Tôn Lệ uống xong canh nóng, vợ Lý Ngọc Giang cũng trải ga giường, lấy chăn ra, Tôn Lệ được đỡ nghỉ ngơi. Quách Duy Như ở lại nhà Lý Ngọc Giang chăm cho Tôn Lệ, về phần những người khác được Lý Ngọc Giang dẫn đi tới một hộ nông dân khác trong thôn.
Người nông dân mà Lý Ngọc Giang dẫn mấy người tới ở tên là Lý Tài, người này có họ với nhà Lý Ngọc Giang, cách nhà Lý Ngọc Giang không xa chỉ tầm vài trăm mét. Đi trên đường trong thôn mọi người mới biết được mới vừa rồi Lý Ngọc Giang nói không sai. Nhà hai bên đường toàn là vách đất, đám người Hứa Lập thậm chí còn phát hiện có hai hộ không lợp ngói mà dùng cỏ khô lợp, qua đó có thể thấy cuộc sống thôn dân khó khăn như thế nào.
Mọi người đi ngang qua một căn nhà hai tầng, nhìn căn nhà với tường vây cao vút bên ngoài không ai không giật mình. Đây đâu phải nhà nông dân chứ, ngay cả biệt thự nhỏ ở trên huyện, thị xã cũng không khí thế như vậy. Ngoài cùng là hai cánh cửa sắt màu trắng lớn, tường vây quanh cao hơn đầu người. Qua khe hở cửa sắt là thấy được căn biệt thự hai tầng bên trong trông rất tráng lệ. Hơn nữa đỉnh biệt thự còn có hai bình nước nóng năng lượng mặt trời. Lại nghĩ tới vừa nãy đi qua các căn nhà vách đất có thể đổ bất cứ lúc nào, sự tương phản đó làm mọi người không khỏi thầm than đây là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Mọi người cũng không dừng lại trước cửa nhà này nhiều, chỉ có Hứa Lập nhìn nhiều một chút, mày cũng nhăn lại. Đi thêm vài phút là tới nhà Lý Tài. Nhà người này mặc dù không quá kém như nhà các hộ hai bên đường nhưng chỉ có hai căn phòng dành cho hai vợ chồng và một người con 17 tuổi, cũng không rộng.
Người nhà Lý Tài rất nhiệt tình đón tiếp đám người Hứa Lập, y nhường phòng dành cho con cho đám người Hứa Lập, con trai y thì sang ở chung phòng bố mẹ. Mai thằng bé sẽ lên huyện học, cả tuần chỉ ở nhà có một ngày. Lý Tài lại đưa hai tấm đệm mỏng dính làm bằng chăn bông và chăn sang cho Hứa Lập. Nhìn hai bộ chăn đệm được cất cẩn thận trong túi bóng không dùng, Hứa Lập biết ngay đây là đồ hai vợ chồng chuẩn bị cho con khi lấy vợ.
Nhưng Hứa Lập cũng biết người ta nếu lấy ra cho mình dùng là quý mình, mình mà từ chối lại làm bọn họ thấy đau lòng. Hơn nữa mọi người ở nhà đối phương nửa tháng cũng đâu cần tính toán làm gì. Chờ lúc mình đi thì lên huyện mua chăn, đệm tốt hơn cho vợ chồng bọn họ là được mà, cũng coi như quà đám cưới cho con bọn họ.
Lý Tài còn có chút xấu hổ nói.
- Xin lỗi, nhà tôi chỉ có mấy bộ này là tốt còn lại đã rách, hôm nay trời tối rồi, mai tôi bảo vợ lên huyện mua vài cân bông rồi làm chiếc đệm to cho các vị.
- Lý đại ca, không cần phiền phức như vậy, anh cũng đừng để ý, mai chúng tôi tự lên huyện mua là được mà.
Hứa Lập bắt tay Lý Tài nói.
Tiếu Thiên Cường cũng nhìn ra nhà Lý Tài khá nghèo nhưng rất thật lòng, y cũng thấy cảm động.
Bố trí cho đám người Hứa Lập xong, Đổng Quân cùng Tào Kiệt kéo Lý Ngọc Giang và Lý Tài ra bên dặn vài câu, bảo bọn họ nhất định tiếp đón tốt đám người Hứa Lập, có vấn đề gì không giải quyết được có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Tào Kiệt hoặc là Đổng Quân, tuyệt đối không được để các vị lãnh đạo phật lòng. Ai biết những người này đi điều tra về xong sẽ lên chức rồi thành lãnh đạo trực tiếp của mình thì sao, tới lúc đó ra tay với mình và mình không tiếp đón chu đáo cũng đâu có gì là khó.
Tối mọi người đến nhà trưởng thôn Lý Ngọc Giang ăn cơm. Tôn Lệ nghỉ một buổi chiều cũng đã đỡ hơn, tối ăn liền mấy bát cho khỏe. Đổng Quân và Tào Kiệt ăn cơm xong liền cáo từ rời đi, bọn họ để lại một chiếc xe ở nhà Lý Ngọc Giang, đây là phương tiện đi lại cho đám người Hứa Lập. Bọn họ không tiện ở lại vì trong công văn do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gửi xuống địa phương có yêu cầu lãnh đạo địa phương không được đi cùng tổ công tác.
Trên đường trở về Tào Kiệt cẩn thận hỏi Đổng Quân:
- Bí thư Đổng, để đám người bí thư Hứa ở nhà Lý Tài có ổn không? Dù sao điều kiện nhà Dương Lập Thanh vẫn tốt hơn nhiều mà.
Đổng Quân lắc đầu nói:
- Anh biết Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường kia có thân phận gì không?
Tào Kiệt khó hiểu hỏi:
- Trên văn bản đã viết Hứa Lập là phó bí thư thị ủy thị xã Tùng Giang, bí thư thị ủy Vọng Giang. Tiếu Thiên Cường là trưởng phòng dự toán Sở tài chính, sao? Bọn họ còn có thân phận gì khác ư?
- Anh nói không sai nhưng anh chỉ biết bọn họ dựa trên văn bản kia. Anh cũng không biết hai người trẻ tuổi đó ngồi xuống vị trí mà tôi và anh không mơ tới được thì cần bối cảnh gì. Tiếu Thiên Cường kia là cháu ruột của bí thư đảng ủy chính pháp, giám đốc Sở công an tỉnh Cát Lâm chúng ta. Tôi đoán Tiếu Thiên Cường này sau đợt công tác này về không bao lâu sẽ tiến thêm một bước, hơn nữa rất có thể đến thị xã nào đó làm phó thị trưởng.
- Lợi hại như vậy? Nếu tôi có ông chú như thế thì tốt biết bao…
Tào Kiệt thở dài nói.
- Đúng rồi, Tiếu Thiên Cường có bối cảnh mạnh vậy mà tới nay mới làm trưởng ban, như thế tên Hứa Lập kia có năng lực gì mà còn trẻ thế đã thành phó bí thư thị ủy Tùng Giang?
- Nói tới tên Hứa Lập này thì mới vào quan trường được vài năm nhưng mỗi năm nhảy một bậc. Tôi nghe nói y là anh em kết nghĩa thân như anh em ruột với phó bí thư tỉnh ủy Văn Thành, hơn nữa còn là con rể tương lai của phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Phạm Kiệt.
- Hứa Lập này đúng là có bối cảnh sâu.
Tào Kiệt hận bố mẹ mình sao lại chỉ là trưởng phòng nhỏ ở huyện Cát Sơn, nếu mình cũng có họ hàng ở tỉnh ủy, ủy ban tỉnh thì mình chẳng phải đã sớm lên chức vị cao hơn rồi ư?
- Anh nghĩ bọn họ chỉ dựa vào người khác chiếu cố là được như vậy sao? Vậy anh sai rồi? Nói về Tiếu Thiên Cường đi, y tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, bây giờ còn có bằng tiến sỹ, trình độ nghiệp vụ, lý luận đều thuộc dạng hàng đầu của tỉnh nếu không ai cho y phụ trách phòng dự toán ở Sở tài chính. Tên Hứa Lập kia cũng không vừa, y có biệt danh chiêu tài đồng tử mà ngay cả bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh cũng biết. Khi thị xã Tùng Giang gặp khó khăn, hắn kéo tập đoàn Huệ Tân tới Tùng Giang đầu tư đến hơn tỷ tiếp nhận hạng mục xây dựng du lịch thị xã Tùng Giang, có thể nói là cứu bao nhiêu cán bộ lãnh đạo to nhỏ của Tùng Giang. Sau đó hắn lại nhận lệnh tới làm thị trưởng Vọng Giang, không đầy một năm đánh tan tổ chức xã hội đen hoành hành Vọng Giang, trong năm điều lên làm bí thư thị ủy Vọng Giang. Bây giờ mới nhận chức mấy tháng đã đưa công ty nội thất Shunin nổi tiếng ở Anh tới đầu tư vào Vọng Giang, tương lai phát triển của Vọng Giang là rất tốt đẹp.
- Công ty nội thất Shunin? Sao nghe quen tai vậy nhỉ?
Tào Kiệt tự nhủ.
Người nông dân mà Lý Ngọc Giang dẫn mấy người tới ở tên là Lý Tài, người này có họ với nhà Lý Ngọc Giang, cách nhà Lý Ngọc Giang không xa chỉ tầm vài trăm mét. Đi trên đường trong thôn mọi người mới biết được mới vừa rồi Lý Ngọc Giang nói không sai. Nhà hai bên đường toàn là vách đất, đám người Hứa Lập thậm chí còn phát hiện có hai hộ không lợp ngói mà dùng cỏ khô lợp, qua đó có thể thấy cuộc sống thôn dân khó khăn như thế nào.
Mọi người đi ngang qua một căn nhà hai tầng, nhìn căn nhà với tường vây cao vút bên ngoài không ai không giật mình. Đây đâu phải nhà nông dân chứ, ngay cả biệt thự nhỏ ở trên huyện, thị xã cũng không khí thế như vậy. Ngoài cùng là hai cánh cửa sắt màu trắng lớn, tường vây quanh cao hơn đầu người. Qua khe hở cửa sắt là thấy được căn biệt thự hai tầng bên trong trông rất tráng lệ. Hơn nữa đỉnh biệt thự còn có hai bình nước nóng năng lượng mặt trời. Lại nghĩ tới vừa nãy đi qua các căn nhà vách đất có thể đổ bất cứ lúc nào, sự tương phản đó làm mọi người không khỏi thầm than đây là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Mọi người cũng không dừng lại trước cửa nhà này nhiều, chỉ có Hứa Lập nhìn nhiều một chút, mày cũng nhăn lại. Đi thêm vài phút là tới nhà Lý Tài. Nhà người này mặc dù không quá kém như nhà các hộ hai bên đường nhưng chỉ có hai căn phòng dành cho hai vợ chồng và một người con 17 tuổi, cũng không rộng.
Người nhà Lý Tài rất nhiệt tình đón tiếp đám người Hứa Lập, y nhường phòng dành cho con cho đám người Hứa Lập, con trai y thì sang ở chung phòng bố mẹ. Mai thằng bé sẽ lên huyện học, cả tuần chỉ ở nhà có một ngày. Lý Tài lại đưa hai tấm đệm mỏng dính làm bằng chăn bông và chăn sang cho Hứa Lập. Nhìn hai bộ chăn đệm được cất cẩn thận trong túi bóng không dùng, Hứa Lập biết ngay đây là đồ hai vợ chồng chuẩn bị cho con khi lấy vợ.
Nhưng Hứa Lập cũng biết người ta nếu lấy ra cho mình dùng là quý mình, mình mà từ chối lại làm bọn họ thấy đau lòng. Hơn nữa mọi người ở nhà đối phương nửa tháng cũng đâu cần tính toán làm gì. Chờ lúc mình đi thì lên huyện mua chăn, đệm tốt hơn cho vợ chồng bọn họ là được mà, cũng coi như quà đám cưới cho con bọn họ.
Lý Tài còn có chút xấu hổ nói.
- Xin lỗi, nhà tôi chỉ có mấy bộ này là tốt còn lại đã rách, hôm nay trời tối rồi, mai tôi bảo vợ lên huyện mua vài cân bông rồi làm chiếc đệm to cho các vị.
- Lý đại ca, không cần phiền phức như vậy, anh cũng đừng để ý, mai chúng tôi tự lên huyện mua là được mà.
Hứa Lập bắt tay Lý Tài nói.
Tiếu Thiên Cường cũng nhìn ra nhà Lý Tài khá nghèo nhưng rất thật lòng, y cũng thấy cảm động.
Bố trí cho đám người Hứa Lập xong, Đổng Quân cùng Tào Kiệt kéo Lý Ngọc Giang và Lý Tài ra bên dặn vài câu, bảo bọn họ nhất định tiếp đón tốt đám người Hứa Lập, có vấn đề gì không giải quyết được có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Tào Kiệt hoặc là Đổng Quân, tuyệt đối không được để các vị lãnh đạo phật lòng. Ai biết những người này đi điều tra về xong sẽ lên chức rồi thành lãnh đạo trực tiếp của mình thì sao, tới lúc đó ra tay với mình và mình không tiếp đón chu đáo cũng đâu có gì là khó.
Tối mọi người đến nhà trưởng thôn Lý Ngọc Giang ăn cơm. Tôn Lệ nghỉ một buổi chiều cũng đã đỡ hơn, tối ăn liền mấy bát cho khỏe. Đổng Quân và Tào Kiệt ăn cơm xong liền cáo từ rời đi, bọn họ để lại một chiếc xe ở nhà Lý Ngọc Giang, đây là phương tiện đi lại cho đám người Hứa Lập. Bọn họ không tiện ở lại vì trong công văn do Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy gửi xuống địa phương có yêu cầu lãnh đạo địa phương không được đi cùng tổ công tác.
Trên đường trở về Tào Kiệt cẩn thận hỏi Đổng Quân:
- Bí thư Đổng, để đám người bí thư Hứa ở nhà Lý Tài có ổn không? Dù sao điều kiện nhà Dương Lập Thanh vẫn tốt hơn nhiều mà.
Đổng Quân lắc đầu nói:
- Anh biết Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường kia có thân phận gì không?
Tào Kiệt khó hiểu hỏi:
- Trên văn bản đã viết Hứa Lập là phó bí thư thị ủy thị xã Tùng Giang, bí thư thị ủy Vọng Giang. Tiếu Thiên Cường là trưởng phòng dự toán Sở tài chính, sao? Bọn họ còn có thân phận gì khác ư?
- Anh nói không sai nhưng anh chỉ biết bọn họ dựa trên văn bản kia. Anh cũng không biết hai người trẻ tuổi đó ngồi xuống vị trí mà tôi và anh không mơ tới được thì cần bối cảnh gì. Tiếu Thiên Cường kia là cháu ruột của bí thư đảng ủy chính pháp, giám đốc Sở công an tỉnh Cát Lâm chúng ta. Tôi đoán Tiếu Thiên Cường này sau đợt công tác này về không bao lâu sẽ tiến thêm một bước, hơn nữa rất có thể đến thị xã nào đó làm phó thị trưởng.
- Lợi hại như vậy? Nếu tôi có ông chú như thế thì tốt biết bao…
Tào Kiệt thở dài nói.
- Đúng rồi, Tiếu Thiên Cường có bối cảnh mạnh vậy mà tới nay mới làm trưởng ban, như thế tên Hứa Lập kia có năng lực gì mà còn trẻ thế đã thành phó bí thư thị ủy Tùng Giang?
- Nói tới tên Hứa Lập này thì mới vào quan trường được vài năm nhưng mỗi năm nhảy một bậc. Tôi nghe nói y là anh em kết nghĩa thân như anh em ruột với phó bí thư tỉnh ủy Văn Thành, hơn nữa còn là con rể tương lai của phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Phạm Kiệt.
- Hứa Lập này đúng là có bối cảnh sâu.
Tào Kiệt hận bố mẹ mình sao lại chỉ là trưởng phòng nhỏ ở huyện Cát Sơn, nếu mình cũng có họ hàng ở tỉnh ủy, ủy ban tỉnh thì mình chẳng phải đã sớm lên chức vị cao hơn rồi ư?
- Anh nghĩ bọn họ chỉ dựa vào người khác chiếu cố là được như vậy sao? Vậy anh sai rồi? Nói về Tiếu Thiên Cường đi, y tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, bây giờ còn có bằng tiến sỹ, trình độ nghiệp vụ, lý luận đều thuộc dạng hàng đầu của tỉnh nếu không ai cho y phụ trách phòng dự toán ở Sở tài chính. Tên Hứa Lập kia cũng không vừa, y có biệt danh chiêu tài đồng tử mà ngay cả bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh cũng biết. Khi thị xã Tùng Giang gặp khó khăn, hắn kéo tập đoàn Huệ Tân tới Tùng Giang đầu tư đến hơn tỷ tiếp nhận hạng mục xây dựng du lịch thị xã Tùng Giang, có thể nói là cứu bao nhiêu cán bộ lãnh đạo to nhỏ của Tùng Giang. Sau đó hắn lại nhận lệnh tới làm thị trưởng Vọng Giang, không đầy một năm đánh tan tổ chức xã hội đen hoành hành Vọng Giang, trong năm điều lên làm bí thư thị ủy Vọng Giang. Bây giờ mới nhận chức mấy tháng đã đưa công ty nội thất Shunin nổi tiếng ở Anh tới đầu tư vào Vọng Giang, tương lai phát triển của Vọng Giang là rất tốt đẹp.
- Công ty nội thất Shunin? Sao nghe quen tai vậy nhỉ?
Tào Kiệt tự nhủ.