Tiếu Khắc nghe xong Tần Gia Bình nói không khỏi thầm than mình không thích hợp với tranh đấu nội bộ kiểu này, mình tập trung vào tra án vẫn là hơn. Tuy làm chính trị nhiều năm cũng ma luyện được đôi chút nhưng chỉ dọa được người bên dưới mà thôi, chứ so với Tần Gia Bình thì mình đúng là không bằng. Mà Tần Gia Bình không hổ làm công tác cán bộ, vừa lên tiếng là đã chụp mũ cho người, nói rất có nguyên tắc. Khiến cho anh nếu nói ra một cái gì đó chính là xem thường Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy thì hậu quả sẽ khác, đắc tội rất nhiều người. Về sau khu tự trị Triều Tiên muốn bổ nhiệm nhân sự mà không có Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy ủng hộ thì cũng khó làm.
Kim Thân Thành cũng nghe ra Tần Gia Bình bất mãn với mình. Đối với Tiếu Khắc, Kim Thân Thành không quá để ý vì đối phương bên chính pháp chỉ phá án mà thôi. Nếu muốn phá án thì tìm y, sức ảnh hưởng của Tiếu Khắc với khu tự trị là không cao. Về phần Tần Gia Bình thì lại khác, Kim Thân Thành không thể không suy nghĩ kỹ.
Mã Tuấn Tùng ở bên lại thấy đây là cơ hội tốt để đả kích Văn Thiên. Mà Mã Tuấn Tùng cũng muốn ra mặt nói giúp Kim Thân Thành, nếu như có thể vì vậy khiến Kim Thân Thành hoàn toàn quyết liệt với bên phía Văn Thiên, dựa vào phía mình thì về sau tiếng nói của mình trong hội nghị thường vụ sẽ có sức nặng lớn hơn nữa.
- Nếu còn có tranh luận về vấn đề bổ nhiệm đồng chí Hứa Lập thì tôi thấy tạm gác lại chờ mọi người sau khi về cân nhắc kỹ, chờ thời cơ tới rồi thảo luận cũng không muộn.
- Tôi không đồng ý.
Mã Tuấn Tùng vừa nói xong, Văn Thiên ngồi bên cạnh y đã mở miệng nói.
- Chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh của tỉnh Cát Lâm chúng ta đã về hưu từ tháng trước, bây giờ không có ai lãnh đạo cả. Nếu như không thể nhanh chóng điều một chủ nhiệm tới chủ trì cục diện thì công việc không thể triển khai thuận lợi được. Cát Lâm chúng ta là khu vực không quá phát triển ở Trung Quốc, thu tài chính của toàn tỉnh thậm chí không bằng một thành phố phát triển phía nam. Bây giờ là lúc chúng ta cần tranh thủ tài chính của trung ương, tranh thủ chính sách tốt đẹp. Nếu như bởi vì văn phòng Bắc Kinh không có chủ nhiệm mà khiến văn phòng Bắc Kinh không thể phát huy tác dụng phối hợp, giao tiếp với trung ương, ảnh hưởng đến sự phát triển của Cát Lâm thì chúng ta tương lai sẽ mang danh là tội nhân lịch sử.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Cát Binh cũng gật đầu nói:
- Không sai, văn phòng Bắc Kinh của tỉnh ta mấy năm gần đây phát huy tác dụng có hạn, chỉ có thể có tác dụng nghênh đón, tiếp lãnh đạo, về phần tranh thủ chính sách, thu hút đầu tư thì còn không bằng tác dụng của mấy văn phòng một vài thành phố, thị xã trong tỉnh. Cho nên tôi cho rằng tỉnh ta bây giờ cần phía một đồng chí có năng lực, có nhiệt huyết tới văn phòng Bắc Kinh, nhanh chóng bắt công việc nơi đây, làm cho văn phòng Bắc Kinh chính thức phát huy được tác dụng vốn có của nó. Mà đối với đồng chí Hứa Lập, tôi cũng hiểu rất rõ, tôi cho rằng lần này Ban tổ chức cán bộ chọn người rất chính xác, đồng chí Hứa Lập quả thật hết sức thích hợp với vị trí này.
Có Văn Thiên cùng Cát Binh lên tiếng ủng hộ Hứa Lập, hiện trường thoáng cái rơi vào yên lặng. Kim Thân Thành cũng không thể không một lần nữa tự hỏi mình có nên vì chút tức tối nhất thời mà đắc tội với nhiều thường vụ như vậy không? Y cũng rõ mình còn kiên trì tiếp tục phản đối bổ nhiệm Hứa Lập thì như vậy tương lai cũng chỉ có thể dựa vào Mã Tuấn Tùng. Nếu không Cát Lâm này tuy lớn nhưng đừng nhìn mình là thường vụ tỉnh ủy thì cũng không có vị trí cho mình.
Thấy mọi người đột nhiên cũng không nói gì, trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Vương Tú Tinh rất buồn bực. Theo thông lệ hội nghị cuối cùng trước tết âm thì thường là không có vấn đề kịch liệt gì. Dù sao cũng sắp tết, mọi người mặc dù là lãnh đạo những cũng là người, cũng đều muốn về nhà ăn tết trong không khí vui vẻ. Nhưng nhìn điệu bộ năm nay xem, vấn đề bổ nhiệm Hứa Lập còn chưa có kết quả cuối cùng nhưng sợ rằng hội nghị thường vụ đã sắp đấu đến tung trời.
Mà lúc này Vương Tú Tinh quả thật có chút khó xử, mình tuy nói cũng là một trong các thường vụ nhưng Ban Tuyên giáo khác các ngành khác, quyền lực có hạn. Bình thường mình cơ bản không có ý kiến gì, mà khi đó còn có Tiếu Khắc, Tần Gia Bình cùng Kim Thân Thành, mọi người có thể miễn cưỡng phân chia thiên hạ với phái bí thư, chủ tịch tỉnh. Mình chỉ cần có ý kiến theo bọn họ là được. Nhưng lúc này ba người bọn họ đã có mâu thuẫn, mình nên làm gì giờ? Lão bí thư Trương Văn Đạt vừa mới từ nhiệm vài ngày, hội nghị thường vụ tỉnh ủy lần đầu đã có đấu đá, đằng đằng sát khí thế này làm Vương Tú Tinh không biết nên tỏ thái độ như thế nào.
Chứng kiến Vương Tú Tinh im lặng, Mã Tuấn Tùng lại vui vẻ. Chuyện bây giờ phát triển đã nằm ngoài dự đoán của mình, trước khi hội nghị diễn ra mình vốn chỉ định lấy chuyện phương án dự toán mà làm khó Văn Thiên, ai ngờ Cái Trường Thông lại căn bản không phải đối thủ của Cát Binh, bị Cát Binh nói một câu là á khẩu không trả lời được.
Lại nói Cát Binh nói cũng đúng là có lý, phương án dự toán tài chính đó là theo quy củ, không có bất cứ vấn đề gì cả, có thể nói là dựa theo mấy năm trước mà làm. Mình vừa mới từ chủ tịch tỉnh sang làm bí thư tỉnh ủy mà đã lấy phương án này để nói chuyện thì đúng là quá đáng. Nếu như không thể bác bỏ phương án này thì không phải làm cho đám người Văn Thiên tăng thêm tinh thần sao? Cho dù thật sự có thể bác bỏ phương án cũng chỉ là tự lấy đá đập vào chân mình, vậy chẳng phải biến tướng nói rõ mình mấy năm trước làm việc ở bên ủy ban tỉnh là bất lực cố ý làm khó tỉnh ủy sao? Cho nên Mã Tuấn Tùng suy nghĩ một chút mới buông việc làm khó Văn Thiên ở vấn đề phương án dự toán tài chính.
Mà bây giờ đã gần cuối năm Mã Tuấn Tùng cũng không muốn làm căng quá khiến mọi người có cái tết không được yên. Nhưng không ngờ trước hội nghị mình cho rằng vấn đề bổ nhiệm Hứa Lập là không có chuyện lại bị Kim Thân Thành mãnh liệt phản đối. Dù sao điều Hứa Lập đi không chỉ là ý của đám người Văn Thiên mà càng quan trọng hơn là cháu của Tiếu Khắc tiếp nhận vị trí của Hứa Lập.
Mặc dù mình xem phương án này cũng rất tức giận, chuyện lớn như vậy mà Tiếu Khắc không nói một câu với mình, xem ra Tiếu Khắc đã đạt được thỏa thuận gì với Văn Thiên rồi. Chẳng qua Mã Tuấn Tùng càng biết hôm nay mình và Văn Thiên đã đối lập hoàn toàn, vào lúc này mình chưa đặt chân ổn thì đừng đắc tội thêm đám người Tiếu Khắc nữa, nếu không mình chỉ như đẩy Tiếu Khắc về phía Văn Thiên mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới Tiếu Khắc không biết lúc nào lại có quan hệ căng thẳng với Kim Thân Thành như vậy, chỉ sợ là sắp hoàn toàn trở mặt với Kim Thân Thành. Tiếu Khắc có lẽ không kịp đề phòng nên không kịp ứng phó, nếu không có Tần Gia Bình mở miệng thì Tiếu Khắc hôm nay chỉ sợ phải ngậm bồ hòn.
Mã Tuấn Tùng âm thầm tính toán, hôm nay mặc dù Tiếu Khắc và Tần Gia Bình cũng ủng hộ Hứa Lập, thêm Văn Thiên cùng Cát Binh, Tằng Ích, bọn họ cũng chỉ có năm phiếu mà thôi. Trong tay mình đã có bốn phiếu, thêm phiếu của Kim Thân Thành cũng là năm. Như vậy nếu biểu quyết thì toàn bộ phải dựa vào thái độ của Vương Tú Tinh.
Kim Thân Thành cũng nghe ra Tần Gia Bình bất mãn với mình. Đối với Tiếu Khắc, Kim Thân Thành không quá để ý vì đối phương bên chính pháp chỉ phá án mà thôi. Nếu muốn phá án thì tìm y, sức ảnh hưởng của Tiếu Khắc với khu tự trị là không cao. Về phần Tần Gia Bình thì lại khác, Kim Thân Thành không thể không suy nghĩ kỹ.
Mã Tuấn Tùng ở bên lại thấy đây là cơ hội tốt để đả kích Văn Thiên. Mà Mã Tuấn Tùng cũng muốn ra mặt nói giúp Kim Thân Thành, nếu như có thể vì vậy khiến Kim Thân Thành hoàn toàn quyết liệt với bên phía Văn Thiên, dựa vào phía mình thì về sau tiếng nói của mình trong hội nghị thường vụ sẽ có sức nặng lớn hơn nữa.
- Nếu còn có tranh luận về vấn đề bổ nhiệm đồng chí Hứa Lập thì tôi thấy tạm gác lại chờ mọi người sau khi về cân nhắc kỹ, chờ thời cơ tới rồi thảo luận cũng không muộn.
- Tôi không đồng ý.
Mã Tuấn Tùng vừa nói xong, Văn Thiên ngồi bên cạnh y đã mở miệng nói.
- Chủ nhiệm văn phòng đại diện Bắc Kinh của tỉnh Cát Lâm chúng ta đã về hưu từ tháng trước, bây giờ không có ai lãnh đạo cả. Nếu như không thể nhanh chóng điều một chủ nhiệm tới chủ trì cục diện thì công việc không thể triển khai thuận lợi được. Cát Lâm chúng ta là khu vực không quá phát triển ở Trung Quốc, thu tài chính của toàn tỉnh thậm chí không bằng một thành phố phát triển phía nam. Bây giờ là lúc chúng ta cần tranh thủ tài chính của trung ương, tranh thủ chính sách tốt đẹp. Nếu như bởi vì văn phòng Bắc Kinh không có chủ nhiệm mà khiến văn phòng Bắc Kinh không thể phát huy tác dụng phối hợp, giao tiếp với trung ương, ảnh hưởng đến sự phát triển của Cát Lâm thì chúng ta tương lai sẽ mang danh là tội nhân lịch sử.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Cát Binh cũng gật đầu nói:
- Không sai, văn phòng Bắc Kinh của tỉnh ta mấy năm gần đây phát huy tác dụng có hạn, chỉ có thể có tác dụng nghênh đón, tiếp lãnh đạo, về phần tranh thủ chính sách, thu hút đầu tư thì còn không bằng tác dụng của mấy văn phòng một vài thành phố, thị xã trong tỉnh. Cho nên tôi cho rằng tỉnh ta bây giờ cần phía một đồng chí có năng lực, có nhiệt huyết tới văn phòng Bắc Kinh, nhanh chóng bắt công việc nơi đây, làm cho văn phòng Bắc Kinh chính thức phát huy được tác dụng vốn có của nó. Mà đối với đồng chí Hứa Lập, tôi cũng hiểu rất rõ, tôi cho rằng lần này Ban tổ chức cán bộ chọn người rất chính xác, đồng chí Hứa Lập quả thật hết sức thích hợp với vị trí này.
Có Văn Thiên cùng Cát Binh lên tiếng ủng hộ Hứa Lập, hiện trường thoáng cái rơi vào yên lặng. Kim Thân Thành cũng không thể không một lần nữa tự hỏi mình có nên vì chút tức tối nhất thời mà đắc tội với nhiều thường vụ như vậy không? Y cũng rõ mình còn kiên trì tiếp tục phản đối bổ nhiệm Hứa Lập thì như vậy tương lai cũng chỉ có thể dựa vào Mã Tuấn Tùng. Nếu không Cát Lâm này tuy lớn nhưng đừng nhìn mình là thường vụ tỉnh ủy thì cũng không có vị trí cho mình.
Thấy mọi người đột nhiên cũng không nói gì, trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Vương Tú Tinh rất buồn bực. Theo thông lệ hội nghị cuối cùng trước tết âm thì thường là không có vấn đề kịch liệt gì. Dù sao cũng sắp tết, mọi người mặc dù là lãnh đạo những cũng là người, cũng đều muốn về nhà ăn tết trong không khí vui vẻ. Nhưng nhìn điệu bộ năm nay xem, vấn đề bổ nhiệm Hứa Lập còn chưa có kết quả cuối cùng nhưng sợ rằng hội nghị thường vụ đã sắp đấu đến tung trời.
Mà lúc này Vương Tú Tinh quả thật có chút khó xử, mình tuy nói cũng là một trong các thường vụ nhưng Ban Tuyên giáo khác các ngành khác, quyền lực có hạn. Bình thường mình cơ bản không có ý kiến gì, mà khi đó còn có Tiếu Khắc, Tần Gia Bình cùng Kim Thân Thành, mọi người có thể miễn cưỡng phân chia thiên hạ với phái bí thư, chủ tịch tỉnh. Mình chỉ cần có ý kiến theo bọn họ là được. Nhưng lúc này ba người bọn họ đã có mâu thuẫn, mình nên làm gì giờ? Lão bí thư Trương Văn Đạt vừa mới từ nhiệm vài ngày, hội nghị thường vụ tỉnh ủy lần đầu đã có đấu đá, đằng đằng sát khí thế này làm Vương Tú Tinh không biết nên tỏ thái độ như thế nào.
Chứng kiến Vương Tú Tinh im lặng, Mã Tuấn Tùng lại vui vẻ. Chuyện bây giờ phát triển đã nằm ngoài dự đoán của mình, trước khi hội nghị diễn ra mình vốn chỉ định lấy chuyện phương án dự toán mà làm khó Văn Thiên, ai ngờ Cái Trường Thông lại căn bản không phải đối thủ của Cát Binh, bị Cát Binh nói một câu là á khẩu không trả lời được.
Lại nói Cát Binh nói cũng đúng là có lý, phương án dự toán tài chính đó là theo quy củ, không có bất cứ vấn đề gì cả, có thể nói là dựa theo mấy năm trước mà làm. Mình vừa mới từ chủ tịch tỉnh sang làm bí thư tỉnh ủy mà đã lấy phương án này để nói chuyện thì đúng là quá đáng. Nếu như không thể bác bỏ phương án này thì không phải làm cho đám người Văn Thiên tăng thêm tinh thần sao? Cho dù thật sự có thể bác bỏ phương án cũng chỉ là tự lấy đá đập vào chân mình, vậy chẳng phải biến tướng nói rõ mình mấy năm trước làm việc ở bên ủy ban tỉnh là bất lực cố ý làm khó tỉnh ủy sao? Cho nên Mã Tuấn Tùng suy nghĩ một chút mới buông việc làm khó Văn Thiên ở vấn đề phương án dự toán tài chính.
Mà bây giờ đã gần cuối năm Mã Tuấn Tùng cũng không muốn làm căng quá khiến mọi người có cái tết không được yên. Nhưng không ngờ trước hội nghị mình cho rằng vấn đề bổ nhiệm Hứa Lập là không có chuyện lại bị Kim Thân Thành mãnh liệt phản đối. Dù sao điều Hứa Lập đi không chỉ là ý của đám người Văn Thiên mà càng quan trọng hơn là cháu của Tiếu Khắc tiếp nhận vị trí của Hứa Lập.
Mặc dù mình xem phương án này cũng rất tức giận, chuyện lớn như vậy mà Tiếu Khắc không nói một câu với mình, xem ra Tiếu Khắc đã đạt được thỏa thuận gì với Văn Thiên rồi. Chẳng qua Mã Tuấn Tùng càng biết hôm nay mình và Văn Thiên đã đối lập hoàn toàn, vào lúc này mình chưa đặt chân ổn thì đừng đắc tội thêm đám người Tiếu Khắc nữa, nếu không mình chỉ như đẩy Tiếu Khắc về phía Văn Thiên mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới Tiếu Khắc không biết lúc nào lại có quan hệ căng thẳng với Kim Thân Thành như vậy, chỉ sợ là sắp hoàn toàn trở mặt với Kim Thân Thành. Tiếu Khắc có lẽ không kịp đề phòng nên không kịp ứng phó, nếu không có Tần Gia Bình mở miệng thì Tiếu Khắc hôm nay chỉ sợ phải ngậm bồ hòn.
Mã Tuấn Tùng âm thầm tính toán, hôm nay mặc dù Tiếu Khắc và Tần Gia Bình cũng ủng hộ Hứa Lập, thêm Văn Thiên cùng Cát Binh, Tằng Ích, bọn họ cũng chỉ có năm phiếu mà thôi. Trong tay mình đã có bốn phiếu, thêm phiếu của Kim Thân Thành cũng là năm. Như vậy nếu biểu quyết thì toàn bộ phải dựa vào thái độ của Vương Tú Tinh.