- Mẹ kiếp, thôn Ngũ Thụ này đúng có thằng mù mắt mới dám đánh ông mày đây. Cao Tam Nhi, mày gọi người cho tao, hôm nay nếu không đánh tàn phế thằng này thì tao không mang họ Dương.
Dương Lập Thanh đứng đó gào thét.
- Đánh tôi tàn phế? Tôi thấy anh tốt nhất đổi họ đi cho xong. Mặc dù là có lỗi với bố anh nhưng ít nhất còn có người thắp hương cho ông ta.
Tên Cao Tam Nhi chạy trốn, Tiếu Thiên Cường căn bản khinh thường truy đuổi. Hắn muốn xem Dương Lập Thanh có thể làm được trò trống gì.
Cao Tam Nhi chạy tới bên Dương Lập Thanh và la lên.
- Dương gia, thật sự muốn gọi người ư? Chúng ta không biết đám người này có thân phận gì, đừng có mà lấy đá đập vào chân mình thì tới lúc đó khó xử êm.
- Gọi người, gọi người tới cho tao, tao cũng gọi cho Tào Kiệt xem bọn này có thân phận gì, nếu là người bình thường thì đánh cho một trận, nếu là người có thân phận thì tao bày tiệc rượu xin lỗi là được chứ sao. Nếu không tao sau này còn lăn lộn được ở thôn Ngũ Thụ ư?
Dương Lập Thanh nói xong bảo Cao Tam Nhi đi gọi người, bản thân hắn cũng lấy máy gọi điện thoại cho Tào Kiệt.
Điện thoại bên kia mãi không ai nghe, khi có người nghe thì rất ồn hơn nữa Dương Lập Thanh uống nhiều khiến tai ù ù, y chỉ có thể lớn tiếng nói:
- Bí thư Tào phải không? Tôi là Dương Lập Thanh.
- Ai đấy?
Đầu kia mất một lúc mới có người trả lời.
- Dương Lập Thanh, Dương Lập Thanh ở thôn Ngũ Thụ. Nghe thấy không?
Dương Lập Thanh khàn giọng hô.
- Ồ, Dương Lập Thanh hả, có việc gì thế. Tôi đang có việc, nếu không có gì gấp thì để mai nói chuyện.
- Không có việc gì lớn chỉ là muốn hỏi mấy người đến thôn Ngũ Thụ điều tra gì gì đó là có thân phận gì? Tôi sợ đánh nhầm người mình.
- Điều tra? Cậu về thôn rồi ư?
Tào Kiệt bên này thoáng cái đứng lên đi ra khỏi phòng nói.
- Cậu không chọc gì tới bọn họ đó chứ?
Dương Lập Thanh nhìn anh vợ và em vợ vẫn nằm trên mặt đất chưa đứng dậy được.
- Không có gì cả, chỉ là bọn họ đánh hai người bên nhà vợ tôi ngã thôi.
- Cậu không làm người ta bị thương đó chứ?
- Không có nhưng lát nữa khó nói. Tôi đã gọi người tới đây chuẩn bị dạy cho đám người này một bài học.
Dương Lập Thanh cũng nghe ra giọng Tào Kiệt có chút không đúng, sao hôm nay chỉ quan tâm đám người từ ngoài tới nhỉ, chẳng lẽ mấy năm qua mình đi quà cáp vô ích sao? Lại nói trên huyện mình cũng có chỗ dựa, mấy năm rồi mình làm việc kia cũng bỏ ra biếu xén bọn họ không ít.
- Gọi người? Cậu còn gọi gì hả? Tôi nói với cậu, đám người ở thôn Ngũ Thụ thì đừng nói là cậu, ngay cả là tôi gặp người ta cũng phải cúi đầu, dù là bí thư huyện ủy huyện Cát Sơn trước mặt người ta cũng không dám kêu loạn. Tôi nói với cậu nếu động vào đối phương thì đừng nói là tôi mà ngay cả thằng chủ của cậu cũng không bảo vệ được cậu, cậu sẽ sống không bằng chết.
- Hả, lợi hại như vậy ư?
Men rượu trong người Dương Lập Thanh thoáng cái bay đi hơn nửa, Tào Kiệt bên kia cũng đã dập máy. Y biết Dương Lập Thanh cũng không ngu, mình đã nói tới nước này thì Dương Lập Thanh nhất định cũng biết nặng nhẹ. Dương Lập Thanh nếu còn chưa muốn chết thì đừng đấu với đám người Hứa Lập nếu không thì không thể trách mình. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chủ của Dương Lập Thanh sẽ phải ra mặt.
Lúc này Cao Tam Nhi đã dẫn theo bảy tám tên thanh niên cầm gậy gộc lao vào. Cầm đầu chính là Cao Nhị - tên tiểu đệ trung thành của Dương Lập Thanh. Hắn chạy tới bên Dương Lập Thanh la lớn.
- Dương gia, thằng mắt chó nào dám chống đối chúng ta?
Dương Lập Thanh vung tay tát mạnh vào đầu Cao Nhị mắng.
- Thằng mắt mù, về cho tao.
Nhìn mấy thằng tiểu đệ do Cao Nhị dẫn đầu cầm gậy gộc, Dương Lập Thanh thật sự cảm ơn trời. Nếu đám người Cao Nhị mà cầm dao, cầm súng săn thì đúng là khó xử lý chuyện này.
Cao Nhị bị lão đại tát mà không hiểu nổi:
- Dương gia?
- Bảo mày cút thì cút mau, đừng ở đó nói này nói kia. Đưa Triệu lão đại, lão nhị về cho tao.
Sau lưng Dương Lập Thanh giờ đã ướt đẫm mồ hôi, men rượu đã bốc hơi hết. Cao Nhị thấy lão đại tức giận cũng không dám nói nữa, hắn vung tay lên sai người đưa đồn bọn về, cả đám tí nhanh, đi nhanh, trong viện chỉ còn Dương Lập Thanh và Cao Tam Nhi.
- Vị này, không biết ngài tên là gì.
Dương Lập Thanh từ Nhị Lang Thần thoáng cái biến thành Khiếu Thiên Khuyển, y chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẩy vẩy khi đối mặt với Tiếu Thiên Cường mà thôi.
Tiếu Thiên Cường gặp quá nhiều kẻ bắt nạt người yếu, sợ người mạnh như Dương Lập Thanh, mấy năm trước không biết y đạp bao kẻ như vậy. Y ném cuốc xuống xoay người đi vào.
Dương Lập Thanh thấy Tiếu Thiên Cường không để ý tới mình cũng không dám tỏ vẻ bất mãn. Y chỉ có thể xoay người nói với Lý Tài.
- Lý lão ca, mấy vị này xưng hô như thế nào.
Lý Tài do dự không biết có nên nói hay không, y nhìn đám người Hứa Lập.
Không đợi Hứa Lập đám người ra ám hiệu cho Lý Tài, Dương Lập Thanh đã đưa tay tới khẽ phủi bụi trên quần áo Lý Tài.
- Quần áo sao nhiều bụi như vậy.
Do Lý Tài vừa nãy bị đạp ngã nên quần áo rất bẩn, Dương Lập Thanh lấy tay phủi mãi không sạch, hắn cắn răng xé tay áo lau người cho Lý Tài, lau giầy cho Lý Tài.
- Này, sao có thể như vậy được.
Lý Tài bị động tác của Dương Lập Thanh làm kinh động, chờ y kịp phản ứng thì Dương Lập Thanh đã lau sạch giầy cho mình. Lý Tài đương nhiên biết bộ quần áo của Dương Lập Thanh đủ để mình ăn cả năm cũng chưa chắc mua được. Vậy nếu như vài ngày nữa Dương Lập Thanh tới đòi bồi thường thì cả đời mình cũng không trả nợ hết cho hắn. Vì thế Lý Tài vội vàng né tránh không dám để cho Dương Lập Thanh lau giúp mình.
Tiếu Thiên Cường nhìn Dương Lập Thanh, biết hắn đây là làm cho mình xem. Lại nhìn vẻ lo lắng, khó xử của Lý Tài, Tiếu Thiên Cường hiểu mình có thể giúp Lý Tài một lúc không giúp được cả đời. Chờ mình đi thì Lý Tài vẫn phải ở lại thôn Ngũ Thụ, mà Dương Lập Thanh vẫn làm lão đại ở đây. Tới lúc ấy Dương Lập Thanh nếu tìm Lý Tài xả giận thì mình đã hại Lý Tài.
- Thôi, anh đừng có làm trò nữa, cút, nhìn thấy anh là tôi buồn nôn.
Nghe được Tiếu Thiên Cường nói, Dương Lập Thanh cũng không dám nói một chữ không, y cũng không dám hỏi thăm tên tuổi đám người Hứa Lập, y vội vàng chạy đi.
Lý Tài đến giờ mới hiểu ba người ở nhà mình có quyền lực to tới đâu. Ba người này nhìn rất bình thường nhưng vậy mà có thể khiến tên Lý Tài – một kẻ ác bá của cả xã sợ hãi bỏ chạy như vậy.
- Tiếu, Tiếu …
Mấy ngày qua sống chung, đám người Hứa Lập cũng không ra vẻ gì nên Lý Tài đã gọi Tiếu Thiên Cường, Hứa Lập là lão đệ nhưng qua việc vừa nãy y không thể gọi Tiếu Thiên Cường là Tiếu lão đệ được nữa.
Dương Lập Thanh đứng đó gào thét.
- Đánh tôi tàn phế? Tôi thấy anh tốt nhất đổi họ đi cho xong. Mặc dù là có lỗi với bố anh nhưng ít nhất còn có người thắp hương cho ông ta.
Tên Cao Tam Nhi chạy trốn, Tiếu Thiên Cường căn bản khinh thường truy đuổi. Hắn muốn xem Dương Lập Thanh có thể làm được trò trống gì.
Cao Tam Nhi chạy tới bên Dương Lập Thanh và la lên.
- Dương gia, thật sự muốn gọi người ư? Chúng ta không biết đám người này có thân phận gì, đừng có mà lấy đá đập vào chân mình thì tới lúc đó khó xử êm.
- Gọi người, gọi người tới cho tao, tao cũng gọi cho Tào Kiệt xem bọn này có thân phận gì, nếu là người bình thường thì đánh cho một trận, nếu là người có thân phận thì tao bày tiệc rượu xin lỗi là được chứ sao. Nếu không tao sau này còn lăn lộn được ở thôn Ngũ Thụ ư?
Dương Lập Thanh nói xong bảo Cao Tam Nhi đi gọi người, bản thân hắn cũng lấy máy gọi điện thoại cho Tào Kiệt.
Điện thoại bên kia mãi không ai nghe, khi có người nghe thì rất ồn hơn nữa Dương Lập Thanh uống nhiều khiến tai ù ù, y chỉ có thể lớn tiếng nói:
- Bí thư Tào phải không? Tôi là Dương Lập Thanh.
- Ai đấy?
Đầu kia mất một lúc mới có người trả lời.
- Dương Lập Thanh, Dương Lập Thanh ở thôn Ngũ Thụ. Nghe thấy không?
Dương Lập Thanh khàn giọng hô.
- Ồ, Dương Lập Thanh hả, có việc gì thế. Tôi đang có việc, nếu không có gì gấp thì để mai nói chuyện.
- Không có việc gì lớn chỉ là muốn hỏi mấy người đến thôn Ngũ Thụ điều tra gì gì đó là có thân phận gì? Tôi sợ đánh nhầm người mình.
- Điều tra? Cậu về thôn rồi ư?
Tào Kiệt bên này thoáng cái đứng lên đi ra khỏi phòng nói.
- Cậu không chọc gì tới bọn họ đó chứ?
Dương Lập Thanh nhìn anh vợ và em vợ vẫn nằm trên mặt đất chưa đứng dậy được.
- Không có gì cả, chỉ là bọn họ đánh hai người bên nhà vợ tôi ngã thôi.
- Cậu không làm người ta bị thương đó chứ?
- Không có nhưng lát nữa khó nói. Tôi đã gọi người tới đây chuẩn bị dạy cho đám người này một bài học.
Dương Lập Thanh cũng nghe ra giọng Tào Kiệt có chút không đúng, sao hôm nay chỉ quan tâm đám người từ ngoài tới nhỉ, chẳng lẽ mấy năm qua mình đi quà cáp vô ích sao? Lại nói trên huyện mình cũng có chỗ dựa, mấy năm rồi mình làm việc kia cũng bỏ ra biếu xén bọn họ không ít.
- Gọi người? Cậu còn gọi gì hả? Tôi nói với cậu, đám người ở thôn Ngũ Thụ thì đừng nói là cậu, ngay cả là tôi gặp người ta cũng phải cúi đầu, dù là bí thư huyện ủy huyện Cát Sơn trước mặt người ta cũng không dám kêu loạn. Tôi nói với cậu nếu động vào đối phương thì đừng nói là tôi mà ngay cả thằng chủ của cậu cũng không bảo vệ được cậu, cậu sẽ sống không bằng chết.
- Hả, lợi hại như vậy ư?
Men rượu trong người Dương Lập Thanh thoáng cái bay đi hơn nửa, Tào Kiệt bên kia cũng đã dập máy. Y biết Dương Lập Thanh cũng không ngu, mình đã nói tới nước này thì Dương Lập Thanh nhất định cũng biết nặng nhẹ. Dương Lập Thanh nếu còn chưa muốn chết thì đừng đấu với đám người Hứa Lập nếu không thì không thể trách mình. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chủ của Dương Lập Thanh sẽ phải ra mặt.
Lúc này Cao Tam Nhi đã dẫn theo bảy tám tên thanh niên cầm gậy gộc lao vào. Cầm đầu chính là Cao Nhị - tên tiểu đệ trung thành của Dương Lập Thanh. Hắn chạy tới bên Dương Lập Thanh la lớn.
- Dương gia, thằng mắt chó nào dám chống đối chúng ta?
Dương Lập Thanh vung tay tát mạnh vào đầu Cao Nhị mắng.
- Thằng mắt mù, về cho tao.
Nhìn mấy thằng tiểu đệ do Cao Nhị dẫn đầu cầm gậy gộc, Dương Lập Thanh thật sự cảm ơn trời. Nếu đám người Cao Nhị mà cầm dao, cầm súng săn thì đúng là khó xử lý chuyện này.
Cao Nhị bị lão đại tát mà không hiểu nổi:
- Dương gia?
- Bảo mày cút thì cút mau, đừng ở đó nói này nói kia. Đưa Triệu lão đại, lão nhị về cho tao.
Sau lưng Dương Lập Thanh giờ đã ướt đẫm mồ hôi, men rượu đã bốc hơi hết. Cao Nhị thấy lão đại tức giận cũng không dám nói nữa, hắn vung tay lên sai người đưa đồn bọn về, cả đám tí nhanh, đi nhanh, trong viện chỉ còn Dương Lập Thanh và Cao Tam Nhi.
- Vị này, không biết ngài tên là gì.
Dương Lập Thanh từ Nhị Lang Thần thoáng cái biến thành Khiếu Thiên Khuyển, y chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẩy vẩy khi đối mặt với Tiếu Thiên Cường mà thôi.
Tiếu Thiên Cường gặp quá nhiều kẻ bắt nạt người yếu, sợ người mạnh như Dương Lập Thanh, mấy năm trước không biết y đạp bao kẻ như vậy. Y ném cuốc xuống xoay người đi vào.
Dương Lập Thanh thấy Tiếu Thiên Cường không để ý tới mình cũng không dám tỏ vẻ bất mãn. Y chỉ có thể xoay người nói với Lý Tài.
- Lý lão ca, mấy vị này xưng hô như thế nào.
Lý Tài do dự không biết có nên nói hay không, y nhìn đám người Hứa Lập.
Không đợi Hứa Lập đám người ra ám hiệu cho Lý Tài, Dương Lập Thanh đã đưa tay tới khẽ phủi bụi trên quần áo Lý Tài.
- Quần áo sao nhiều bụi như vậy.
Do Lý Tài vừa nãy bị đạp ngã nên quần áo rất bẩn, Dương Lập Thanh lấy tay phủi mãi không sạch, hắn cắn răng xé tay áo lau người cho Lý Tài, lau giầy cho Lý Tài.
- Này, sao có thể như vậy được.
Lý Tài bị động tác của Dương Lập Thanh làm kinh động, chờ y kịp phản ứng thì Dương Lập Thanh đã lau sạch giầy cho mình. Lý Tài đương nhiên biết bộ quần áo của Dương Lập Thanh đủ để mình ăn cả năm cũng chưa chắc mua được. Vậy nếu như vài ngày nữa Dương Lập Thanh tới đòi bồi thường thì cả đời mình cũng không trả nợ hết cho hắn. Vì thế Lý Tài vội vàng né tránh không dám để cho Dương Lập Thanh lau giúp mình.
Tiếu Thiên Cường nhìn Dương Lập Thanh, biết hắn đây là làm cho mình xem. Lại nhìn vẻ lo lắng, khó xử của Lý Tài, Tiếu Thiên Cường hiểu mình có thể giúp Lý Tài một lúc không giúp được cả đời. Chờ mình đi thì Lý Tài vẫn phải ở lại thôn Ngũ Thụ, mà Dương Lập Thanh vẫn làm lão đại ở đây. Tới lúc ấy Dương Lập Thanh nếu tìm Lý Tài xả giận thì mình đã hại Lý Tài.
- Thôi, anh đừng có làm trò nữa, cút, nhìn thấy anh là tôi buồn nôn.
Nghe được Tiếu Thiên Cường nói, Dương Lập Thanh cũng không dám nói một chữ không, y cũng không dám hỏi thăm tên tuổi đám người Hứa Lập, y vội vàng chạy đi.
Lý Tài đến giờ mới hiểu ba người ở nhà mình có quyền lực to tới đâu. Ba người này nhìn rất bình thường nhưng vậy mà có thể khiến tên Lý Tài – một kẻ ác bá của cả xã sợ hãi bỏ chạy như vậy.
- Tiếu, Tiếu …
Mấy ngày qua sống chung, đám người Hứa Lập cũng không ra vẻ gì nên Lý Tài đã gọi Tiếu Thiên Cường, Hứa Lập là lão đệ nhưng qua việc vừa nãy y không thể gọi Tiếu Thiên Cường là Tiếu lão đệ được nữa.