này rồi bỏ chạy cũng là bình thường, nhưng Thôi Lâm dù sao cũng ra mặt vì cô, cô không nói một câu đã chạy thì quả thật không xứng với Thôi Lâm. Hứa Lập lắc đầu thở dài, Thôi Lâm từng này tuổi lần đầu động tâm mà lại nhìn nhầm.
Thôi Lâm càng thấy uất ức trong lòng, lửa giận không có chỗ phát tiết phải trút vào đám côn đồ kia. Nhìn tên cầm đầu vung gậy đánh mình, Thôi Lâm hét to một tiếng vung quyền đánh vào cây gậy. Quyền, gậy giao nhau nhưng gậy gãy, tay Thôi Lâm cũng chảy máu.
Nhưng Thôi Lâm nhưng lại phảng phất không cảm thấy đau đớn. Hắn giơ tay nhìn thoáng qua lại nhìn mấy tên địa phương. Mấy tên này bình thường chỉ ỷ vào người đông thế mạnh mà ức hiếp dân chúng. Bây giờ lại thấy có người dùng tay đỡ gậy, gậy gẫy thì không tên nào tin nổi. Đặc biệt là tên vừa đánh với Thôi Lâm, hắn nhìn Thôi Lâm, lại nhìn khúc gậy còn có một nửa trong tay mình, y thầm đoán chẳng lẽ cây gậy này của mình bị mọt ăn ư?
Triệu Quân ngồi thấy mấy tên tiểu đệ đang đứng ngẩn ra, hắn lớn tiếng nói:
- Hắn có một mình, bọn mày sợ gì hả. Tao muốn tay phải của nó, chỉ cần phế tay phải của nó thì tao sẽ cho thằng làm được 30 ngàn.
Có tiền mua tiên cũng được, mấy tên lưu manh bình thường này mấy khi có nhiều tiền như vậy. giờ nghe Triệu Quân thoáng cái cho mình 30 ngàn, lập tức có tên nóng lòng muốn xông tới.
Thôi Lâm lạnh lùng nhìn đám côn đồ, hắn không thèm để ý mấy người này. Hắn chỉ thấy đau lòng vì cô chủ quán mà thôi.
Thôi Lâm giơ tay lên khẽ niếm máu trên tay, chút đau đớn trên tay tạm thời áp chế lửa giận trong lòng, làm hắn tỉnh táo lại. Hắn như nhớ lại cảnh lúc chấp hành nhiệm vụ với đồng đội khi mình còn ở trong Tuyết Báo.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thôi Lâm, hắn còn niếm máu của mình khiến mấy tên côn đồ sợ hãi lui ra sau. Triệu Quân ở phía sau ại không nhịn được hét lớn:
- Không cần sợ hắn, lên cho tao, chỉ cần phế tay của hắn thì tao cho mỗi thằng 10 ngàn.
Triệu Quân quyết định bỏ ra nhiều tiền. Ở đây có tám tên cũng là 80 ngàn, tiền thưởng cao hơn gấp đôi số vừa rồi.
Đám côn đồ nhìn nhau, 10 ngàn đủ mình tiêu xài một thời gian, liều mạng. Vài tên hét lớn để lấy can đảm và một lần nữa xông về phía Thôi Lâm.
Thôi Lâm cười lạnh một tiếng, lúc này hắn đã hoàn toàn bình tĩnh, có lẽ duyên phận của mình còn chưa tới. Vì một người không có cảm giác với mình, vì một người chạy khi thấy nguy hiểm mà đua lòng ư? Không đáng.
Thôi Lâm lấy lại tỉnh táo thì mấy tên côn đồ này sao phải đối thủ. Chỉ không đầy ba phút Triệu Quân một lần nữa rơi vào tay Thôi Lâm. Mà mấy tên côn đồ vừa nãy còn gào thét giờ đã sớm nằm ngổn ngang trên đất. Mới đầu còn có tên ngoan cố chống cự nhưng mỗi một lần đứng lên đều bị Thôi Lâm đánh đập, mỗi lần lại nặng hơn trước. Cuối cùng mấy tên côn đồ không thể đứng lên chỉ còn có thể đàng hoàng nằm trên mặt đất giả chết.
Triệu Quân chứng kiến Thôi Lâm đi về phía mình, hắn còn muốn đứng lên bỏ chạy nhưng lại phát hiện hai chân mình như bị tê đi, không có chút sức nào động đậy. Lúc tay Triệu Quân một lần nữa bị Thôi Lâm túm được, Triệu Quân cố cười gượng mà trông như khóc.
- Đại ca, đại ca, không, ngài là ông nội tôi, mai tôi đổi sang họ của ngài, ngài tha cho tôi đi.
- Tha cho mày, nói thì dễ, nếu không phải ông mày đây tập võ thì chỉ sợ đã ôm tay gãy khóc lóc kêu gào xin mày tha thứ rồi.
Nói xong Thôi Lâm cười lạnh một tiếng:
- Tao luôn có quan điểm lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng. Mày vừa nãy không phải muốn chặt tay tao ư? Tao cũng không quá mức, cũng chỉ muốn một tay của mày. Mày chọn đi, là bên trái hay là bên phải? “
- Đừng mà, đừng mà..
Nghe vậy Triệu Quân hoảng sợ. Hứa Lập ngồi bên thậm chí có thể thấy rõ nước đái từ trên quần Triệu Quân chảy xuống.
Thôi Lâm nhíu mày buồn nôn, Triệu Quân này lại là như vậy, sợ tới mức đái ra quần.
- Quân tử, sao rồi, không có việc gì chứ?
Triệu Quân vừa bị đánh ngoan ngoãn không dám chống cự bây giờ thấy có người tới, y không biết lấy sức từ đâu mà nhân lúc Thôi Lâm chú ý đám người kia, hắn thoáng cái chạy ra ngoài. Hứa Lập mặc dù thấy cũng không ngăn cản. Dù sao có Thôi Lâm ở đây, những tên này sẽ không ai có thể chạy thoát được. Mình mà ra tay là đề cao thân phận tên Triệu Quân này lên.
Triệu Quân thoáng cái chạy ra năm sáu thước trốn ở phía sau những người này, cuối cùng hắn cũng có chút cảm giác an toàn. Mặc dù trên người Triệu Quân không chảy máu, cũng không gãy xương nhưng Thôi Lâm lại chuyên môn đánh vào những chỗ có nhiều dây thần kinh để Triệu Quân chịu đau đớn. Cho nên khi Triệu Quân chạy ra sau đám người thì phát hiện mình đang rất đau, ngay cả chút sức lực cũng không có. Hắn kéo ghế đặt mông ngồi đó nghiến răng nghiến lợi.
Triệu Quân thở hổn hển vài hơi mới chỉ vào mặt Thôi Lâm mắng.
- Mày dám đánh ông? Hôm nay không đánh mày tới mức mẹ mày không nhận ra thì tao … Lên cho tao, đánh chết hay bị thương đều do tao gánh.
Đám người kia bình thường đều là tiểu đệ đi theo Triệu Quân, bây giờ thấy lão đại bị đánh có ai dám đứng nhìn chứ. Nghe tiếng của Triệu Quân, tên nào cũng giơ vũ khí nhằm vào Thôi Lâm.
Cô chủ quán thấy cảnh bảy tám thanh niên lao vào Thôi Lâm, cô sợ hãi hét lên vội vàng chạy vào bếp. Cô chạy lại làm Hứa Lập, Thôi Lâm cứng mặt lại. Bảy tám tên thanh niên không đáng là gì trong mắt bọn họ. Ngay cả Triệu Quân và cậu của hắn, Hứa Lập cũng không coi ra gì. Nhưng cô chủ quán lại là người Thôi Lâm thích, nhìn bộ dạng vừa nãy của cô chủ quán cũng khiến Hứa Lập hài lòng.
Nhưng cô ả bây giờ chạy lại làm cho hai người rất thất vọng. Mặc dù cô chủ quán là một phụ nữ gặp tình huống như thế này rồi bỏ chạy cũng là bình thường, nhưng Thôi Lâm dù sao cũng ra mặt vì cô, cô không nói một câu đã chạy thì quả thật không xứng với Thôi Lâm. Hứa Lập lắc đầu thở dài, Thôi Lâm từng này tuổi lần đầu động tâm mà lại nhìn nhầm.
Thôi Lâm càng thấy uất ức trong lòng, lửa giận không có chỗ phát tiết phải trút vào đám côn đồ kia. Nhìn tên cầm đầu vung gậy đánh mình, Thôi Lâm hét to một tiếng vung quyền đánh vào cây gậy. Quyền, gậy giao nhau nhưng gậy gãy, tay Thôi Lâm cũng chảy máu.
Nhưng Thôi Lâm nhưng lại phảng phất không cảm thấy đau đớn. Hắn giơ tay nhìn thoáng qua lại nhìn mấy tên địa phương. Mấy tên này bình thường chỉ ỷ vào người đông thế mạnh mà ức hiếp dân chúng. Bây giờ lại thấy có người dùng tay đỡ gậy, gậy gẫy thì không tên nào tin nổi. Đặc biệt là tên vừa đánh với Thôi Lâm, hắn nhìn Thôi Lâm, lại nhìn khúc gậy còn có một nửa trong tay mình, y thầm đoán chẳng lẽ cây gậy này của mình bị mọt ăn ư?
Triệu Quân ngồi thấy mấy tên tiểu đệ đang đứng ngẩn ra, hắn lớn tiếng nói:
- Hắn có một mình, bọn mày sợ gì hả. Tao muốn tay phải của nó, chỉ cần phế tay phải của nó thì tao sẽ cho thằng làm được 30 ngàn.
Có tiền mua tiên cũng được, mấy tên lưu manh bình thường này mấy khi có nhiều tiền như vậy. giờ nghe Triệu Quân thoáng cái cho mình 30 ngàn, lập tức có tên nóng lòng muốn xông tới.
Thôi Lâm lạnh lùng nhìn đám côn đồ, hắn không thèm để ý mấy người này. Hắn chỉ thấy đau lòng vì cô chủ quán mà thôi.
Thôi Lâm giơ tay lên khẽ niếm máu trên tay, chút đau đớn trên tay tạm thời áp chế lửa giận trong lòng, làm hắn tỉnh táo lại. Hắn như nhớ lại cảnh lúc chấp hành nhiệm vụ với đồng đội khi mình còn ở trong Tuyết Báo.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thôi Lâm, hắn còn niếm máu của mình khiến mấy tên côn đồ sợ hãi lui ra sau. Triệu Quân ở phía sau ại không nhịn được hét lớn:
- Không cần sợ hắn, lên cho tao, chỉ cần phế tay của hắn thì tao cho mỗi thằng 10 ngàn.
Triệu Quân quyết định bỏ ra nhiều tiền. Ở đây có tám tên cũng là 80 ngàn, tiền thưởng cao hơn gấp đôi số vừa rồi.
Đám côn đồ nhìn nhau, 10 ngàn đủ mình tiêu xài một thời gian, liều mạng. Vài tên hét lớn để lấy can đảm và một lần nữa xông về phía Thôi Lâm.
Thôi Lâm cười lạnh một tiếng, lúc này hắn đã hoàn toàn bình tĩnh, có lẽ duyên phận của mình còn chưa tới. Vì một người không có cảm giác với mình, vì một người chạy khi thấy nguy hiểm mà đua lòng ư? Không đáng.
Thôi Lâm lấy lại tỉnh táo thì mấy tên côn đồ này sao phải đối thủ. Chỉ không đầy ba phút Triệu Quân một lần nữa rơi vào tay Thôi Lâm. Mà mấy tên côn đồ vừa nãy còn gào thét giờ đã sớm nằm ngổn ngang trên đất. Mới đầu còn có tên ngoan cố chống cự nhưng mỗi một lần đứng lên đều bị Thôi Lâm đánh đập, mỗi lần lại nặng hơn trước. Cuối cùng mấy tên côn đồ không thể đứng lên chỉ còn có thể đàng hoàng nằm trên mặt đất giả chết.
Triệu Quân chứng kiến Thôi Lâm đi về phía mình, hắn còn muốn đứng lên bỏ chạy nhưng lại phát hiện hai chân mình như bị tê đi, không có chút sức nào động đậy. Lúc tay Triệu Quân một lần nữa bị Thôi Lâm túm được, Triệu Quân cố cười gượng mà trông như khóc.
- Đại ca, đại ca, không, ngài là ông nội tôi, mai tôi đổi sang họ của ngài, ngài tha cho tôi đi.
- Tha cho mày, nói thì dễ, nếu không phải ông mày đây tập võ thì chỉ sợ đã ôm tay gãy khóc lóc kêu gào xin mày tha thứ rồi.
Nói xong Thôi Lâm cười lạnh một tiếng:
- Tao luôn có quan điểm lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng. Mày vừa nãy không phải muốn chặt tay tao ư? Tao cũng không quá mức, cũng chỉ muốn một tay của mày. Mày chọn đi, là bên trái hay là bên phải? “
- Đừng mà, đừng mà..
Nghe vậy Triệu Quân hoảng sợ. Hứa Lập ngồi bên thậm chí có thể thấy rõ nước đái từ trên quần Triệu Quân chảy xuống.
Thôi Lâm nhíu mày buồn nôn, Triệu Quân này lại là như vậy, sợ tới mức đái ra quần.