- Phạm thúc, chú hiểu lầm rồi.
Hứa Lập không biết hôm nay Phạm Kiệt nói về điều gì vội nói:
- Bắt đầu đúng là cháu có nhiều điều cần suy nghĩ nên chưa tiếp nhận Tiểu Hoa nhưng cuối Tiểu Hoa làm cháu cảm động. Cháu đã tiếp nhận Tiểu Hoa cũng không phụ cô. Nếu chú không tin cháu thì cháu lập tức cùng Tiểu Hoa đăng ký kết hôn.
Phạm Kiệt nghe Hứa Lập nói những lời này mới không nhíu mày nói:
- Nào Tiểu Hứa, ăn một chút trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Rồi gắp một miếng xương to đặt vào bát Hứa Lập.
- Phạm thúc, chú nghe ai nói gì phải không? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hứa Lập nóng lòng muốn biết rõ, nếu Phạm Kiệt nghe về chuyện Kế Xuân Mai mà mình lại nói về Lữ Tĩnh thì khác gì chưa đánh đã khai.
Phạm Kiệt buông đũa nhìn chằm chằm Hứa Lập nói:
- Mấy ngày trước cháu đi Huệ An, có một người bạn là Lữ Tĩnh?
Hứa Lập nghe Phạm Kiệt nhắc tới Lữ Tĩnh cũng nhẹ lòng, mình và Lữ Tĩnh có thể nói là trong sạch, ít nhất là bây giờ như vậy, sau này thế nào thì Hứa Lập không dám nói. Phạm Kiệt biết tới Lữ Tĩnh cũng tốt hơn là biết về Kế Xuân Mai, dù sao Kế Xuân Mai cũng sinh con cho mình rồi, mình có giải thích thế nào cũng không giải thích rõ được vì vậy Hứa Lập mới vội vàng đưa Kế Xuân Mai ra nước ngoài. Mình cũng mới gặp Lữ Tĩnh vài ngày, công việc cũng bề bộn, mà cho tới giờ cũng chỉ là bằng hữu nên không có quan hệ gì khác.
Còn ai nói với Phạm Kiệt chuyện này thì không cần phải truy cứu, biết rồi thì sao? Người kia chắc chỉ muốn lấy lòng Phạm Kiệt mà thôi nên vô ý nói lộ ra.
- Phạm thúc, Lữ Tĩnh là bằng hữu của cháu nhưng cháu cũng chỉ gặp cô có mấy ngày, cô là y tá riêng cho gia đình của bạn học cháu, chính là ông chủ công ty Huệ Tân tên Lý Tân. Lần cháu đưa giám đốc công ty nội thất Shunin đến Bắc Kinh làm việc đã gặp cô tại nhà Lý Tân, cùng là người Tùng Giang nên coi như là đồng hương. Mấy ngày trước Lý Tân nói nhà cô có gặp chuyện khó khăn nhờ cháu giúp cô nên cháu mới đi Huệ An.
Hứa Lập cũng không dám nói cùng di xe lửa về với Lữ Tĩnh, nói như vậy sợ giải thích càng không rõ, với thân phận của Hứa Lập không cần phải đi xe lửa, còn là nằm giường cứng.
Phạm Kiệt nghe xong gương mặt đang nghiêm túc mới chuyển sang tươi cười nói:
- Mau ăn đi, món xương hầm ở đây rất ngon, để lạnh là không ăn được.
Hứa Lập biết Phạm Kiệt tin mình vội nói:
- Phạm thúc, Tiểu Hoa biết chuyện này không? Nếu vậy để cháu đi giải thích với cô để cô không hiểu lầm.
- Không có, không có, chú cũng không nói, hai mẹ con Tiểu Hoa không biết chuyện này. Cháu cũng đừng nói vói nó để nó khỏi suy nghĩ nhiều, ăn đi.
Phạm Kiệt thấy mặt Hứa Lập thản nhiên biết Hứa Lập không nói dối, đây là do mình hiểu lầm nên vội gắp cho Hứa Lập một miếng xương nhiều thịt khác.
Hứa Lập dù sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng cũng rối bời, khi Phạm Kiệt nhắc tới Lữ Tĩnh thì hắn cũng suy nghĩ liên hồi. Mình cho là giữ được bí mật nhưng mới chỉ có thời gian ngắn đã tới tai Phạm Kiệt, có thể nói người làm ông trời đang nhìn. Đúng là không sai, dù bí mật gì thì một thời gian cũng sẽ lộ sơ hở, nhưng mình và Lữ Tĩnh có thể là bằng hữu bình thường ư? Nếu thấy Lữ Tĩnh kết hôn với người khác thì mình có thể ngồi yên thế này không?
Lần trước vừa nghe Lữ Tĩnh vừa nói vừa khóc là trái tim mình cũng luống cuống chỉ vội vàng chạy tới Huệ An gặp cô. Nếu không quan tâm tới cô thì không có khả năng làm lớn chuyện như vậy, nếu là bằng hữu bình thường thì mình có xả thân làm như vậy không? Cũng may Phạm Kiệt chưa điều tra kỹ nếu không mình có giải thích cũng không được.
Nghĩ tới điều này Hứa Lập nhìn lén Phạm Kiệt, xem ra không phải là Phạm Kiệt không nghi ngờ. Ôngđây là biết đúng mực nên nói cảnh cáo mình mà chưa có điều tra gì.
Phạm Kiệt cũng nhận thấy ánh mắt Hứa Lập mới ngẩng đầu cười nói:
- Tiểu Hứa, chuyện thế này nên chú ý một chút, giúp bằng hữu cũng cần có chừng mực. Nếu như có việc không tiện mở miệng thì chú có thể giúp cháu, với thân phận hiện giờ của cháu đã khác, nhất là vấn đề tác phong sống trong chốn quan trường sẽ truyền đi rất nhanh, cho dù chuyện không ảnh hưởng gì những khi truyền tai nhau cũng thêm thắt vào. Dù trong nước đã mở cửa, xã hội cũng không như trước, ít khi quan bị tra vấn về tác phong nhưng cháu lại không như vậy, tuổi cháu còn trẻ, vì tương lai phát triển nếu như bị dán mác tác phong sống không tốt thì con đường tương lai của cháu cũng ảnh hưởng.
Phạm Kiệt quan tâm như vậy, Hứa Lập cũng không thể nói gì mà chỉ gật đầu, những hành vi thế này phải thật cẩn thận mới được.
Phạm Kiệt thấy Hứa Lập ghi tạc trong lòng như vậy cũng gật đầu hài lòng, nhưng ông đâu biết Hứa Lập chỉ nghĩ xem làm thế nào mới giấu được Phạm Kiệt. Hứa Lập không nghĩ sau này không gặp Lữ Tĩnh, như vậy cuộc sống của Hứa Lập không còn ý nghĩa nữa.
Ăm cơm trưa xong Phạm Kiệt về ban Tuyên giáo làm việc còn Hứa Lập thì tới văn phòng Văn Thiên chờ lãnh đạo, cũng mua quà để gặp mặt cảm ơn Ngôn Lợi Bình? Lần này Hứa Lập không tới bệnh viện thăm Lữ Tĩnh vì sợ có tin tức gì lan truyền.
Đến tối Hứa Lập tới khách sạn tỉnh tham gia tiệc, các vị lãnh đạo bí thư chi bộ tỉnh ủy đều đến bữa tiệc tiến hành chào đón các đồng chí tổ nghiên cứu thứ hai. Bữa tiệc lần này do trưởng ban Tổ chức cán bộ Tần Gia Bình làm chủ, có thế nói mục đích, ý nghĩ hoạt động lần này rất quan trọng. Sau đó là đồng chí giám sát Thiệu Đức Minh nói yêu cầu cụ thể, cuối cùng là Hứa Lập thay mặt các thành viên phát biểu.
Các tổ viên khác khi thấy hắn lên đài phát biểu đều mở to hai mắt, dù đã nghe danh Hứa Lập nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Nhìn Hứa Lập mới có 26 tuổi mà đã lên chức như vậy thì sao có thể tin tưởng nổi, dù tâm lý mọi người cũng có vài phần ghen ghét nhưng hâm mộ thì nhiều hơn. Những người đó đều nghĩ khi Hứa Lập nói xong đi xuống thì làm thế nào mới có thể tạo quan hệ gần gũi với vị lãnh đạo cấp phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh Cát Lâm như thế nào.
Dù hôm nay Hứa Lập chỉ là phó bí thư thị ủy Tùng Giang nhưng mấy năm nữa có thể làm quan cấp cao của tỉnh. Hơn nữa sau lưng hắn có thể lực, nếu như có thể gia nhập đoàn thể này thì tiền đồ tương lại của mình chỉ có lợi mà không có hại.
Hứa Lập đứng trên đài phát biết vắn tắt liền có một tràng pháo tay, những lời Hứa Lập nói rất hay nhưng nhiều người là sợ hay chỉ ưu tiên thôi.
Hứa Lập không biết hôm nay Phạm Kiệt nói về điều gì vội nói:
- Bắt đầu đúng là cháu có nhiều điều cần suy nghĩ nên chưa tiếp nhận Tiểu Hoa nhưng cuối Tiểu Hoa làm cháu cảm động. Cháu đã tiếp nhận Tiểu Hoa cũng không phụ cô. Nếu chú không tin cháu thì cháu lập tức cùng Tiểu Hoa đăng ký kết hôn.
Phạm Kiệt nghe Hứa Lập nói những lời này mới không nhíu mày nói:
- Nào Tiểu Hứa, ăn một chút trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Rồi gắp một miếng xương to đặt vào bát Hứa Lập.
- Phạm thúc, chú nghe ai nói gì phải không? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hứa Lập nóng lòng muốn biết rõ, nếu Phạm Kiệt nghe về chuyện Kế Xuân Mai mà mình lại nói về Lữ Tĩnh thì khác gì chưa đánh đã khai.
Phạm Kiệt buông đũa nhìn chằm chằm Hứa Lập nói:
- Mấy ngày trước cháu đi Huệ An, có một người bạn là Lữ Tĩnh?
Hứa Lập nghe Phạm Kiệt nhắc tới Lữ Tĩnh cũng nhẹ lòng, mình và Lữ Tĩnh có thể nói là trong sạch, ít nhất là bây giờ như vậy, sau này thế nào thì Hứa Lập không dám nói. Phạm Kiệt biết tới Lữ Tĩnh cũng tốt hơn là biết về Kế Xuân Mai, dù sao Kế Xuân Mai cũng sinh con cho mình rồi, mình có giải thích thế nào cũng không giải thích rõ được vì vậy Hứa Lập mới vội vàng đưa Kế Xuân Mai ra nước ngoài. Mình cũng mới gặp Lữ Tĩnh vài ngày, công việc cũng bề bộn, mà cho tới giờ cũng chỉ là bằng hữu nên không có quan hệ gì khác.
Còn ai nói với Phạm Kiệt chuyện này thì không cần phải truy cứu, biết rồi thì sao? Người kia chắc chỉ muốn lấy lòng Phạm Kiệt mà thôi nên vô ý nói lộ ra.
- Phạm thúc, Lữ Tĩnh là bằng hữu của cháu nhưng cháu cũng chỉ gặp cô có mấy ngày, cô là y tá riêng cho gia đình của bạn học cháu, chính là ông chủ công ty Huệ Tân tên Lý Tân. Lần cháu đưa giám đốc công ty nội thất Shunin đến Bắc Kinh làm việc đã gặp cô tại nhà Lý Tân, cùng là người Tùng Giang nên coi như là đồng hương. Mấy ngày trước Lý Tân nói nhà cô có gặp chuyện khó khăn nhờ cháu giúp cô nên cháu mới đi Huệ An.
Hứa Lập cũng không dám nói cùng di xe lửa về với Lữ Tĩnh, nói như vậy sợ giải thích càng không rõ, với thân phận của Hứa Lập không cần phải đi xe lửa, còn là nằm giường cứng.
Phạm Kiệt nghe xong gương mặt đang nghiêm túc mới chuyển sang tươi cười nói:
- Mau ăn đi, món xương hầm ở đây rất ngon, để lạnh là không ăn được.
Hứa Lập biết Phạm Kiệt tin mình vội nói:
- Phạm thúc, Tiểu Hoa biết chuyện này không? Nếu vậy để cháu đi giải thích với cô để cô không hiểu lầm.
- Không có, không có, chú cũng không nói, hai mẹ con Tiểu Hoa không biết chuyện này. Cháu cũng đừng nói vói nó để nó khỏi suy nghĩ nhiều, ăn đi.
Phạm Kiệt thấy mặt Hứa Lập thản nhiên biết Hứa Lập không nói dối, đây là do mình hiểu lầm nên vội gắp cho Hứa Lập một miếng xương nhiều thịt khác.
Hứa Lập dù sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng cũng rối bời, khi Phạm Kiệt nhắc tới Lữ Tĩnh thì hắn cũng suy nghĩ liên hồi. Mình cho là giữ được bí mật nhưng mới chỉ có thời gian ngắn đã tới tai Phạm Kiệt, có thể nói người làm ông trời đang nhìn. Đúng là không sai, dù bí mật gì thì một thời gian cũng sẽ lộ sơ hở, nhưng mình và Lữ Tĩnh có thể là bằng hữu bình thường ư? Nếu thấy Lữ Tĩnh kết hôn với người khác thì mình có thể ngồi yên thế này không?
Lần trước vừa nghe Lữ Tĩnh vừa nói vừa khóc là trái tim mình cũng luống cuống chỉ vội vàng chạy tới Huệ An gặp cô. Nếu không quan tâm tới cô thì không có khả năng làm lớn chuyện như vậy, nếu là bằng hữu bình thường thì mình có xả thân làm như vậy không? Cũng may Phạm Kiệt chưa điều tra kỹ nếu không mình có giải thích cũng không được.
Nghĩ tới điều này Hứa Lập nhìn lén Phạm Kiệt, xem ra không phải là Phạm Kiệt không nghi ngờ. Ôngđây là biết đúng mực nên nói cảnh cáo mình mà chưa có điều tra gì.
Phạm Kiệt cũng nhận thấy ánh mắt Hứa Lập mới ngẩng đầu cười nói:
- Tiểu Hứa, chuyện thế này nên chú ý một chút, giúp bằng hữu cũng cần có chừng mực. Nếu như có việc không tiện mở miệng thì chú có thể giúp cháu, với thân phận hiện giờ của cháu đã khác, nhất là vấn đề tác phong sống trong chốn quan trường sẽ truyền đi rất nhanh, cho dù chuyện không ảnh hưởng gì những khi truyền tai nhau cũng thêm thắt vào. Dù trong nước đã mở cửa, xã hội cũng không như trước, ít khi quan bị tra vấn về tác phong nhưng cháu lại không như vậy, tuổi cháu còn trẻ, vì tương lai phát triển nếu như bị dán mác tác phong sống không tốt thì con đường tương lai của cháu cũng ảnh hưởng.
Phạm Kiệt quan tâm như vậy, Hứa Lập cũng không thể nói gì mà chỉ gật đầu, những hành vi thế này phải thật cẩn thận mới được.
Phạm Kiệt thấy Hứa Lập ghi tạc trong lòng như vậy cũng gật đầu hài lòng, nhưng ông đâu biết Hứa Lập chỉ nghĩ xem làm thế nào mới giấu được Phạm Kiệt. Hứa Lập không nghĩ sau này không gặp Lữ Tĩnh, như vậy cuộc sống của Hứa Lập không còn ý nghĩa nữa.
Ăm cơm trưa xong Phạm Kiệt về ban Tuyên giáo làm việc còn Hứa Lập thì tới văn phòng Văn Thiên chờ lãnh đạo, cũng mua quà để gặp mặt cảm ơn Ngôn Lợi Bình? Lần này Hứa Lập không tới bệnh viện thăm Lữ Tĩnh vì sợ có tin tức gì lan truyền.
Đến tối Hứa Lập tới khách sạn tỉnh tham gia tiệc, các vị lãnh đạo bí thư chi bộ tỉnh ủy đều đến bữa tiệc tiến hành chào đón các đồng chí tổ nghiên cứu thứ hai. Bữa tiệc lần này do trưởng ban Tổ chức cán bộ Tần Gia Bình làm chủ, có thế nói mục đích, ý nghĩ hoạt động lần này rất quan trọng. Sau đó là đồng chí giám sát Thiệu Đức Minh nói yêu cầu cụ thể, cuối cùng là Hứa Lập thay mặt các thành viên phát biểu.
Các tổ viên khác khi thấy hắn lên đài phát biểu đều mở to hai mắt, dù đã nghe danh Hứa Lập nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Nhìn Hứa Lập mới có 26 tuổi mà đã lên chức như vậy thì sao có thể tin tưởng nổi, dù tâm lý mọi người cũng có vài phần ghen ghét nhưng hâm mộ thì nhiều hơn. Những người đó đều nghĩ khi Hứa Lập nói xong đi xuống thì làm thế nào mới có thể tạo quan hệ gần gũi với vị lãnh đạo cấp phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh Cát Lâm như thế nào.
Dù hôm nay Hứa Lập chỉ là phó bí thư thị ủy Tùng Giang nhưng mấy năm nữa có thể làm quan cấp cao của tỉnh. Hơn nữa sau lưng hắn có thể lực, nếu như có thể gia nhập đoàn thể này thì tiền đồ tương lại của mình chỉ có lợi mà không có hại.
Hứa Lập đứng trên đài phát biết vắn tắt liền có một tràng pháo tay, những lời Hứa Lập nói rất hay nhưng nhiều người là sợ hay chỉ ưu tiên thôi.